Thịt heo băm nhỏ cuộn với bánh cuốn cũng rất tươi, thịt ngọt và dai, rắc thêm chút khoai môn thái sợi, chờ bánh thấm đẫm nước sốt lại càng ngon hơn.
Không thể nói ra được lời khen ngợi nào khác, chỉ có thể nói người đầu bếp quá tài hoa khi làm ra được món bánh cuốn ngon thế này từ những nguyên liệu đơn giản, các vị trong đó đều vừa đúng lúc.
Có lẽ gả cho đầu bếp nhà nước ở thời đại này mới là lựa chọn chính xác.
Tần Nhu cho thêm một thìa tương ớt nhỏ vào trên bánh cuốn, nhận ra món tương ớt bí truyền này rất phù hợp với sở thích của mình, tương ớt tuy nhìn đỏ lòm, nhưng thực tế không quá cay, còn hơi ngòn ngọt.
Cô rất thích loại tương ớt cay có thêm chút vị ngọt này.
Tần Nhu ăn đến thỏa mãn, hai cậu nhóc ngồi ở cạnh đó cũng ăn thỏa thích một đĩa bánh cuốn. Còn với Lục Diễm, một đĩa bánh cuốn thật sự không đủ nhét kẽ răng với anh, trong lúc Tần Nhu ăn bánh cuốn, anh đã ăn hai bát cháo hải sản, thêm hai lồng tiểu long bao.
Lục Diễm thấy Tần Nhu cho thêm tương ớt vào trong đĩa, trong lòng thầm nghĩ có lẽ tương ớt này không đủ cay.
Chờ sau này, anh sẽ để cô nếm thử tương ớt của nhà lão lão Uông.
Đến tối ngày kia thuyền mới xuất bến, bọn họ có thể ở lại Quảng thành mấy ngày, đây cũng là yêu cầu của Tần Nhu. Trên thực tế, bọn họ còn có một lựa chọn khác để đi tới đảo Quỳnh Châu, đó chính là bắt xe đò đi từ Quảng thành tới huyện Từ, rồi lại đi thuyền ra đảo Quỳnh Châu, hành trình đi thuyền này chỉ mất bốn năm tiếng.
Nhưng Tần Nhu muốn ở lại Quảng thành hai ngày hơn, vì vậy... phải lênh đênh trên biển một ngày, thì lênh đênh một ngày đi.
Tần Nhu từng học đại học ở đây, tòa thành trước mắt này vừa quen lại vừa xa lạ với cô. Lục Diễm mua một tấm bản đồ Quảng thành, muốn dẫn cô và hai đứa bé đi dạo xung quanh nói.
“Em cần mua gì thì mua luôn ở đây đi, anh sẽ nhờ người mang ra bến tàu hộ, chứ chờ sau này lên đảo, có rất ít đồ để mua, cũng không nhiều loại như ở đây."
Tần Nhu gật đầu, thứ cô muốn mua nhất là một chiếc máy ảnh, nhưng bản thân cô chỉ có một hai trăm đồng tiền tiết kiệm, tự nhiên không thể mua được, muốn mua thì phải dùng đến tiền của Lục Diễm.
Túi đồ Lục Diễm đưa cho cô ngày hôm đó, ngoài đống tiền mặt đủ mệnh giá ra, các loại phiếu vải, phiếu kỹ nghệ ra, còn có quyển sổ tiết kiệm sáu nghìn đồng.
Người so với người đúng là tức chết người, so với cô, mấy năm nay Lục Diễm tiết kiệm được không ít tiền.
Anh là con trai út trong gia đình, cha mẹ anh chị đều đã đi làm, tất cả đều có lương ổn định, vì vậy anh không có gánh nặng về gia đình, không cần gửi tiền về nhà, tự chi tiêu bằng lương của mình. Chưa kể, anh cũng không có vợ con, ăn ở trong quân đội, ăn, mặc, ở, đi lại… sinh hoạt đều không tốn tiền.
Với anh, khoản chi tiêu lớn nhất trong năm chắc là mua quà tặng cha mẹ người thân bạn bè vào những dịp lễ tết.
Lính hải quân bọn họ, ngoài tiền lương ra, còn có tiền trợ cấp ra biển, trợ cấp hải đảo, trợ cấp biên cương… tuy Tần Nhu không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng cô biết trợ cấp đi biển trong tương lai sẽ được tính theo giờ lương, hiện tại điều kiện gian khổ, chắc không đến mức quá ít.
Vì vậy, tiền lương và trợ cấp hàng tháng của anh chắc sẽ không ít hơn một trăm rưỡi, có khả năng còn lên tới hai trăm đồng, đủ để nuôi cả gia đình bốn người.
Đúng là con rể rùa vàng ở thời đại này.
Anh ngây ngốc đưa hết tiền cho cô, nhưng với anh, không có tiền cũng không ảnh hưởng quá nhiều, tiền bạc không quá quan trọng với anh.
Bây giờ Tần Nhu có trong tay nhiều tiền thế này, cô thật sự muốn mua một chiếc máy ảnh, đây cũng là chuyện chỉ trong giây lát, nhưng nếu thật dùng tiền của Lục Diễm, Tần Nhu lại cảm thấy xấu hổ.
Tuy Lục Diễm đưa tiền cho cô, nhưng cô cũng không thể tiêu phung phí được. Chưa kể, cô cứ cảm thấy là lạ khi tiêu tiền của người khác, Tần Nhu còn chưa thể thoải mái tiêu tiền của Lục Diễm.
Nếu thật sự phải tiêu tiền của anh, cô phải hỏi anh trước đã, hai người bọn họ đã nói cùng chung sống với nhau, đáng lẽ nên tiên tiền này vào phương diện sinh hoạt như củi gạo dầu muối… mà chưa gì cô đã muốn mua máy ảnh, nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ biết chăm lo nhà cửa.
Loại đàn ông có chủ nghĩa đàn ông lớn ở thập niên bảy mươi này như Lục Diễm, có không thích hành động này của cô không?
Tần Nhu: "..."
Sau một lúc suy nghĩ miên man, Tần Nhu đột nhiên phát hiện ra, là một người vợ, cầm tiền lương chồng chủ động nộp lên cũng không hề thoải mái, dù sao đây cũng là tiền của anh, anh có thể hủy bỏ quyền quản gia của bạn bất cứ lúc nào.
Tương lai muốn chi tiêu gì đều phải hỏi qua anh, chứ không thể tiêu xài tự do, không chừng bạn bận rộn hơn nửa ngày, thành thành thật thật làm bà quản gia, người ta còn oán trách bạn lãng phí tiền bạc.
Chẳng trách người ta nói hôn nhân là nấm mộ của tình yêu, sau hôn nhân ái tình đích phần mộ, củi gạo dầu muối sau khi cưới đều trở thành chuyện lông gà vỏ tỏi.
Trước khi cưới chịu tiêu tiền tặng quà theo đuổi bạn gái, cưới về rồi không quan tâm đến gia đình không biết củi gạo đắt thế nào, lại chê bạn tiêu tiền bậy bạ.
Người ta có nền tảng tình cảm còn đỡ, chưa kể bọn họ không có nền tảng tình cảm làm trụ cột.
Tần Nhu nghĩ đến quyển sổ tiết kiệm kia, lúc này cô chỉ có cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, muốn ném trả lại củ khoai lang nóng bỏng này cho anh, tiền của anh, anh tự quản đi.
Chờ đến khi lên Quỳnh Châu, cô phải mau chóng tìm một công việc, lại nghĩ cách kiếm nhiều tiền, vẫn là tự mình kiếm tiền nuôi mình ăn ăn uống uống là thoải mái nhất.
Tốt hơn hết là cô trồng một vườn rau, lại trồng thêm mấy loại cây ăn trái ở nhà, nhất định phải trồng mít và nhãn, lại trồng thêm mấy cây xoài trải xanh con đường.
... Tưởng tượng luôn tốt đẹp, điều kiện tiên quyết là có thể trồng được cây. Trên thực tế, trước kia Tần Nhu chưa từng thật sự trồng cây trên đất, cô chỉ đi sâu vào nghiên cứu trồng cây trên ban công, thành tựu lớn nhất của cô là dốc hết tâm huyết, bỏ ra mấy nghìn đồng để trồng một chậu dây tây đỏ.
Tần Nhu còn thiếu mỗi nước xây một nhà kính nhỏ trên ban công, thậm chí còn tự chế hệ thống tưới phun sương, ngày ngày nghiên cứu nhiệt độ, độ ẩm và dinh dưỡng.
Giáo viên mầm non như các cô làm gì cũng tích cực, lại tràn đầy năng lực hành động.
Dâu tây trong chậu được cô hái hết, ăn xong một bữa mà chỉ muốn phun, tuy dâu tây cô trồng vừa to vừa đỏ, nhưng quả không ngọt lắm, cũng coi như ăn được.
Cuối cùng... Cẩn thận tính toán giữa chi phí bỏ ra và thành quả thu được, nói chung là thu không đủ chi, chỉ có thể nói là thỏa mãn thú vui trồng trọt, còn có thể mang đến nhà trẻ để các bạn nhỏ "Oa oa oa", ca ngợi dâu tây của cô giáo Tần trồng vừa to lại vừa đỏ!
Đều tại ham muốn chiến thắng chết tiệt đó.
Sau đó, cô dẫn các bạn nhỏ trong trường đi trải nghiệm hoạt động hái dâu trong nhà kính trồng dâu hữu cơ, cuối cùng mình ăn nhiều dâu quá, mất một thời gian dài nhìn thấy dâu là bị bóng ma tâm lý.
Bên trường mầm non muốn triển khai các hoạt động trải nghiệm trồng cây cho trẻ, vậy nên việc học trồng các loại rau củ quả thuộc các kiến thức liên quan mà giáo viên mầm non cần biết, cô từng đọc rất nhiều sách về lĩnh vực trồng trọt, nhưng tất nhiên vẫn là lý thuyết nhiều hơn thực hành.
Xét cho cùng, mục đích chính của nhà trường chỉ là hướng dẫn các bạn nhỏ trải nghiệm hoạt động trồng trọt, không thể sống nhờ vào mùa màng như các bác nông dân được.
Trước kia, cô có thể tự trang trải cuộc sống bằng tiền cho thuê nhà, có thể tự tiêu tiền theo ý mìn, muốn trải nghiệm trồng trọt thì trải nghiệm trồng trọt, còn hiện tại cô không có tiền, sau này thật sự phải dựa vào chính mình trồng được đậu ăn đậu, trồng được dưa ăn dưa.
Nghĩ tới đây, cô thầm cảm thấy phiền muộn, cũng có chút kích động nho nhỏ, nói chung là có được tất có mất. Sau này tấc đất tấc vàng, ai có thể dành ra cho cô một mảnh đất để bạn trồng rau trồng cây ăn trái?
Lúc quyết định cùng Lục Diễm đi ra ngoài đảo Quỳnh Châu, Tần Nhu từng mặc sức tưởng tượng về kế hoạch tương lai, bây giờ kinh tế eo hẹp cũng không sao, dù sao Tần Nhu cô cũng không có đầu óc buôn bán, cô không thể ra ngoài chợ đen mua bán kiếm tiền được, nói thế nào cô cũng từng đi lính, giờ không nên làm chuyện có hành vi trái với pháp luật thì tốt hơn.
Sau này có thể gọi chị gái anh rể tới trước, chờ bảy tám năm sau, có lẽ có thể nhận thầu một mảnh đất làm vườn trồng cây ăn trái, còn có thể xây mấy căn phòng hướng biển, xây khách sạn bên bờ biển hoặc là suối nước nóng, mở phim trường chụp ảnh cưới, lại mua vài căn nhà thương mại hoặc tự xây nhà ở Quảng thành và Thâm Quyến...
Ừ, đây đều là chuyện rất xa vời.
Vẫn nên nhìn vào trước mắt thì tốt hơn.
Cô muốn mua máy ảnh.
Lúc này, cảnh biển chẳng đáng mấy đồng, hải sản tôm cua cá ốc sò ngoài biển cũng chẳng đáng tiền, tuy cuộc sống vất vả, nhưng người dân miền biển vẫn có thể ăn được bào ngư, tôm sú Đế vương.
Thập niên bảy mươi không có ai ra biển đi du lịch nghỉ phép, bãi rừng dừa chưa được khai thác thương mại vẫn còn giữ được nét hoang sơ rất đẹp, mười dặm Ngân Than ơi mười dặm Ngân Than, không chụp ảnh kỷ niệm thì quả là có lỗi với chính mình.
Chưa kể trong lòng cô còn có chút tâm tư riêng, cô muốn ảnh của Lục Diễm, bây giờ có máy ảnh đen trắng thì chụp ảnh đen trắng, sau này có máy ảnh màu thì chụp ảnh màu.
Tần Nhu lấy hết can đảm, mở miệng bàn bạc với Lục Diễm: "Lục Diễm, em muốn mua một chiếc máy ảnh."
"Em cũng đã xoắn xít hơn nửa ngày rồi, muốn mua thì mua, cần gì phải keo kiệt như vậy?"
Sau khi nói ra những lời này, Lục Diễm lập tức hối hận, trong đầu nghĩ giọng điệu của mình vừa rồi có không được tốt quá không.
Vừa rồi nhìn thấy Tần Nhu do do dự dự, anh còn tưởng là cô đang lo lắng chuyện gì, làm hại anh cũng lo lắng đề phòng theo, cứ nghĩ là cô không muốn cùng đi ra đảo Quỳnh Châu với anh, ai ngờ cô chỉ muốn mua một chiếc máy ảnh.
Chỉ có mỗi vậy?
Vì vậy, anh thật sự không nhịn được lên tiếng.
Nhưng… Lục Diễm ơi là Lục Diễm, im lặng là vàng.
Tần Nhu: "..."
???? Em keo kiệt? Chờ đến khi em tiêu tiền, anh sẽ biết thế nào gọi là người phụ nữ phá của.
Đó là tiền của anh đấy, Lục gia!
"Vậy em mua nhé?"
Lục Diễm sờ sờ chóp mũi, ho khan một tiếng, nói ngắn gọn: "Mua đi."
Sợ Tần Nhu không dám mua, anh lại bổ sung thêm mấy câu: "Chờ lên đến đảo, giao thông vận tải bất tiện, có một số thứ em muốn mua cũng không mua được."
"Em cần gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm tiền."
"Giờ mua có thể đưa ra bến tàu luôn, anh sẽ nhờ người mang lên thuyền, đồ ra đến đảo cũng có xe tải chở về. Chứ chờ sau này, chưa chắc đã tiện được như bây giờ, vì vậy em muốn mua thì mau mua đi." Lục Diễm lựa chọn lên thuyền từ bến tàu Quảng thành ra đảo Quỳnh Châu, vì muốn để Tần Nhu mua đủ đồ cô cần ở thành phố lớn này.
Cũng không thể sống khỏa thân trên đảo được.
Trước kia anh là lão độc thân không cần mang theo gì cả, hiện tại đã kết hôn dẫn theo vợ đi cùng, cũng không thể đi tay không giống như lúc trước được.
Lục Diễm không biết Tần Nhu cần gì, đương nhiên là đưa tiền cho cô để cô tự mình chọn.
"Vậy em muốn mua gì thì mua hả?"
"Mua đi, em đừng tiết kiệm quá, cũng đừng mua thứ gì cũng hỏi anh." Ông đây không chịu nổi đâu.
Tần Nhu: "..."
Cô đột nhiên phát hiện ra dường như giọng điệu của Lục Diễm hơi thay đổi, mới đầu là trầm ổn làm nhiều nói ít không giống sĩ quan lục quân, vừa rồi anh nói nửa trào phúng nửa mỉa mai như "Quá xoắn xít" " Keo kiệt?" " Thứ đồ chơi này cũng để cho anh xem?" ... Nghe sao lại có vẻ ngạo kiều, thậm chí là có hơi thiếu đòn?
Làm cô không nhịn được muốn đáp trả lại.
Được! Mua thì mua, đây là chính anh nói đấy nhé!!
Lúc này, Tần Nhu cũng không kiểu cách nữa, cô biết Lục Diễm nói đúng, nếu muốn sinh hoạt trên đảo, lúc này xoắn xít làm ra vẻ kiểu cách đúng là không cần thiết, mau chóng mua đầy đủ những thứ mình cần mới là chuyện nên làm.
Dù bên kia có phân nhà ở, cũng không có khả năng chuẩn bị hết đầy đủ tiện nghi cho bọn họ, bọn họ cần chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt trước.
Sau khi thay đổi cách nghĩ, Tần Nhu ném hai cậu nhóc lại cho Lục Diễm, còn bản thân mình bắt đầu tiêu tiền như trả thù, cũng không phải, mà là cô cân nhắc đến cuộc sống sau này, cảm thấy thứ gì cũng cần phải mua.
Không nói đến máy ảnh, có cần chuẩn bị trước những thứ khác như nồi niêu xoong chảo bát đũa chăn nệm không? Còn cả dầu muối tương giấm, các loại gia vị như đại hồi tiểu hồi hoa tiêu… cô còn muốn mua dầu hào Lý Ký đặc sản Quảng Đông, cũng cần phải mua niêu đất nhỏ ở đây, sau này còn nấu cơm, hầm canh.
Cô tốn chút tâm tư mua được gạo lạc, còn bất ngờ lấy được ít củi vải, lại lén nhờ đầu bếp của tiệm cơm nhà nước âm thầm đổi chút lạp xưởng và tương ớt.
... Dù sao cũng mua hết bất cứ thứ gì có thể nghĩ ra.
Lục Diễm xách hai cậu nhóc, thấy cô mua một đống đồ, nồi cũng đã mua, chỉ thiếu mỗi một chiếc chày cán bột.
Vì vậy, anh hỗ trợ đi mua chày cán bột bằng gỗ, mua xong lại nghĩ, có lẽ người phụ nữ xinh đẹp như vợ mình sẽ thích chày cán bột đẹp, lại mua hai chiếc chày cán bột bằng ngọc thạch.
Lúc Tần Nhu "Mua mua mua", cô cũng không quên đưa tiền tiêu vặt cho Lục Diễm, để anh dẫn hai đứa nhỏ đi chọn một số thứ cần thiết.
Trải qua mấy ngày nay, sĩ quan quân đội Lục Diễm đã học được cách trông trẻ con không đau.
Tần Nhu rất dễ mềm lòng với trẻ con, đối mặt với cậu tên nhóc mập mạp láu cá Hạ Minh Tỷ cô lại càng dễ mềm lòng hơn. Vì vậy, sau khi cô hoàn toàn giao lại bọn trẻ cho Lục Diễm, Lục Diễm hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là cậu nhỏ mặt lạnh lòng đen lãnh khốc vô tình.
Đặc biệt là ở trong lòng, Lục Diễm đã mắng tiểu mập mạp đến không còn lời nào để nó, nhìn thấy cậu bé khóc, anh cũng không đi dỗ, ngược lại còn giống bạn nhỏ Trần Cảnh Dực, thâm thúy nhìn tiểu mập mạp khóc.
Tiểu mập mạp: "..."
Khóc thế này chẳng có ý nghĩa gì cả!!
Cậu muốn mợ nhỏ!!!!
"Mợ nhỏ!!"