Lục Diễm cẩn thận quan sát chị gái và anh rể của Tần Nhu, chị gái Tần Miên có vẻ ngoài hao hao giống Tần Nhu, tính cách ôn uyển, anh rể Trần Miễn có vẻ là người trầm mặc, không nói nhiều.

Xem ra, lúc trước anh quả ngôn thiếu ngữ là hành động cực kỳ chính xác.

Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau Lục Diễm vội vàng trở lại trường học, Tần Nhu ở lại nhà chị gái anh rể, ánh mắt chị gái Tần Miên nhìn cô càng ngày càng hài lòng, như thể đang nhìn một con heo.

Từ đêm hôm qua hai chị em ngủ cùng nhau, Tần Miên vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt này, làm Tần Nhu rợn hết cả tóc gáy.

Tần Nhu ôm tiểu Cảnh Dực vào trong lòng, nắm lấy tay nhỏ của cậu bé vẫy vẫy với mẹ: “Chị ơi, chị đừng nhìn em nữa, nhìn con trai chị đây này."

Hai đứa trẻ Cảnh Hoa và Quyên Quyên ở tuổi này không phải là cái tuổi ngồi yên, không biết đã chạy ra ngoài chơi từ lúc nào. Anh rể đi ra ngoài làm việc, chỉ còn lại hai chị em ở trong nhà, chị gái Tần Miên cũng sắp phải ra ngoài.

Tần Miên bật cười, quở trách liếc nhìn Tần Nhu: "Chị chuẩn bị đi ra ngoài, em chăm sóc Cảnh Dực giúp chị."

Tần Nhu giải ngũ ở nhà, còn phải chờ hai tuần nữa mới lên đường đi tới đảo Quỳnh Châu, chờ Lục Diễm giải quyết xong chuyện trong trường, vậy nên cô ở nhà trông con giúp chị gái anh rể.

"Chị cứ yên tâm đi."

Tần Nhu bảo đảm, cô từng tốt nghiệp sư phạm chuyên ngành mầm non, chuyên chăm sóc trẻ con.

Chờ chị gái Tần Miên rời đi, trong nhà chỉ còn lại Tần Nhu trông cháu nhỏ... cháu trai nhỏ ở nhà, Tần Nhu nhìn cậu nhóc an an tĩnh tĩnh trong lòng mình, trước kia Tần Nhu nghĩ đây là cháu nhỏ của cô, nhưng giờ ngẫm lại, nên là cháu ngoại trai mới đúng.

Nhưng ở quê nhà Tần Nhu, nhìn chung là không có sự phân biết giữa cô và dì nhỏ, được gọi chung là dì nhỏ gì đấy, vì vậy bọn họ không quá nhạy cảm với những quan hệ này.

"Cảnh Dực, ngoan, cháu nhìn vào mắt dì nhỏ này."

Trần Cảnh Dực suốt ngày im lặng, chỉ một mình cậu bé cũng có thể làm một cây nấm nhỏ ở trong góc, là nấm nhỏ đến bong bóng cũng lười phun.

Người bình thường trông nom đứa trẻ thế này, người lớn sẽ cảm thấy nhàn nhã, bởi vì ngoài việc không có khả năng tự chăm sóc mình, ra, chỉ cần cho cậu bé ăn mặc tử tế, những thời gian còn lại cậu bé đều không ồn ào không quậy phá.

Tần Miên không có quá nhiều thời gian, nên cũng cứ chăm lo cậu ấy như vậy.

Nhưng Tần Nhu biết, không thể để mặc cho cậu nhóc này cứ làm nấm ở trong góc được. Cô kiên nhẫn nói chuyện với cậu bé, bảo cậu bé nhìn thẳng vào mắt mình lúc nói chuyện, kể chuyện cho cậu bé, dạy cậu bé cắt giấy vẽ vờ, dạy cậu cách dùng đũa dùng thìa, nghĩ cách rèn luyện khả năng phối hợp ngón tay cho cậu bé.

"Cảnh Dực? ... Cảnh Dực? Bạn nhỏ Cảnh Dực?"

Trần Cảnh Dực không quá nhạy cảm với những âm thanh khác, nhưng cậu bé rất thích giọng nói của Tần Nhu, người khác gọi cậu bé, cậu rất ít khi đáp lại, nhưng lúc Tần Nhu gọi cậu, cậu ấy sẽ giật mình ngẩng đầu lên, thoát ra khỏi trạng thái nấm.

Tần Nhu ngồi xổm người xuống, cố kiên nhẫn gọi cậu bé từng tiếng từng tiếng, để cậu nhóc nhìn về phía mình. Qua một hai ngày, cậu bé cũng dần được Tần Nhu bồi dưỡng thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần Tần Nhu gọi cậu bé, cậu bé sẽ nhìn Tần Nhu.

Còn thốt ra hai chữ: "... Dì nhỏ?"

Giọng nói mềm mại, nghe không rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ cần cậu bé nguyện ý lên tiếng, Tần Nhu sẽ cùng lặp đi lặp lại từng chữ một với cậu bé.

"Cảnh Dực, ôm, dì nhỏ..."

"... dì nhỏ... à, mẹ?"

Dần dần, Trần Cảnh Dực nói được rất nhiều từ đứt quãng. Tần Miên nghe con trai nói chuyện, mắt cũng nóng bừng lên, con trai nguyện ý nói chuyện, làm cô ấy vui mừng khôn siết.

"Dì nhỏ!!"

Tần Nhu tắm xong đi vào phòng, cậu nhóc mới đây thôi còn ngồi trong góc phòng, nhìn thấy cô vào, cậu nhóc chạy lạch bà lạch bạch như con vịt nhỏ nhào tới chân cô, Tần Nhu bật cười ôm cậu bé vào trong lòng.

Trần Cảnh Dực vui vẻ nhìn cô, nở nụ cười khoe ra mấy chiếc răng sữa trắng ngần, đường nét khuôn mặt thanh tú dịu dàng, có nét giống Tần Miên, lại có nét nho nhã giống cha, đôi mắt to tròn, lúc cười lên nhìn càng đẹp hơn, con ngươi màu đen tuyền nhìn giống như viên đá quý màu đen, không lẫn bất cứ tạp chất nào.

Ngày hôm qua, Tần Nhu tự tay cắt cho cậu bé quả đầu dưa hấu đáng yêu, lúc chải đầu gọn gàng sạch sẽ, nhìn giống dưa hấu nhỏ vừa ngoan ngoãn lại nhu thuận.

Tần Nhu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé, đạt cậu bé lên giường, đắp chăn mềm cho cậu, bản thân mình cũng nằm xuống bên cạnh.

Cây nấm nhỏ này đã hoàn toàn dính chặt lấy cô rồi.

Tối ngủ cũng phải ngủ chung với dì nhỏ.

"Được rồi, Cảnh Dực ngoan, chúng ta cùng ngủ thôi."

Hiện tại Trần Cảnh Dực rất dính cô, mỗi sáng thức dậy nhất định phải nhìn dì nhỏ mới thấy yên tâm, dì nhỏ đi tới đâu, cậu bé sẽ nhảy nhót theo tới đó giống nấm tinh nhỏ.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Nuôi trẻ con có đôi khi cũng giống như nuôi thú cưng, trong thế giới của bọn họ, sự hiện diện của bạn thật sự rất quan trọng, chỉ cần bạn sẵn sàng đồng hành với bọn họ, cùng chơi đùa với bọn họ, bọn họ sẽ rất vui vẻ.

Trong lòng trong mắt bọn họ đều chỉ có bạn, lúc ở chung với bọn họ, sẽ có loại thỏa mãn cần thiết.

Tử hiên, tử hiên, tử huyên, tử tuyền...

Tần Nhu nâng tay chống cằm, sau khi rời khỏi đám chị em plastic ở đoàn văn công, chăm sóc cho Cảnh Dực một đoạn thời gian, Tần Nhu lại bắt đầu nhớ tới những tháng ngày cùng bầu bạn với các bạn nhỏ trong nhà trẻ lúc trước.

Đây có lẽ gọi là xa thơm gần thối đi.

Đám tiểu quỷ trong trí nhớ của cô cũng trở nên đáng yêu hơn.

Tần Nhu nghĩ mình rất thích trẻ con, nếu không thích trẻ con, sau khi tốt nghiệp, cô cũng sẽ không chọn làm giáo viên mầm non.

Trạng thái của Trần Cảnh Dực càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng dính cô, nhưng Tần Nhu sắp theo Lục Diễm đi tới đảo Quỳnh Châu, đây đã là chuyện không thể thay đổi. Vì vậy, trong lòng cô dần có một ý tưởng, cô nói với chị gái Tần Miên là muốn dẫn Cảnh Dực cùng đi tới đảo Quỳnh Châu.

Không những vậy, nếu cô có thể ổn định cuộc sống ở đảo Quỳnh Châu, Tần Nhu cũng muốn cho cả gia đình chị gái anh rể chuyển lên đảo Quỳnh Châu.

Tất nhiên, những chuyện này đều là chuyện tương lai, có thể ổn định cuộc sống ở đảo Quỳnh Châu hay không, cũng chưa thể nói trước được.

Mấy ngày nay Tần Miên đang mải chăm sóc cho cha chồng Trần Dụ Bạch bị bệnh, nghe đề nghị này của Tần Nhu, cô ấy do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

"Cảnh Dực rất thích em, không thể rời xa em được." Tần Miên nhìn thấy rõ sự thay đổi của cậu con trai nhỏ trong khoảng thời gian này, cô ấy vừa phải chăm sóc cho cha chồng và chồng, còn phải quản hai đứa nhóc lớn nhà mình, đúng là không còn thời gian chăm sóc cho con trai nhỏ nữa.

Ngoài ra, Tần Miên cảm thấy những gì xảy ra trong mấy năm nay đã ảnh hưởng đến Cảnh Dực, cô ấy cũng không muốn để Trần Cảnh Dực tiếp tục sống trong hoàn cảnh như ở nông trường này nữa.

"Em dẫn Cảnh Dực đi thế này, tiểu Lục có ý kiến gì không?"

"Em gọi điện thoại báo với anh ấy, anh ấy không ngại."

Tần Nhu nghĩ cách loại bỏ mối bận tâm của chị gái, cô muốn mang Trần Cảnh Dực đi, một phần là để chăm sóc cho cậu bé, một phần là nếu sau này có cơ hội, cô sẽ khuyên cả gia đình chị gái cùng chuyển đến đảo Quỳnh Châu, còn lý do cuối là cô có chút tâm tư nhỏ của mình.

Tuy người có gia thế và ngoại hình như Lục Diễm là mẫu bạn trai lý tưởng của cô, nhưng cô thật sự là Diệp Công thích rồng, cảm thấy mẫu hình như vậy chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn chứ không thể khinh nhờn.

Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng tiếp xúc riêng với Lục Diễm, cô luôn cảm thấy hoang mang và sợ hãi không thể giải thích được.

Nếu có thể có một đứa trẻ bên cạnh làm nhóm bầu không khí(*), cô sẽ có cảm giác an toàn hơn.

(*)Nhóm bầu không khí: dùng để chỉ những người tạo ra bầu không khí. Hiện tại, nó có thể được sử dụng trong nhiều dịp khác nhau để mô tả những người làm sôi động bầu không khí và thúc đẩy bầu không khí.

Có lẽ cũng không phải là cảm giác an toàn, mà là dũng khí?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play