Phán Xán Liệt ngủ thẳng một mạch tới bình minh, mông lung mở hai mắt, ngây người hồi lâu mới dường như chợt nhớ ra điều gì đó, bật dậy xem xét quần áo trên người, thấy quần áo mình đang mặc không có gì khác mới yên lòng.
Vừa mới thượng triều về, đang ngồi trên bàn cạnh giường thưởng thức khối ngọc tinh mĩ, Ngô Diệc Phàm nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười, vật nhỏ này cũng sợ hãi không nhẹ a ~
-“Tỉnh rồi? Dậy ăn sáng đi.”
Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng Ngô Diệc Phàm liền giật nảy người, thần kinh buộc chặt, phòng bị nhìn y. Ngô Diệc Phàm không nhúc nhích, không muốn vừa sáng sớm đã dọa vật nhỏ kia.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, thấy hoàng thượng chỉ chăm chăm chơi đùa khối ngọc trong tay, mà chính mình cũng thật đói bụng, Phác Xán Liệt lúc này mới nhẹ nhàng mặc ngoại sam, dùng đôi tay vô lực chỉnh lại giường một chút.
Vật nhỏ này còn có thể sửa sang lại giường? Hắn vẫn nghĩ tiểu hoàng đế được nuông chiều từ bé này cái gì cũng không biết! Nghiền ngẫm một chút, Ngô Diệc Phầm cầm khối ngọc tinh xảo bước vài bước thong thả đến bên giường, Phác Xán Liệt xoay người lại thấy y liền hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh.
Ngô Diệc Phàm nhíu mi, như thế nào mỗi lần thấy y đều giống như thấy quỷ?
Y có gì đáng sợ đến vậy?
Thấy hắn vẫn còn câu nệ như vậy, Ngô Diệc Phàm sắc mặt dịu đi một chút, nhìn nhìn khối ngọc tinh xảo trong tay, sau đó đưa tới trước mắt Phác Xán Liệt: “Đây là bảo bối Băng Ngọc Phách của Đông Viễn hoàng cung các ngươi, ngươi hẳn là biết đi?”
Phác Xán Liệt nhìn thấy đồ vật của Đông Viễn trong lòng cảm thấy thân thiết bội phần, rồi lại đau đớn khổ sở vì thứ này giờ đã không còn thuộc về Đông Viễn, nhưng vẫn gật gật đầu.
Ngô Diệc Phàm thấy bộ dáng hoài niệm của hắn, nghĩ thầm, cuối cùng cũng có đồ vật có thể khiến người kia thả lỏng chút, nghĩ xong liền đem Băng Ngọc Phách đặt vào trong tay Phác Xán Liệt: “Thích thì cầm đi, đừng bày ra gương mặt đau khổ như vậy.”
Phác Xán Liệt trong lòng cả kinh, bối rối, rồi đột nhiên ánh mắt bỗng dưng trợn to nhìn Băng Ngọc Phách trong tay mình một đường rơi xuống, không còn hình dạng, Ngô Diệc Phàm cũng không kịp đưa tay ra chỉ nghe thấy tiếng Băng Ngọc Phách rơi trên mặt đất vỡ vụn.
Băng Ngọc Phách sở dĩ trân quý là bởi nó dù có tên là băng, nhưng lại có tác dụng loại bỏ khí lạnh, đặt ở bên trong so với chậu than nóng còn ấm hơn, hơn nữa Băng Ngọc Phách như bình hoa trong suốt cực mỏng, đụng nhẹ liền vỡ, tuy nói rất mỏng, nhưng trọng lượng cũng không thể khinh thường được.
Phác Xán Liệt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Băng Ngọc Phách vỡ vụn, vừa rồi lúc Ngô Diệc Phàm đưa cho hắn, tay hắn căn bản không chịu được sức nặng của Băng Ngọc Phách, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vỡ vụn.
-“Ngươi đây là ý gì?”- Ngô Diệc Phàm để lộ ra nét mặt lạnh lùng, tức giận không cần nói cũng biết, có lòng tặng đồ vật nhỏ sẽ thích, lại bị hắn không hề thương tiếc đập nát, đây chính là sắc mặt muốn cho y xem sao? Thật to gan!
Phác Xán Liệt run lên một chút, không dám nhìn Ngô Diệc Phàm, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, thật đó.”
Tay hắn không thể cầm vật nặng, đó là một đôi tay tàn phế, Phác Xán Liệt cắn môi, cố nén uỷ khuất trong lòng.
-“Không phải cố ý? Kia mà không phải cố ý sao?”
Ngô Diệc Phàm trên người toả ra lãnh khí làm cho Phác Xán Liệt càng run rẩy lợi hại, hắn thật sự không cố ý mà, chính là hắn sao có thể thốt ra tay hắn đã bị phế đi?
Thấy vật nhỏ trên người phủ một tầng bi thương, Ngô Diệc Phàm rốt cuộc sắc mặt dịu đi không dọa hắn nữa, Băng Ngọc Phách mặc dù trân quý nhưng vốn là muốn tặng cho hắn, cũng sẽ không vì việc nhỏ như vậy mà doạ hắn.
Thở dài, Ngô Diệc Phàm dắt tay hắn ra ngoại thất dùng cơm.
Phác Xán Liệt vốn sợ Ngô Diệc Phàm, hiện giờ thấy đồ ăn bày trên bàn càng thêm sợ, hắn không nghĩ lại ở trước mặt y chật vật thêm nữa, là y đã sai người chặt đứt gân tay mình, đã rất đau xót rồi, thật sự không muốn để cho người khác thấy mình thê thảm đến độ cơm cũng không thể tự ăn.
Đem Phác Xán Liệt đặt lên ghế, Ngô Diệc Phàm mới ngồi một bên: “Nghe Tiểu Bộ Tử nói ngươi ăn cơm không tốt lắm, trẫm sai ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, chịu khó một chút, bổ sung thể lực, trẫm cũng không muốn mỗi lần ôm ngươi ngươi liền ngất đi.”
Phác Xán Liệt trong lòng rối loạn đến tê dại, hồi lâu mới nói: “Hoàng Thượng bận rộn như vậy hay là đi xử lý quốc sự đi, Xán Liệt tự mình ăn là được rồi.”
-‘Trẫm không bận!”- Ngô Diệc Phàm đối với thái độ đuổi khéo của vật nhỏ rất bất mãn.
-“Hoàng Thượng, ta…”
-“Mau ăn!”- Ngô Diệc Phàm lạnh giọng ngắt lời Phán Xán Liệt, “Nếu không ăn trẫm sẽ nghĩ vật nhỏ muốn cùng trẫm lên giường vận động một chút.”
Phác Xán liệt cứng đờ người, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt, trong lòng chua xót làm hốc mắt nóng bừng, vì cái gì phải đối xử với hắn như vậy? Phác Xán Liệt không dám cãi lại mệnh mệnh của Ngô Diệc Phàm, cố nén uỷ khuất đưa tay cầm lấy đũa, dùng hết sức để đôi đũa trong tay tự nhiên một chút, cân bằng một chút.
Thấy vật nhỏ ăn, Ngô Diệc Phàm mới khẽ nhếch môi.
Trong lòng Phác Xán Liệt thực sự bối rối, mong là lần này có thể thuận lợi gắp được chút đồ ăn, đừng để Ngô Diệc phàm nhìn ra cái gì. Vì để chính mình tiện một chút, Phác Xán Liệt liền gắp một miếng rau ở đĩa gần mình nhất, cẩn thận đem đồ ăn gắp lên, một chút một chút gắp về.
Ngô Diệc Phàm thấy cách tay hắn dùng đũa có điểm kì quái, chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, Phác Xán Liệt đánh rơi cả đôi đũa và đồ ăn ở trên bàn, Phác Xán Liệt bị chính mình làm cho hoảng sợ, vội vàng thu tay cúi đầu ẩn nhẫn khổ sở trong lòng.
Ngô Diệc Phàm lúc này mới phát hiện bất thường, kéo Phác Xán Liệt vào trong lòng, để hắn ngồi trên đùi mình, một tay cầm cổ tay hắn lên, thần sắc lập tức lạnh đi.
-“Gân tay ngươi đâu?”
Phác Xán Liệt ngồi trong lòng Ngô Diệc Phàm sợ hãi nghe y tức giận mắng, trong lòng càng thêm uỷ khuất, nhưng vẫn kiên trì không nhúc nhích.
Thấy hắn không trả lời, Ngô Diệc Phàm càng thêm tức giận, sắc mặc khó coi đi vài phàn: “Ai đã hạ thủ?”
Không phải là ngươi sao? Phác Xán Liệt ngẩn người hiểu ra không phải do Ngô Diệc Phàm hạ lệnh, trong lòng nhớ lại một chút, lại càng thêm uỷ khuất, lắc lắc đầu nước mắt rốt cuộc nhịn không được, trào ra như vỡ đê.
Ngô Diệc Phàm thấy bộ dáng hắn khổ sở như vậy, trong lòng cũng căng thằng, thần sắc trở lại bình thường, vẫn ôn nhu mà ôm sát Phác Xán Liệt, vỗ nhẹ lưng hắn trấn an, khó trách vừa rồi hắn làm vỡ Băng Ngọc Phách.
“Đừng sợ, nói cho trẫm nghe, có phải là đám thái giám kia không?”
Bao lâu nay chưa từng nghe qua giọng nói ôn như như vậy, đây chính là bảo hộ sao? Trước kia Huân hoàng huynh sẽ luôn ở bên cạnh trấn an khi mình uỷ khuất, Phác Xán Liệt không tự giác mà vùi mặt vào ngực Ngô Diệc Phàm, nước mắt càng không kiêng nể gì mà chảy ra.
Thấy vật nhỏ không trả lời, Ngô Diệc Phàm liền biết nhất định là mấy lão thái giám này, sắc mặt lập tức lạnh đi.
-“Tiểu Bộ Tử!”
-“Hoàng Thượng, có nô tài.” -Tiểu Bộ Tử vội vàng tiến vào.
-“Đem lão tử lần trước điều giáo ném vào tử lao!”- Thanh âm trầm thấp lộ ra lãnh ý.
-“Dạ!”- Đối với mệnh lệnh của Hoàng Thượng, Tiểu Bộ Tử không chút nghi ngờ nhanh chóng xoay người đi làm.
Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ vật nhỏ như cừu con trong lòng, hiếm khi ôn nhu như vậy mà dỗ: ‘Được rồi, không có việc gì, Xán Xán, đừng khóc.”
Phác Xán Liệt lúc này mới nhớ ra đây là Ngô Diệc Phàm, hắn như thế nào có thể không chút phòng bị khóc trong lòng người này! Chỉnh lại tâm tình của mình, Phác Xán Liệt mới nhô đầu khỏi ngực Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm thấy lông mi hắn còn đọng nước mắt thật đáng yêu, không tự chủ được hôn lên, khiến Phác Xán Liệt hoảng sợ đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Ngô Diệc Phàm cười to thành tiếng, vật nhỏ này thực đáng yêu.
Phác Xán Liệt cho rằng y là đang trêu đùa mình, trong lòng lại càng đau khổ vì thân phận nam sủng.
-“Xán Xán trước kia chính là thánh hoạ của Đông Viễn sao?”
Phác Xán Liệt gật đầu đầu, là thánh hoạ, chính là hiện tại không phải, đôi tay tàn phế này giờ chẳng thể làm được cái gì nữa.
Ngô Diệc Phàm nhìn ra tâm tư của hắn, ôm hắn trong lồng ngực, gắp một miếng đồ ăn đưa tới bên miệng hắn, Phác Xán Liệt mơ hồ không rõ liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm một cái.
-“Ăn đi, nếu không ăn cơm thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Phác Xán Liệt trong lòng biết không tránh được, hơn nữa đang đói đến khó chịu, thuận theo há miệng dùng bữa.
-“Nghỉ ngơi mấy hôm, trẫm đem Tây Sơn Thánh Thủ vào cung trị tay cho ngươi, bằng không ngươi lại không ăn cơm.” Ngô Diệc Phàm vừa đút cho Phác Xán Liệt vừa nói.
Phác Xán Liệt quên cả nhai đồ ăn trong miệng, khó tin nhìn Ngô Diệc Phàm, y vừa nói gì? Y thật sự bằng lòng chữa trị đôi tay cho mình?
-“Ngươi không nghe lầm đâu!”- Ngô Diệc Phàm buồn cười sờ sờ đầu Xán Liệt, thấy niềm vui trong mắt hắn, chính mình cũng vui theo. Y đột nhiên phát hiện cùng vật nhỏ an bình ở cùng nhau sẽ khiến tâm tình của y tăng vọt, xem ra về sau nên bình an mà ở chung, sẽ không làm hắn sợ nữa.
-“Cảm….Cảm ơn….”- Phác Xán Liệt cụp mắt thấp giọng nói, giấu không được hạnh phúc, hắn lại có thể vẽ tranh rồi!
Nghe thấy vật nhỏ nói lời cảm tạ, Ngô Diệc Phàm lại nhíu mày, nắm cằm Phác Xán Liệt buộc hắn nhìn mình: “Ngươi rất sợ trẫm sao?”
Phác Xán Liệt nhìn thấy biểu tình sắp phát hoả của Ngô Diệc Phàm, thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy, đồ ăn ở trong miệng cũng không dám nuốt xuống.
Ngô Diệc Phàm thấy bộ dạng muốn nuốt lại không dám nuốt của hắn chỉ cảm thấy buồn cười, buông tay không doạ hắn nữa, còn cười cười nói: “Vật nhỏ nhát gan như vậy, bảo sao Đông Viễn diệt vong.”
Phác Xán Liệt nháy mắt cứng đờ, cúi thấp đầu. Đúng vậy! Chính mình từ nhỏ chỉ thông thạo kinh thư hội hoạ, phụ hoàng cùng hoàng huynh đều đem hắn bảo hộ cẩn thận, loại hoàng tử như hắn là nỗi sỉ nhục của Đông Viễn! Nếu không tại chính mình vô năng, sao có thể trơ mắt nhìn Đông Viễn diệt vong như thế?
Nhìn thấy bộ dáng đau thương của vật nhỏ, Ngô Diệc Phàm mới phát hiện lời mình nói có chút quá đáng. Bất quá chỉ là đứa nhỏ, sao có thể chịu đựng nhiều như vậy? Trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác thương tiếc cho vật nhỏ này.
-“Vật nhỏ, ngươi thấy cô quạnh sao?”- Vuốt mái tóc đen như mực của Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm dịu dàng nói.
Bị Ngô Diệc Phàm hỏi như vậy, Phác Xán Liệt mới phát hiện ra chính mình vốn đã cô quạnh từ lâu, từ sau chuyện của phụ hoàng cùng hoàng huynh, từ sau cái đêm ngập tràn mùi máu tươi ấy, vẫn luôn chỉ có một mình.
-“Không thích nói chuyện?”
Tựa hồ nếu cứ không đáp lời Phác Xán Liệt thấy có chút không phải phép mới nói: “Không có.”
Ngô Diệc Phàm trong lòng thầm cảm thán, nói vậy vẫn là vì chuyện kia. Việc bị dạy dỗ như bóng ma trong lòng vật nhỏ, cho nên mới sợ và câu nệ hắn như vậy.
Lấy thêm một bát cháo loãng, Ngô Diệc Phàm kiên nhẫn đút cho vật nhỏ trong lòng ăn, Phác Xán Liệt đỏ mặt không dám tránh đi, đành mở miệng ra uống hết cho xong.
Thấy bộ dáng hắn nhu thuận như vậy, Ngô Diệc Phàm nhịn không được hôn hắn một cái, làm cho Phác Xán Liệt ngây ngốc một trận, bộ dáng ngơ ngác thực đáng yêu, rất hợp với câu “Ngốc đáo thâm xử tự nhiên manh.”*
(*Kiểu ngốc từ trong trứng ngốc ra)
“Vậy nghỉ ngơi một chút đi, chờ trẫm phê xong tấu chương liền mang ngươi ra ngoài cung đi dạo được không?”
Phác Xán Liệt kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu rõ nhìn Ngô Diệc Phàm đang mang theo ý cười: “Ta thật sự…thật sự có thể ra ngoài sao?”
Chỉ một việc nhỏ đã khiến hắn cao hứng đến vậy? Ngô Diệc Phàm đau lòng rồi lại có điểm bất đắc dĩ mà gật đầu, một tay nhẹ nhàng xoa đầu Phác Xán Liệt.