Tần Nhu nghe anh kể về rất nhiều câu chuyện liên quan đến người say sóng, Lục Diễm lớn lên gần biển, ngoài các đồng đội ra, anh còn quen không ít thuyền viên trên tàu. Nghe anh nói, nếu gặp phải sóng gió quá lớn chẳng hạn như những ngày bão, các thủy thủ cũng phải để một chiếc thùng ở bên chân, vừa chèo thuyền vừa nôn.
Nghĩ đến trò chơi thuyền hải tặc mình từng chơi trong công viên giải trí, cảm giác như trong bụng cô lại sôi lên.
Tần Nhu giơ tay lên che miệng lại, thầm nghĩ tại sao mình lại tán gẫu với anh về chuyện say sóng trong khi mình đang bị say sóng.
Cảm giác quá mạnh mẽ, cô vốn đang mơ mơ màng màng, lúc này lại chỉ buồn nôn.
Không được, không nói chuyện nữa.
Tần Nhu nhắm mắt lại dần ngủ mê man, ngày hôm sau lênh đênh trên biển, cả hành trình cô đều ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, hoặc không là ngồi dậy ăn gì đó, sau đó lại tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của Lục Diễm và bọn trẻ, anh dẫn bọn trẻ đi ra ngoài nhìn biển.
Tần Nhu lại nằm mơ, trong mộng, cô thấy mình gả cho đầu bếp.
Chuyến đi này coi như là gió êm sóng lặng, đến tám chín giờ tối thuyền cập bến.
Lúc tàu cập bến cảng Gia Thành, Tần Nhu đang ngủ mê man, cô bị người bế bổng lên bế xuống thuyền, nếu không bị người đánh thức, có lẽ cô đã ôm chặt lấy người bên cạnh như
ôm gấu bông khổng lồ, ngủ đến không biết trời đâu đất đâu.
Trên thực tế, cô mơ rất nhiều, hiện tại cô đang mơ thấy mình đi Úc hóa thân thành gấu Kaola, vốn đang ôm lấy cây ngủ ngon lành, chợt có con yêu tinh đến rung cây, làm hại cô liều mạng bám chặt vào thân cây, tránh bị ngã xuống.
Lục Diễm bị là cho nghẹn họng: “Đây là hai cháu ngoại của tôi.”
“Tôi vừa kết hôn, vợ tôi năm nay mười chín tuổi.”
Lấy đâu ra hai con trai lớn đến vậy.
“Anh — đã có hai đứa con rồi?” Lâm Tường không giấu nổi kinh ngạc, hai mắt tự động hóa xanh, nhìn giống y như màu của quả dừa trên cây dừa, “Được rồi, để tôi nghĩ xem nào, chúng ta cũng đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như mũi tên bay, giờ con anh cũng đã bốn năm tuổi rồi.”
“Sinh đôi à?"
Sau khi tốt nghiệp bọn họ đi ra hải đảo luôn, giờ anh ấy mới thành gia, vậy mà người ta đã
có hai con, lại còn là con trai.
“A.” Lâm Tường bình tĩnh lại. Hóa ra thằng nhóc này cũng mới kết hôn, đúng là đồ cặn bã, cùng ở trên vạch xuất phát giống mọi người. Anh ấy nhếch môi cười: “Tôi cũng cũng vừa kết hôn năm nay.”
Lâm Tường gọi người tới khuân đồ xuống thuyền giúp, tiện thể giới thiệu về tình hình ở đảo Quỳnh Châu cho Lục Diễm.
“Suỵt, anh nói nhỏ thôi, vợ tôi còn đang ngủ.” Tần Nhu vẫn đang ngủ say trong lòng anh. Đáng lẽ là Lục Diễm nên để cô ấy nằm ngủ trên giường trong nhà khách trên bờ, rồi quay lại đây giải quyết những việc khác.
Lục Diễm bất đắc dĩ bị cô ôm chặt lấy.
Đây là hành động thân mật nhất của hai người ngoài dắt tay ra, mỹ nhân trong ngực, đúng là phiền não ngọt ngào.
Anh đành phải bế vợ mình xuống thuyền, nhờ hai chiến sĩ hỗ trợ dắt hai đứa cháu xuống thuyền.
Cố tình trong lòng anh có chút tâm tư nhỏ, không nỡ buông tay.
Lần đầu tiên ôm vợ trong lòng!
Mấy ngày nay anh toàn phải bế đám cháu nhà mình, giờ là lần đầu tiên được ôm vợ mềm
mại.
Lục Diễm có một số người quen và bạn bè trong Lực lượng Phòng vệ Bờ biển Gia Thành, chỉ đạo viên Lâm cũng nể mặt anh dẫn mấy người tới đón thuyền, Lâm Tường cũng coi như là bạn học cũ của anh. Lúc nhìn thấy Lục Diễm, anh ấy không khỏi bị shock.
Trong lòng bế một người, phía sau còn dắt theo hai cái đuôi nhỏ.
Lục Diễm dìu già dắt trẻ!
“Chị dâu bị bệnh à?" Tuy Lâm Tường lớn hơn Lục Diễm vài tuổi, nhưng có lẽ là do cái danh “ anh Lục “ năm đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, vì vậy anh ấy gọi Tần Nhu là chị dâu.
Lâm Tường rất tò mò về cô vợ Lục Diễm mới cưới, anh ấy lén lút liếc nhìn, người ta đang vùi mặt vào trong lòng Lục Diễm, lúc này bóng đêm mộng lung, trời tối quá làm anh ấy không thấy rõ mặt.
“Cô ấy bị say sóng, đang ngủ.”
Lâm Tường trò chuyện mấy câu với thuyền viên, kết quả nghe người ta nói, vợ của Lục Diễm ngủ suốt cả ngày nay ở trên thuyền.
Anh ấy thầm nghĩ, vợ của anh Lục giỏi ngủ thật đấy.
Nghe nói Lục Diễm cũng ở trong khoang thuyền cả một ngày với vợ.
Lâm Tường cũng mới cưới cách đây không lâu, cũng có mấy ngày như keo như sơn với vợ. Anh ấy gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Lục Diễm bằng ánh mắt là lạ: ‘nhìn thằng nhóc nhà cậu mắt to mày rậm, chẳng lẽ đã làm chuyện cầm thú gì đó?
Đều là người từng trải, đều là vợ chồng son mới cưới, Lâm Tường vỗ vỗ vào trên bả vai của Lục Diễm, nhếch môi cười hắc hắc hắc...
Lục Diễm: “Hắc cái gì mà hắc, không thể nào hiểu được.”
Lục Diễm lười đáp lại anh ấy.
Để lại một mình Lâm Tường đứng xoa cằm, thằng nhóc Lục Diễm này rõ ràng là đã kết hôn rồi, sao phản ứng giống y như cây cột gỗ vậy?
Tần Nhu dậy sớm, trước khi ngủ còn ở trên thuyền, lúc này tỉnh ngủ đã thấy mình xuống thuyền, có lẽ là Lục Diễm ôm cô đi xuống, nhớ tới giấc mơ của mình đêm hôm qua, hai vành tai của cô đỏ bừng lên, hận không thể rúc xuống cát như đà điểu.
May mắn là, Lục Diễm đã sớm thu dọn xong giúp cô, bọn họ lập tức phải lên đường.
Vừa nghe nói còn phải tiếp tục ngồi xe, Tần Nhu suýt nữa bật khóc.
Đây là hành trình dài cỡ nào!!!
Ăn sáng xong, cô và Lục Diễm cùng hai đứa bé cùng chen chúc trên chiếc xe tải quân dụng lớn, ngồi trên xe lắc lư suốt bảy tiếng. Tần Nhu đã sớm không còn hứng thú gì với phong cảnh rừng dừa và cảnh biển đẹp mê hồn nữa. Lúc đến Lộc thành, cả người cô như ở trên mây, xương cốt cũng sắp rời ra.
“Đến rồi?” Nếu còn chưa tới nơi, có lẽ Tần Nhu sẽ khóc thật đấy.
Xe tải lái qua cổng căn cứ vào khoảng ba rưỡi chiều, Lục Diễm xuống xe trước đi báo cáo với quân khu, Tần Nhu cùng hai cậu nhóc theo xe tới khu nhà ở gia đình.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh mặt trời không quá gắt, gió biển mát mẻ thổi vào mặt, như có thể cuốn đi mọi mệt mỏi.
Xa xa có hai hàng dừa cao vút, bầu trời trong xanh lạ thường, mây trắng tinh lơ lửng trên bầu trời, nhìn giống như những khối kem mỏng manh.
Tàu hỏa, thuyền, xe tải... Còn phải thêm bao nhiêu phương tiện giao thông nữa? Chuyến hành trình này của bọn họ, giống như thư sinh cổ đại lên kinh đi thi vậy.
“Đến rồi.” Lục Diễm cho cô một câu trả lời chính xác.
Trước khi tới nơi này, có lẽ mọi người đều không nghĩ bầu không khí nơi này trong lành mát mẻ đến vậy.
“Tôi tới từ Tân Thành, quê tôi là vùng tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Hồ Nam.” “Thật không? Chẳng trách nhìn em xinh vậy.”
Ngoài cổng khu nhà ở gia đình còn có hai người đứng gác, mấy chiến sĩ trẻ tuổi hỗ trợ dỡ hành lý, chuyển lên xe vận chuyển nhỏ trong khu nhà ở gia đình.
Dương Ngọc Phượng thấy sắc mặt của Tần Nhu, hiếu kỳ nói: “Em cũng là người Tây Bắc
à?"
Những người sống ở vùng bão cát tới đây đều khá thích không khí nơi này, không quá nóng, không phải ăn cả miệng cát, không bị cát vướng họng. Nói chung là rất thoải mái.
Dương Ngọc Phượng thầm nghĩ người thân của chiến sĩ mới tới xinh đẹp thế này, có lẽ là cô gái tới từ thành phố, hai năm nay căn cứ được xây dựng, rất nhiều chiến sỹ được điều tới, người thân đi cùng cũng nhiều.
Vợ của các sĩ quan dẫn tới có thiên hình vạn trạng, có người yểu điệu, có người tháo vát... loại nào cũng có, nhưng đại khái là được chia làm hai loại.
Dương Ngọc Phượng phán định Tần Nhu là loại hình yểu điệu.
Tần Nhu hít thật sâu, không khí trong lành tràn vào trong phổi, cũng như cuốn đi mọi vẫn
đục ra ngoài, cô cảm thán từ tận đáy lòng: Không khí thật tuyệt với!
Thắng địa du lịch!
Vợ của Đại đội trưởng Khương Dương Ngọc Phượng là người nhiệt tình, lại càng thích hóng chuyện xem trò vui, nghe thấy có gia đình mới tới, cô ta chủ động tới hỗ trợ.
Trong số hai loại này, cũng chỉ có gia đình mới tới có người vợ yểu điệu là có chuyện vui để xem, bọn họ thường hay tác oai tác quái nhất, trong mấy tháng đầu tới đây, bọn họ luôn có thể gây ra những chuyện mới mẻ khiến cả đội chế cười.
Người tháo vát đảm đang có thể chịu đựng vất vả, dễ dàng thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại, bọn họ sẽ không gây chuyện, cũng chỉ đuổi con, đánh con, mắng chồng gì đó, dễ dàng có những màn khổ vì tình.
Khí hậu và phong cảnh ở đảo Quỳnh Châu khá là kỳ lạ, những người đặc biệt thích nơi này như Dương Ngọc Phượng sẽ hận không thể cùng đón cha mẹ ở quê tới đây hưởng phúc; còn người không thích, dù có ở một ngày cũng không thể nào ở được, có một số quân tẩu không chịu được đầy tháng, đã sớm ngồi thuyền chạy mất.
Hầu hết quân tẩu yểu điệu là vợ của các sĩ quan trẻ tuổi, chưa từng chịu khổ, không thể tiếp thụ nổi rất nhiều chuyện ở nơi này.
Tuy nơi này không có bão cát, nhưng lại thường xuyên có bão, mùa bão bắt đầu từ tháng tư cho đến tháng mười hàng năm, đặc biệt là trong hai năm trở lại đây, người dân địa phương đều cảm thán nói là những năm nhiều bão nhất trong thập niên này, mưa to gió lớn, lũ lụt ập tới, có thể gây chết người.
Trú ở trong nhà chờ tới khi bão tan, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy rất nhiều cây cối gãy đổ, cột điện cũng đổ, còn từng có trường hợp bị đè chết người. Nói chung là rất nguy hiểm, nhiều quân tẩu không chịu nổi vội rời đi.
Ngoài những chuyện đó ra, thời tiết trên đảo Quỳnh Châu nóng ẩm quanh năm, bọ, rết, ốc sên to... cũng đủ khiến các cô nàng yểu điệu chạy mất dép.
Điều kiện khu nhà ở gia đình này cũng không tồi, rất nhiều người mới tới đều thích nơi nay, sau chuyển từ thích sang vỡ mộng.
Dương Ngọc Phượng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại mang theo tâm lý xem kịch vui, cô ta nghĩ quân tẩu Tần Nhu mới tới này nhìn yêu diễm lòe loẹt yểu điệu yếu ớt, chắc chắn sẽ gây ra không ít chuyện.
Lục Diễm được phân cho căn nhà nhỏ hai tầng, tường trắng mái đỏ, có sân ngoài bao quanh, trên tầng hai có ban công nhỏ, cạnh nhà có ba cây dừa cao, nhìn rất đẹp. Nhìn từ xa xa sẽ giống như căn biệt thự nhỏ, Tần Nhu vừa nhìn đã thích.
Chờ đóng điện, căn hộ gia đình này còn có máy nước, chỉ là đường ống nước không được thông vào nhà, mà mỗi sân nhà đều có một vòi nước nhỏ.
Tần Nhu rất hài lòng với chuyện không cần phải đi xa lấy nước, có thể lấy nước ở trong sân nhà mình là tốt lắm rồi.
Lúc này, Dương Ngọc Phượng giả vờ ngập ngừng nói: “Em có muốn đổi nhà không?”
Tần Nhu nghi ngờ hỏi: “Căn nhà này có vấn đề gì à?"
“Cũng không có vấn đề gì lớn, chính là... Ai nha, em gái à, chị nói thật với em, người ở căn nhà này đều cảm thấy phong thủy không được tốt cho lắm.”
Tần Nhua: “...” Giờ đang là thời đại phá bốn cũ! Đánh ngã tất cả ngưu quỷ xà thần.
Dương Ngọc Phượng che miệng mình lại, nhỏ giọng nói: “Không phải là phong thủy đón, là phong thủy khác, em gái Tần này, em có biết không, căn nhà này đã đổi sáu đời chủ trong hai năm qua rồi đấy.”
Tần Nhu: “Tại sao?"
Nói làm cô nổie hết cả da gà, có cần dọa người đến vậy không.
“Căn nhà này xây rất đẹp, mấy cô dâu mới như em đều rất thích, chỉ là... cũng không hiểu tại sao, các đôi vợ chồng chuyển tới đây không lâu đều ly dị, phải mấy đôi rồi.”
“Vợ anh ta ở nhà làm thế nào”
“Người ta vừa trở về là đã có cơm ngon rượu say bày trước mặt”
“Anh vừa về, đã chỉ thấy em xụ mặt”
Tần Nhu lắc đầu nói: “Không đổi, cứ nhà này đi.”
“Cũng được.” Dương Ngọc Phượng từng gặp rất nhiều người cứng đầu giống như Tần Nhu, cũng không ngoài ý muốn với lựa chọn của cô.
Trên thực tế, cô ta còn che giấu một chuyện, gia đình bên cạnh căn nhà này là đoàn trưởng Trương, vợ anh ta là người Tứ Xuyên, nấu ăn rất thơm, tay chân nhanh nhẹn, nhìn cũng xinh xắn, còn là giáo viên, biết văn hóa, suốt ngày phục vụ chồng phục vụ con đến tận chân tơ kẽ tóc, nói chung là người vợ kiểu mẫu trong khu nhà ở gia đình này.
Đám sĩ quan nam kia ai lại chẳng hâm mộ tổ tiên của đoàn trưởng Trương người ta linh thiêng, giúp anh ta cưới được người vợ ba tốt như vậy.
Người so với người tức chết đi được, có đôi vợ chồng kiểu mẫu như vậy ở ngay bên cạnh, nhà bên này không gây gỗ mới là lạ.
Một khi đã cãi nhau, bọn họ lại bắt đầu chê bai: “Sao em không học theo vợ của đoàn trưởng Trương đi?”
Tần Nhu: “
""
Hóa ra là cái phong thủy này.
“Em muốn đổi nhà thì có thể đổi qua bên kia, nhưng bên đó tạm thời còn chưa thông đường nước, phải đi lấy nước từ trạm nước máy công cộng cách đó không xa.”
“Em cũng đừng tưởng có đường ống nước ở nhà là tốt, đường ống nước ở đây rất nhỏ, nước chạy chậm rì rì, thích nhanh thì em qua giếng múc nước, nước được phân theo định lượng mỗi ngày, cũng không nhiều, em phải sớm đi lấy nước, buổi tối sẽ không có nước
đâu.”
“Em gái Tần, em có đổi không?”
“Em có thể so với vợ của đoàn trưởng Trương không?" .
Dương Ngọc Phượng không tiện kể những chuyện này ra với ai, nhưng giờ tiểu Tần ở đây, rồi sau này từ từ sẽ biết.
Sắp có trò hay để xem rồi.
“Em... đã có hai con rồi cơ à?" Nhìn thấy hai bé trai đi cùng cô, Dương Ngọc Phượng nghi ngờ nói.
Tiểu mập mạp Hạ Minh Tỷ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, có thể nuôi ra được tiểu mập mạp thế này, chắc chắn không thể là gia đình tầm thường được.
“Không phải, là cháu ngoại của em”
Tần Nhu chuẩn bị một chiếc thùng lớn, đi vào sân lấy nước, chờ đến khi mở vòi nước ra, mở đến mức tối đa, nước vẫn chảy nhỏ giọt vào trong thùng.
Tần Nhu: “....”
Nước chảy nhỏ thật đấy!
“ Chị Dương, chị trông nước giúp em với, em đi vào nhà dọn dẹp nhà cửa một lát.” “Được được được, em đi đi.”
Dương Ngọc Phượng đứng ở trong sân trống nước giúp cô, đồng thời cũng tò mò nhìn hành lý Tần Nhu mang tới, mấy chiến sĩ trẻ tuổi hỗ trợ chuyển đồ vào trong tầng một.
Cô ta cẩn thận xem xét, tỏ mò không biết Tần Nhu mang theo gì đến?
Cúi?
Niêu đất?
Kỳ quái.
“Tiểu Tần, em biết nấu ăn không?”
“Biết một chút.”
Dương Ngọc Phượng thầm thắc mắc: Biết một chút là bao nhiêu?
Là khiêm tốn? Hay là thật sự chỉ biết một chút?
Nhìn dáng vẻ của cô em tiểu Tần này, thật sự rất giống tiểu thư yếu ớt mười ngón tay không
dính nước dương xuân.
Về làm vợ người ta và làm con gái ở nhà có sự khác biệt rất lớn, muốn bắt được trái tim
của đàn ông, phải bắt được dạ dày của người ta trước đã.