[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Tiếng trẻ con non nớt vang lên: “Bánh hoa."

Tiểu mập mạp vui mừng hét lên: “Bà Vương nói kết hôn là phải ăn bánh hoạt

Tần Nhu: “...”

Hóa ra đây là phong tục địa phương à?

Vậy để cô nếm thử xem.

Chiếc màn thầu lớn thế này? Hay là bánh bao?

Tần Nhu cúi đầu cắn một miếng, nhai nhai nhai, cô phát hiện ra hình như chiếc màn thầu này không bỏ đường, Lục Diễm quên bỏ đường à? Không có vị gì cả, nhai mấy miếng đã thấy bứ.

Chiếc màn thầu lớn này rất chắc.

Lúc cô cắn màn thầu, ba đôi mắt còn lại đều đổ dồn ở trên người cô. Lục Diễm cầm màn thầu trong tay, bên cạnh còn một lồng màn thầu, mới đầu anh định làm màn thầu bình thường, ai ngờ cháu ngoại chạy đến bên cạnh anh oang oang nói: “Làm bánh hoa cho mợ

nhỏ ăn, bánh hoa lớn..”

“Chiếc màn thầu này lớn quá, em ăn không hết.”

“Ăn không hết thì đưa anh.”

Vì vậy, anh tiện tay nhào một chiếc thật lớn, nếu không phải là điều kiện hiện tại có hạn, lồng hấp quá nhỏ, có khi anh còn hấp một chiếc lớn hơn.

Tần Nhu ăn xong rồi một miếng màn thầu, lại bưng bát canh rong biển ở cạnh đó lên uống

một ngụm cho khỏi nghẹn =.

Lục Diễm nghi ngờ: “... hả?”

Nghe câu trả lời thế này là không có nhân rồi, vậy đây là chiếc màn thầu cực lớn.

“Ăn ngon không?” Tiểu mập mạp vui vẻ gặm màn thầu, không thể không nói, cậu nhỏ làm màn thầu rất ngon.

Tần Nhu nhìn sang cháu ngoại nhỏ Trần Cảnh Dực, cậu nhóc cũng đang ngày người cầm chiếc màn thầu lớn.

Tần Nhu: “”

“Có nhân không?”

Tuy nghe anh nói rất dễ nghe, nhưng dù sao đây cũng là màn thầu người ta làm, phải nể mặt người ta, ít nhất là phải gặm một nửa.

Ngoài màn thầu hấp lớn ra, trên bàn còn bảy rất nhiều hải sản, ví dụ như một chậu lớn hầu hấp, thật sự là một chiếc chậu lớn, đương nhiên là nhìn chậu to thế này nhưng tính ra cũng không nhiều hàu, hàu sống được rửa sạch vỏ rồi cho vào nồi hấp qua, lúc này hầu hết hàu đã mở miệng.

Ngoài ra một bát canh ngao, nghêu, cũng có thể là sò lụa. Còn có bốn con cua hấp, một đĩa bề bề hấp.

Tần Nhu: “”

Chỉ cần nhóm bếp, cho vào nước luộc, hoặc hấp lên, lại cho thêm hành gừng tỏi, hải sản ấy mà, càng tươi ăn càng ngon. Cách làm của Lục Diễm thật sự rát chính xác, là cách làm chính tông của người dân miền biển, các lão ngu dân cũng ăn như vậy, để giữ được nguyên vị của hải sản.

Lục Diễm bày đĩa rất đẹp mắt, bề bề được xếp từng tầng từng tầng cực kỳ gọn gàng. Ở giữa bàn là hai bát nước chấm, một bát có lẽ là nước chấm pha tử xì dầu dấm hành gừng tỏi băm nhỏ, một bát khác là tương ớt Tần Nhu mua ở Quảng thành. Tần Nhu cậy vỏ hai con hàu sống, hàu sữa nhiều thịt, ăn cực kỳ ngon, tuy có hơi tanh, nhưng không quá nặng mùi, ăn sống thế này, cô cũng có thể ăn hết mấy con. Chấm thêm ít tương, hương vị càng tươi ngon hơn, nhưng Tần Nhu ăn hải sản hấp, cô lại không thích chấm lắm, ăn nguyên vị thế này mới là ngon nhất, cảm nhận được vị ngọt của thịt hải sản.

Đây chính là lợi thế khi ở vùng ven biển, hải sản tươi ngon, chỉ cần hấp chín lên là ăn rất ngọn, chấm thêm gia vị ngược lại sẽ làm lấn áp mất vị ngọt nguyên bản của hải sản, đi ra ngoài cửa hàng ăn người ta cũng nói như vậy, nếu hải sản không tươi, người ta cũng không dám hấp cho bạn ăn.

Lục Diễm thật sự rất chu đáo, lại có kỹ thuật tốt, anh cầm một con dao cậy hàu cho cô và hai đứa trẻ ăn, bóc vỏ bề bề, bẻ đôi con cua, tách phần thịt cua bỏ vào trong bát, gạch cua màu vàng cam nhìn cực kỳ nổi bật.

Tần Nhu gắp một miếng thịt cua chấm chút nước tương rồi đưa vào trong miệng, vị giác lập tức như muốn nổ tung, thật sự rất ngon!

Trải nghiệm tuyệt vời nhất khi ăn cua biển!

Tất nhiên, một phần là nhờ vào kỹ thuật hấp của Lục Diễm, một phần là nhờ vào kỹ thuật bóc vỏ của anh, sau đó là khẩu vị và hương vị, thịt cua nhai hơi dính rằng, cũng hơi dai.

Tần Nhu lại ăn một miếng thịt cua lớn.

Lục Diễm thật sự rất giỏi bóc vỏ cua, cũng không cần ăn cua mười tám mói, anh chỉ cần cầm dao nhỏ rạch rạch mấy cái, là có thể tách được vỏ với thịt ra.

Cô chưa từng ăn cua một cách văn minh, ăn bề bề một cách văn minh như thế này.

Bóc bề bê? Bóc vỏ cua?

Con sâu ăn hàng chân chính đều trực tiếp đưa lên miệng gặm.

Tần Nhu và hai đứa bé ăn đến vui sướng, cũng không quân đút cho công cụ người bóc vỏ đồng chi Lục Diễm, dù sao trước đó bọn họ cũng đã từng uống chung nước dừa, Tần Nhu không thèm để ý nữa, xé miếng màn thầu lớn trong tay đút cho công cụ người, lại dùng đũa của mình gắp thịt cua cho anh, sau đó dứt khoát lấy tay không chấm nước tương đút tới

bên miệng anh.

Lục Diễm cười tủm tỉm nhìn cô, cúi đầu ăn đồ cô đút cho, sau đó lại tiếp tục cúi đầu bóc vỏ.

Dường như ngón tay của cô vô tình bị đầu lưỡi của anh liềm, vị trí bị liếm dần nóng bừng lên. Tần Nhu nhanh chóng cầm một con hàu lên, dùng sức cậy vỏ rồi đặt ở trước mặt hai bạn nhỏ, lúc này mới xua tan được cảm xúc khác thường vừa nãy.

Bình thường tiểu mập mạp hay ồn ào nói nhiều, nhưng lúc ăn cơm lại rất an tĩnh cũng rát nghiêm túc, không nghiêm túc thì quả là có lỗi với vóc người của cậu bé. Về phần Trần Cảnh Dực ngồi ở cạnh đó lại càng không phải nói, cậu bé ngoan ngoãn ngồi gặm màn thầu, thỉnh thoảng lại nhón một con bề bề ăn.

Chiếc bóng đèn treo trên đầu bọn họ, ánh đèn vàng minh diễm, chiếu ra ảnh sáng mờ ảo, bề bề màu tím nhạt, thịt cua màu trắng, gạch cua màu cam... dưới ảnh đèn, bọn trẻ liếm liếm ngón tay, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, người đàn ông dùng dao rạch từng miếng thịt cua trắng...

Hình ảnh trước mắt có cảm giác hơi ấm áp.

Gió biển từ ngoài cửa sổ thổi vào, giữa lúc hoảng hốt, Tần Nhu có cảm giác như được trở lại thời thơ ấu, bà ngoại lớn lên ở làng chài kể cho cô nghe rất nhiều chuyện đã qua, cũng đúng là như vậy.

Bữa cơm này mọi người đều ăn rất thỏa mãn.

Nhưng không có cơm ăn, Tần Nhu cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng ăn màn thầu sao?

Tần Nhu nhìn về phía Lục Diễm, không cần phải hỏi, chắc chắn anh sẽ không biết nấu cơm, đoán chắc cũng sẽ biết xào rau.

Tuy hải sản ăn rất ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều, đều là purin* cả đấy!

*Chất gây ra bệnh gout.

Cô vui mừng nghĩ, hồi trước lúc mình làm giáo viên mầm non, do không có phế liệu, cô phải lên trên mạng mua phế liệu về dạy cho các bạn nhỏ cách “Tận dụng phế liệu”, bây giờ cô thật sự phải học cách sử dụng hợp lý nguồn tài nguyên hiện có.

Vừa rồi bọn họ uống nước dừa, ngày mai có thể bổ dừa ra để lấy cùi dừa, có thể làm dầu dừa, sơ dừa có thể ủ phân nuôi gà.

Ban đêm, giường trong hai phòng ngủ đều đã được dọn xong, Lục Diễm đưa ánh mắt ra hiệu cho cháu ngoại nhỏ, tiểu mập mạp lập tức hiểu ý, kéo bạn nhỏ Cảnh Dực đi tới một

căn phòng khác ngủ.

Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Nhu và Lục Diễm, tất nhiên là Tần Nhu không có khả năng cùng

ngủ với bọn trẻ.

Cô muốn ăn xà lách xào tỏi, muốn ăn cải ngồng, muốn ăn ngô xào thịt, muốn ăn cơm niêu, muốn ăn đậu dẹp Hà Lan xào lạp xưởng, muốn uống canh hầm, muốn ăn sò lụa sốt me, muốn ăn tôm viên, muốn ăn...

Vừa nghĩ đến đã thấy đói, Tần Nhu tầm nghĩ tại sao mình lại biến thành con sâu ăn hàng thế này? Suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn.

Có lẽ là để phù hợp với phong cách của con người thời đại này, ai ai cũng thèm ăn. Lục Diễm đang đi rửa bát đũa, bát đũa rất dễ rửa, bữa ăn hôm nay của bọn họ không dính nhiều dầu mỡ, chủ yếu là hải sản hấp, chỉ cần vứt đống vỏ hải sản đi là được. Nghĩ đến sự nghiệp trồng rau của mình, Tần Nhu lại chọn mấy chiếc vỏ sạch sẽ, ngâm vào nước rửa

sạch, sau đó phơi khô làm phân bón cũng được.

Cô ngủ ở đâu chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Lần này, chỉ còn lại hai người bọn họ ngủ cùng phòng cùng giường.

Tần Nhu hít thật sâu, tự nhủ với mình là đừng nên hoảng hốt, chuyện gì nên tới rồi sẽ phải tới.

Sau khi kết hôn, họ đã là vợ chồng, sau khi đồng ý chung sống với nhau, đương nhiên sẽ phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân.

Thời điểm này, thời tiết trên đảo Quỳnh Châu nóng vào ban ngày, buổi tối có gió thổi nhưng hơi lạnh, hiện tại còn chưa có hiện tượng “đảo nhiệt đô thị (*), không thể so được với sau này. Tần Nhu leo lên giường thay bộ đồ ngủ, đắp một chiếc chăn mỏng, bật ngọn đèn vàng mờ ảo, chở người nào đó đến.

(*) Hiện tượng “đảo nhiệt đô thị”: urban heat island (UHI), được định nghĩa là hiện tượng mà tại cùng thời điểm, nhiệt độ trung bình ở khu vực phát triển đô thị với nhiều công trình nhân tạo cao hơn ở khu vực công viên và nông thôn có mỗi trường tự nhiên xung quanh. Hiện tượng tăng nhiệt độ cục bộ này tạo nên một khu vực trung tâm như một “ốc đảo" có nhiệt độ cao hơn các nơi khác nên được gọi là “đảo nhiệt đô thị".

Cô nắm chặt vỏ gối, hy vọng người nào đó mau chóng tới làm việc, làm xong còn đi ngủ. Lúc lại thấp thỏm nghĩ, hay là mình đi ngủ trước, tốt hơn hết là ngủ say như chết trước khi anh vào, tránh được ngày nào hay ngày đấy.

Nhưng sao cô có thể ngủ vào lúc này được?

Trong lúc cô đang tự “rán bánh kếp”, Lục Diễm cũng đẩy cửa phòng đi vào, vén chăn lên,

nằm xuống bên cạnh cô, miếng bánh kếp Tần Nhu đã sắp bị chiên cháy, bốc khói đen nghi

ngút.

Tần Nhu chờ anh làm gì đó, nhưng lại chờ được anh đắp chăn giúp cô, người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”

Nguy cơ được giải trừ.

Thở phào nhẹ nhõm.

Lục Diễm ôm lấy cô từ phía sau lưng, Tần Nhu không tránh né, ngoan ngoãn để anh ôm, nghe xong lời anh vừa nói, Tần Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng hơi khó chịu. Lúc này hồi tưởng lại, cảm thấy chưa xảy ra chuyện gì, lại vô hình cảm thấy tiếc nuối.

Tần Nhu che mặt, cô tiếc nuối cái gì?

*

Chắc chắn là do tối nay ăn quá nhiều hầu nên mới suy nghĩ bậy bạ.

Có lẽ là do thật sự mệt mỏi, Tần Nhu suy nghĩ miên man rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Lục Diễm nằm bên cạnh cô lại cắn răng mở mắt ra.

Vợ anh ban ngày thì ngượng ngùng khách khí, ban đêm thì không, còn quen lăn vào trong vòng tay anh, đúng là tra tấn.

Đáng lẽ vừa rồi không nên ăn hầu.

Nghĩ đến ánh mắt của vợ lúc minh uống nước dừa chung, Lục Diễm vốn muốn làm chút gì đó, nhưng cuối cùng đành từ bỏ ý niệm.

Nhưng không sao cả, vợ à, tương lai của chúng ta còn dài.

Lúc Tần Nhu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng, đảo Quỳnh Châu luôn sáng sớm, tối

muộn, vì vậy sắc trời sáng thế này, nhưng cô chưa chắc đã dậy muộn.

Anh không nắm giữ phòng bếp thì không có quyền lên tiếng!

Cái tên xấu xa này!

Sao sáng nay anh không ăn màn thầu nữa đi?!!!

Cơm niêu của tôi, lạp xưởng của tôi, gạo của tôi.

Là Lục Diễm ra tay trước.

Gạo của cô bị nấu thành cháo, lạp xưởng của cô bị hấp lên như thế này...

Tần Nhu duỗi người, lúc này cô vẫn còn đang trong trạng thái chờ đi làm, chưa tìm được

công việc.

tiêu

Người đàn ông bên cạnh đã sớm không còn ở đây, Tần Nhu thay đổi quần áo đi ra khỏi phòng, phát hiện ra hai thằng nhãi con cũng đã dậy rồi, nghe thấy động tĩnh của cô, mập mạp lớn tiếng nói: “Mợ nhỏ dậy rồi, phơi nắng cái mông!” Tần Nhu xấu hổ: “

"

Trên tủ đầu giường bày một chiếc đồng hồ báo thức hình tròn kiểu cổ, đồng hồ hiển thị bảy giờ, quả nhiên là vẫn còn sớm, thời gian thức dậy bình thường của người lao động. Tất nhiên, nếu phải vội đón xe điện ngầm vào giờ cao điểm, không chừng là sắp bị muộn rồi. Làm việc ở nhà vẫn là thoải mái nhất.

Sáng sớm thức dậy, thoải mái đi ăn bánh cuốn, lại uống một ly sữa đậu nành, sau đó đi tới nhà trẻ đối mặt với đám nhãi ranh.

Nói như thể cô lười biếng lắm ấy, dù sao giờ vẫn còn sớm, là thời gian bình thường công nhân thức dậy.

Sáng sớm hôm nay, Lục Diễm tự giác chuẩn bị bữa sáng cho ba người bọn họ, một nồi cháo lớn, một đĩa dựa muối không biết lấy từ đâu, bốn quả trứng gà luộc, một đĩa bánh gà

bọn họ mua ở Quảng thành, còn cả một địa lạp xưởng thái lát.

Tần Nhu: “???"

Cút ra khỏi bếp của cô!

Phải chiếm đoạt lại phòng bếp, đây là khu vực giao tranh của binh linh.

Tần Nhu rưng rưng nước mắt ăn sáng, vừa ăn lạp xưởng mà trái tim cô vừa đau nhói, cái này cái này... là hấp lạp xưởng, nếu hấp trên mặt cơm thì ăn ngon biết bao, nước mỡ của lạp xưởng chảy ra, hòa quyện vào trong gạo.

Chứ không phải là thế này...

Phí của trời.

Tần Nhu nhìn về phía Lục Diễm, lành lạnh nói: “Buổi trưa anh muốn ăn gì?”

Bây giờ đổi lại là cô hỏi vấn đề khó khăn này.

Lục Diễm trả lời không chút nghĩ ngợi: “Chúng ta gói sủi cảo đi.”

Từ nhỏ đến lớn, anh thích ăn nhất là sủi cảo, hôm nay vừa lúc có thời gian, phải gói sủi cảo

ăn mới được. Ngày lễ tết ăn sủi cảo, không phải là ngày lễ tết cũng ăn sủi cảo.

Tần Nhu: “Em không biết gói sủi cảo!!”

Tần Nhu rất ít khi làm mấy món liên quan đến bột này, muốn ăn màn thầu hay sủi cảo gì đó, sáng sớm ra cô cứ tới các quán bán đồ ăn sáng mua, ai hơi đầu tự gói sủi cảo? Chỉ hôm nào trường học tham gia vào các hoạt động trải nghiệm, cô mới mua vỏ sủi cảo về, băm thịt làm nhân, gói mấy chiếc sủi cảo tượng trưng coi như là an ủi.

Muốn gói sủi cảo, phần nhân rất dễ giải quyết, nhưng phần vỏ sủi cảo thì phải làm thế nào?

Hiện tại, không có ai bán vỏ sủi cảo cả.

Lục Diễm kinh ngạc nói: “Còn có người không biết gói sủi cảo hả?!”

Trên đời này còn có người không biết gói sủi cảo hả?

Tần Nhu: “...”

Không biết gói sủi cảo thì làm sao? Tần Nhu đi vào bếp lấy cây chày cán bột ra, muốn đập

anh!

Cô cúi đầu nhìn chày cán bột trong tay, anh mua cây chày cán bột này lúc nào vậy? Trước khi suýt bị cô cầm chày cán bột đập, Lục Diễm đã đi ra ngoài một chuyến, bọn họ mới chuyển vào khu nhà ở gia đình, ngày đầu tiên luôn phải chọn mua rất nhiều thứ, tuy bọn họ đã mua khá nhiều đồ ở Quảng thành, nhưng đến Lộc thành vẫn phải mua thêm đồ dùng gia đình.

Lục Diễm mới tới căn cứ, anh có hai ngày thu xếp chuyện nhà cửa cho người thân, cũng coi như là có hai ngày nghỉ.

Tần Nhu móc ra mấy trăm đồng giao cho anh, Lục Diễm lái chiếc xe vận chuyển quân dụng, đi tìm đồng hương mua đống đồ đạc về, bộ bàn ghế, tủ quần áo, kệ sách... anh còn tìm thợ mộc trong thôn, mua vật liệu gỗ, thuê thợ mộc đóng cho mình chiếc bàn trang điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp