[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Ai thèm quan tâm anh ấy có hiểu phong tình hay không? Mình cũng có sống với anh ấy đâu...

Nhưng đi coi mắt với anh, cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì, chẳng lẽ anh ấy có thể ăn cô sao?

Tần Nhu cảm thấy gia hỏa Lục Diễm này càng bị trưởng bối bức hôn, lại càng phản kháng mạnh.

Đối tượng hẹn hò thế này cũng tốt, ít nhất là sẽ không mặt dày mà dạn quấn lấy cô.

Tần Nhu âm thầm gật đầu: anh ấy phản kháng thì mặc anh ấy, chỉ cần có thái độ đúng mực với mình là được, như vậy là có thể lừa được lãnh đạo và đám người chờ xem kịch vui.

Thuận tiện, cũng có thể rửa sạch tiếng xấu của Tần Nhu.

Tần Nhu leo lên giường, giấu kỹ tiền và phiếu thịt đi, sau đó đi xuống giường, cô định đi rửa chiếc ca tráng men vừa lấy này.

Cô ôm chiếc ca tráng men đó, âm thầm tặc lưỡi ngHĩ: Sao chiếc ca tráng men này lớn vậy? Nó thật sự là ca? Chứ không phải chiếc bát to?

Sau khi ấn định ngày gặp mặt với Lục Diễm, dường như lãnh đạo sinh ra cảm giác áy náy với cô, còn phê chuẩn riêng cho Tần Nhu một ngày nghỉ phép.

Tần Nhu: "...?"

Vị sĩ quan quân đội này có đáng sợ đến vậy không?

Tần Nhu là người trong cuộc mơ hồ, không biết rằng theo quan điểm người ngoài đứng xem, người gai góc như Lục Diễm và cô nhóc hạt tiêu này gặp nhau, sẽ sinh ra hiệu quả hóa học cực kỳ đáng sợ, lại làm người tê dại da đầu.

Tóm lại, có ngày nghỉ là vui rồi.

Tần Nhu trở về phòng ký túc xá thu dọn qua loa, mang theo tiền và phiếu định mức, lại thay bộ đồ bình thường, hai rưỡi chiều rời khỏi đại viện đoàn văn công.

Đầu tiên là cô đến cửa hàng bách hóa và cửa hàng thực phẩm không thiết yếu, sau đó ra bến xe Tân Thành bắt một chiếc xe đò nhỏ, ngồi xóc nảy hơn một tiếng đồng hồ, tới nông trường Mộc Khẩn.

Trước mắt là những dãy nhà gạch gói, có tường gạch bao quanh. Người lớn đã sớm cầm công cụ lao động đi ra ngoài nông trường làm việc, thím ngồi bóc hạt đậu, trẻ con nối đuôi nhau truy đuổi đùa giỡn nhau.

Sự xuất hiện của Tần Nhu thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cô đi bộ đến trước một gian nhà dân cũ nát, trước cửa có ba tầng cầu thang, bên cạnh đó trồng ít rau xanh, nhưng đã bị người đạp đổ.

Trên ván cửa cũ nát dính đầy bùn đen phân lừa, cửa sổ dán giấy bị thủng vài lỗ lớn, ban ngày trong nhà có người, nên cửa cũng không khóa, Tần Nhu đẩy cửa đi thẳng vào nhà.

Vừa bước vào nhà, Tần Nhu đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc tạp dề đang cúi người nhặt đá và lá cây mục nát, phân bò cứng nằm ngổn ngang trên bàn, trên tường, dưới đất ... gần cửa ra vào.

Người phụ nữ kia mặc bộ quần áo vải tối màu, quàng chiếc tạp dề màu trắng, trên chiếc tạp dề màu trắng đã sớm dính đầy vết bẩn màu xám tro. Nhận thấy có người tới, cô ấy sợ lại có người tới gây chuyện, ai ngờ ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Tần Nhu, trong mắt cô ấy tràn đầy kinh ngạc.

Người phụ nữ để mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt có ba bốn phần giống Tần Nhu, chỉ là cô ấy có đôi mắt hạnh to tròn, đôi môi dầy.

Nhìn thấy Tần Nhu, cô ấy ngây ngẩn còn chưa kịp lên tiếng, hai đứa bé trong nhà đã chạy ra, vây quanh bên cạnh Tần Nhu, vui vẻ nói: “Dì nhỏ!!"

"Mẹ! Dì nhỏ!! dì nhỏ tới!!"

Tần Nhu bật cười nhìn về phía Tần Miên, gọi: “Chị!"

"Em gái à, tại sao em lại tới đây?" Tần Miên rất vui khi thấy em gái ruột tới chơi, cô ấy giơ tay lên lau lau mặt, quay sang nhìn thấy nhà cửa bừa bãi, trong lòng cô ấy lại khó chịu, vội cầm chổi lên quét qua nhà cửa.

Tần Nhu đi giúp cô ấy dọn dẹp, ngoài miệng nói: "Em tham gia hội diễn nhận được phần thưởng, hôm nay lãnh đạo đặc biệt phê chuẩn cho em một ngày nghỉ."

"Em gái chị giỏi quá!" Tần Miên cười nói, cô ấy đưa tay đánh nhẹ vào mu bàn tay của Tần Nhu: “Ai cần em dọn dẹp, em dẫn bọn trẻ qua kia ngồi đi, Quyên Quyên, con đi rót nước cho dì nhỏ đi ngươi mang đứa trẻ đi ngồi bên kia, Quyên Quyên, con đi cho rót nước."

Trần Quyên Quyên là con gái lớn của Tần Miên, năm nay bảy tuổi, bên cạnh còn có cậu em trai sinh đôi Trần Cảnh Hoa, hai đứa trẻ cũng rất vui khi thấy dì nhỏ tới.

Bởi vì dì nhỏ tới, hôm nay trong nhà sẽ có thịt ăn.

Tần Miên không có người thân nào khác ở tỉnh Liêu này, chỉ có mỗi đứa em gái ruột, mỗi lần em gái ruột tới, dù thế nào cô ấy cũng phải làm mấy món ngon chiêu đãi cô.

Tần Nhu cũng chỉ có mỗi người chị ruột ở tỉnh Liêu, mỗi lần được nghỉ, cô đều tới nhà chị, anh rể chơi. Cuộc sống ở nhà họ Trần không được tốt cho lắm, một tháng cũng chỉ có một hai ngày được cải thiện bữa ăn. Vì vậy, những ngày Tần Nhu đi tới nhà họ Trần, trở thành ngày nhà chị anh rể cải thiện bữa cơm.

Ước định này đã được thiết lập từ lâu, bọn trẻ thông minh đã sớm nắm bắt ước định này.

Tần Nhu uống nước do cháu gái nhỏ rót cho, lấy một túi kẹo bơ cứng hình thỏ trắng từ trong túi xách ra đưa cho hai đứa trẻ.

Trần Quyên Quyên cầm lấy hai viên kẹo: “Cháu lấy cho em ăn!"

Nhìn thấy kẹo, Tần Miên trợn mắt nhìn Tần Nhu: "Ai bảo em tiêu tiền vào những thứ này."

“Cho bọn trẻ ngọt miệng thôi, chị cũng ăn đi." Tần Nhu bóc lớp vỏ giấy ra, đút viên kẹo đến bên miệng Tần Miên.

Tần Miên đành phải mở miệng văn kẹo, hương sữa ngọt ngào dần tản ra trong miệng, tuy cuộc sống quá khổ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mấy phần ngọt ngào.

Cô ấy tăng nhanh động tác trong tay, cười tự giễu nói: "Ăn kẹo, quét phân, thơm thối xen lẫn nhau."

"Hôm nay lại tới nữa à? Anh rể đâu?"

"Ở trong phòng, đang chăm sóc cho cha chồng." Tần Miên rũ thấp mi mắt xuống, không muốn nói đến những chuyện này.

Tần Nhu cũng không hỏi lại nữa.

Chị cô Tần Miên gả cho một gia đình trí thức, anh rể Trần Miễn là giáo viên dạy nghề, cha chồng của Tần Miên lúc trước cũng là giáo viên dạy trong một trường đại học ở Tân Thành, bây giờ bị đánh thành lão cửu thối, cả gia đình bị hạ phóng đến sống trong nông trường.

Tần Nhu và chị Tần Miên đều là người Tứ Xuyên, cha ruột của các cô mất sớm, không bao lâu sau mẹ ruột các cô cũng tái giá cho người đàn ông khác. Lúc đó, Tần Nhu còn nhỏ, mẹ cô chỉ dẫn theo Tần Nhu bảy tám tuổi gả qua.

Tần Miên ở lại nhà ông bà nội cùng hai người anh em khác, tình cờ có một lần, Tần Miên trẻ tuổi xinh đẹp gặp chàng trai Trần Miễn tới miền nam gặp bạn tốt, sau đó hai người kết hôn, Tần Miên đi theo Trần Miễn gả đến tỉnh Liêu.

Tần Nhu đi theo mẹ ruột tái giá, có cha dượng, cha dượng còn có hai đứa con trai, cô thường xuyên bị bọn họ bắt nạt, cũng dần dưỡng thành tính tình đanh đá.

Ở nhà cha dượng, mới đầu cô còn có thể miễn cưỡng sống qua ngày, đến khi Tần Nhu mười hai mười ba tuổi, người càng lớn càng xinh đẹp, có mấy lần cha dượng nổi lên tâm tư với cô, muốn dâm ô cô.

Tần Nhu trốn khỏi nhà cha dượng, cố gắng nghĩ cách liên lạc với chị cả chị cả Tần Miên, Tần Miên cũng thương em gái mình, đề nghị cô đi ra bắc tới tỉnh Liêu.

Tần Nhu cũng là người lớn gan, thiếu nữ mới mười ba mười bốn tuổi đầu đã dám lấy vé tàu một mình, ngồi lên chiếc tàu hỏa xanh da trời, lắc lắc lư lư mấy ngày tới tỉnh Liêu xa lạ, đến nhờ cậy nhà chị và anh rể.

Tới nhà chị và anh rể, cuối cùng Tần Nhu cũng cảm nhận được hơi ấm đến từ gia đình, chị và anh rể đối xử với cô rất tốt, bởi vì cô có ngoại hình xinh đẹp, lại có giọng hát hay, bọn họ đưa cô đi học trường nghệ thuật.

Mười sáu tuổi tốt nghiệp trường nghệ thuật, mới đầu Tần Nhu đến một đoàn ca múa nhạc trong khu vực, sau đó lại thi vào đoàn văn công. Còn nhà chị và anh rể cô lại bị đánh thành lão cửu thối, bị hạ phóng đến nông trường, phải chịu cuộc sống vất vả cực khổ.

Sở dĩ Tần Nhu muốn gả cho đoàn trưởng Dương, là vì cô hy vọng có thể chiếu cố cho cả gia đình nhà chị, để cuộc sống của gia đình bọn họ được tốt hơn.

"Sau này em đừng làm ra loại chuyện ngu ngốc đó nữa, cũng may là em không gả qua." Tần Miên cũng không muốn em gái mình lấy hạnh phúc làm trò đùa.

Tần Nhu gật đầu, đồng ý nói: “Chị, em sẽ không ngu ngốc như vậy nữa đâu."

Tần Miên thở dài nói: "Đều tại chị liên lụy em."

Bây giờ nhà cô ấy bị coi là thành phần không tốt, làm chậm trễ em gái ruột lập gia đình.

“Chị đừng có nói vậy, nếu không có chị và anh rể thu nhận em, cũng không biết cuộc sống bây giờ của em sẽ thế nào đâu."

"Chị em gái với nhau, em nói những lời này làm gì?" Lúc Tần Nhu nói ra những lời này, trong lòng cô ấy vừa ấm áp lại vừa đau lòng, lúc trước cô có ký ức của nguyên chủ, cũng thừa kế một phần tình cảm của cô ấy.

Tần Nhu rất gắn bó với chị gái chị Tần Miên.

Trước khi xuyên qua, cha mẹ của Tần Nhu đã ly dị từ sớm, mỗi người đều có gia đình riêng của mình, cô sống với bà ngoài, sau này bà ngoại qua đời, cha mẹ ruột của cô đều không quan tâm đến cô, kể từ đó Tần Nhu sống một thân một mình.

Bà ngoại để lại cho cô mấy căn phòng cũ, mới đầu cũng không có giá trị gì, cô giữ lại cho thuê lấy tiền. Bởi vì tình cảm với bà ngoại, cô vẫn luôn giữ lại nhà không bán, sau đó đập đi xây lại thành mấy căn phòng, về sau nữa giá nhà đất ở Thâm Quyến tăng cao ngất ngưởng, cô biết không nên khoe giàu ra, vẫn giữ nguyên cuộc sống bình thường đơn giản, thu chút tiền nhà, làm giáo viên.

Tuy không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng là người tứ cố vô thân, năm nào cũng đón giao thừa một mình.

Hiện tại cô xuyên tới thập niên bảy mươi, tuy là thiếu ăn thiếu mặc, nhưng lại có thêm mấy người thân quan tâm đến mình.

Thôi cứ tùy theo hoàn cảnh, dù thế nào vẫn phải sống tốt.

"Em gái, tại sao giọng nói của em lại thay đổi vậy?"

“Chị à, khoảng thời gian này em đang luyện tiếng phổ thông." Tần Nhu tiêm liều thuốc dự phòng trước cho chị gái Tần Miên, tiện thể cũng giải thích tại sao mình lại đột nhiên luyện giọng: “Em muốn thi vào làm phát thanh viên đài radio."

Đây là đường lui thích hợp nhất với Tần Nhu sau khi cô suy đi nghĩ lại. Phát thanh viên được coi là công việc tốt ở thời đại này, công việc cũng thoải mái hơn nhiều so với làm ở đoàn văn công, không cần phải chạy ngược chạy suôi, chỉ cần ngồi ở trong phòng đọc bản thảo, tiền lương cũng cao, là công việc khiến người người hâm mộ.

Tần Nhu tốt nghiệp ngành sư phạm, chuyên ngành của cô có yêu cầu khá cao về tiếng phổ thông.

Ngoài ra, hồi đi học đi làm, cô cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực phát thanh và dẫn chương trình này, chỉ cần cố gắng phấn đấu, cô nghĩ mình có thể thi đỗ vào làm phát thanh viên ở thời đại này.

"Phát thanh viên đài phát thanh? Được đấy! Giọng nói em rất hay, chắc chắn sẽ thi đỗ!" Ở thời đại này, nghề phát thanh viên nổi tiếng là không dễ thi, nhưng chị gái Tần Miên lại không đả kích lòng tự tin của cô, còn khích lệ cô mấy câu: “Chị cảm thấy hiện tại em nói chuyện càng ngày càng êm tai hơn."

Hai chị em cùng nhìn nhau cười.

"Tần Miên, em gái cháu tới chơi đó hả?" Một bà thím mặc bộ đồ màu xanh da trời đi từ ngoài cửa vào, bà ta vừa vào nhà bà ta đã nhìn chằm chằm vào Tần Nhu, quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn chằm chằm vào một miếng thịt.

Nhìn thấy bà ta tới, nụ cười trên môi Tần Miên dần phai đi.

Bà thím không thèm coi mình là khách, oang oang miệng nói: “Thím đã sớm bảo giới thiệu em gái cháu cho cháu trai lớn nhà thím rồi, gả cho thằng cháu trai nhà thím mặt nào cũng hơn làm mẹ kế cho người ta?"

"Đúng lúc em gái cháu tới đây, ngày mai đi theo thím gặp cháu trai lớn của thím đi!!"

Người đang mở miệng nói chuyện là Hà Xuân Phương, cháu trai lớn trong miệng bà ta là tên du thủ du thực nổi tiếng quanh nông trường này, là kẻ chỉ thích ăn ngon lười làm.

"Em gái cháu sẽ không gặp cháu trai thím đâu, thím mau trở về đi."

Hà Xuân Phương lườm hai chị em, cố tình sỉ nhục bọn họ: "Nhà cháu thành phần thế này, còn chê cháu trai lớn nhà thím? Ít nhất nó còn là căn chính miêu hồng, trong khi em gái cháu suýt đi làm mẹ kế cho người ta, còn bị mẹ người ta đến cửa làm loạn lên, xấu hổ mất mặt, thanh danh cũng thối, cháu nghĩ người khác sẽ còn giới thiệu đàn ông tốt cho cô ta hả?"

“Bây giờ mọi người đều biết cô ta có khuôn mặt hồ ly tinh, sẵn sàng làm mẹ kế cho người ta, trong quân đội có rất nhiều người đàn ông ly dị đúng không, cô ta muốn gả cho người cưới lần hai, lần ba à? Đặt ở xã hội cũ, thế này gọi là vợ kế, chỉ nhìn khuôn mặt này của cô ta, người ta sẽ chỉ nghĩ cô ta là tiểu thiếp phù chánh."

Tần Miên cầm chổi lên muốn đánh đuổi bà ta ra ngoài, Hà Xuân Phương vừa tránh vừa cố chọc tức cô ấy: "Tuy những lời của thím rất khó nghe, nhưng đều là lời nói thật cả, thím nghe nhiều người cùng đoàn văn công với cô ta kể, có nhiều người giới thiệu đàn ông trung niên đã ly dị cho cô ta, vậy thà gả cho cháu trai lớn của thím còn hơn."

"Phi!" Người dịu dàng như Tần Miên cũng bị chọc tức đến run rẩy cả người.

“Chị, chị đừng nghe bà ta nói bậy, lãnh đạo của em mới giới thiệu con trai của lão thủ trưởng cho em đi coi mắt, người ta là sĩ quan trẻ tuổi, mới hơn hai mươi, chưa từng kết hôn."

Nghe thấy cô nói vậy, Tần Miên vừa rồi còn tức giận hơi sửng sốt hỏi: “Thật hả?"

"Thật." Tần Nhu gật đầu: “Người đó họ Lục, là một sĩ quan hải quân, tuổi trẻ tài cao, hai mươi lăm tuổi, sắp được thăng chức lên làm tham mưu trưởng trung đoàn."

Nghe cô nói vậy, cả Tần Miên và Hà Xuân Phương đều bị hù dọa.

Tần Miên thầm cảm thấy kinh hỉ, không ngờ lãnh đạo của em gái cô ấy giới thiệu đối tượng trẻ tuổi có tiền đồ cho cô!

Hà Xuân Phương bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, lúc về đến nhà, bà ta vẫn còn mắng chửi người.

Chồng bà ta Chung Quốc Đống hỏi bà ta: "Bà lại lải nhải gì đấy?"

Hà Xuân Phương khịt mũi nói: "Lại chẳng phải là đứa em vợ nhà họ Trần, em gái của Tần Miên, ngoại hình diêm dúa lòe loẹt, lúc trước đòi làm mẹ kế cho người ta nhưng không làm được, bây giờ còn nói là lãnh đạo giới thiệu sĩ trẻ tuổi gia thế tốt cho cô ta."

"Phi, chắc cô ta chỉ hù dọa tôi chơi thôi, chờ mấy ngày nữa tôi đi ỏi, xem đối tượng của cô ta ở đâu?"

Chồng bà ta khuyên nhủ: "Bà cần gì phải làm khó dễ nhà họ Trần."

Hà Xuân Phương khịt mũi, trợn mắt lên nhìn chồng, trong đầu thầm nghĩ hai chị em gái nhà họ Tần, em gái thì diễm lệ diêm dúa, chị gái cũng không phải là cái đèn cạn dầu, kể từ khi nhà bọn họ chuyển đến nông trường, chồng bà ta đã lén lút nhìn Tần Miên nhiều lần.

Phi.

Bà ta không thể nhìn nổi hai chị em nhà này sống tốt.

*

Lúc tới đây, Tần Nhu xách theo theo hai cân thịt, Tần Miên bận rộn ở trong bếp hơn nửa ngày trời, buổi tối cô ấy làm món thịt heo nấu miến, cà tím hầm khoai tây, bí đỏ hầm khoai tây, còn thêm con cá và một nồi nước luộc hến.

"Quyên Quyên, con đi gọi cha con và ông nội ra ăn cơm đi." Tần Miên đi vào phòng gọi.

Cô bé vui vẻ chạy vào trong phòng trong, Tần Nhu và cháu trai lớn cùng bưng mấy đĩa đồ ăn lên bàn.

Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn cơm, ngồi chính diện là anh rể Trần Miễn của Tần Nhu và cha của anh ấy Trần Dụ Bạch. Anh rể Trần Miễn là một người đàn ông đeo kính mắt cận, lúc trước anh ấy là người đàn ông dịu dàng nho nhã, hiện tại đã trở nên trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp