Lục Diễm nằm xuống nhìn lên trần tàu, trong đầu thầm nghĩ nhất định phải gán tội phá hoại hôn nhân quân nhân cho đám người này, xem đi, nó đang ném cái đồ chơi gì cho anh.
Tần Nhu nghe tiểu mập mạp còn nhỏ tuổi mà miệng lưỡi đã lanh lẹ, bắn liên thanh như súng tiểu liên, thật sự không tầm thường. Hơn nữa, cậu bé còn hơi giống người Tân Thành, nói chuyện như nói tướng thanh.
Tần Nhu trêu cậu bé: "Minh Tỷ, cháu có biết thế nào là tam chuyển nhất hưởng không?"
"Cháu biết." Tiểu mập mạp giơ lên ngón tay mập mạp lên đếm đếm: “Là phiếu phiếu, kỷ kỷ, hà xa, xào kỷ kỷ..."
Cảnh Dực không khỏi lặp lại theo tiếng nói dõng dạc của cậu bé: "... Kỷ kỷ?"
Sau khi nói xong, tiểu mập mạp quay sang nhìn về phía Lục Diễm, nghiêm túc nói: "Cậu nhỏ, cậu phải nuôi gà."
Kỷ kỷ kỷ nhiều thế này, cậu nhỏ không có kẹo, thì phải có gà.
Tần Nhu không nhịn được cười.
Lục Diễm: "..."
Lúc này anh đang nghĩ, cân nhắc xem sau này có nên sinh con không, trẻ ranh vừa ồn ào lại vừa nghịch ngợm.
Xe lửa xình xịch xình xịch xuất phát, Tần Nhu phí chút tâm tư dỗ hai cậu nhóc ngủ, kéo valy hành lý qua, chắn ở bên mép giường, đề phòng hai cậu bé lăn xuống.
Cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, Lục Diễm nằm ở trên giường cứng phía đối diện, Tần Nhu lẳng lặng liếc nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông cao to hơn một mét tám, phải nằm thu mình ở trên giường cứng, nhìn có mấy phần ủy khuất.
Cũng không có cách nào cả, với thân hình của anh, không thể ngồi thẳng người, chỉ có thể nằm như thế này.
Tần Nhu quay mặt đi, khóe miệng hơi cong lên, không hiểu tại sao, vừa rồi liếc trộm anh, cô lại nghĩ tới một con chó to đang nằm thu mình.
Cô rất thích chó, trước kia lưu rất nhiều ảnh chó đáng yêu ở trong điện thoại di động. Tất nhiên, cô vĩnh viễn là vân hút chó, vân nuôi chó(*), Husky và Samoyed trong ảnh siêu đẹp siêu dễ thương, nhưng thực tế gặp lại không đáng yêu như trong ảnh.
(*)Vân hút chó, vân nuôi chó: ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người thích nuôi chó nhưng không thể nuôi chó do nhiều nguyên nhân, hàng ngày chỉ có thể lên mạng xem ảnh chó do người khác chia sẻ, coi như nuôi chó.
Tần Nhu từng đi ngang qua cửa hàng thú cưng, có hai con Alaska trưởng thành hoạt bát đi vòng quanh người cô hai vòng, lúc đó Tần Nhu chỉ có cảm giác là... Bị dọa đến hồn phi phách tán.
Hai em Alaska này được chủ nhân chăm sóc rất tốt, bộ lông trắng như tuyết, cực kỳ sạch sẽ, chỉ là "Vóc người" vạm vỡ quá mức. Lúc bọn nó chạy vòng quanh cô, cô có cảm giác như mặt đất cũng chấn động theo, bọn nó có thể dễ dàng đẩy cô ngã nhào.
Lúc xem ảnh cảm thấy rất rất đẹp, rất đáng yêu, đến lúc gặp thật lại cảm thấy sợ hãi...
Đây có lẽ chính là tâm lý của Diệp Công thích rồng.
Tần Nhu không khỏi liếc nhìn người đàn ông phía đối diện, so với Alaska được nuôi đến lông bóng mượt, Lục Diễm chỉ không có bộ lông trên người mà thôi.
Nhìn anh trong ảnh cũng rất dưỡng mắt!
Đáng tiếc là cô chỉ có duy nhất một bức ảnh của Lục Diễm ở trên giấy hôn thú, tuy là bức ảnh đen trắng kiểu cũ, nhưng Tần Nhu từng lén xem mấy lần ở nhà chị gái. Người đàn ông trong ảnh thật sự rất đẹp trai, mặt mày trương dương, chói mắt giống như ánh mặt trời, cô nhìn đến mê mẩn nhiều lần, còn có một lần bị chị Tần Miên bắt được.
Tần Miên nháy nháy mắt với cô, nhìn cô bằng vẻ mặt của người từng trải, nói: "Thấy em thế này, chị cũng yên tâm để em đi theo người ta."
Tần Nhu xấu hổ, miễn cưỡng phản bác lại: "Chị hiểu lầm rồi."
Tần Miên còn lâu mới tin cô, chỉ có Tần Nhu biết thật sự là hiểu lầm!
Cô rất thích Lục Diễm đẹp trai ở trong ảnh.
Ngoài thực tế, lại sợ Lục Diễm quá đẹp trai.
Tần Nhu thầm thở dài trong lòng.
Cô nhìn cảnh sắt bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, ngày hôm đó lúc quyết định đồng ý ký tên ở trước mặt chủ nhiệm Tôn, cô thật sự muốn cùng đi tới đảo Quỳnh Châu với anh sao? Có lẽ còn có một lý do rất lớn là: ‘ai cũng có lòng yêu cái đẹp, muốn tìm được một người chồng vừa đẹp trai vừa giỏi giang như vậy là chuyện không hề dễ dàng, bỏ lỡ rồi sẽ khó tìm lại lần nữa.’
Gu thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, cô không biết người khác thấy thế nào, nhưng Lục Diễm rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Tần Nhu tự phê bình chính mình: Mình quá nông cạn!
Tần Nhu không hối hận vì quyết định đồng ý qua loa ngày hôm đó, cô chỉ hơi lo lắng, nghe nói tính khí của Lục Diễm không được tốt cho lắm, còn châm chọc làm người ta khóc, cô sợ sẽ khó có thể hòa hợp với anh.
Nhưng qua mấy lần tiếp xúc, cô cảm thấy, mặc kệ là mặt đối nhân xử thế hay là đối đãi với người khác, Lục Diễm đều rất chu đáo. Lần đi tới nhà chị gái cô hôm đó, anh tỏ thái độ lịch sự chu toàn, chỉ đạo viên nông trường là đồng môn chung trường với anh, quản lý nông trường là đồng hương của anh, chỉ vài ba câu nói đã tạo mối quan hệ tốt với người ta.
Khác hoàn toàn với người khó tính bị mọi người ghét mà cô nghĩ, vừa vặn ngược lại, nhân duyên của Lục Diễm rất tốt.
Nhớ lại trạng thái lúc mình và anh ở bên nhau, Tần Nhu cảm thấy hai người thế này cũng tốt, tương kính như tân cũng chỉ như vậy thôi.
Nhưng Tần Nhu cứ cảm thấy cảm thấy có gì đó không đúng, Lục Diễm quá an tĩnh, không hay mở miệng nói chuyện với cô, luôn lời ít ý nhiều.
Tần Nhu lại không nhịn được nhìn trộm anh lần nữa, nhưng cô không dám nhìn anh quá lâu, sợ Lục Diễm cảm nhận được tầm mắt của cô.
Giống như hai đứa trẻ, Lục Diễm có vẻ đã ngủ.
Tần Nhu thở phào nhẹ nhõm, cô chăm chú nhìn Lục Diễm, thấy anh có vẻ đã ngủ say, trên người không đắp gì, cô tìm một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá cây đắp lên trên người anh.
Sau khi làm xong chuyện này như bị bỏ bùa, Tần Nhu nóng bừng mặt lên.
Chắc chắn là do bệnh nghề nghiệp từ hồi làm giáo viên mầm non, thấy các bạn nhỏ ngủ trưa không đắp kín bụng là cô lại không nhịn được.
Tần Nhu kéo chiếc áo khoác lên che bụng như có tật giật mình, dựa vào khoang xe, nhắm mắt lại cố ép mình chìm vào giấc ngủ.
Tiếng tàu vang lên liên hồi, cửa sổ tàu hơi hé mở, gió nhẹ thổi vào, xua tan không khí oi bức của mùa hè, làm người cảm thấy thư thái lại lười biếng, không chỉ trẻ con, người lớn cũng là mơ màng buồn ngủ.
Tần Nhu vốn nghĩ là mình rất khó ngủ mất, ai ngờ đến cuối cùng lại nhanh chóng mất đi ý thức, hô hấp dần trở nên ổn định.
Lúc này, Lục Diễm nằm ở phía đối diện cô chợt mở mắt ra, anh nắm lấy chiếc áo khoác lục quân đang để đắp trên bụng mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị.
Sau bao lần ngửi mùi mồ hôi hôi hám, đây là lần đầu tiên anh ngửi được mùi thơm.
Cưới vợ thật sự rất vui!
Hành trình lắc lắc lư lư ba bốn ngày, giữa chừng còn phải chuyển tàu, lúc chuyển tàu bọn họ phải ở tạm nhà khách một đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư cuối cùng cũng đến ga tàu Quảng thành.
Lúc này, Tần Nhu mới cảm thấy cái mạng già của mình được sống lại.
Mệt muốn chết đi được.
Trong vòng một năm, cô không muốn đi tàu đường dài nữa, quả nhiên là nếu muốn giàu thì phải làm đường trước, giải quyết vấn đề giao thông là điều quan trọng nhất, việc đi lại từ nam ra bắc thực sự quá bất tiện.
Hai đứa nhỏ cũng bơ phờ, nếu nói Tần Nhu là quả cà tím lớn phơi sương, hai đứa nhỏ chính là quả cà nhỏ, ngay cả tiểu mập mạp hay nói nhiều, cũng héo rũ không muốn nói chuyện.
Chờ xuống tàu, bọn họ mới phục hồi được chút năng lượng.
Bảy tám giờ tối hai ngày nữa, bọn họ sẽ ngồi phà đi ra đảo Quỳnh Châu, ở thời đại này, đi phà từ bến tàu Quảng thành ra đảo Quỳnh Châu phải mất khoảng hai mươi bốn giờ đến ba mươi giờ.
Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ phải lênh đênh trên biển cả một ngày.
Tuy Tần Nhu lớn lên trong làng chài nhỏ ở Thâm Quyến, nhưng cô chưa bao giờ đi thuyền ra biển, cùng lắm là trải nghiệm hoạt động tụ tập bạn bè ăn sủi cảo vào ngày lễ.
Khung cảnh bên bờ biển rất đẹp, nhưng đến khi có quá nhiều người, dòng người uốn lượn quanh co ở trên bờ cát giống như kiến bò, nhìn rất mất mỹ quan.
Đúng rồi, Tần Nhu từng có một lần đi thuyền ra biển bắt cá một tiếng, ngồi trên thuyền chài nhỏ. Mới đầu cô không bị say sóng, nhưng sau đó có một người phụ nữ nôn ói, dẫn theo cả thuyền bị ảnh hưởng nôn theo, cuối cùng hơn nửa số người trên thuyền nôn đến rối tinh rối mù.
... Cũng không biết có bị say sóng không nữa, đến bây giờ ngẫm lại cái vị chua đó, cô lại cảm thấy choáng váng đầu.
Xem ra cô phải tự cầu nhiều phúc, mang theo thùng nhỏ bên cạnh sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Lục Diễm gọi người bạn mình quen biết tới hỗ trợ bọn họ mang hành lý ra bến tàu gửi nhờ, rồi dẫn ba quả cà héo hai nhỏ một lớn đi tới nhà khách ở Quảng thành dừng chân, Tần Nhu và hai đứa bé đi tắm, rồi nằm ở trên giường ngủ đến không biết trời đâu đất đâu như cá chết.
Sau giấc ngủ say thoải mái, bọn họ dẫn hai đứa trẻ đi tới tiệm cơm nhà nước ăn sáng, Tần Nhu được ăn món bánh cuốn kiểu cũ ở chỗ này.
Lúc ấy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là:
Ly dị đi, tôi không muốn đi nữa.
Nghĩ lúc đó, một đĩa bánh cuốn tươi non mềm mại, rưới thêm nước sốt đậm đà là có thể trở thành động lực khiến cô dậy sớm đi tới nhà trẻ đối mặt với đám hùng hài tử.
Bánh cuốn ở tiệm cơm nhà nước thời điểm này tuy được chế biến khá đơn giản, không thêm thắt đủ loại gia vị và đồ ăn như đời sau, chỉ đơn giản làm từ bột gạo, trứng gà, thịt heo băm nhỏ, khoai môn. Bánh cuốn tráng xong được rưới lên thìa nước sốt được chế biến riêng đậm đà, lớp bánh tráng mỏng vừa phải, nước sốt hơi sềnh sệt, ăn cực kỳ mê người.