Anh quay đầu nhìn về phía rạp chiếu phim, nhìn nơi hai người vừa cùng đứng cắn hạt dưa với nhau, trong mắt hiện lên chút ý cười.

Cô nói, rất vui khi được đi chơi với anh.

Lục Diễm âm thầm gật đầu, xem ra kế hoạch tác chiến đầu tiên của mình đã thành công.

Tần Nhu trở lại đại viện đoàn văn công, lúc thấy cô trở lại với đôi mắt sưng đỏ, đám người Chu Mỹ Lan La Bối Bối lập tức cười thầm trong lòng.

Rõ ràng là Tần Nhu từng khóc, cũng không biết vị sĩ quan quân đội kia hung dữ tới mức nào, có thể mắng làm quả ớt nhỏ này khóc.

Tần Nhu thì sao? Cô có leo lên vị sĩ quan quân đội kia không?

Đám người La Bối Bối thầm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hận không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.

Tần Nhu không nói về chuyện của Lục Diễm với bọn họ, cô trực tiếp đi gặp chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn vừa nhìn thấy đôi mắt của cô, trong bụng đã sáng tỏ, quả nhiên là đi ngang qua sân khấu.

Nhưng bà ta vẫn muốn hỏi: "Thế nào rồi?"

Nghe thấy bà ta hỏi vậy, Tần Nhu cúi đầu, cố làm ra vẻ thẹn thùng gật đầu nói: "Sĩ quan Lục rất tốt."

Cô cố tình nói nói những lời mập mờ này.

Ngay cả khi muốn từ chối, cũng không nên là cô từ chối, chỉ cần Lục Diễm đơn phương từ chối là được.

Anh từ chối cô, cô cũng không dây dưa.

Chủ nhiệm Tôn gật đầu, bà ta đã mường tượng ra kết cục này, nên cũng không hỏi thêm gì nữa, để Tần Nhu đi.

Chờ bên kia gọi điện thoại tới hỏi, chủ nhiệm Tôn trả lời đúng những gì mình nghe được, nói Tần Nhu cảm thấy đồng chí Lục Diễm rất tốt, cũng không còn gì khác để nói, rồi cúp máy.

Tần Nhu đi tắm, ban đêm thoải mái nằm ngủ một giấc, cô vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, nhưng ai ngờ chiều ngày thứ ba chủ nhiệm Tôn gọi cô qua gặp.

"Sao vậy, chủ nhiệm?"

Hôm nay chủ nhiệm Tôn nhìn thấy cô, lập tức lộ vẻ như nhìn thấy quỷ.

“Bên này cô có đồng ý không?"

Tần Nhu sửng sốt: “A?" Đồng ý cái gì?

"Tôi biết cô sẽ đồng ý, hôm trước sau khi trở về, đồng chí Lục Diễm đã nộp đơn xin kết hôn rồi, nhưng vẫn cần phải tuân theo thủ tục đã định, có một số việc tôi muốn nói rõ ràng với cô."

Hiện tại bản thân chủ nhiệm Tôn vẫn còn thấy bối rối, bà ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong hôm Tần Nhu và Lục Diễm đi ra ngoài xem phim điện ảnh, nhưng người ta đã nộp đơn xin kết hôn lên trên rồi.

Cái này... cái này... hai người bọn họ thật sự thành công?

Sớm biết thế này, hôm đó bà ta nên cẩn thận hỏi rõ, bây giờ cũng bắt đầu làm thủ tục.

"A?!"

Đơn xin kết hôn?!! Xin kết hôn với ai?!

Tần Nhu bị cái từ này đập nổ đom đóm mắt.

Cô và Lục Diễm?

Gia hỏa buồn không thèm hé răng kia trở về trình đơn xin kết hôn?!!!

"Nào, cô xem đi, đây là một số tư liệu của đồng chí Lục Diễm, cậu ấy nhờ tôi gửi cho cô xem, cậu ấy sắp được điều đến đảo Quỳnh Châu làm Tham mưu trưởng, lúc trước cô cũng biết rồi đấy, đây là một số tư liệu về quê quán của cậu ấy."

(*) Đảo Quỳnh Châu: nay là đảo Hải Nam, gần biên giới Việt Nam

"Sau khi tôi ký tên phê chuẩn, sẽ phải làm thủ tục giải ngũ cho cô, cô phải suy nghĩ chuyện này cho thật kỹ. Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng, đừng sợ đảo Quỳnh Châu khổ, bên quân đội nhất định có thể sắp xếp công việc theo quân cho cô."

“Hiện tại đảo Quỳnh Châu đang tiến hành khai hoang, điều kiện ở giai đoạn trước nhất định sẽ rất gian khổ, sau khi cô qua đó, cô có thể kết nối với đoàn văn công ở khu vực đó, hoặc là có thể sắp xếp các công việc như làm giáo viên, y tá cho cô..."

Tần Nhu nghe mà không hiểu gì cả, đây gọi là sắp xếp công việc theo quân à?

Chờ đã, giải ngũ, đi tới đảo Quỳnh Châu?!

Tần Nhu chớp chớp mắt, đảo Quỳnh Châu? Nếu cô không nhớ lầm, đảo Quỳnh Châu ở thời điểm này, là đảo Quỳnh Châu thuộc tỉnh Quảng Đông.

Dường như có một hạt giống đang nảy mầm trong lòng cô.

Nếu đi tới đảo Quỳnh Châu...

"Cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ trước đi, chờ cô chắc chắn, tôi sẽ ký tên phê chuẩn cho cô, cô đã xác định được chưa?"

"Nếu cô còn muốn trở về suy nghĩ—— "

"Ký!" Đầu óc của Tần Nhu nóng lên, cô cắn môi nói lời này ra khỏi miệng, cô biết có rất nhiều việc cần phải có chiếc đầu nóng mới đưa ra được quyết định.

Cô thừa nhận mình có tâm lý đánh cuộc.

Nhưng cô biết, nếu bỏ lỡ cơ hội trước mắt, sau này sẽ không có nữa. Tuy còn chưa biết đây có phải là hố lửa không, nhưng táo bạo thử một lần thì có sao?

Đến lúc ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Tôn, Tần Nhu vẫn còn hơi bối rối, cô cô cô... cô cứ như vậy đồng ý lập gia đình?

Gả cho anh chàng sĩ quan không buồn hé răng lại khó tính đó?!

Hoảng hoảng hốt hốt...

*

Tin tức Tần Nhu sắp giải ngũ gả cho Lục Diễm giống như quả bom làm nổ tung đoàn văn công.

"Cái gì? Tần Nhu sắp gả cho Lục Diễm?"

“Là sĩ quan hải quân tới ngày hôm đó?"

“Sao bảo hôm đó trở về, cô ta khóc sưng cả hai mắt cơ mà?"

...

La Bối Bối thật sự không ngờ Tần Nhu có thể gả cho Lục Diễm, anh là con trai của lão thủ trưởng đấy, rốt cuộc hôm đó bọn họ đi ra ngoài xem phim đã gặp chuyện gì? Tại sao Lục Diễm nguyện ý cưới quả ớt nhỏ trong đoàn bọn họ?!

Bọn họ mồm năm miệng mười đuổi theo hỏi Tần Nhu, Tần Nhu nói thật: "Tôi cũng không biết."

La Bối Bối thầm ghen tị đến phát điên, cô ta cô thầm nghĩ chắc chắn là Tần Nhu cố tình giả vờ.

"Đường Nhụy Bạch, tin tức của cô là nhanh nhạy nhất, cô có biết tại sao không?"

Đường Nhụy Bạch do dự trong chốc lát, cô ta cố tình nhìn Tần Nhu, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Thấy phản ứng này của cô ta, đám người La Bối Bối và Chu Mỹ Lan đều nhất thời tò mò, chẳng lẽ trong này thật sự có ẩn tình.

Hành động này của Đường Nhụy Bạch cũng thu hút sự chú ý của Tần Nhu: “Cô muốn nói cái gì?"

"Tần Nhu, có chuyện này tôi cũng không biết nên nói cho cô biết hay không, kỳ thực là nên giấu cô..."

"Cái gì cái gì? Cô nói mau đi!" Chị em plastic La Bối Bối của Tần Nhu gấp gáp muốn biết ẩn tình.

"Chắc mọi người đều biết, sĩ quan Lục là con em đại viện, có mấy người bạn cùng lớn lên trong đại viện. Trong đó có một cô gái, hai người là thanh mai trúc mã, tên của người ta là Đàm Nhu, bất quá là tây sớm đàm, hai năm trước đã kết hôn."

“Lúc trước sĩ quan Lục không muốn coi mắt hẹn họ, có thể cũng là vì người phụ nữ tên là Đàm Nhu này."

"... Bây giờ anh ấy lại gặp một Tần Nhu khác." Đường Nhụy Bạch nói ra suy đoán của mình, trong đó hầu hết là phỏng đoán của cô ta, mạng lưới thông tin của cô ta rất rộng, hơn nữa một người là Tần Nhu, một người là Đàm Nhu, hai bên kết hợp lại.

Chẳng lẽ sĩ quan Lục không thể cưới được Đàm Nhu, nên mới cưới... Tần Nhu?

Bằng không, tại sao anh lại sẵn lòng cưới Tần Nhu ngay sau lần đầu tiên gặp mặt? Còn vội vội vàng vàng trình đơn xin kết hôn?

"Nghe nói Đàm Nhu đó là một cành hoa ở đại viện." Đường Nhụy Bạch nhìn Tần Nhu, nói: "Hai ngươi có thể hơi giống nhau."

La Bối Bối vô thức phản bác lại: “Con nhà bình dân như chúng ta, sao có thể so với con em cán bộ được? Người ta ưu tú hơn nhiều."

“Nhưng tôi cũng không nói dối các cô mà, không tin thì các cô cứ đi hỏi thăm đi, ở quân khu chúng ta có một người ở cùng đại viện với anh ấy, mọi người đều biết có một người tên là Đàm Nhu, người ta đang làm y tá bệnh viện ở Sơn Đông."

Tần Nhu: "..."

Đàm Nhu có vẻ ngoài giống cô?

Thế thân văn học?

Tần Nhu: "??!!"

Xuyên sách thì thôi đi, bây giờ lại còn có khả năng là thế thân văn học, điều duy nhất Tần Nhu chắc chắn là, Tần Nhu ở trong sách không gả cho Lục Diễm.

Kỳ lạ.

*

Trường hải quân nào đó ở Tân Thành, phòng ký túc xá số mười tầng 2.

Uông Viễn Chinh cũng là người thuộc nhóm cán bộ tham gia huấn luyện sĩ quan giống Lục Diễm, hai người bọn họ tình cờ được phân công ở cùng một phòng. Hơn nữa, bọn họ hai người đều sắp được điều động tới đảo Quỳnh Châu, chỉ là anh ấy làm công tác chính trị, sắp được thăng chức Phó chính ủy.

Trùng hợp hơn là, hai người bọn họ được coi là hai người trẻ nhất trong nhóm cán bộ tham gia huấn luyện lần này, anh ấy hai mươi tám tuổi, Lục Diễm hai mươi lăm tuổi, càng trùng hợp hơn là, trong số nhóm người này, chỉ có hai người bọn họ là chưa lập gia đình.

Bởi vì cấp bậc của nhóm cán bộ huấn luyện lần này đều không thấp, tuổi tác tự nhiên cũng sẽ không nhỏ, hầu hết đều là người đã thành gia lập nghiệp, có người còn bọn năm đứa con. Vì vậy, hai người bọn họ bị coi là lạc loài, được sắp xếp ở cùng nhau.

Đừng nhìn bọn họ đều là sĩ quan nam, kỳ thực đàn ông tụ tập với nhau cũng thích tham gia náo nhiệt và hóng chuyện, đặc biệt là những người đàn ông đã lập gia đình, chỉ hận không thể làm thầy giáo giỏi, hướng dẫn cho người chưa lập gia đình làm thế nào làm thế nào...

Lục Diễm và Uông Viễn Chinh đều là mặt hàng hiếm.

Gia đình Lục Diễm muốn anh đi coi mắt tìm đối tượng, Uông Viễn Chinh cũng cảm thấy mình đã lớn tuổi, cũng nên tìm đối tượng kết hôn, tốt hơn hết là giải quyết nhiệm vụ kết hôn trước khi được điều động ra đảo Quỳnh Châu.

Vì vậy, hai người bọn họ đồng thời đi coi mắt.

Hai người cũng được coi là miếng bánh thơm.

Căn cứ theo đạo lý nước phù sa không chảy ruộng ngoài, những đoàn trưởng kia điều rất tích cực giới thiệu đối tượng cho bọn họ. Thậm chí, bọn họ còn đánh đánh cuộc với nhau xem, sau khi đợt huấn luyện lần này kết thúc, ai trong tiểu Lục và tiểu Uông có thể kết hôn trước.

Mới đầu mọi người đều đánh giá cao đồng chí Lục Diễm, bởi vì người ta có ngoại hình đẹp trai nhất, trong nơi phồn hoa theo đuổi vợ này, anh được coi là người được sinh ra ngay tại Rome, khôn cần anh theo đuổi con gái, con gái đã tự động theo đuổi anh.

Về phần Uông Viễn Chinh có ngoại hình bình thường, anh ấy kiên nhẫn lắng nghe ý kiến rất nhiều của đàn anh, khiêm tốn học cách theo đuổi con gái, khiêm tốn học cách trở thành một người chồng tốt sau khi kết hôn.

Kết quả đã chứng minh, mọi cố gắng của Uông Viễn Chinh đã có kết quả.

Anh ấy đi coi mắt lần đầu tiên đã thành, là y tá tiểu Mã trong bệnh viện, còn Lục Diễm thì sao, anh đi một hai ba bốn.. . Ừ, chiến tích nổi bật.

Hiện tại đợt huấn luyện của bọn họ sắp kết thúc, kết quả đã sớm đoán được, Uông Viễn Chinh thắng chắc.

Người thắng cũng nhận được phần thưởng, theo như tất cả mọi người trong nhóm nói "Gặp nhau tức là duyên phận", nếu thật sự thành một đôi, mọi người sẽ cùng góp ít tiền, mua cho đôi vợ chồng son một chiếc "Đài radio".

Mọi người đều là lính hải quân, so với máy khâu, đồng hồ, xe đạp trong số bốn món đồ lớn, đài radio là thứ phù hợp nhất cho nhu cầu của lính hải quân bọn họ, những người bạn đồng hành với hải đảo.

Ôm đài radio của cậu đi canh giữ đảo đi!

Đây là lời chúc phúc độc đáo dành cho lính hải quân.

Mới đầu Uông Viễn Chinh đã sớm coi chiếc đài radio kia là vật trong túi của mình, lại gặp phải đường rẽ ngay trước đêm diễn ra kỳ thi.

Đối tượng hiện tại của anh ấy, tiểu Mã đột nhiên cảm thấy đảo Quỳnh Châu quá xa, cô ấy là người Tân Thành, nghe nói cô ấy cất công tới hiệu sách Tân Hoa xã để tra cứu bản đồ, phát hiện ra Tân Thành cách đảo Quỳnh Châu hơn 3000 cây số, có thể nói là trời nam đất bắc chân trời góc biển... Tiểu Mã không đồng ý, muốn chia tay với anh ấy.

Uông Viễn Chinh từng cố níu kéo, nhưng không có cách nào cả, dưa hái xanh không ngọt. Vì vậy, anh ấy đành phải biến nỗi buồn thành sức mạnh, chăm chỉ học tập kỳ thi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play