Lục Diễm đồng ý với lời đề nghị đi xem phim, hiển nhiên là anh cũng không muốn ở lại nơi này rồi bị vây xem như khỉ.
Tần Nhu thầm khen ngợi: Người này rất biết phối hợp!
Cũng không quá khó tín như lời đồn.
Hai người đứng dậy định rời đi, đúng lúc chủ nhiệm Tôn đi vào. Nhìn thấy hai người cùng đứng lên, bà ta sững người hỏi: "Các cô cậu định đi đâu đấy? Không ngồi trò chuyện thêm lúc nữa?"
Tần Nhu nở nụ cười rạng rỡ nói: "Chủ nhiệm Tôn, tôi và sĩ quan Lục muốn đi xem phim."
Chủ nhiệm Tôn quay sang nhìn Lục Diễm, Lục Diễm gật đầu.
Chủ nhiệm Tôn: "..."
Hai người này ngồi cùng nhau, một không cãi vả, hai không ồn ào, còn định... Cùng đi xem phim?
Tần Nhu này đúng là giỏi làm bộ làm tịch, vừa gặp mặt người ta đã bắt đầu tác oai tác quái.
Chờ đến khi cháu ngoại bà ta tới, người ta đã đi mất rồi.
*
Tần Nhu và Lục Diễm cùng đi ra khỏi đại viện đoàn văn công, lên xe buýt đi tới rạp chiếu phim trong thành phố. Vừa nghĩ tới biểu tình của đám chị em plastic kia lúc bọn họ rời đi, Tần Nhu lại cảm thấy buồn cười.
Làm cô thật sự muốn chống nạnh đắc ý ba phút.
Rất thích cái dáng vẻ các cô không ưa tôi, nhưng lại không thể đánh bại được tôi.
Có bản lĩnh mặt dày thì tới đi?
Tần Nhu đắm chìm trong chiến thắng vừa nãy, càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái, mi mắt của cô cong cong, cười giống như một con tiểu hồ ly dương dương đắc ý.
Cô quay sang nhìn về phía ngoài cửa sổ, càng nghĩ, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ hơn.
Cũng coi như là xả được một cục tức.
Sau khi lên xe buýt, cô và Lục Diễm tìm ngồi xuống ghế trống, Tần Nhu ngồi ở vị trí bên cửa sổ, Lục Diễm ngồi ở dãy ghế ngoài.
Tần Nhu không chủ động lên tiếng, cô làm ra vẻ ngắm phong cảnh, tiện thể gặm nhấm tư vị sảng khoái vừa nãy.
Lục Diễm ngồi thẳng người, mắt nhìn phía trước, cơ thể căng cứng, như có thể đi vào trạng thái tác chiến bất cứ lúc nào.
Anh lặng lẽ liếc trộm người bên cạnh, nhưng lại khéo léo tìm góc độ để cô không thể phát hiện ra tầm mắt của mình.
Cô cười lên rất đẹp.
Giọng nói cũng dễ nghe.
Lục Diễm rất hiếm khi cảm thấy hồi hộp thế này, ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ thế này, mà anh còn kích động hơn cả lần đầu tiên được lên tàu.
Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh thật sự có cái cảm giác tim đập thình thịch.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, bộ não thông minh linh hoạt của Lục Diễm chợt bị đứng hình, đến lúc này vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Nếu cô gái ngồi bên cạnh này lại tiếp tục cười, anh sợ rằng mình sẽ khó lòng tìm lại được lý trí của mình.
Khó chịu đựng.
Lục Diễm dán chặt mắt vào người tài xế xe buýt trước mặt, cố gắng phớt lờ cô gái ngồi bên cạnh mình, đến lúc này anh mới cảm thấy lý trí dần quay trở lại.
Càng bình tĩnh lại, anh càng nhận ra trái tim mình đã nảy sinh khát vọng mãnh liệt, anh muốn cô, muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn nhìn thấy cô cười mỗi ngày.
Muốn cô cười giống con tiểu hồ ly như vừa nãy, nhõng nhẽo gọi anh là "sĩ quan Lục".
Chỉ cần vừa tưởng tượng đến tiếng "sĩ quan Lục" lúc cô nói chuyện với chủ nhiệm Tôn và nụ cười lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ kia, hai hình ảnh này kết hợp lại với nhau, anh chỉ có cảm giác như đầu mình bốc khói giống thùng thuốc nổ nổ tung.
Lại hồi tưởng đến nụ cười lúc mới gặp lần đầu.
Cũng không biết cô đã chuyển bao nhiêu thùng thuốc nổ tới nổ tung anh.
Vụ nổ khiến đầu óc anh không thể nào bình tĩnh được, tựa như trở về thời đại pháo súng bay tán loạn.
Ngồi trên trên chiếc xe buýt nho nhỏ, Lục Diễm dùng chút lý trí còn sót lại để vạch ra chiến lược tác chiến.
Tuy anh từng có kinh nghiệm mấy lần đi xem mắt, nhưng ngay cả khi đầu óc bị hỏng, Lục Diễm cũng biết, tuyệt đối không thể lặp lại những kinh nghiệm này.
Không thể làm như vậy với cô.
"Lục Diễm, mày nói thử xem, chỉ bằng vào khuôn mặt này của mày, có biết bao nhiêu cô gái thích mày. Cố tình mày lại có tính tình thối hoắc, còn thêm cái miệng độc địa này nữa, tương lai có người phụ nữ nào chịu đựng được mày."
Lục Diễm nghĩ:
‘Vậy thì cố gắng không mở miệng đi.
Nói nhiều lỗi nhiều, nói ít sai ít.
Ấn tượng đầu tiên khá là quan trọng.’
Đến khi hai người xuống xe buýt, đi trên đường cũng không ai nói với ai câu gì.
Lúc xuống xe buýt, Tần Nhu thầm nghĩ quả nhiên là Lục Diễm tới chỉ để đi ngang sân khấu, nên cũng không nói câu nào. Có lẽ, đây cũng là lần đầu tiên anh chàng này gặp phải đối tượng chịu phối hợp với mình.
Tần Nhu chủ động mua vé xem phim, còn tích cực chọn vị trí xem phim tốt nhất với nhân viên bán vé, Lục Diễm đứng chờ ở cạnh đó, lúc nên trả tiền thì trả tiền.
Tần Nhu cũng không thèm khách khí với anh, lại đi qua quầy bên cạnh mua ba bốn lạng hạt dưa, đựng vào túi giấy, rồi đưa cho Lục Diễm một túi.
Phải một lúc nữa bộ phim điện ảnh mới bắt đầu chiếu, hai người không ai nói chuyện với ai, cũng không thể ngồi không, vậy thà cắn hạt dưa đi.
Bình thường Lục Diễm không bao giờ ăn hạt dưa, nhưng thấy cô đưa tới, anh cũng không từ chối, cùng đứng cắn hạt dưa với cô.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch ——
Tần Nhu: "..."
Đây có lẽ là buổi coi mắt trầm mặc nhất quỷ dị nhất mà cô từng trải qua.
Anh chàng sĩ quan quân đội này đã hoàn toàn không muốn coi mắt nữa rồi.
Anh quên là mình tới đây để coi mắt rồi à? Anh có thể nói mấy cây được không, chẳng hạn như tra hỏi sổ hộ khẩu, có nhà có xe chưa, bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường gì, tiền lương bao nhiêu, lại sổ ra một loạt yêu cầu với bạn lữ tương lai?!
Nghe nói, Lục Diễm là người rất khó tính cơ mà, chẳng lẽ người khó tính sẽ không chủ động gây chuyện? Sao cứ im lặng thế này...
Trong lúc Tần Nhu thắc mắc, đồng thời Lục Diễm cũng đang thắc mắc.
Nghe nói cô gái anh coi mắt hôm nay là một quả ớt nhỏ.
Sao anh thấy hình như không cay lắm.
Lục Diễm vừa cắn hạt dưa vừa hơi ngẩng đầu nhìn lên trên, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn cô gái bên cạnh, thấy gò má xinh đẹp của cô hơi gồ lên lúc nhai, sao anh lại cảm thấy... quả ớt nhỏ này rất ngọt ngào?
Bộ phim bắt đầu chiếu trong bầu không khí kỳ lạ này.
Hai người cùng ngồi xuống chỗ ngồi, Tần Nhu ngẩng đầu lên xem bộ phim đen trắng cũ kỹ, lại liếc nhìn sĩ quan đẹp trai ngồi bên cạnh, hùng, à không, anh chàng khó tính này có ngoại hình rất đẹp trai.
Xung quanh tối om, ánh sáng từ màn hình lớn phản chiếu trên mặt anh, các đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn, sống mũi cao thẳng, chóp mũi cũng đẹp, tướng mạo đoan chính, là khuôn mặt với những góc cạnh sắc nét, tự nhiên mang đến cho người cảm giác chính nghĩa.
Nhìn khuôn mặt này, sẽ làm người cảm thấy anh rất hợp với những nghề như cảnh sát, bộ đội, với hình tượng vĩ đại sáng chói.
Hình như chủ nhiệm Tôn từng nói anh là người Hoàng Đảo, Sơn Đông.
Tần Nhu âm thầm gật đầu, chỉ cần anh không đứng lên, ngồi ở bên cạnh anh cũng đã có cảm giác an toàn rồi.
Nhìn kỹ lại, hai người bọn họ có ngoại hình phong cách thế này ngồi cạnh nhau, cũng rất thu hút.
Tần Nhu biết mình trời sinh đã diễm lệ quyến rũ quá mức, vẻ ngoài diêm dúa lòe loẹt lại không quá đứng đắn, còn người đàn ông bên cạnh lại có ngoại hình đầy chánh nghĩa. Hai người bọn họ, một nam một nữ ngồi cùng nhau sẽ giống cái gì nhỉ?
Giống như nữ yêu tinh và đạo trưởng chánh đạo?
Khắc tinh.
Nếu lúc này người có óc tưởng tượng phong phú đi qua, đi tới bên cạnh Lục Diễm vỗ vào trên bả vai của anh, có lẽ đối phương sẽ nói: "Người anh em, anh tới thu yêu à?"
Tần Nhu sẽ lại phải giải thích với người ta mình chỉ là một con hồ ly tinh vô tình đi ngang qua.
Không quyến rũ người.
Nghĩ tới đây, Tần Nhu lại bội phục óc tưởng tượng của mình, đều do cô có đôi mắt này, từ nhỏ đến lớn cũng đã quen với việc bị người ta gọi đùa là tiểu hồ ly, vậy nên bây giờ tự hóa thân thành hồ ly tinh, cô cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Ngay lúc Tần Nhu suy nghĩ bậy bạ, phim điện ảnh bắt đầu chiếu.
Ở thời đại phim đen trắng này, hầu hết các bộ phim được chiếu đều là phim cách mạng, tuy là phim đen trắng, nhưng phim được sản xuất cực kỳ dụng tâm, Tần Nhu mê mẩn xem từ lúc nào không hay.
Con người của cô còn có một đặc điểm, đó chính là rất dễ rơi lệ, rất dễ bị cảm động.
Nhìn thấy cảnh tượng chiến sĩ hy sinh, nước mắt của cô lại lã chã rơi xuống, bản thân cô cũng không thể nào kiềm chế được.
Tần Nhu giơ tay lên lau nước mắt nhiều lần, mu bàn tay cũng đã ướt, cô cố gắng nín không để nước mắt nước mũi rơi ra.
Diễn viên ở thời đại này diễn quá nhập tâm, phối cùng nhạc dễ khiến người cảm động đến rơi lệ. Hơn nữa, ở thời đại xám trắng này, trang phục đơn giản, ngôn từ chất phác, làm cô không thể ngừng rơi nước mắt.
Người bên cạnh đưa giấy cho cô.
"Cám ơn..."
Tần Nhu cảm kích nhận lấy, tuy không biết Lục Diễm lấy khăn giấy ở đâu ra, nhưng hiện tại cô thật sự rất cần.
Sau khi có khăn giấy trong tay, Tần Nhu dứt khoát thả bay chính mình, khóc khóc khóc, nước mắt nước mũi lại đi ra.
Đến khi bộ phim điện ảnh kết thúc, mọi người xung quanh đã rời đi hơn nửa, cô mới có thể nín khóc.
Sau khi lau khô nước mắt trên mặt, Tần Nhu mới bình tĩnh mà nhận ra sự tồn tại của người bạn đồng hành với mình. Chắc khuôn mặt của cô lúc này rất xấu xí, nhưng không sao, Tần Nhu tự mình an ủi nghĩ: Cũng may, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, và có lẽ cũng là lần gặp nhau cuối cùng.
Nghĩ tới đây, cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Với Tần Nhu, sau khi khóc xong, cô sẽ có cảm giác vô cùng thoải mái bình tĩnh.
Tần Nhu cùng đi ra khỏi rạp chiếu phim với Lục Diễm, cô cũng không quá quan tâm đến hình tượng lúc này của mình, quyết định tạm biệt Lục Diễm.
Đi xem bộ phim điện ảnh thoáng cái đã hai ba tiếng trôi qua, bọn họ trở về cũng dễ ăn nói hơn.
"Đồng chí Lục, hôm nay rất vui khi được đi chơi với anh, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây." Tần Nhu mỉm cười với anh, do vừa mới khóc, nghe giọng cô có vẻ khàn khàn.
Tần Nhu âm thầm đắc ý, xem cô thông minh kia này, lừa qua được buổi coi mắt này.
Lục Diễm gật đầu, anh nhìn đôi mắt hồ ly hơi đỏ hoe của Tần Nhu tựa như chứa đầy nước, trong nước phản chiếu khuôn mặt của anh, phần chóp mũi hơi hếch lên ửng đỏ, làm anh đột nhiên cảm thấy khô miệng khô lưỡi.
Anh cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, lên tiếng nói: "Để tôi đưa em về."
"Không cần đâu, anh xem, xe buýt đỗ ngay ở đó, anh không cần phải đi phí công, tôi lên xe đây!" Không đợi anh đáp lại, Tần Nhu đã xoay người chạy chậm đi tới chỗ xe buýt, cô vừa chạy vừa vẫy vẫy tay về phía trước, ra hiệu cho tài xế chờ mình.
Đến lúc sắp lên xe, Tần Nhu không khỏi ngoái đầu lại nhìn anh.
Bóng hình của Lục Diễm xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, không thể không nói, ngoại hình của anh phù hợp với mẫu hình lý tưởng của cô.
Nhưng cô chỉ là "Diệp Công thích rồng", hôm nay cùng đi xem phim điện ảnh với rồng cũng không thua thiệt.
Tần Nhu mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, rồi xoay người lên xe buýt.
Có lẽ sau này không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa.
Lục Diễm đứng ở trên đường, đưa mắt nhìn theo bóng dáng của chiếc xe buýt kia cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt mình. Ngay cả khi cô đã rời đi, khóe mắt chân mày của cô vẫn như quanh quẩn trước mắt anh, đặc biệt là nụ cười của cô, giống như một con tiểu hồ ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT