[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Lấy xong một thùng nước, cô lại lấy thêm thùng nước nữa: "Cám ơn chị Dương.”

“Tiểu Tần, bọn họ đã lắp bóng đèn giúp em chưa? Em nhớ cẩn thận chuẩn bị mấy chiếc bóng đèn, bóng đèn ở đây dễ cháy lắm, đặc biệt là mấy tháng nay thường xuyên bị cúp điện.”

“Được, em biết rồi chị Dương, em sẽ chú ý. “

Dương Ngọc Phượng thầm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, trong đầu thầm nghĩ, sao em không hỏi chị tại sao lại cúp điện? Để chị còn giới thiệu bão ở đây với em.

Đáng tiếc, Tần Nhu không phải là người hay tò mò, vậy nên cô cũng không mở miệng hỏi.

Lúc rời đi, Dương Ngọc Phượng còn cảm thấy quân tẩu tiểu Tần mới tới này rất kỳ lạ.

Ra khỏi nhà người ta, vừa mới rẽ vào khúc quanh, mấy người bạn thường hay nói chuyện với cô ta vội kéo cô ta qua một bên, mồm năm miệng mời tò mò hỏi: "Quân tẩu mới tới là người thế nào?"

“Một cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp.”

“Là người ở bệnh viện, hay là giáo viên? Hay là đoàn văn công?”

“Nghe nói lúc trước ca hát ở đoàn văn công, giọng nói không bị lẫn khẩu âm, nghe tiếng rất hay.”

Hai người này không có ưu điểm gì khác, theo quan điểm của Hoàng Hân Dĩnh, hai người bọn họ chủ yếu là một người xinh đẹp, một người anh tuấn, đều là người yêu bằng mắt, chưa kể còn là hai người nóng tính.

Ở cùng nhau chắc chắn sẽ gây gỗ.

Chuẩn bị có trò hay để nhìn rồi.

Chậc chậc chậc, đám thanh niên trẻ tuổi này.

Hoàng Hân Dĩnh thầm cảm khái trong lòng, cô ta vất vả phục vụ chồng con suốt ngày để làm gì? Tất nhiên là cô ta rất thích nghe người khác khen mình là người vợ ba tốt, có ai

trong khu nhà ở gia đình này không nói cô ta đảm đang? Có người đàn ông nào không muốn lấy được người vợ như cô?

Không có ai so sánh sẽ không thể làm nổi bật lên sự xuất sắc của cô ta.

“Không đoán ra được, tiểu Tần này có da thịt non mịn, nhìn không giống người có thể làm

vợ đảm, nhưng tôi thấy cô ấy mang theo rất nhiều nồi niêu bát đũa, còn mang theo cả củi

đốt nữa?!!”

“Củi?!!”

*

Hoàng Hân Dĩnh cũng nghe nói có gia đình mới chuyển đến bên cạnh nhà mình, chuyện

này đã không còn gì lạ với cô ta. Hai năm nay, nhà bên cạnh đã đổi mấy đời chủ, gia đình

nào cũng không trụ được lâu.

Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên nở nụ cười.

Lại có người tới, nghe nói còn là cô vợ mới yểu điệu yếu ớt, ngoại hình xinh đẹp, ca sỹ ở đoàn văn công, tính tình nóng nảy đanh đá, quê ở vùng tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Hồ Nam, chồng Lục Diễm cũng là một nhân vật nổi tiếng, tánh khí nóng nảy, lúc ở trường học cũng là người khó tỉnh cứng đầu...

“Xinh đẹp thế nào? Có đẹp hơn nhà họ Trương kia không?”

“Người nhà họ Trương kia có đẹp không? Người ta là tốt về mọi mặt, là người vợ mẫu ba tốt.”

“Tiểu Tần có phải là người vợ đảm không?”

Bây giờ lại có một tiểu Tần tới so sánh với cô ta, Hoàng Hân Dĩnh đã có thể đoán trước được những lời có thể nghe thấy ở khu nhà ở gia đình này trong tương lai:

“Tiểu Tần ả, em phải học hỏi chị Hoàng ở bên cạnh nhà đấy."

“Các cô dâu mới về nhà chồng như em còn chưa biết làm gì cả, em phải xem chị Hoàng cạnh nhà em quán xuyến nhà cửa thế nào đi."

“Phải học cách phục vụ chồng mình."

Có gia đình mới chuyển tới nhà bên cạnh, không chỉ mình Hoàng Hân Dĩnh vui vẻ, chồng cô ta Trương Thành Bắc cũng rất vui, bình thường Trương Thành Bắc cũng không có sở thích nào khác, anh ta là người sĩ diện, thích khoe khoang, để người ta hâm mộ mình. Anh ta cưới được người vợ tốt, đảm đang, lại có văn hóa, thân thiện, biết chăm sóc con cái, lại giỏi quán xuyến việc nhà, nấu ăn rất ngon, phục vụ anh ta rất chu đáo.

Thử hỏi mấy người đàn ông quanh đây, có anh sống thoải mái được như anh ta? Người cưới được cô vợ xinh đẹp, có văn hóa, tính tình người ta lại yếu ớt, không muốn làm việc nhà, không cam lòng phục vụ đàn ông, về lâu về dài hai vợ chồng cũng sẽ cãi nhau ghét bỏ lẫn nhau; những người cưới được người vợ đảm đang giỏi chăm con, hầu hết lại

không có học thức, quê mùa, ngoại hình cũng khó coi.

Chỉ có vợ anh ta, mặt nào cũng tốt.

Có người đàn ông nào không hâm mộ anh ta?

Ngày mai, anh ta phải tới làm quen với cậu hàng xóm mới tiểu Lục, bí mật tiết lộ mình sống hạnh phúc như thế nào, khiến người ta hâm mộ mình mới được

Tần Nhu mở toang cửa sổ ở tất cả các phòng để thông gió, trước khi dọn vào, nhân viên hậu cần đã quét dọn qua giúp bọn họ. Trong quân đội thiết lập kỷ luật nghiêm, nhân viên hậu cần cũng rất quy củ, quét dọn rất sạch sẽ.

Tần Nhu xem qua các phòng, cảm thấy không cần phải quét dọn lại nữa.

Ngoài nhà là khoảng sân rộng khoảng bảy mươi tám mươi mét vuông, vốn trồng mấy loại hoa cỏ cây trái, nhưng cây đã sớm ngã đỗ tứ tung, ven đường có ba cây dừa rất cao.

Tần Nhu ngẩng đầu lên nhìn, mấy cây dừa này cao khoảng hai ba mươi mét, nhìn kỹ có thể thấy trên ngọn cây có trùm quả dừa xanh, cũng không biết đã chín chưa.

Cây dừa cao thế này, hải quả thế nào? Chẳng lẽ phải leo lên cây hải dừa?

Tạm thời chưa thể hải được dừa, Tần Nhu đi vào nhà, căn nhà hai tầng này rất khang trang, phòng khách ở giữa, bên trái là phòng bếp thông với phòng tắm, bên phải có hai căn phòng.

Tầng một khá ẩm ướt, rất dễ có bọ vào nhà, có lẽ không phù hợp cho người ở. Tần Nhu cẩn thận nhìn khung cửa, cảm thấy có thể nâng ngưỡng cửa lên bằng xi măng để tránh nước mưa tràn, tầng một lụt cũng không dễ chịu gì.

Nói tới sâu bọ, Tần Nhu cảm thấy cần phải đưa việc nuôi gà vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt, nuôi gà ngoài sân, tránh cho sâu bọ bỏ vào nhà, cô vừa nhìn thấy trong sân nhà bọn họ có rất.

Còn phải đề phòng rắn nữa, lúc Tần Nhu ở Quảng thành, cô đã mua bột đuổi rắn, giờ chỉ cần rắc một vòng quanh sân, cô không biết chuột ở thời đại này có lớn không, giản có to không, có hay bay tứ tung không, tóm lại là phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Lên tầng hai, tầng hai có ba căn phòng, còn có một ban công rộng khoảng mười mét, Tần Nhu rất thích ban công này, nhưng cô nghĩ nên gia cố lại ban công, tránh cho ngày mưa bão ban công bị đọng nước, sau đó nước bị đổ ngược vào trong nhà.

Tốt hơn hết là dựng một chiếc lều có thể tháo ra, Tần Nhu có kế hoạch đặt chậu trồng rau ở

trên ban công, tốt hơn hết là làm cái lều giống như nhà kính, có thể che mưa che nắng.

Trong đầu Tần Nhu dần hình thành lên vô số kế hoạch, chứa đầy hùng tâm tráng chí, cô muốn trồng rau!

Không chỉ muốn trồng rau ăn, còn phải trồng thật đẹp.

Tất cả không khí mập mờ đều tan biến.

Lục Diễm âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn ném hai thằng nhóc sát phong cảnh này xuống biển.

Tần Nhu hỏi anh: “Anh mang dừa về à?”

Tần Nhu nhận lấy quả dừa hút một hơi, nước dừa có vị ngọt thanh, không chua không chát, thơm thoang thoảng mùi dừa, cô không nhịn được hút mấy ngụm lớn.

Nước dừa mát lạnh ngọt thanh rót vào bụng, có tác dụng giải khát, tư vị này thật tuyệt vời.

“Ngon quá!”

“Ừ, mang mấy quả dừa về.” Ở đây cũng không có gì, chỉ có nhiều nhất là dừa, ngoài ven biển có rất nhiều cây dừa, mỗi năm một cây dừa có thể cho ra một trăm quả dừa. Lúc Lục Diễm trở lại, anh tiện tay kéo một bao dừa trở về, là của một người bạn đưa cho. Người ta vừa đi hái dừa về, tình cờ gặp anh nên cho anh một ít mang về.

Anh chặt ba quả dừa, nhét ống trúc vào, hai bạn nhỏ Trần Cảnh Dực Hạ Minh Tỷ vui vẻ ôm quả dừa uống nước dừa, Lục Diễm cầm quả dừa đưa tới cho Tần Nhu.

Về nhà ôm vợ đi.

Lục Diễm đi lên tầng hai, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Nhu đang ngồi ở bên mép giường. Cô vừa gội đầu xong, mái tóc mềm mại đen nhánh thả xõa bên đầu vai, khiến khuôn mặt trái soan xinh đẹp của cô nhìn càng dịu dàng nhu mì hơn. Đôi mắt vừa to lại vừa đẹp, lúc quay sang nhìn anh, tựa như ngậm nước suối trong veo động lòng người.

Lục Diễm không khỏi muốn ho khan, anh sờ sờ mũi, gió biển từ ngoài cửa sổ thổi vào, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Lúc này, bầu không khí vừa vặn, anh đang vừa định nói gì đó, phía sau lưng chợt vang lên tiếng hét, tiểu mập mạp hô to: “Oa, Cảnh Dực, dừa!”

Sau khi đun nước xong, Tần Nhu dẫn bọn trẻ đi tắm, bọn trẻ vui vẻ chạy loạn trong nhà, Tần Nhu vừa ngồi phịch xuống trên giường vừa dọn xong, đã không muốn nhúc nhích nữa. Mệt quá, hùng tâm tráng chí gì đó vẫn chờ ngày mai đi.

Lúc này Lục Diễm mới trở lại, anh vừa đi báo cáo về, lại bị đám bạn cũ kéo lại tán gẫu, Lục Diễm không muốn tán gẫu cho lắm, anh nhập ngũ nhiều năm, lần đầu tiên có gia đình ở căn cứ, nhà có vợ đang chờ, ai muốn lãng phí thời gian với người ngoài cơ chứ.

Không phải là Tần Nhu chưa từng uống nước dừa, mà cô chưa từng uống nước dừa nào có vị ngọt thanh ngon như thế này. Lúc trước chỉ khi nào đi ra ngoài du lịch, cô mới mua

được mấy quả dừa, nhưng dừa ở khu du lịch có hương vị thế nào, đều phải nhờ cả vào huyền học và vận khí.

Cũng có nước dừa tươi uống rất ngon, cũng có quả dừa để lâu thành ra nước hơi chua, làm người nghi ngờ nước dừa đã biến chất.

“Ngọt không?” Lục Diễm cũng không hay uống nước dừa, nghe thấy cô nói vậy, anh sinh lòng tò mò, nghiêng người qua, cắn ống hút, khẽ hút một ngụm.

Động tác của anh cực kỳ tự nhiên, khiến Tần Nhu đang ôm dừa sửng sốt mất một lúc, anh anh anh... Cứ vậy uống trực tiếp?

Hôn môi gián tiếp?

Tần Nhu ngây người nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn của anh, từ góc độ của cô, chóp mũi của anh càng cao hơn, Tần Nhu có thể thấy sống mũi cao ngất của anh.

“Quả là ngon thật.

"

Tần Nhu cảm thấy mặt mình nóng bừng cả lên, rõ ràng là cô vừa uống nước dừa thanh mát, nhưng lại cảm giác như vừa uống cocktail, hai mả hơi say say.

Gió biển thổi mang theo không khí mát mẻ, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy nóng, vô thức cúi đầu xuống ôm quả dừa hút mạnh một ngụm nước dừa thanh mát.

Chờ tới khi ý thức được minh vừa làm cái gì, Tần Nhu: “???!!!”

Cô học ngành sư phạm, trong khoa nhiều con gái, có những nữ sinh quan hệ tốt với nhau, mua trà sữa còn cùng nhau uống chung. Cũng có tiệm trà sữa bán loại trà sữa dành cho chị em tốt, một ly trà sữa lớn cắm hai cây ống hút, mấy chị em tốt cùng uống chung một cốc trà sữa lớn.

Nhưng Tần Nhu rất để ý loại chuyện này, cô không qua được cửa ải tâm lý trong lòng, sẽ không uống chung một cây ống hút với người khác, cũng sẽ không uống chung một ly trà sữa.

Nhưng vừa rồi cô và Lục Diễm cùng uống chung nước dừa, cô chợt phát hiện ra mình không cảm thấy ghê tởm, trong lòng cũng không ngại nước miếng của anh.

Lại uống thêm mấy ngụm, dường như cô còn thấy uống ngọt hơn trước.

Đây chắc chắn là ảo giác rồi.

Lục Diễm thấy cô ngoan ngoãn ngồi ôm quả dừa, chiếc miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn ngậm ống trúc, trong mắt không khỏi nổi lên ý cười cưng chiều.

“Vợ ơi, buổi tối chúng ta ăn cái gì?”

Buổi sáng ăn cái gì?

Tần Nhu mặt dày nói: “Anh có thể tới căn tin lấy cơm giúp em và bọn trẻ không?”

Có đồ ăn ngoài, chỉ thiếu mỗi shipper.

Đây quả la ba vấn đề khiến nhân loại phiền lòng.

Giờ vấn đề nan giải bị ném ra, làm Tần Nhu chấn động đến mức không để ý đến câu “Vợ ơi” từ miệng của anh.

Không thích hợp nấu cơm.

“Lục Diễm, hôm nay là ngày đầu tiên tới đây, chúng ta ăn cơm căn tin đi.” Không gọi được đồ ăn ngoài, vậy gọi đồ ăn căn tin đi, trong doanh trại chắc chắn phải có căn tin phục vụ chuyện ăn uống cho các chiến sĩ.

Buổi trưa ăn cái gì?

Buổi tối ăn cái gì?

Cô không muốn nấu ăn, cũng không có tâm trạng để nấu ăn.

Với cô, nấu ăn là công việc đòi hỏi phải có cảm xúc, hôm nay cô vượt đường dài tới đây,

vất vả mấy ngày trời, theo lý là nên gọi đồ ăn ngoài tới để khao chính mình.

Chiếc ca tráng men được chủ nhiệm Tôn tặng cho, cũng đi theo cô tới đảo Quỳnh Châu ngàn dặm xa xôi này.

Cả nhà bọn họ lấy một ca đồ ăn này, chắc là đủ ăn.

Cảm ơn chủ nhiệm Tôn.

Lục Diễm sậm mặt nói: “Không được, không ăn ở căn tin.”

Trong đầu anh thầm nghĩ, bây giờ ông đây đã có vợ, có nhà, tại sao phải ăn

cơm căn tin?

Không được! Một bữa cũng không được!

Tần Nhu: “”

Quả nhiên Lục gia là người khó tính, có oán niệm rất lớn với cơm căn tin, ăn tạm một bữa cũng không muốn.

Trên thực tế, Tần Nhu không ngại nấu ăn, cô từng sống một mình rất nhiều năm, đã sớm học được cách nấu ăn ngon. Nhưng hôm nay, cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn làm

cơm.

Cô là cô vợ lười.

Dù sao cũng nằm không đứng dậy.

Tần Nhu cúi đầu chớp chớp mắt, miễn cưỡng nặn ra một giọt nước mắt, sau đó nâng đôi mắt hồ ly ướt nhẹp lên, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh: “Em hơi mệt, em muốn ngủ một lúc."

Vừa nhìn vào đôi mắt của cô, trái tim Lục Diễm đã nhất thời mềm nhũn, anh dịu dàng nói: “Em ngủ đi.”

Tần Nhu: “...”

Điểm chính là, em ngủ rồi có thể giải quyết được vấn đề không?

Mọi người không ăn à?

“Vậy ai nấu cơm?"

“Để anh nấu.”

Tần Nhu chỉ ngây ngốc ôm quả dừa, thấy người đàn ông thật sự đi ra ngoài nấu cơm, cô củi đầu cắn ống hút uống hai ngụm dừa nước để đầu óc tỉnh táo lại.

Ôi trời ơi, cô tìm được một người chồng đẹp trai vừa biết trông trẻ con vừa biết nấu cơm! Đánh cuộc một keo, thắng phát ăn ngay, xe đạp đổi thành xe máy rồi!

Lúc này, Tần Nhu vui như mở cờ trong bụng, hận không thể lăn lộn ở trên giường. Không phải là cô không biết, đàn ông ở thời đại này đều không vào bếp, tất cả đều do một tay người phụ nữ lo liệu quán xuyến việc trong nhà, đàn ông trong quân đội lại càng không cần nói, trừ khi anh từng học qua khóa nấu ăn.

Tần Nhu vốn nghĩ người có chủ nghĩa đàn ông như Lục Diễm sẽ có khuynh hướng nghĩ đàn ông không vào bếp, không ngờ ngay ngày đầu tiên anh đã chủ động nấu cơm, nhìn vẻ mặt ghét bỏ nhà bếp của anh, đoán chắc tay nghề của anh khá được?

Tần Nhu vui vẻ ngủ một giấc, chờ đến giờ ăn cơm.

Tuy nhiên

Chờ đến khi nhìn thấy chiếc màn thầu còn to hơn cái mặt của mình, Tần Nhu mới phát hiện ra mình đã vui vẻ quá sớm rồi.

Tần Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc màn thầu lớn trong tay, chiếc màn thầu này còn to hơn

cả khuôn mặt của cô, hình như được nặn thành hình bông hoa, nhuộm thêm màu đỏ. Cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, bốn người ngồi quây quần bên bàn, trên tay đều cầm chiếc màn thầu lớn, trong đó chiếc màn thầu trên tay cô là lớn nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp