[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Tần Nhu cũng tiện thể bảo anh đặt làm mấy cái máng gỗ hình chữ nhật và mảng gỗ hình vuông để sau này trồng rau trên sân thượng tầng hai, nghe cô mô tả về kích cỡ và chiêu sâu, Lục Diễm nói chiều nay anh sẽ đi tìm vật liệu gỗ về tự làm.

Anh không biết đóng mấy loại đồ gỗ nội thất phức tạp, nhưng mảng gỗ đơn giản anh có thể tự đóng được.

Tần Nhu rất bất ngờ khi biết anh có thể lái xe.

Lục Diễm chở xong một đống đồ nội thất trở về, lại đi chuyển nữa chở một chiếc xe đạp phượng hoang và một chiếc tủ lạnh cũ về. Tần Nhu không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy xe đạp, trước đó cô đã bàn bạc xong với Lục Diễm, trong nhà cần phải có một chiếc xe đạp, cô biết đạp xe.

Trước kia, Tần Nhu cũng từng thi bằng lái, tuy cô đã có bằng lái ô tô, nhưng bình thường đi ra ngoài vào các ngày trong tuần, cô toàn lựa chọn đi xe đạp hoặc dịch vụ chia sẻ taxi Didi.

“Đây là... tủ lạnh?!"

Tần Nhu không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy xe đạp, nhưng lúc nhìn thấy chiếc tủ lạnh nhỏ cũ, cô thật sự rất vui, tuy bề ngoài chiếc tủ lạnh nhỏ màu xanh lá cây này có hơi cũ, lớp sơn bọc ngoài đã bong tróc, nhưng nó vẫn là tủ lạnh!

Chiếc tủ lạnh này có kích thước rất nhỏ, chỉ bằng 1/3 chiếc tủ bình thường, cấu tạo cũng khác với tủ lạnh hiện đại. Nó không có khoang làm mát, chỉ có khoang đóng đá, bỏ đồ vào

đó, nó sẽ đông thành băng.

“Ừ, lúc dùng nhớ phải cẩn thận, hôm nào trời mưa bão là phải rút dây điện ra.”

“Lúc trước nó dùng để bảo quản thuốc, có thể vẫn còn có mùi thuốc, anh đã nhờ người khử trùng rửa sạch rồi, đừng để ý.”

IC

Lò nướng?!!!

Đúng là lạ!

Sau đó ngẫm lại thấy cũng đúng thôi, các chiến sĩ ăn ở trên tàu, trên tàu tự nhiên phải có phòng bếp, bây giờ phần nhiều người ta bắt chước ăn theo kiểu Liên Xô, các món ăn đó được làm bằng lò nướng, người bên này học hỏi theo, tự nhiên cũng phải dùng lò.

Có.”

Bọn họ lênh đênh trên biển cả tháng, tự nhiên cần có tủ lạnh để bảo quản rau củ, chờ ăn hết đồ tươi, sẽ ăn đến những thứ khác.

Tần Nhu còn bất ngờ biết được, trên tàu có lò nướng?!!

Có lò nướng là có thể ăn bánh mì nướng, nhưng người yêu thích màn thầu như Lục Diễm chắc chắn sẽ không thích ăn bánh mì.

Nể mặt Lục Diễm mang xe đạp và tủ lạnh trở về, Tần Nhu quyết định trưa nay sẽ thuận theo

anh ăn sủi cảo.

Sủi cảo thì sủi cảo, cứ để anh tự nhào với cán vỏ, Tần Nhu thật sự không biết làm vỏ sủi

cão.

Ở thời đại này, có tủ lạnh dùng đã là tốt lắm rồi, lúc này các thiết bị làm lạnh còn chưa phổ biến trong dân chúng, hầu hết các thiết bị làm lạnh đều được dùng để phục vụ trong lĩnh vực y học, chờ sau này kinh tế được tự do hóa, các nhà máy sản xuất thiết bị y tế này mới chuyển sang bán tủ lạnh dân dụng.

Tủ lạnh này cũng không để để đông đồ quá lâu, cũng phải chuẩn bị tâm lý thường xuyên bị

cúp điện.

Tần Nhu tò mò muốn biết tại sao Lục Diễm lại nghĩ đến việc mua tủ lạnh về, cô hỏi: “Trên tàu của các anh có tủ lạnh không?”

Chiếc tủ lạnh này từng là thiết bị y tế, giờ đang dần bị đào thải, Lục Diễm bỏ tiền ra nhờ

người mua hộ.

“Dạ.” Tần Nhu tỏ vẻ đã hiểu, có đồ dùng đã là tốt lắm rồi, ít nhất chiếc tủ lạnh này từng dùng để bảo quản thuốc, chứ không phải là tủ lạnh trong phòng pháp y, không cấp đông

thứ kỳ quái gì.

Sau này ném mấy con cá biển vào, làm gì còn mùi thuốc nữa.

Lục Diễm vừa nhào bột, vừa kể cho cô nghe căn cứ bên này có một đội chiến sĩ chuyên ra biển đánh cá, mỗi lần đều đánh về được một số lượng lớn. Các đại đội sẽ phân chia nhau số đó, trong đó cũng có một phần nhỏ là dành cho người nhà của các chiến sĩ, giá cả tiện nghi, thu tiền mang tính tượng trưng.

“Em chú ý thời gian thủy triều lên xuống. Sớm muộn gì cũng có thể đi theo nhóm chị dâu ra biển đánh bắt, nhặt hàu nhặt sò...”

“Đúng rồi, lúc dẫn bọn trẻ đi ngang qua cây dừa, các em cũng nhớ cẩn thận, đừng để bị quả dừa rơi xuống đập trúng.”

Trên đời này thật sự có chuyện người bị dừa đập chết, cây dừa rất nhiều quả dừa mọc trên ngọn cây, nếu không có ai trèo lên hải, lâu ngày chúng sẽ tự rơi xuống. Nếu người đi ngang qua phía dưới không chú ý, bị đập vào đầu, cũng có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Ừ, em biết rồi.”

Lục Diễm nhào bột, Tần Nhu chuẩn bị nhân sủi cảo. Lúc Lục Diễm mang tủ lạnh trở lại, anh cũng tiện thể mang theo hải sản về, dựa núi ăn đồ núi, kề biển ăn đồ biển, nhà bọn họ không có rau, hiện tại ngoài ăn hải sản ra cũng chỉ có thể ăn hải sản.

Khoảng thời gian trước mới có cơn bão quét qua hòn đảo, nhiều loại rau bị ủng lâu ngày sinh bệnh, thành ra mấy ngày nay mọi người đều không có rau ăn.

Tần Nhu tìm được hạt đậu xanh, đang chuẩn bị ngâm đậu xanh làm giả, lại phát hiện ra hôm qua Lục Diễm đã ngâm đậu nành. Xem ra, anh cũng có rất nhiều kinh nghiệm phong phú.

Đợi thêm mấy ngày nữa là bọn họ sẽ có giá ăn!

Lục Diễm lại chia sẻ kinh nghiệm cho cô, dạy cô cách làm giá đỗ, Tần Nhu thầm hừ hừ trong lòng, trong đầu thầm nghĩ, năm đó lúc chị đây dạy các bạn nhỏ làm giá đỗ, chị đây đã quan sát thực tế rất lâu, lại tìm hiểu kinh nghiệm trên mạng, người đã sớm thân kinh bách chiến.

Tần Nhu chuẩn bị hai loại nhân, một loại là nhân cá, một loại là nhân mục, chỉ đơn giản là băm ra thêm dầu ăn và gừng tỏi ngâm chua, cuối cùng là đập hai quả trứng vào.

Chờ Lục Diễm nhào xong bột, bắt đầu cản vỏ sủi cảo, Tần Nhu dẫn hai cậu nhóc tả mò đi vào, bốn người cùng nhau gói sủi cảo.

Lục Diễm đưa cho cô cây chày cán bột bằng tụ ngọc, Tần Nhu cảm thấy quá nặng, đổi thành chày gỗ.

Lục Diễm: “

Thôi, đành để mình dùng vậy.

Tần Nhu thấy anh cắt một cụ bột nhỏ, rắc chút bột mỳ lên, dùng chày cán bột lăn lăn mấy cái, một chiếc vỏ sủi cảo ra đời.

Vỏ sủi cảo hình tròn cơ mà, cần bên này, lại cần bên kia, rõ ràng đều là chày cán bột, tại

sao đến lúc cô cán lại không không linh hoạt gì cả.

Lục Diễm ngẩng mặt lên nhìn thấy thành phẩm của cô: “...

Hóa ra trên đời này thật sự có không biết làm sủi cảo.

Tần Nhu: “...

23

Nhìn cũng rất đơn giản!

Đến lượt Tần Nhu tự mình ra tay, tay cô dính bột mì, cầm chày cán bột lên cán cục bột ra, thành phẩm cuối cùng lại là...

Hình như cây chày cán bột này không nghe lời cho lắm.

Sao lại cán ra hình đa giác thế này? ?!! Giống như chiếc máy xúc để lại vô số vết xe trên con đường lầy lội sau cơn mưa.

“Em nhìn động tác của anh này.”

“Phải vừa xoay tròn vừa cán hả?”

Xoay tròn chày cán bột?

Tần Nhu tưởng tượng mình là đầu bếp múa mỳ trong một nhà hàng lẩu, cô chăm chỉ vừa xoay tròn vừa cán bột, cuối cùng cán ra một miếng vỏ hình bầu dục, mặc dù các cạnh và góc của nó vẫn là bánh răng, nhưng ít nhất vẫn có thể làm thành vỏ sủi cảo.

Chỉ là độ dày mỏng hơi kỳ lạ, ở giữa dày, xung quanh rìa lại quá mỏng.

Lục Diễm: “... vẫn để anh đi."

Tần Nhu: “????!!"

Lại chê cô rồi!!

Được rồi, quả là cô cần vỏ không được tốt cho lắm, nhưng cuộc sống đầu thể chỉ ăn mỗi sủi cảo.

Tần Nhu từ bỏ, Lục Diễm cán vỏ sủi cảo, cô dẫn bọn trẻ gói sủi cảo, tất nhiên, hai cậu nhóc chỉ có thể làm nhóm bầu không khí, không thể làm lao động trẻ em được.

Sau mấy ngày chung sống, quan hệ giữa bạn nhỏ Trần Cảnh Dực và tiểu mập mạp hoạt bắt hay nói được cải thiện rất nhiều, vẫn chơi với bạn cùng lứa thì tốt hơn.

Tuy Trần Cảnh Dực thường xuyên ngẩn người không muốn nói chuyện, người khác gọi thế nào cũng không trả lời, không ngăn được tiểu mập mạp Hạ Minh Tỷ giỏi giao tiếp,

không thù dai, cậu không đáp lại mình đúng không, mình sẽ gọi cho tới khi cậu đáp lại mình

mới thôi.

Hai cậu nhóc này cũng thú vị, một đứa không thích nói chuyện với mọi người, một đứa thích xã giao, rảnh rỗi là lại rủ bạn làm gì đó.

Để hai cậu nhóc này chơi với nhau, Tần Nhu cũng rất yên tâm, Trần Cảnh Dực có muốn tự kỷ cũng không thể tự kỷ được.

Hai đứa bọn họ chưa từng cãi nhau bao giờ, nhìn Trần Cảnh Dực không phải là người có thể nổi giận cãi nhau. Về phần tiểu mập mạp, người mập tấm lòng rộng rãi, đặc biệt rất dễ hài lòng, ngày ngày phàn nàn oán giận cậu nhỏ bắt nạt mình, nhưng lại rất dính cậu nhỏ, đặc biệt là không thủ dai, vui tươi hớn hở.

Một người cán vỏ, một người gói sủi cảo, tốc độ gói sủi cảo của vợ chồng hai người rất nhanh, thoáng cái đã gói được trên trăm chiếc sủi cảo.

Tần Nhu nhìn từng chiếc sủi cảo lớn như vàng thải trước mắt, cô đột nhiên phát hiện ra, làm sủi cảo cũng không quá rắc rối.

Điều này khiến cho người đã quen với ẩm thực Quảng Đông như cô hơi không

quen.

Còn có thể cùng làm với mọi người, quá náo nhiệt. Trước kia, Tần Nhu chưa từng cùng gái sủi cảo với ai, chứ chưa kể người xung quanh đều là “Người nhà” của cô.

Đây là lần đầu tiên một người sống một mình nhiều năm như Tần Nhu có nhiều người nhà đến vậy, cô hơi thích bầu không khí cùng hợp tác gói sủi cảo này rồi đấy.

“Gói sủi cảo xong rồi cho vào nước đun sôi luộc luôn?” Không cần phải hầm canh gì đó à? “Đúng vậy.”

“Như vậy nhân sủi cảo có chín được không? Sớm biết vậy, em đã hấp nhân chín trước rồi, nếu không cử luộc mãi, vỏ sủi cảo nát mà nhân sủi cảo còn chưa chín.”

“Thêm nước lạnh vào.”

"A."

Hóa ra còn phải thêm nước lạnh giữa chừng.

Tần Nhu đứng ở cạnh đó nhìn anh nấu sủi cảo, phát hiện ra luộc sủi cảo cũng cần phải có hiểu biết, thêm nước lạnh, mở nắp, đóng nắp... dù sao cô cũng chưa từng nấu sủi cảo bao

giờ.

Cũng đúng thôi, cô từng tham gia hoạt động cộng đồng nấu sủi cảo, nhưng tay nghề nấu sủi cảo các cô cũng không được tốt cho lắm, các cô mua vỏ sủi cảo làm sẵn, gói sủi cảo, chờ nước sôi thì cho sủi cảo vào, vỏ sủi cảo có cái bị nát, ăn cũng không ngon cho lắm, có khi gọi là mỳ vỏ sủi cảo cũng được.

Lục Diễm nấu ra được từng chiếc từng chiếc sủi cảo lớn không bị vỡ vỏ!

Tất nhiên, trong đó cũng có công lao của cô, nói thế nào cũng là cô gối sủi cảo!

Tuy Tần Nhu không cản vỏ sủi cảo, nhưng những chiếc sủi cảo cô tự tay gói đều rất đẹp, cũng không tạo hình gì, đều là sủi cảo mập mạp hình vàng thỏi.

Bọn họ nấu tổng cộng bốn chậu, đúng vậy, ăn sủi cảo là phải ăn thoải mái như vậy, Lục Diễm ăn một chậu cực lớn, Tần Nhu ăn một chậu nhỏ, hai cậu nhóc con ăn chậu nho nhỏ.

Số sủi cảo còn lại chưa nấu, Tần Nhu cho vào trong tủ lạnh cấp đông.

Giữa bàn để hai bát nước chấm.

Tần Nhu gắp một chiếc sủi cảo nhân cá mực, cảm thấy hương vị không tồi, vỏ sủi cảo mềm

lại không bở, vỏ sủi cảo mình cán đúng là ăn ngon, nhân cá mực bên trong tươi ngon, nhai cực kỳ đã miệng, lại có chút hương vị của trứng gà, ngon đến mức đầu lưỡi như nhảy múa

vui vẻ.

Cô ăn một miếng hết một chiếc sủi cảo.

Sủi cảo không chấm tương cũng rất ngon, Tần Nhu thích nhất là nước canh tràn ra từ bên trong khi cắn vỡ vỏ sủi cảo, vị tươi ngọt của cá đã sớm hòa vào trong nước canh, thấm đẫm vị ngọt tự nhiên của cá, cũng ngon đến đỉnh điểm.

Hai vợ chồng làm xong hàng rào bằng gỗ nhỏ, Tần Nhu nhờ Lục Diễm cuốc cho mình một mảnh đất ở trong sân, còn mình bê máng gỗ đã được đóng xong lên trên ban công, xách một thùng đất, lót phần sơ dừa ở dưới đáy, rải đất lên, chuẩn bị trồng các loại rau. Cô dự định trồng rau xà lách, rau hẹ, dưa chuột, cà chua, hành tây, gừng và tỏi ở trên ban công trước.

Đây đều là những loại rau củ thích hợp trồng ở trên ban công, cũng khá là dễ trồng, Tần Nhu biết nên trồng thế nào.

Cũng may là trên đảo Quỳnh Châu này không thiếu vật liệu gỗ, Tần Nhu vẽ bản thiết kế, nhờ Lục Diễm đang đóng mảng gỗ giúp cô đóng hàng rào bằng gỗ.

Chiếc hàng rào bằng gỗ này cũng không quá phức tạp, cấu tạo từ hàng rào dọc và hai hàng

rào ngang, nhìn giống như vô số chữ “#". Hàng rào gỗ nho nhỏ này cũng không thể chặn được bất cứ thứ gì khác ngoài những con gà kia, nhìn còn có hơi ấu trĩ.

Tần Nhu: “Chờ sau này chúng ta cũng phải đóng một tầng hàng rào bằng gỗ ở bên ngoài.”

Lục Diễm đóng chiếc máng gỗ cho cô ở dưới tán ô, một mình Tần Nhu đạp xe đạp, đi mua rau theo vị trí chị dâu nhà họ Dương chỉ, tiện thể mua luôn đàn gà với một con gà mái

trưởng thành và bảy tám con gà con.

Tần Nhu dùng cây tre làm thành một khu vườn nhỏ cho bọn nó ở trong sân, chỉ dựng cái lán tre nhỏ đơn giản để che nắng. Tay nghề làm đồ thủ công của cô khá tốt, còn hơi bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cộng thêm trước kia cô từng là giáo viên mầm non, suốt ngày chế đồ dùng học tập và đồ trang trí lớp, nên không khỏi làm chuồng gà thành một khu

vườn sở thích.

Cô còn cảm thấy không hài lòng, cô thật sự bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ép chết mà, mấy cây tre này cắm vào trông không đẹp gì cả.

Ăn sủi cảo rất ngon, tất nhiên, nếu ăn vào buổi sáng lại càng ngon hơn.

Cô nhất định phải để dành sủi cảo cấp đông trong tủ lạnh cho sáng sớm ngày mai ăn! Sau khi nghỉ trưa một lúc, bọn họ chống hai chiếc ô lên, là loại ô quân dụng cực kỳ lớn, một chiếc ô có thể che cho bốn người, chống hai chiếc ô thế này, tương đương với làm hai giàn che nhỏ. Tuy thời tiết ở đảo Quỳnh Châu rất nóng, nhưng chỉ cần chặn ánh nắng lại, lúc gió biển nhẹ thổi, sẽ có cảm giác như quạt gió tự nhiên, làm người đặc biệt thoải mái,

cũng không còn nóng nữa.

Chúng ta có thể tự thiết kế cảnh quan xung quanh, tại sao không thiết kế đẹp lên!!!!! Quá xấu sẽ làm ảnh hưởng đến gu thẩm mỹ của mọi người trong nhà.

Cũng may Lục Diễm xuất thân từ quân ngũ cũng bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, anh đóng đinh tấm ván cho cô thật chỉnh tề, làm thành chiếc mảng gỗ cực kỳ đẹp. Lục Diễm: “...” Sau này anh còn phải đi học làm thợ mộc?

Lục Diễm phát hiện ra tay nghề mộc của vợ cũng không tồi, hai vợ chồng cùng nhau làm hàng rào bằng gỗ, em cầm đinh anh gõ búa, hai bạn nhỏ cùng chơi với đám gà con ở trong sân.

Dừa hôm qua bọn họ ăn đã được bổ ra, phần củi dừa trắng như tuyết được cạo ra phơi ở trong sân, sau khi phơi khô vừa có thể lấy ra làm phân bón, vừa có thể cho gà ăn. Tất nhiên, không thể cho gà ăn quá nhiều cùi dừa được, phần cùi dừa có lượng dầu rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp