Trần Dụ Bạch ngồi cạnh anh ấy có tinh thần rất kém, ông lão đội chiếc mũ trên đầu, thường xuyên giơ tay lên sờ mũ trên đầu, chỉ sợ không thấy mũ đâu.

Tần Nhu ngồi một mình ở một bên, đối diện là hai chị em sinh đôi Trần Quyên Quyên và Trần Cảnh Hoa, một bên kia là Tần Miên bế con trai nhỏ bốn tuổi Trần Cảnh Dực.

Trần Cảnh Dực ngồi ở trên đùi mẹ, cúi đầu nghịch cái nắp chai trên tay, dù hiện tại cậu bé đã bốn tuổi, nhưng suốt ngày không chịu mở miệng nói chuyện.

Tần Miên bảo Trần Cảnh Dực mở miệng chào dì nhỏ Tần Nhu, cậu bé vẫn cúi gằm mặt xuống, làm ngơ rất lâu.

Tần Nhu ghé người tới trước mặt cậu bé, chủ động nói: "Cảnh Dực, dì nhỏ đến thăm cháu nè."

Giọng nói của cô rất dễ nghe, trong veo như nước suối, ngay cả Trần Cảnh Dực cũng bị thu hút, cậu bé ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn không nói câu nào, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục chơi nắp chai trong tay.

Lúc Trần Cảnh Dực ngẩng đầu lên, Tần Nhu sửng sốt trong chốc lát, cô phát hiện ra cậu bé này có đôi mắt rất lớn, vừa to lại vừa đen, con ngươi cũng đậm màu hơn những đứa trẻ bình thường.

Tần Nhu hơi do dự nhìn về phía chị gái Tần Miên, kỳ thực cô nghi ngờ đứa bé này có khả năng bị tự kỷ.

"Cảnh Dực rất ngoan, cũng dễ chăm, không giống anh chị nó." Tần Miên vén phần tóc mái lòa xòa của con trai ra sau tai, cười hơi miễn cưỡng.

Tần Miên biết rõ con trai nhỏ của mình hơi không bình thường, khác với những đứa trẻ bình thường khác. Trong lòng cô ấy rất buồn, đoán có lẽ là do biến cố gia đình mấy năm nay đã ảnh hưởng đến đứa bé.

Cứ nháo đi nháo lại, ai có thể không bị ảnh hưởng được? Đứa trẻ con quá nhỏ, chắc chắn đã bị kinh sợ.

... Đừng nói là con trai nhỏ không bình thường, ngay như hai người lớn, cũng trở nên không bình thường.

“Ừ." Tần Nhu gật đầu, cô cũng không nói gì khác, tình huống hiện tại cũng không thích hợp nói những chuyện này.

Trong mắt trong lòng hai đứa bé Trần Quyên Quyên và Trần Cảnh Hoa chỉ có chậu thịt heo nấu miến ở giữa kia, món ăn này là món ăn ngon nhất trong lòng bọn họ!

Ban đêm, Tần Nhu ngủ ở nhà họ Trần, chị gái Tần Miên bảo chồng Trần Miễn qua ngủ cùng với hai con trai, để con gái Quyên Quyên ngủ ở trên giường của hai vợ chồng, cô và Tần Nhu cùng ngủ với nhau ở trên giường con gái, hai chị em cùng đắp chung một cái chăn.

Bóng đèn nhỏ lay lắt trên đỉnh đầu, Tần Miên nhỏ nhàng hỏi Tần Nhu về chuyện của anh chàng sĩ quan quân đội trẻ tuổi kia.

Vừa rồi có nhiều người cô ấy không tiện hỏi kỹ, bây giờ chỉ còn lại hai chị em, Tần Miên mới có cơ hội hỏi chuyện này.

"Người ta thật sự giới thiệu sĩ quan hải quân trẻ tuổi cho em?"

Tần Nhu gật đầu: “Đúng, anh ấy tên là Lục Diễm."

Tần Nhu kể hết mọi tin tức mình biết cho Tần Miên, cô không muốn chị gái lo lắng cho mình, đồng thời cô cũng không nói dối, lãnh đạo thật sự giới thiệu đối tượng "Tốt" cho cô.

Về phần có thành công hay không, đó lại là chuyện của sau này.

Tần Miên nghe cô nói rõ họ tên của Lục Diễm, hoàn cảnh gia đình cũng ra ình ra dạng, lúc này mới chịu tin là thật, chứ không phải là em gái bịa chuyện để lừa cô ấy.

"Vậy em phải nắm chắc cơ hội này, ngày mai đi gặp người ta nhớ phải ăn mặc đẹp, miệng cũng ăn nói ngọt vào..."

Tần Miên ân cần dặn dò cô, sợ cô bỏ lỡ đối tượng tốt như thế này.

Tần Nhu mỉm cười nằm sấp ở cạnh đó, nghe Tần Miên lải nhải căn dặn mình, dặn dò cô đi coi mắt với người ta thế nào, biểu hiện ra sao, tương lai kết hôn làm vợ làm mẹ thì phải thế nào...

Người ta thường nói chị lớn như mẹ, Tần Miên thật sự mang cho cô cảm giác giống như mẹ.

"Em nhìn chị cười cái gì? Cũng không thèm đáp lại, em có nghe lọt tai lời chị nói không đấy?"

Tần Nhu gật đầu cười nói: “Em nghe thấy rồi."

Cô ôm lấy cánh tay của Tần Miên, chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng của chị gái, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Chị ơi, chị giống như mẹ em vậy."

Tần Miên không khỏi sửng sốt khi nghe thấy những lời này của em gái, sau đó trợn mắt lên nhìn cô: “Hồi em còn nhỏ, ai ôm em ngủ? Lúc em mới sinh ra, chị suốt ngày bế dỗ em, đi đâu chị cũng bế em đi cùng, chị không phải là mẹ em sao?"

"Bây giờ có còn muốn dỗ nữa không?"

"Muốn dỗ, chị lại dỗ em đi."

"Em nghĩ mình vẫn là đứa trẻ ba tuổi à? Mau đi ngủ đi."

*

Ngày hôm sau, Tần Miên dậy từ lúc sáng sớm, cô ấy lục tung tủ quần áo trong nhà lên chọn một bộ quần áo, trước kia lúc nhà họ Trần còn chưa xuống dốc, cô ấy có mấy chiếc váy cũ rất đẹp, mới chỉ mặc được mấy lần, lúc trước cô ấy từng định đưa cho Tần Nhu mặc, nhưng Tần Nhu không cần, nói là ở đoàn văn công có quần áo mặc rồi.

Hôm nay dù thế nào cũng phải chọn cho cô một bộ quần áo đẹp.

Tần Miên đun nước sôi, đổ nước sôi vào trong cốc, lợi dụng hơi nóng từ dưới đáy cốc để là quần áo, cô ấy cẩn thận là đi là lại rất nhiều lần, rồi mới gọi Tần Nhu ra thay.

Lúc Tần Nhu đi ra khỏi nhà họ Trần, cô đã thay bộ quần áo khác, mặc áo trắng, phía dưới là chiếc váy đầm dài màu xanh lam, đầu đội mũ rơm che nắng, trên vành mũ có thắt nơ con bướm.

Cô vốn có làn da trắng như tuyết, ngoại hình xinh đẹp, cánh tay và chân đều thon dài, lại kết hợp với bộ trang phục này, chưa nói đến ở thời đại này, ngay cả khi ở thời hiện đại, cô cũng có thể đi chụp ảnh tạp chí.

Trên đường đi, vô số người quay sang liếc nhìn cô.

Tần Nhu hạ thấp vành mũ xuống, phớt lờ ánh mắt của người ngoài, đi xuống xe tới đại viện của đoàn văn công, người ở ngoài cửa thấy cô không khỏi sửng sốt, sau đó nói: "Người đã đến rồi, đang ở trong phòng tiếp khách, ngồi cùng với chủ nhiệm Tôn."

"Người ta" mà đối phương nói đến, tự nhiên là chỉ đối tượng coi mắt của cô, Lục Diễm.

"Vị sĩ quan quân đội kia nhìn đẹp trai lắm!"

Tần Nhu đi vào đại viện đoàn văn công, cô phát hiện ra bầu không khí trong đoàn văn công hôm nay hoàn toàn khác với mọi khi, người luyện múa không luyện múa, luyện hát cũng không luyện hát, lại nhìn đám người Chu Mỹ Lan, La Bối Bối và Đường Nhụy Bạch đều trở về chú tâm ăn mặc, còn len lén trang điểm.

Sao Tần Nhu có thể không đoán ra bọn họ có tâm tư gì.

Dù sao người ta cũng đã tới đây rồi, coi mắt với một người cũng là coi, coi mắt với một đám cũng là coi, không thành với người này, còn có người khác thay thế.

Nếu người ta vừa mắt người khác, vậy người mất mặt ở đây là ai? Đương nhiên là chỉ có Tần Nhu.

Nhìn thấy phong cách ăn mặc hôm nay của Tần Nhu, đám người Chu Mỹ Lan âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hôm nay con hồ ly tinh này cũng ăn mặc đẹp.

Đồng thời bọn họ cũng thầm mắng chủ nhiệm Tôn, giới thiệu cho ai không giới thiệu, tại sao lại giới thiệu cho Tần Nhu một sĩ quan hải quân trẻ tuổi đẹp trai như vậy.

Tần Nhu liếc nhìn mặt từng người một, sau đó đi thẳng vào phòng tiếp khách.

Khoảng khắc bước vào trong phòng, cô nhìn thấy một thanh niên đang giữ tư thế ngồi thẳng, anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài quân đội màu xanh lá cây, điểm thu hút nhất của anh là sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt cực sâu, mày kiếm mắt sáng, là chàng trai cực kỳ anh tuấn.

Tần Nhu như ngừng thở.

... Đây chính là Lục Diễm?

Tổ chức có thể giới thiệu đối tượng đẹp trai thế này sao?

Tần Nhu chăm chú nhìn khuôn mặt của anh, chỉ cảm thấy tam đình ngũ nhãn của người này đạt tiêu chuẩn, xương cốt rắn chắc, hơn nữa trên người anh còn có khí chất của người lính được huấn luyện trong quân đội ra, tư thái hiên ngang, là sĩ quan đẹp trai khó gặp.

(*)Tam đình ngũ nhãn: “Tam đình ngũ nhãn” là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường. Nếu như không phù hợp với thước đo này có nghĩa là khuôn mặt này sẽ nảy sinh những điểm bất hợp lý. Như ngày nay, dựa trên nền tảng “Tam đình ngũ nhãn” các nhà khoa học đã tính ra được tỉ lệ chuẩn hơn, mọi bộ phận trên khuôn mặt đều phải hợp lý. Nói đơn giản thì đây là tỉ lệ gương mặt hoàn hảo nhất.

Chẳng trách mấy cô gái ngoài kia đều không màng đến hát nhảy, cứ nhìn chằm chằm vào trong này.

Ngay cả khi nghe nói người ta là người khó tính, cũng không thèm quan tâm.

Đừng nói là Tần Nhu, đến chủ nhiệm Tôn cũng giật mình khi nhìn thấy Lục Diễm, sớm biết sĩ quan quân đội kia đẹp trai thế này, bà ta đã giới thiệu cho cháu ngoại của mình.

Ai ngờ lại để Tần Nhu nhặt được của hời.

Chủ nhiệm Tôn thầm nghĩ có lẽ hai người sẽ không thành, nhân lúc Lục Diễm đi ra ngoài uống nước, bà ta âm thầm gọi điện thoại cho cháu ngoại của mình, bảo cô ta nhanh chóng tới đại viện đoàn văn công.

Lúc này, bà ta nào còn quan tâm đến chuyện người ta khó tính hay không khó tính, với diện mạo và gia thế như thế này, những chuyện khác đều không phải chuyện.

Lúc Tần Nhu quan sát Lục Diễm, Lục Diễm cũng đang quan sát cô. Anh đứng lên, Tần Nhu đi tới bên cạnh anh, cô bỏ mũ đội đầu xuống, hôm nay mái tóc dài của cô vẫn được thắt bím, chỉ khác với ngày thường là mái tóc được tạo rối có mục đích.

Cô vốn có đôi mắt hồ ly vừa to lại vừa quyến rũ, sáng nay lúc đi ra ngoài, Tần Nhu còn cố tình trang điểm nhẹ làm mờ viền và khóe mắt, hơn nữa cô cũng tạo kiểu thắt bím rối, làm giảm bớt vẻ đẹp quyến rũ diễm lệ của mình, tăng thêm cảm giác ngây thơ đơn thuần.

Được coi là máy chém nam thẳng.

Cũng chém các bạn nhỏ.

Tần Nhu khẽ nuốt nước miếng, anh chàng Lục Diễm này không đứng lên còn đỡ, vừa đứng lên, đã thể hiện ưu thế về chiều cao, anh chàng này tuyệt đối cao trên một mét tám, người cao to vạm vỡ, mang đến cho người cảm giác bị áp bách, giống như có bóng đen lớn bao phủ lên đỉnh đầu mình, bộ lọc đẹp trai trong mắt cô lập tức vỡ tan.

... Sợ.

Người thua không thể thua trận, nhớ tới đám chị em plastic bên ngoài kia, Tần Nhu cố gắng đè nén nỗi khiếp đảm trong lòng xuống, sau màn biểu diễn lần trước, cô đã tích lũy được kinh nghiệm cho mình, lập tức liều mạng tẩy não bản thân, chỉ khó tính thôi mà, cứ coi như là đang hẹn hò với hùng hài tử đi.

Cô không có nhiều kinh nghiệm khác, chỉ có kinh nghiệm tiếp xúc với hùng hai tử là đạt điểm tuyệt đối!

Người ta có câu, không ai đánh vào khuôn mặt tươi cười, Tần Nhu nở nụ cười nghề nghiệp chuyên dùng để dụ dỗ hùng hài tử, chủ động nói: "Chào anh, đồng chí Lục, tôi tên là Tần Nhu."

"Lục Diễm." Lục Diễm gật đầu.

Hai người cùng ngồi trên ghế salon đối diện nhau.

Cũng không ai mở miệng nói chuyện nữa, đôi bên chợt rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Rõ ràng Lục Diễm bị truyền ra là người rất khó tính, nhưng anh cũng không chủ động gây chuyện, ngồi yên ở phía đối diện không nói câu nào, trầm mặc ít nói một cách bất ngờ.

Tần Nhu quyết định đánh đòn phủ đầu, chủ động xuất kích: "Đồng chí Lục, tôi nghĩ chúng ta có ngồi yên một chỗ nói chuyện cũng không có ý nghĩa gì cả, hay là chúng ta đi xem phim đi."

Cô thầm nghĩ, nếu đã chủ động xuất kích, mình nhất định phải nhanh chóng thay đổi trận địa, chiếm cứ vị trí có lợi nhất, cô và Lục Diễm có thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng là không thể để người khác giành người từ tay cô, đến lúc đó mới là mất thể diện nhất.

Tần Nhu biết rõ mục đích của buổi coi mắt lần này là duy trì khung cảnh hài hòa, chỉ cần cô và Lục Diễm vượt qua buổi coi mắt trong bầu không khí hòa bình, không gây ra chuyện cười không đáng có ở nơ công công, kết quả coi như cô tất thắng.

Tốt hơn hết là để cho tên cặn bã rõ ràng còn chưa muốn kết hôn này phát cho cô một tấm thẻ người tốt.

"Em rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp."

Sau đó ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.

Như vậy Lục Diễm thành công thoát khỏi một lần coi mắt ép cưới, còn cô, cũng có thêm một đối tượng hẹn hò cũ có điều kiện siêu việt.

Cùng thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play