[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Tháng 6 năm 1971, tỉnh Tân Thành, một lễ đường lớn ở nơi nào đó.

Nơi này, lúc trước là kho hàng, khu vực hết sức trống trải, sau đó đổi thành một lễ đường, dựng một sân khấu lớn, ngày thường quân dân hay tổ chức đại hội, chiếu phim, biểu diễn văn nghệ, đều tập trung ở nơi này.

Một người đàn ông đội mũ sao đỏ đang chỉnh kèn, bên kia một người cán bộ già đang cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đã hỏng được buộc vào cổ tay bằng dây chun, đợi một lúc đến giờ, tiếng kèn vừa vang lên, những nhân viên bắt đầu chen vào hàng ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn.

Các thành viên của các đoàn công văn ở Tân Thành sau sân khấu bận rộn ngất trời, hôm nay hội diễn văn nghệ này thật sự không đơn giản, muốn được bình chọn để nhận phần thưởng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những đánh giá cuối năm, tất cả mọi người đều rất coi trọng.

"Tần Nhu, tiết mục đơn ca này của cô thật sự sẽ không thay đổi?"

Tần Nhu không trả lời, bên cạnh một người khác nháy nháy mắt với người nọ, đáp lời: "Cái này còn có thể thay đổi sao, đều đã báo lên trên."

"Nếu làm cho đoàn chúng ta mất mặt, lãnh đạo phê bình thì ai chịu? Viết giấy kiểm điểm thì sao? Tóm lại không phải chúng ta, là cô ấy muốn tranh nhau lên."

"Nếu như mẹ kế không lên làm, bài hát này cô ấy cũng không thể không hát đi."

Một cô gái tóc ngắn đi qua bên cạnh ba người, kì lạ nhắc nhở: "Các người nói chuyện cũng phải chú ý một chút, cẩn thận người ta xé miệng các cô."

"Nhưng cô ấy là từ Tứ Xuyên đến, rất cay."

"Hiểu được cô ấy như thế, các cô còn dám chọc cô ấy!"

Nói xong, ba người nhìn nhau một cái, nháy mắt liền cười lên.

Sau khi cười xong, Chu Mỹ Lan, cũng chính là người lên tiếng đầu tiên hỏi thăm nói chuyện với người kia, cô nhìn về phía cô gái đang ngồi ở chỗ ghế xếp sửa sang lại túi xách, ánh mắt thoáng qua một vẻ ghen tỵ.

Cô gái đó không đội nón, hai bên hai bím tóc đuôi sam, trong đoàn công văn, cô là cô gái có mái tóc đẹp nhất, vừa đen vừa dày, lại có nước da trắng như tuyết, mềm mại, mịn màng.

Dáng vẻ của cô xinh đẹp diễm lệ, gương mặt trái soan xinh xắn, bộ phận thu hút người khác nhất, chính là đôi mắt hồ ly mười phần quyến rũ, đôi mắt đẹp lại còn rất đặc biệt, mỗi lần ai gặp cô sẽ không nhịn được nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tần Nhu, là cô gái đến từ Tứ Xuyên trong đoàn công văn, vóc người đẹp, giọng nói êm tai giống như tiếng hót của chim hoàng oanh, không chỉ biết ca hát, mắng chửi người khác cũng rất hay, tính khí không được tốt, làm người ta chán ghét.

Tần Nhu ỷ mình xinh đẹp, cái gì cũng đều muốn giành trước, cô còn một lòng nghĩ muốn trèo cao, nhưng lại không có chút khéo léo, chỉ bằng gương mặt xinh đẹp, liền có thể câu dẫn đàn ông, trời sinh cô lại là một người nói quá nhiều, mở miệng nói chuyện đều là không suy nghĩ, mang một giọng nói nặng giọng địa phương.

Một thời gian trước, cô qua lại với một đoàn trưởng họ Dương, đoàn trưởng kia ba mươi hai tuổi, lớn hơn cô mười ba tuổi, vợ ở nông thôn mất sớm, để lại ba đứa trẻ, Tần Nhu đồng ý gả cho đoàn trưởng Dương làm mẹ kế người khác.

Ai ngờ không quá hai ngày, mẹ của đoàn trưởng Dương đến đoàn công văn tìm Tần Nhu làm loạn, mắng cô là một con cáo, là hồ ly tinh, tuổi còn nhỏ, không học cái gì tốt, đã học làm mẹ kế người khác.

Ra là mẹ của anh ta ở nhà đã sớm chọn cho đoàn trưởng Dương một cô con dâu, nhưng con trai bà lại bị hồ ly tinh kia câu dẫn.

Bà Dương tới đoàn văn công làm loạn một trận, hoàn toàn phá hỏng danh tiếng của Tần Nhu, khiến cho những người trong quân khu cười nhạo bọn họ, đầu năm bị chửi là hồ ly tinh cũng không phải một câu dễ nghe.

Tần Nhu tính tình cũng không phải dễ chọc, bị mắng như thế cũng liền đáp trả, cãi nhau với bà Dương, khiến bà Dương tức đến mức nhập viện, sau đó, cô ta bị tạt một chậu nước, dính nước, khiến cô ta bị khàn giọng, đêm đó sốt cao, người trong đoàn đưa cô đi bệnh viện.

Sau một cơn sốt, người trong đoàn liền phát hiện Tần Nhu dần trở nên lương thiện hơn.

"Tần Nhu, đây là tiết mục cô giành với Đình Đình, nếu như cô hát không tốt, mọi người cũng đều sẽ mất mặt."

"Cũng sắp đến giờ bắt đầu, cô còn không mau tìm Trương Mân trang điểm cho."

Người phụ trách trang điểm chính là cô gái tóc ngắn trước đó đã châm biếm Tần Nhu, cô và Tần Nhu cho tới bây giờ cũng không đối phó.

Trước kia, Tần Nhu luôn chê Trương Mân trang điểm cho mình quá xấu, Trương Mân ngay từ đầu đúng là ghen tỵ với dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ của Trương Mân, cố ý trang điểm xấu cho cô, sau đó hai người xích mích, có làm cũng chỉ có thể qua loa lấy lệ.

Bây giờ Tần Nhu tình trạng không tốt, đuổi sát theo cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng.

Tần Nhu đang ngồi chỗ chiếc ghế xếp, buông túi xách xuống, đứng dậy nói: "Tự tôi làm."

Giọng cô lanh lảnh như tiếng chuông, hoặc là dễ nghe như tiếng đàn tỳ bà, mang một nhịp điệu khác, rất dễ nghe.

Chu Mỹ Lan ở bên sửng sốt một chút, cô phát hiện, Tần Nhu nói giọng phổ thông càng ngày càng chuẩn, tiếng nói chuyện so với lúc trước cũng ôn nhu, dễ nghe hơn.

Trương Mân liếc mắt nhìn, cô kéo tay áo, khoanh tay bật cười một tiếng, chế giễu nói: "Vậy cô từ từ mà trang điểm, có thành tranh thành quỷ cũng không liên quan đến tôi, các cô gái, để tôi trang điểm cho mọi người."

Những buổi biểu diễn giống vậy, phần lớn đều không hóa trang, chỉ là các cô gái trẻ, đối với những chuyện này cũng rất tò mò, hy vọng mình lên sân khấu sẽ thật xinh đẹp, tổng muốn nắm lấy cơ hội để mình son môi, kẻ mày.

Tần Nhu xoay người không phản ứng Trương Mân, cô lấy ra một cái gương soi nhỏ, lại lấy ra túi đồ trang điểm mà đã sớm chuẩn bị trong túi xách.

Đầu năm nay, bên ngoài không cho phép bán đồ trang điểm, chính phủ chỉ để cho những tuyến sản xuất đồ trang điểm, cung cấp cho những nơi có người làm việc với chuyên môn diễn xuất sử dụng.

Tần Nhu là một cô gái yêu cái đẹp, âm thầm mua cho mình vài món đồ trang điểm.

Tần Nhu nhìn xung quanh một chút, trên tường dán những câu nói của các vĩ nhân, lại nhìn một chút chiếc nón trong túi, cô quay đầu nhìn mình trong gương, đôi mắt hồ ly quen thuộc, không nhịn được thở dài một cái.

Không nghĩ tới mình lại sẽ xuất hiện trong một cuốn sách, còn là một nữ phụ trong một đoàn văn công ở thập niên bảy mươi.

Đúng vậy, mấy ngày trước cô còn là giáo viên của một ngôi trường ở Thâm Thành, lúc cùng những bạn nhỏ làm hoạt động cắt giấy, một người đàn ông trung niên hùng hổ xông vào lớp, có ý đồ cầm dao đâm về phía người bạn nhỏ.

Tần Nhu chắn trước người bạn nhỏ, cô ôm bé trai tránh qua một bên, lại bị dao đâm trúng sau lưng, lần nữa tỉnh lại, biến thành "Tần Nhu" bị sốt ở trong bệnh viện.

Hai người một cái tên, một nhân vật phụ có dáng vẻ giống hệt cô.

Tần Nhu: "..."

Tần Nhu lúc rảnh rỗi trong buổi họp, lướt mạng, trước khi xảy ra chuyện cô mới vừa xem qua một quyển sách niên đại văn vào những năm bảy mươi, chỉ là quyển sách này cô chưa có đọc xong, bởi vì cô phát hiện bên trong có một nhân vật phụ cũng gọi là "Tần Nhu", tên của cô ấy cùng với đặc điểm dáng vẻ cũng giống cô y như đúc.

Như vậy cũng được đi, nhân vật chính còn là Tiết Đình Đình. Trước khi Tần Nhu lúc còn đi học đại học, đã tham gia tranh giải chương trình Giai Điệu Vườn trường, được hạng nhất, còn hạng nhì là Liêu Đình Đình.

Tần Nhu và Liêu Đình Đình này không thù không oán, cũng không có tiếp xúc qua lại, không biết tại sao lại trở thành một nhân vật trong một cuốn sách, lại trở thành một nữ phụ.

Với nữ phụ Tần Nhu này, một khuôn mặt xinh đẹp cũng vô ích, không có đầu óc, cũng nói năng không suy nghĩ, trong sách làm ngày làm đất, khắp nơi đối nghịch với vai chính Tiết Đình Đình, lại bấu víu vào Đoàn Trưởng Dương làm mẹ ghẻ, lại cướp tiết mục, ỷ vào mình trời sinh giọng nói dễ nghe, không tập hát bao giờ, ở buổi biểu diễn làm trò cười cho thiên hạ, xấu hổ, mất mặt, bị lãnh đạo chán ghét, vứt bỏ...

Sau câu chuyện phát triển, Tần Nhu đọc qua, giận cười xem không nổi, cái này khiến cho nữ phụ "Tần Nhu" mang một cảm giác ác cảm, cuối cùng chắc chắn không có kết quả tốt.

Nếu là trước khi cô biết mình sẽ trở thành nữ phụ Tần Nhu này, cô nhất định sẽ đọc cho xong quyển sách niên đại văn này.

"Tần Nhu, cô đã trang điểm xong chưa ---"

Người mặc chiếc áo sơ mi vải tô, đợi một hồi Chu Hiểu Linh muốn lên sân khấu biểu diễn đi đến bên cạnh cô, nhưng vừa hay nhìn thấy gương mặt của Tần Nhu.

Bỗng nhiên bị đôi mắt hồ ly kia hút vào.

Tần Nhu dáng vẻ xinh đẹp, lúc này trang điểm rất đẹp nhưng lại không quá khoa trương, tinh tế phát huy những nét trên gương mặt mình, một đôi mắt lại là phóng to gấp đôi, nhìn xung quanh rực rỡ, hút hồn người.

Trên mặt cô cũng đánh má hồng, tại không có khoa trương như Trương Mân, như là hoa thược dược sau cơn mưa nhuộm ở trên mặt, rất đẹp.

Chu Hiểu Linh Tim chậm một nhịp, không trách trước kia Tần Nhu luôn nói Trương Mân trang điểm xấu, nhìn một cái, thật đúng là.

Cô theo bản năng khen một câu: "Tần Nhu, cô thật là xinh đẹp!"

Chu Hiểu Linh nói lời này, cũng thu hút những người xung quanh tới, Trương Mân, Chu Mỹ Lan, đám người này cũng nhìn gương mặt Tần Nhu, nhìn một cái, những âm thanh ngạc nhiên thay nhau vang lên.

Không nói những người trong đoàn văn công của các cô, những người ở các đoàn văn công cũng bị sự thu hút, khí chất tươi mới bao quanh Tần Nhu thu hút, cô nhìn mặt Tần Nhu, chủ động mở miệng hỏi: "Cô em, làm cho tôi một cái như thế trên mặt đi."

Tần Nhu đồng ý, cười nói: "Được."

Tần Nhu từ nhỏ đến lớn vẫn là hoa khôi trường học, cô cũng thích làm đẹp, thích trang điểm, còn có một khoảng thời gian nghiên cứu về mỹ phẩm, đối với đồ trang điểm hết sức hiểu rõ, các loại trang điểm cũng biết cách làm, huống chi bây giờ trở lại kỹ thuật trang điểm lạc hậu ở niên đại bảy mươi.

Tần Nhu hiểu rõ các kiểu trang điểm, cho nên cũng hiểu được làm sao có thể làm nổi bật được những nét đẹp trên mặt người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp