Thấy Tần Nhu cười, cô gái kia hít một hơi nói: "Đôi mắt này của cô cũng thật đẹp nha, trong đoàn tôi cũng không có một đại mỹ nhân như vậy!!!"
"Tôi giúp cô trang điểm một chút!!"
Tuổi tác của cô gái này, liền không phải là không thích làm đẹp.
Trương Mân thấy Tần Nhu trang điểm, sắc mặt cực kỳ khó coi, mấy người Chu Mỹ Lan mới vừa rồi được cô ta trang điểm, lúc này bắt đầu để ý đến lớp trang điểm của mình, vừa liếc nhìn Tần Nhu, một hồi cảm thấy son môi không được đẹp, một hồi lại cảm thấy lông mày vẽ cũng không ổn.
Cô âm thầm hừ lạnh một tiếng, nói với Chu Mỹ Lan: "Cô ta có gì mà đắc ý, đợi một hồi lên sân khấu, mở miệng ra mới mất mặt."
"Mấy nay cũng không nghe cô ta tập mấy lần."
"Tôi trước kia không nghe cô ta hát."
Có một cô gái không để ý, vẫn nhìn trên mặt Tần Nhu: "Tần Nhu hôm nay tự mình trang điểm, thật là xinh đẹp, Trương Mân cô có muốn học một ít không?"
"Hứ, tôi không cần."
"Tần Nhu làm sao cô ta lại có thể trang điểm đẹp như vậy?"
"Nói không chừng là học từ chị cô ta."
"Nhà chồng của chị cô ta là một xú lão cửu*, bây giờ còn đang ở nông trường."
*xú lão cửu (cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá)
Tiết mục đơn ca của Tần Nhu sắp bắt đầu.
Chu Mỹ Lan kéo Trương Mân, hai người đứng bên cột cửa nhìn xung quanh, hội trường đầy ắp người, có người thì có tinh thần tập trung cho buổi biểu diễn, có người thì mơ màng buồn ngu, tình cảnh cũng không phải là rất náo nhiệt.
Đến khi bế mạc, những người đang mơ màng buồn ngủ kia đột nhiên thức tỉnh, vỗ tay theo đám người.
Sau đó lại một mảng yên lặng.
Trương Mân và Chu Mỹ Lan, hai người cười nhạo nói: "Tôi ở đây nhìn xem Tần Nhu thành trò cười.."
"Cô ta cho dù có xinh đẹp đi nữa, nếu như lên sân khấu hát không tốt, cũng là rất mất mặt."
"Chờ cô ta hát đi, tôi chắc chắn cô ta hát không nổi."
"Mới vừa rồi Chu Trang đó hát rất tốt."
...
Chu Mỹ Lan thấy Tần Nhu đã đi lên sân khấu, hai người bọn họ tiến đến chỗ gần đầu, có thể nghe thấy âm thanh mọi người đang xì xào, đúng như dự đoán, những người con trai nhìn thấy dáng vẻ hồ ly tinh này của Tần Nhu, tất cả đều bị thu hút.
Người phía sau không nhìn thấy rõ mặt Tần Nhu, nhưng lại có thể căn cứ vào dáng người đoán ra được, đó nhất định là một cô gái xinh đẹp.
Tiếng nhạc vang lên, tiếng phụ nữ hát thông qua micro vang dội toàn bộ lễ đường, cô vừa cất giọng, trong hội trường lớn liền yên lặng như tờ, không ai nhỏ giọng nói chuyện, vào lúc này, chỉ có thể nghe tiếng hát uyển chuyển của người phụ nữ.
Không cần quá nhiều kỹ năng chuyên môn về âm nhạc mới có thể phán định rằng cô hát như thế nào, chỉ biết là một giọng hát dễ nghe vang lên, đối với sự chú ý về vẻ ngoài của cô cũng ít đi mấy phần, giọng hát truyền cảm giống như có một chiếc lông chim cào trong lòng, cào trong tâm, rất ngứa ngáy.
Mà khi hát lên quãng cao, cánh tay không tự chủ mà nổi da gà, không chỉ có thể run sợ, mà linh hồn giống như run rẩy theo.
Sau khi hát xong Chu Mỹ Lan và Trương Mân sắc mặt cực kỳ khó coi, còn chưa bế mạc, mà trong hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, lại có vô số người ồn ào nói: "Hát một bài nữa! Hát một bài nữa!"
"Hát nữa đi!"
Khán giả phản ứng quá nhiệt liệt, cho tới khi chủ nhiệm Trương lên tiếp lời duy trì trật tự, trấn tĩnh mọi người.
Tần Nhu hát một bài "Tổ quốc ta", lúc chào cảm ơn rồi đi xuống sân khấu, chân cô đã mềm nhũn.
Tim cô đập thật nhanh, không kìm được vỗ ngực mình một cái, trong đầu nghĩ: Quá đáng sợ, tất cả đều là người đàn ông đè ép tinh thần.
Tình huống như vậy, cô đã gặp qua ở đâu?
Tần Nhu khi còn đi học là học ban xã hôi, trong lớp nữ nhiều hơn nam, sau đó đậu đại học sư phạm, trong lớp số lượng nam sinh thì không cần phải nói, đối với các giáo sư mà nói, nam sinh là một vật thể hiếm có, trận đấu bóng rổ trong khoa cũng không tìm đủ người.
Sau khi tốt nghiệp, không cần phải nói, cô đến trường mẫu giáo làm giáo viên, mỗi ngày đều nhìn thấy những bạn nhỏ ngây thơ, đáng yêu.
Hôm nay, đứng trên sân khấu nhìn thấy nhiều người con trai xa lạ như vậy, Tần Nhu cảm thấy mình bị bức bách.
Chính là tim đập rộn lên.
Hơn nữa ngày đó bị người đàn ông trung niên cầm dao đâm sau lưng, hôm nay Tần Nhu đối với những người đàn ông lớn tuổi xa lạ, tự nhiên sinh ra một cảm giác sỡ hãi.
Cô mới vừa rồi ở trên sân khấu, cố gắng tưởng tượng bọn họ là những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, lúc này mới vững vàng hát xong rồi đi xuống.
Bây giờ nghĩ lại tình huống đó, vẫn cảm thấy sợ.
Rốt cuộc cũng chịu đựng qua một kiếp, Tần Nhu suy nghĩ mình phải nhanh chóng từ chức công việc ở đoàn văn công.
Ở đoàn văn công, khi ca hát, khi biểu diễn, đối với cô cũng không phải việc gì khó, Tần Nhu vốn cũng rất thích ca hát, khi còn là giáo viên mầm non, ca hát khiêu vũ là chuyện bình thường như cơm bữa, huống chi cô còn học thanh nhạc mấy năm.
Vào năm nhất đại học, cũng có công ty giải trí đến mời cô tham gia đào tạo thực tập sinh, chẳng qua là do cha mẹ Tần Nhu ly hôn, một mình cô cô đơn, không có gia cảnh, không đặc quyền, mọt con cừu nhỏ như cô không muốn nhảy vào một nơi quá nhiều cạm bẫy như vòng giải trí, sợ bị người khác ức hiếp đến một mẩu cũng không còn dư lại.
Vì vậy, sau khi cô tốt nghiệp liền đi làm giáo viên mầm non.
Bây giờ xuyên đến niên đại bảy mươi, nơi này có đặc điểm của niên đại, người làm việc trong đoàn văn công, chính xác là làm việc tốt rồi sống qua ngày.
Chỉ là bây giờ đối với Tần Nhu mà nói, hoàn cảnh làm việc quá kém, ban đầu Tần Nhu thanh danh không tốt, đồng nghiệp sau lưng cười nhạo châm chọc cô, còn có một vai chính Tiết Đình Đình không biết tốt hay xấu.
Tần Nhu vốn muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Lựa chọn tốt nhất của cô là đổi nghề đi làm giáo viên, dễ dàng ra tay, chẳng qua là đối với Tần Nhu mà nói, nếu như không phải quá bất đắc dĩ, cô cũng không muốn làm giáo viên.
Tần Nhu vốn là có kế hoạch từ chức công việc giáo viên mầm non.
Cô tốt nghiệp, làm việc hai năm ở trường mầm non, cũng cảm thấy ngốc cực kỳ, dù là bé trai hay bé gái, những đứa trẻ này, trên người một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma, khi giáo viên ở trườn mầm non, sẽ bị trách móc nếu để cho chúng khóc.
Trường mầm non, những đứa trẻ ranh.
Học sinh tiểu học, trẻ ranh nâng cấp.
Học sinh trung học, phản nghịch.
Học sinh trung học phổ thông... Áp lực học tập.
Nếu như không cần thiết, cũng không muốn làm thầy.
Tính khí có tốt hơn, cũng có thể bị những đứa trẻ ranh làm tức đến biến thành Diệt Tuyệt sư thái, tiền bối có dặn dò cô nhất định phải có khí thế, bằng không không trấn áp được những đứa trẻ, Tần Nhu thật đúng là không thể trấn áp được.
Cô cũng muốn mỗi ngày giữ nụ cười khen ngợi việc giáo dục, làm gì có đứa bé nào trên đời đều răm rắp nghe lời, trong lớp những đứa trẻ ranh đầy rẫy thủ đoạn bịp bợm.
Tuổi tác quá nhỏ, nói chuyện phải trái với chúng nó cũng không thông, nếu là quá dễ để nói chuyện, thì dễ bị những đứa trẻ ranh áp bức.
Còn chưa làm giáo viên.
Còn chuyện từ chức công việc ở đoàn văn công, cần thảo luận kỹ hơn, trước tiên, Tần Nhu cần tìm một nơi công tác mới.
*
"Sắp xếp được, chuyện này tôi có thể sắp xếp được!"
"Đúng dịp, chỗ tôi có một cô em tên Tần Nhu, đến từ Tứ Xuyên, tính khí rất cay độc."
"Được được được... Sắp xếp thời gian cho bọn họ gặp mặt."
Chủ nhiệm Tôn của đoàn văn công cúp điện thoại, lần này bà nhắc đến Tần Nhu này, không nhịn được nhíu mày, Tần Nhu khoảng thời gian này có chuyện lớn khiến bà rất bất mãn.
Cũng hợp nên sắp xếp cho cô đi chuyến này.
Chủ nhiệm Tôn cũng từ trong miệng chủ nhiệm cũ đã hiểu, người này là một cái đinh, không dễ đối phó.
Đám người Tần Nhu vừa trở lại đoàn văn công, những người không đi tham gia biểu diễn lập tức xông tới, nhao nhao hỏi các cô: "Thế nào? Tế nào?"
"Được giải thưởng."
"Ai được giải thưởng?"
"Tiết mục của Tần Nhu được giải nhất."
Những người khác trong đoàn văn công: "..."
Đây coi như là việc hoàn toàn khó tin, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, tiết mục Tần Nhu đơn ca được giải thưởng?
Tiết Đình Đình nghe chuyện này cũng sửng sốt chớp mắt một cái, cô lúc này đang trong tòa soạn quân đội trong tỉnh cùng hai người phóng viên nói chuyện phiếm.
Tần Nhu gặp được nhân vật chính Tiết Đình Đình, lại nhìn thấy phóng viên Lâm Trường Ngạn đứng bên cạnh cô, cũng chính là nam chính trong sách, Tần Nhu giống như đầu bị đánh một cái, lập tức nghĩ thông suốt được nhiều chuyện.
Tiết Đình Đình và Liêu Đình Đình dáng vẻ giống nhau, nhưng so với Liêu Đình Đình trong thực tế, là một phiên bản phẫu thuật thẩm mỹ của Liêu Đình Đình.
Mà nam chính Lâm Trường Ngạn, lại cùng với một người bạn đại học chuyên ngành báo chí Lâm Minh Huy giống nhau y đúc.
Cô và Lâm Minh Huy trong trường học cũng từng cùng nhau tổ chức văn nghệ, buổi diễn, khá hơn chút có người gọi bọn họ là cặp đôi Kim đồng ngọc nữ, trong lúc học đại học Lâm Minh Huy từng theo đuổi cô ba năm, cho đến khi tốt nghiệp, Tần Nhu vẫn không chấp nhận anh.
Bởi vì giống Lâm Minh Huy như vậy, cao một mét bảy mấy, tướng mạo thư sinh của những nam sinh ban xã hội không phải kiểu Tần Nhu thích.
Tần Nhu thích những người đàn ông cao một mét tám trở lên, dáng dấp đẹp trai, mạnh mẽ, vóc người đẹp, cơ ngực, cơ bụng săn chắc, thường xuyên tập thể dục.
Nhưng là bây giờ Tần Nhu phát hiện có chút "Diệp công hảo long"*.
(*chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ là thích một thứ gì đó nhưng thực sự là không thích. Thậm chí là còn cảm thấy sợ.)
Hôm nay cô ở quân khu liêu tỉnh, nhìn thấy không ít những người cao trên một mét tám, mỗi ngày đều tập luyện, với cô, chỉ có một 1m64 đứng ở bên cạnh bọn họ, chỉ cảm thấy mười phần bị áp bách, sợ...
Bọn họ nếu là đánh cô, cô chạy cũng không thoát.
Những thứ này tạm thời không đề cập tới, Tần Nhu nhìn về phía Tiết Đình Đình, viết quyển sách này chính là Liêu Đình Đình, cô ta viết loại sách này coi như là muốn cùng Lâm Minh Huy yêu đương cũng được đi, tại sao lại viết cô thành một nhân vật phụ xấu xí.
Cô ta viết Lâm Trường Ngạn, cũng chính là nam chính của quyển sách này, là cháu trai của ông Lâm, gia thế xuất chúng, mà cô, Tần Nhu làm nữ phụ, luôn là không hợp với Tiết Đình Đình, làm mẹ kế, làm hỏng buổi biễu diễn, sau đó còn muốn đi cướp đàn ông với Tiết Đình Đình.
Cô câu dẫn nam chính Lâm Trường Ngạn sao, sau đó kết hôn với người đàn ông không thuộc về mình, trở thành một cặp trai gái bị đem ra làm trò cười, kết quả rất thê thảm.
Trong lòng, Tần Nhu cười lạnh mấy tiếng.
Cô trước kia là một người dịu dàng, không chủ động gây chuyện trước, nhưng dù là thỏ, tức giận cũng sẽ cắn người!
"Tiết Đình Đình? Ai, phóng viên Lâm cũng ở đây?" Tần Nhu vẫn chưa lau đi lớp trang điểm trên mặt, cô cố ý đi tới trước mặt hai người Tiết Đình Đình, nũng nịu mở miệng, nhìn Lâm Trường Ngạn quyến rũ cười một tiếng.
Nụ cười này của cô như hoa mùa xuân, đôi mắt hồ ly kia câu hồn đoạt phách, cực kỳ đánh vào thị giác, dù cho là Tiết Đình Đình, cũng không khỏi ngẩn ra chốc lát.
Đến khi Tiết Đình Đình hồi phục lại tinh thần, quay đầu phát hiện Lâm Trường Ngạn vẫn còn thất thần, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Nhu không đợi hai người mở miệng, lại giở giọng trà xanh nói rất êm tai: "Trước tôi không nói nhiều với hai người, tôi đi gặp chủ nhiệm Tôn."
Giọng nói mềm mại, rồi liền xuất hiện một nụ cười, Lâm Trường Ngạn chỉ thấy tim đập thình thình.
Cô để lại một nụ cười rồi rời đi.
Vào phòng làm việc gặp chủ nhiệm Tôn, Tần Nhu còn chưa mở miệng nói chuyện, chủ nhiệm Tôn nhíu mày, mở miệng hỏi cô: "Hôm nay buổi biểu diễn như thế nào?"
Chủ nhiệm Tôn là một cán bộ nữ, trung niên, đã kết hôn, tóc ngắn chỉnh tề, lông mày đậm, mặc đồ trung sơn, trên tay cầm một ly nước đường lớn, phía trên in hình một đứa trẻ mập mạp.
Tần Nhu vội vàng nói: "Tôi nhận được giải thưởng, giải nhất."
Cô sở dĩ chỉ tích cực báo cáo như vậy, là bởi vì trước lãnh đạo có nói, nếu như diễn xuất thành công, có hai mươi đồng tiền thưởng, còn có phiếu thịt!!!
Vô luận là ở thời đại nào, lãnh tiền mà không tích cực, là suy nghĩ có vấn đề!
Chủ nhiệm Tôn vừa nghe, thật đúng là sững sốt ba giây, mấy nay người ta tới tố cáo, nói Tần Nhu tập luyện không tích cực, không nghĩ tới cô lại đoạt giải.
Thật khiến người khác không nghĩ ra.
Bà hôm nay lớn tuổi, trí nhớ không được tốt, vừa thấy Tần Nhu, liền nhớ mình phải nói một chuyện khác:
"Đồng Chí Tần, cái này để qua một bên, bây giờ có một nhiệm vụ đặc biệt giao cho cô."