“Cô ấy à, đi gặp người ta.” chủ nhiệm Tôn uống một ngụm nước ấm, giải thích tình hình một cách ngắn gọn.
Tần Nhu: “?!!!!”
Ý của chủ nhiệm Tôn là... bảo đi coi mắt?
Ở thời đại này, cơ quan còn tạo điều kiện cho nhân viên đi coi mắt?
“Người đó tên là Lục Diễm, 25 tuổi, cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, chưa từng kết hôn, hiện tại đang học nâng cao trong học viện hải quân ở Tân Thành, sắp được thăng chức làm tham mưu trưởng trung đoàn, nói chung là tuổi trẻ tài cao.”
Có lẽ lúc này chủ nhiệm Tôn chỉ nghĩ cô đi ngang qua sân khấu, không giới thiệu quá chi tiết về gia thế bối cảnh của Lục Diễm với Tần Nhu, sợ lại nảy sinh khúc mắc.
Lục Diễm là con cháu đại viện, là con trai út của Lục lão tư lệnh đã về hưu, phía trên còn có mấy anh trai chị gái, anh là con trai út trong gia đình, người thông minh, nhưng từ nhỏ đã là người nghịch ngợm xấu tính nhất trong nhà, tính tình không được tốt cho lắm, hiện tại đã 25 tuổi còn chưa kết hôn, làm lão thủ trưởng phải đau đầu.
Người làm cha mẹ đều nghĩ, chỉ cần con trai kết hôn, anh sẽ trở nên trưởng thành và biết suy nghĩ hơn. Cha mẹ nhà họ Lục cũng không ngoại lệ, nhân lúc con trai đang học nâng cao ở trường, lão thủ trưởng moi móc mọi mối quan hệ của mình, muốn giới thiệu đối tượng cho anh.
Mới đầu, Lục Diễm được coi là miếng bánh thơm được người người tranh đoạt, ngoại hình ưa nhìn, gia thế tốt, tiền đồ sáng lạn. Nhưng anh mới đi học nâng cao ba tháng, trong khoảng thời gian này, anh đã đi coi mắt… cũng không biết là đã coi mắt bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào thành công.
Vấn đề nằm ở trên người Lục Diễm, tính khí của anh không tốt, có thói quen cấp trên khiển trách cấp dưới, cũng không có kiên nhẫn với phụ nữ, lại càng không biết thương hương tiếc ngọc là gì, người ta bị anh chọc tức đến phát khóc, anh không những không dỗ dành người ta, còn đứng ở bên cạnh châm chọc.
Tóm lại là, không một lần coi mắt nào thành công, sau khi nghe được tất cả chiến tích coi mắt chói lọi của Lục Diễm từ các đồng đội cũ, Lục lão thủ trưởng tức giận đập bàn ghế: “Nó khó tính lắm đúng không?"
"Nó còn muốn leo lên trời cao hả?!!"
"Tôi sẽ tìm cho nó một người vợ tính tình nóng nảy đanh đá, để vợ nó mắng nó giúp tôi! Trị chết nó!!"
...
Sau khi hỏi han khắp nơi, đồng đội cũ hỏi tới chỗ của chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn nghĩ tới Tần Nhu khiến mình đau hết cả đầu, lại nghĩ tới chiến tích đáng kinh ngạc của Tần Nhu lúc đối mặt với bà bà Dương. Vì vậy, bà ta thuận miệng nói tên của cô ra, nói sẽ giới thiệu cô qua đó.
*
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Tôn, Tần Nhu lấy được hai mươi đồng tiền thưởng, phiếu thịt năm cân, dường như chủ nhiệm Tôn còn vô hình cảm thấy thiếu nợ cô, nhét cho cô một chiếc ca tráng men cực lớn, nói là để khen thưởng cho cô.
Tần Nhu cúi đầu nhìn chiếc ca tráng men mình ôm trong lòng, hay nói là chiếc bình tráng men?!! Trên mặt ca in hình hoa nở phú quý, còn có một chữ "Hỷ" rất to, nhìn bề ngoài là chiếc ca có dung tích khoảng 3000 ml.
Với loại ca này, ở thời hiện đại mà bạn cầm chiếc ca này đi tới tiệm trà sữa Mixue, có lẽ người ta còn miễn cưỡng chấp thuận để bạn tự mang ca đi, nhưng nếu cầm tới tiệm trà sữa khác, đoán chắc người ta đã đuổi bạn ra ngoài thẳng.
Tần Nhu cân nhắc chiếc ca trong tay, trong đầu thầm nghĩ đồ ở thời đại này rất bền, không chừng cô có thể sử dụng chiếc ca này mấy chục năm.
Đừng nói là dùng để uống nước, dùng để đựng mấy con chuộc Quảng Đông cũng dư sức.
Nhìn thấy cô ôm chiếc ca tráng men lớn đi ra, rất nhiều người trong đoàn văn công đưa mắt nhìn cô, Tiết Đình Đình cũng đưa mắt nhìn Tần Nhu.
Tần Nhu mỉm cười với Tiết Đình Đình, Lâm Trường Ngạn vừa rồi còn đứng đây nói chuyện với cô ta giờ đã không thấy đâu.
Nhìn thấy Tần Nhu cười, Tiết Đình Đình lại không thể nào vui nổi.
Vừa rồi Lâm Trường Ngạn liên tục mất tập trung trong lúc nói chuyện với cô ta, chẳng lẽ là vì Tần Nhu? - ủng hộ đọc truyện trên app tyt
Chẳng lẽ Tần Nhu không thể gả cho đoàn trưởng Dương, nên lại để mắt đến Lâm Trường Ngạn? Tần Nhu có làm vậy cũng chỉ phí công thôi, chỉ cần Lâm Trường Ngạn tiếp xúc với Tần Nhu vài lần, hiểu được bản tính của Tần Nhu, anh ấy tuyệt đối sẽ không thích loại bình hoa di động trống rỗng này.
Lúc này, Tiết Đình Đình chỉ mong Lâm Trường Ngạn có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Tần Nhu càng sớm càng tốt, cũng kinh ngạc khi thấy mình quan tâm đến Lâm Trường Ngạn. Vào lúc cô ta không nhận ra, dường như cô ta đã nảy sinh hảo cảm với chàng phóng viên trẻ này.
"Tần Nhu, cô đi ra rồi à? Vừa rồi chủ nhiệm Tôn gọi cô vào làm gì đấy?"
“Sao còn ôm chiếc bình tráng men lớn thế này?! Đồ mới à?"
Hình ảnh Tần Nhu ôm chiếc bình tráng men lớn thật sự quá bắt mắt, cô vừa trở về phòng ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng đã vây lại.
Cô sống trong ký túc xá tập thể của đoàn văn công, phòng ký túc xá này rất nhỏ, trong phòng kê bảy tám chiếc giường tầng, còn có mấy bộ bàn ghế. Tần Nhu ngủ ở trên tầng trên của chiếc giường sắt dựa vào bên cửa sổ.
Mấy chiếc giường tầng này đều đặc biệt cũ, lớp sơn màu xanh da trời đã bị bong tróc gần hết, lúc leo lên giường vang lên tiếng kẽo kẹt, ba chiếc giường được kê sát nhau, chỉ cần một người leo lên, có thể kéo theo ba chiếc giường cùng kẽo kẹt lắc lư.
"Chủ nhiệm Tôn cho, nói đây cũng là phần thưởng lần này."
"Thật không? Oa! Nhìn lớn thật đấy!"
Tần Nhu có thanh danh rất kém ở đoàn văn công này, trong phòng ký túc xá này, có hơn nửa người không thích cô. Nhưng cô cũng chưa đến mức bị người người kêu đánh, vẫn có mấy người chị em plastic*.
*Ý nói tình cảm chị em như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn. Bên ngoài thân thiết chị em nhưng thực chất đấu đá như điên.
Mấy người chị em plastic này cũng chẳng phải là người tốt lành gì, tuy ngoài mặt hết khuyên nhủ lại an ủi, nhưng thực tế là không có mấy người muốn cô sống tốt, vui vẻ đứng ở một bên xem kịch vui của cô.
"Bà ta còn bảo tôi đi gặp mặt một người, tên là Lục Diễm, là một sĩ quan hải quân." Tần Nhu giải thích ngắn gọn về kết quả buổi biểu diễn ngày hôm nay, bỏ qua tiền thưởng và vé thịt mình nhận được. Cô không muốn mời khách, nên chỉ tập trung nói đến chiếc ca tráng men cực lớn này, rồi cuối cùng lại ném ra một tin tức nặng ký.
Chủ nhiệm Tôn yêu cầu cô đi coi mắt.
Tần Nhu nói vậy, nhưng cũng không quá coi trọng chuyện này, hồi trước lúc tốt nghiệp trở thành giáo viên mầm non, có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho cô, hiệu trưởng trường mẫu giáo, các cô giáo đồng nghiệp, người ở xã... Thậm chí còn có phụ huynh muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Đi coi mắt thì đi coi mắt, dù sao cũng không chết người.
Nếu có lần nào không đùn đẩy được, cô sẽ gặp mặt rồi lừa người ta cho qua chuyện, Tần Nhu rất sợ gặp phải người quấn lấy mình.
Tuy chủ nhiệm Tôn chỉ giới thiệu sơ lược mấy câu về người tên Lục Diễm này, Tần Nhu cũng biết anh có điều kiện ngoài mặt rất tốt, mới hai mươi lăm tuổi đã lên làm Tham mưu trưởng trung đoàn, cấp phó đoàn, có thể thấy tương lai sáng lạn, là một đối tượng tốt.
Nhưng Tần Nhu là người tự hiểu lấy mình, chủ nhiệm Tôn không thích cô, mà dạo này cô cũng gây ra không ít chuyện, người ta giới thiệu đối tượng cho cô, có thể giới thiệu được đối tượng tốt gì chứ?
Chuyện khác thường nhất định sẽ có yêu, người họ Lục này chắc chắn phải có khuyết điểm rất lớn.
Vì vậy, Tần Nhu công khai nói tên của anh ra, tin tức của cô bị chặn, không có nghĩa là những người khác không biết gì về anh. Phải biết rằng, cái vòng quân đội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hiện tại cũng không có hoạt động giải trí gì, mọi người đều âm thầm thích hóng chuyện.
Nếu người tên Lục Diễm này có chút "Danh tiếng", đoán chắc đã có rất nhiều người từng nghe về sự tích của anh.
Cũng giống như tiếng xấu của Tần Nhu cô.
"Lục Diễm? Là Lục Diễm đó hả?! Vậy thì Tần Nhu thảm rồi!!"
Đúng như dự đoán, thật sự có người từng nghe nói về người tên Lục Diễm này.
Tần Nhu nhìn về phía người vừa nói chuyện, là Đường Nhụy Bạch, cái loa lớn trong đoàn văn công các cô, nghe nói trong nhà có chút quan hệ, biết rất nhiều tin đồn trong quân khu.
"Là sao?" Một trong những chị em plastic của Tần Nhu là La Bối Bối lên tiếng trước cô: “Cái người tên Lục Diễm đó từng kết hôn rồi à?"
Lời này của cô ta cực kỳ cao minh, nghe như có vẻ là lơ đãng nói ra, nhưng trong giọng điệu lại nồng nặc cảm giác âm dương quái khí khiến người khó chịu.
La Bối Bối cười thầm trong lòng, kể từ khi cô xảy ra chuyện với bà Dương, thật sự có rất nhiều người muốn giới thiệu người tái hôn cho Tần Nhu.
Tần Nhu có vẻ ngoài rất xin đẹp, nhưng lại có đôi mắt hồ ly yêu mị, nhìn xinh đẹp lại không quá đứng đắn, không chừng là người có số mẹ kế.
"Chưa kết hôn, điều kiện gia đình của anh ấy rất tốt, là con trai nhỏ của cực tư lệnh lão Lục, nghe nói là hơn hai mươi tuổi, chỉ là anh ấy rất nóng tính, không phải là người dễ đối phó, người nhà anh ấy muốn anh ấy đi coi mắt hẹn hò, nhưng tất cả đều không thành."
"Các cô có biết y tá Tiểu Kha ở bệnh viện phân khu không? Là cô gái xinh đẹp đó, sau khi đi coi mắt với anh ấy, cô ấy trở về khóc hơn nửa ngày."
"Người ta rất hung dữ, Tần Nhu, cô mà đi coi mắt với anh ấy, đừng để bị anh ấy châm chọc đến phát khóc nhé." Đường Nhụy Bạch ranh mãnh cười.
Cô ta cảm thấy Tần Nhu và Lục Diễm mà gặp mặt nhau, chính là hai thùng thuốc súng va chạm nhau, Lục Diễm là người khó tính lại không chịu nhường nhịn ai. Trong khi Tần Nhu lại là người đanh đá chua ngoa, chẳng thèm ngó ngàng gì tới ai, không chừng còn nháo ra trò hay gì.
Hai người có thể thành được sao?
Đó gần như là chuyện nghìn lẻ một đêm!! Trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.
"Tần Nhu, nhìn cô xinh đẹp thế này, làm gì có người đàn ông nào hung dữ được với cô. Người ta có điều kiện tốt lắm đấy, cô cố giữ chặt cơ hội này đi." Nghe đến đến, nụ cười trên môi La Bối Bối đã hơi miễn cưỡng, không ngờ cái người tên Lục Diễm này có điều kiện gia đình rất tốt, là con trai nhỏ của lão thủ trưởng, còn chưa từng kết hôn, nghe nói là có mỗi tính tình kém thôi, không ngờ lại giới thiệu người này cho Tần Nhu.
Tần Nhu cũng chỉ được mỗi cái lớp da đẹp thôi.
La Bối Bối thầm ghen tị, lại thấy ê ẩm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn làm trái với lương tâm khen Tần Nhu xinh đẹp, cổ vũ cô nắm thật chặt đối tượng tốt "Lục Diễm" này.
Nghe Đường Nhụy Bạch nói, Lục Diễm là con cháu đại viện, nhưng nổi tiếng là cứng đầu, không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, nói chung là khúc xương cứng khó gặm, Tần Nhu có thể gặm được sao?
Không thể nào.
Khả năng lớn nhất là, Tần Nhu nhìn thấy gia đình đối phương có điều kiện tốt, một lòng muốn trèo cao, mặt dày mày dạn quấn chặt lấy anh, làm sao người kia có thể nhìn trúng người tục tằng hồ mị như cô, cuối cùng trở thành trò cười cho những người này cười nhạo.
Cô ta phải cổ vũ Tần Nhu đi gặm khúc xương cứng này mới được.
“Ừ, tôi sẽ cố gắng nắm chắc." Tần Nhu nghe bọn họ nói xong, cũng yên tâm hơn.
Lục Diễm nghe có vẻ không phải là vấn đề lớn lắm, tính khí không tốt, không hiểu phong tình, không biết thương hương tiếc ngọc, cả người tính tình xấu... Tần Nhu thầm nghĩ, minh cũng có phải là vợ anh ấy đâu, ai thèm quan tâm tính khí của anh ấy tốt hay không tốt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT