Sĩ quan phông nền này vốn được cô ta tạo ra để đánh mặt châm chọc Tần Nhu, nhưng không ngờ bọn họ lại sắp kết hôn!?

Tiết Đình Đình thầm phẫn hận trong lòng, mới đầu cô ta cũng không định viết sĩ quan phông nền này, chỉ cho anh ta có gia thế và năng lực rất tốt, Tần Nhu quấn lấy người ta muốn trèo lên cành cao chọc cho mọi người chê cười...

Mà bây giờ, Tần Nhu thật sự leo lên được phông nền này.

Điều khiến cho Tiết Đình Đình khó chịu hơn là, mấy hôm trước Tần Nhu dám liếc mắt đưa tình với nam chính Lâm Trường Ngạn ở ngay trước mắt "Tiết Đình Đình", Lâm Trường Ngạn cũng giống như Lâm Minh Huy ngoài thực tế, suýt nữa bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.

Tần Nhu đúng là con hồ ly tinh chuyên quyến rũ người.

"Tiết Đình Đình, hôm nay cô không đi luyện hát à?"

"Hai ngày nay cô làm sao vậy, kỹ thuật hát không bằng trước nữa?"

Chu Mỹ Lan đi ngang qua nói với cô ta mấy câu, khiến sắc mặt của Tiết Đình Đình trở nên cực kỳ khó coi: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi luyện ngay."

Chu Hiểu Linh ở bên cạnh Chu Mỹ Lan không khỏi kinh ngạc nói: "Tần Nhu hát đoạt giải thưởng, trong khi Tiết Đình Đình lại thụt lùi."

“Tiếc là Tần Nhu hát càng ngày càng hay, nhưng lại sắp giải ngũ."

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Tiết Đình Đình càng khó coi hơn, cô ta nghĩ là do mấy ngày nay trạng thái của mình không tốt, chứ tuyệt đối không thừa nhận là mình hát không bằng Tần Nhu.

Trong quá khứ, cô ta vẫn luôn nghĩ Tần Nhu dành được giải nhất trong cuộc thi hát, là vì cô có ngoại hình xinh đẹp, giám khảo có thêm ấn tượng về cô.

Sau đó có người của công ty giải trí tới tìm Tần Nhu, Tần Nhu từ chối, trong khi cô ta tự giới thiệu mình, lại bị người của người công ty giải trí từ chối, điều này càng khiến cho Tiết Đình Đình kiên định với suy nghĩ của mình, ngấm ngầm hận Tần Nhu.

Bây giờ cô ta là nữ chính, cô ta sẽ trở thành đôi vợ chồng sống tới bạc đầu giai lão với nam chính Lâm Trường Ngạn, còn Tần Nhu, gả cho một sĩ quan khó tính.

Tiết Đình Đình thầm hi vọng sĩ quan hải quân này sẽ có tính tình nóng nảy, nhiều thói quen xấu, tốt hơn hết là người đàn ông bạo lực, để cuộc sống sau khi kết hôn của Tần Nhu trở nên cực khổ, biến cô trở thành người phụ nữ trung niên hai tay sần sùi, sắc mặt vàng khè.

Còn cô ta, sẽ được nam chính Lâm Trường Ngạn cưng chiều lên tới tận trời cao.

Nghĩ tới đây, Tiết Đình Đình nhếch khóe môi, không khỏi cúi đầu ngượng ngùng cười.

"Bà Dương đó lại tới rồi!"

"Đến tìm Tần Nhu hả? Tần Nhu không có ở đây!"

...

Động tĩnh ngoài cửa thu hút sự chú ý của rất nhiều người tới xem náo nhiệt, Tiết Đình Đình và mấy người Chu Mỹ Lan Trương Mân đều chạy ra xem. Hóa ra là mẹ của đoàn trưởng Dương, cũng chính là bà Dương nghe nói lúc trước bị Tần Nhu chọc giận đến nằm viện lại tới đoàn văn công gây chuyện.

Hôm nay bà Dương dẫn theo cô con dâu mình tìm ở nông thôn tới khoe khoang, phụ nữ Vương Phương Phương đứng bên cạnh chính là cô con dâu bà ta mới chọn cho con trai, bà ta tìm mẹ kế tốt cho cháu trai của mình, là người làm việc nhanh nhẹn, nhẫn nhục chịu khó, quan trọng hơn là —— Vương Phương Phương rất nghe lời mẹ chồng là bà ta đây.

Lần này bà ta tới đây để cảnh cáo cái con tiểu hồ ly tinh gọi là Tần Nhu đó, đừng nghĩ tới chuyện với cao con trai bà ta, con trai bà ta là đoàn trưởng đấy.

“Gọi Tần Nhu ra đây."

Mấy người Đường Nhụy Bạch tiếp lời: "Tần Nhu không có ở đây."

“Sao cô ta lại không có ở đây? Các cô đừng có lừa tôi, tôi biết đám văn công các cô không có ngày nghỉ..."

"Tần Nhu sắp giải ngũ rồi."

"Cô ta sắp giải ngũ?" Bà Dương mừng thầm trong lòng: “Lãnh đạo các cô cảm thấy cô ta gây ảnh hưởng không tốt hả?"

"Cô ta muốn giải ngũ kết hôn."

Bà Dương nghe xong càng vui vẻ hơn, nghĩ danh tiếng của con tiểu hồ ly tinh này bị mình mắng đến mất hết, vội vàng tìm một người gả đi.

"Cô ta gả cho ai?"

"Là sĩ quan Lục."

Bà Dương nghe xong không khỏi sửng sốt, sao lại là một sĩ quan, nhưng chắc chắn là người sĩ quan này không thể so được với con trai mình: “Cậu ta có cấp bậc gì?"

“Tham mưu trưởng trung đoàn."

Bà Dương cũng không biết giữa đoàn trưởng và Tham mưu trưởng trung đoàn chức vụ nào lớn hơn, cái sau nhiều hơn cái trước mấy chữ, nghe có vẻ lợi hại hơn, con đĩ này lại đi câu dẫn lão già nhà ai à.

"Chắc cái cậu họ Lục này khoảng bốn mươi tuổi, cưới lần thứ mấy rồi, có mấy đứa con?"

“Sĩ quan Lục mới hơi hai mươi tuổi, kết hôn lần đầu."

Bà Dương không tin: “Mấy con ranh các cô đang nổ đấy à, làm sao có thể."

Con trai bà ta là đoàn trưởng, sao Tần Nhu có thể gả cho người đàn ông trẻ tuổi lợi hại hơn con trai bà ta được.

Mới qua mấy ngày?

Chắc chắn là mấy con ranh này lừa bà ta.

Chu Hiểu Linh tinh mắt, nhìn thấy hai người đi từ phía xa xa trở lại: "Mọi người nhìn xem, sĩ quan Lục đưa Tần Nhu trở lại kìa."

Bà Dương quay đầu lại nhìn, thật sự nhìn thấy một nam sĩ quan trẻ tuổi anh tư hiên ngang đứng bên cạnh Tần Nhu, anh mặc bộ quân trang màu trắng, đầu đội mũ có có hình cờ đỏ ngôi sao, nhìn cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời.

Hai người đang nói chuyện gì đó.

Thấy vậy, Chu Mỹ Lan lập tức giựt dây nói: "Bà muốn tìm Tần Nhu đúng không? Bà còn không mau đi lên."

"Bà muốn mắng cô ta câu dẫn con trai bà cơ mà?"

Tiết Đình Đình đứng ở cạnh đó cũng đảo đảo mắt, cô ta có cùng suy nghĩ với Chu Mỹ Lan, hy vọng bà Dương mau qua đó gây chuyện, vạch trần chuyện kia ở ngay trước mặt sĩ quan Lục.

Để sĩ quan Lục biết được con hồ ly tinh Tần Nhu vừa đanh đá lại vừa nóng tính này từng muốn leo lên đoàn trưởng Dương, muốn làm mẹ kế cho người ta.

Hai người thầm mong bà Dương hành động, ai ngờ bà Dương lại nhổ một cục đườm vào Chu Mỹ Lan, nhổ trúng giày của cô ta: “Phi, cái đồ độc ác."

Tuy bà Dương là người nhà quê, nhưng bà ta tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, bà ta dám đến đoàn văn công tìm Tần Nhu gây chuyện, là vì biết cô không có bối cảnh gì, chị anh rể còn là người có thành phần không tốt, có thể mặc cho ba ta nắn bóp.

Nhưng hiện tại người đứng bên cạnh cô là ai, mặc kệ người ta là ai, bà ta cũng có trí khôn của người nhà quê, biết làm việc là phải "Bắt nạt kẻ yếu", không thể gây chuyện lung tung ảnh hưởng đến con trai mình.

Giựt dây bà ta đi gây chuyện đúng là ác độc.

"Phương Phương, bọn ta đi thôi." bà Dương kéo con dâu cúi đầu rời đi.

Vương Phương Phương đã sớm muốn rời đi, cô ấy là cô gái nông thôn, đối mặt với những cô gái trẻ trung trang điểm lộng lẫy trong thành phố này, vốn khiến cô ấy cảm thấy tự ti, liếc nhìn Tần Nhu, lại càng thấy mình không thể so với cô gái đẹp nhất nơi này kia được.

Cô ấy vội vàng bước tới ôm lấy cánh tay của bà Dương, mẹ chồng nàng dâu dắt díu nhau đi về, bọn họ ở nông thôn quen đi đường núi, nên bước đi như bay, thoáng cái đã không thấy đâu.

Mấy người Tiết Đình Đình thấy vậy đều trợn tròn mắt, sắc mặt của Chu Mỹ Lan lại lúc xanh lúc trắng, chiếc giày trắng của cô ta dính một cục đờm xanh, làm cô ta tức giận đến mức gần như muốn nhảy cỡn lên, đây là đôi giày cô ta mới mua!

Tần Nhu và Lục Diễm đã hẹn xong ngày đi gặp chị gái anh rể cô, Lục Diễm nói hai ngày nữa sẽ xin nghỉ một ngày, đưa cô tới nhà họ Trần.

Lục Diễm cô đưa đến cổng ký túc xá đoàn văn công rồi rời đi.

Lúc trở lại, hai người mua rất nhiều thứ, Lục Diễm đi cùng cô đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc vali da màu nâu, cũng như rượu, trà và bánh kẹo, xếp hết vào trong valy hành lý.

Sau khi Lục Diễm rời đi, mấy người Đường Nhụy Bạch La Bối Bối vây quanh cô, Tần Nhu lấy ra một túi kẹo trái cây, bốc cho mỗi người mấy chiếc, nói là kẹo hỷ.

Dù sao cũng là chị em plastic một thời gian, vẫn phải có kẹo hỷ cho bọn họ.

La Bối Bối nhìn chiếc valy da mới tinh bên chân Tần Nhu, đôi mắt cũng sắp chua lòm. Sĩ quan Lục nhân đúng là người hào phóng, mua cho Tần Nhu một chiếc valy đựng hành lý, cũng không biết bên trong còn mua thứ gì khác.

Mấy người ngậm kẹo trái cây trong miệng, nhưng không cảm nhận được chút ngọt ngào nào, chỉ cảm thấy chua muốn chết đi được.

"Tần Nhu, cô thật sự muốn đi theo sĩ quan Lục ra ngoài hải đảo hả?"

"Đi tới đó chưa chắc đã có cuộc sống tốt, nơi đó chắc chắn là không thể so được với Tân Thành, tìm một người đàn ông Tân Thành kết hôn, sau này ở lại Tân Thành tốt hơn nhiều."

La Bối Bối ghen tị nói: "Tần Nhu, trước kia đảo Quỳnh Châu từng là đất lưu đày, thời cổ đại thường đày phạm nhân tới đó, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp đấy."

Lúc biết Tần Nhu sắp theo quân ra đảo Quỳnh Châu, La Bối Bối còn quan tâm hơn cả bản thân cô, cô ta nhanh chóng ra ngoài tiệm sách Tân Hoa Xã, tìm kiếm tất cả các thông tin có liên quan đến đảo Quỳnh Châu, nhìn hòn đảo Quỳnh Châu nằm ở phía nam của bản đồ, lúc thì cô ta cảm thấy hâm mộ, hâm mộ Tần Nhu có thể gả cho sĩ quan hải quân trẻ tuổi đẹp trai, lúc lại lại an ủi mình là điều kiện ở đảo Quỳnh Châu rất gian khổ, Tần Nhu phải đi qua đó chịu khổ.

Tần Nhu nhất định sẽ phải chịu khổ ở nơi địa ngục đó!

"Đúng vậy, Tần Nhu, sao cô không cân nhắc kỹ vào, nơi đó xa lắm, nghe nói là cách đây mấy nghìn cây số!"

Hiện tại điều kiện giao thông rất kém, hầu hết mọi người đều sống bế tắc trong một khu vực nhỏ, nên mọi người thật sự rất khó tưởng tượng được nếu phải đến một nơi xa xôi.

“Nơi đây từng là đất lưu đày à? Vậy chắc môi trường ở đấy khắc nghiệt lắm nhỉ? Tần Nhu, cô thật sự có thể chịu khổ nổi không?"

"Tần Nhu, cô vậy là bốc đồng quá rồi, sĩ quan Lục nhân tốt thì tốt thật, nhưng anh ấy sắp phải đi tới đảo Quỳnh Châu đấy, cô đi theo anh ấy là sẽ phải lên đảo chịu khổ, còn là nơi xa xôi nữa chứ."

Tần Nhu cười nói: "Mọi người đừng lo, không chừng tôi không phải chịu khổ đâu, tôi từng ăn quả vải, mọi người đã từng nghe câu thơ, ngày ăn ba trăm quả vải, mãi mãi làm người Lĩnh Nam."

Cô vốn là người Lĩnh Nam.

Đường Nhụy Bạch nói: "Còn ăn vải nữa, chờ cô tới đó, xem cô có còn cười được nữa không."

"Không chừng vừa xuống thuyền, mới tới được mấy ngày đã khóc lóc đòi về rồi ấy chứ." La Bối Bối nghĩ như vậy, lại nhìn chiếc valy hành lý bên chân Tần Nhu, trong lòng cô ta cảm thấy thoải mái hơn.

Anh chàng sĩ quan họ Lục kia đúng là kiểu người thả con săn sắt, bắt con cá rô, lừa cô gái ngốc nghếch ra hoang đảo, khiến cô phải chịu khổ chịu mệt.

“Sau này qua đó, cô nhất định phải viết thư về cho chúng tôi đấy, phải gửi cả ảnh nữa!"

Tần Nhu tuyệt đối sẽ khóc lóc đòi về.

“Nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ lên đảo thăm cô."

Trong căn tin trường học, sau khi lấy cơm xong, Lục Diễm và Uông Viễn Chinh cùng ngồi đối diện nhau.

"Lục Diễm... cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi?" Uông Viễn Chinh vặn nắp hộp ớt cay ra, anh ấy là người Tứ Xuyên, không thể nào rời xa ớt được, mặc kệ đi tới đâu, anh ấy cũng phải mang theo một hộp tương ớt cay do nhà mình làm.

Đặc biệt là đi tới Tân Thành, cần phải có ớt cay mới ăn cơm được.

"Anh chia cho tôi một ít đi, sau này tôi cũng bắt đầu ăn ớt cay." Lời này của Lục Diễm có hai nghĩa, là người Hoàng Đảo, lúc trước anh không ăn ớt.

Bây giờ cưới quả ớt nhỏ về, anh cũng bắt đầu nếm thử ớt cay.

Uông Viễn Chinh múc cho anh một muỗng tương ớt, tương ớt mẹ anh ấy làm còn cho thêm các loại gia vị khác như đại hồi, tiểu hồi, hoa tiêu… vừa cay lại vừa thơm, ớt đỏ đủ cay, thêm đại hồi có vị ngọt khác lạ, tất cả hương vị hòa vào trong tương ớt, ăn cực kỳ ngon, phù hợp với sở thích của anh ấy, tương ớt phối hợp với cơm cũng có thể ăn được mấy bát cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play