Huyền Thánh năm thứ 148, Ngô Diệc Phàm – vị hoàng đế thứ 5 của Huyền Thánh đích thân dẫn 20 vạn đại quân đi diệt Đông Viễn quốc, Phác Xán Liệt chỉ mới tại vị vẻn vẹn một năm phút chốc thành vua mất nước. Hắn vốn định tự sát nhưng lại bị áp giải về Huyền Thánh, chịu khuất phục làm thần tử cho nước này. A! Đã là vua mất nước, giờ đến ngay cả quyền được chết cũng không có sao?
Ngô Diệc Phàm năm ấy mới 23 tuổi đã cao cao tại thượng ngồi lên ngai vàng ở triều đình. Y một thân long bào tím làm tôn thêm khí chất lạnh lùng phi phàm, nét mặt chẳng khác nào đấng thần linh, cao ngạo mà nhìn triều thần dưới triều, năm ấy, vị vua mất nước Phán Xán Liệt tròn 17 tuổi.
“Nếu có việc gì thì khải tấu, nếu không truyền bãi triều” – Âm thanh bén nhọn của thái giám phá tan không khí yên tĩnh của triều đình.
Các đại thần vẫn một mực cúi đầu không nhúc nhích
-“Lui___”
-“Chờ một chút!”
Một thân người đơn bạc đột nhiên từ trong hàng ngũ bước ra, khiến tất thảy quần thần đều hít một ngụm khí lạnh.
Chính là vị vua mất nước kia! Hắn thân làm một tù binh mà dám ở triều đình của Huyền Thánh đứng ra lên tiếng.
“To gan! Thật không biết lễ nghĩa!” Vị thái giám tức giận quát to
Ngô Diệc Phàm khẽ nhếch môi, hé mắt nhìn người đứng phía dưới rõ ràng đang sợ hãi đến run rẩy, giơ tay ra hiệu cho vị thái giám vừa lên tiếng quở trách.
Phác Xác Liệt lặng lẽ thở hắt ra, lấy hết can đảm mới dám mở miệng “Là chuyện về lũ lụt ở Đông Viễn…”
-“Trên đời này Đông Viễn quốc đã sớm bị xoá sổ rồi!” Ngô Diệc Phàm nhíu mày ngắt lời, không hổ vua mất nước, ở Huyền Thánh này là địa bàn của ta còn dám chính mình nhắc tới quê nhà cũ.
Gương mặt thanh tú của Phác Xán Liệt nháy mắt tái xanh. Ở đất nước này, tất thảy mọi người, tất thảy sự việc đều không ngừng nhắc nhở bản thân hắn không quên mình là vua mất nước! Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ vậy, hắn chấp nhận đất nước này khi Đông Viễn đã suy sụp, suy sụp đến không chống đỡ nổi. Một năm tại vị, hắn cũng ngày đêm vất vả nghĩ muốn cứu lại Đông Viễn quốc, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không làm được!
-“Phải”- Phác Xán Liệt liều mạng nghiến chặt răng- “Lũ lụt ở phía đông của Huyền Thánh, mong Hoàng Thượng…”
-“Nghe nói Phác ái khanh rất am hiểu hội hoạ”- Ngô Diệc Phàm tiếp tục ngắt lời
Phác Xán Liệt cúi đầu không nhìn, tay cũng mất tự nhiên mà nắm chặt, hắn biết, Ngô Diệc Phàm cố ý, y căn bản sẽ không quản chuyện lũ lụt ở nơi đó, y là hoàng đế, y muốn như thế nào liền như thế. Nhưng dân chúng nơi đó biết làm sao bây giờ! Dân chúng của Đông Viễn a ~
-“Nếu không ngại thì ngay tại triều này vẽ một bức tranh sơn thuỷ đi! Một bức sơn thuỷ Đông Viễn, thế nào? Phác ái khanh?”- Ngô Diệc Phàm tà mị nhếch môi.
Phác Xán Liệt thở hổn hển suy nghĩ, môi bị chính mình cắn đến trắng bệch. Sao có thể? Ngô Diệc Phàm, ngươi sao có thể khinh người như vậy? Nhưng hắn còn biết làm gì bây giờ? Chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!
Giấy và bút mực đều đã được sắp xếp chuẩn bị, Phác Xán Liệt gian nan cầm bút, trong lòng cười khổ, rốt cuộc có bao nhiêu người đang nhìn hắn mà chê cười? A! Kiểu gì cũng phải chết, Ngô Diệc Phàm, ngươi muốn tranh, được, ta sẽ cho ngươi tranh.
Phác Xán Liệt ôm quyết tâm “đằng nào cũng chết” mà vung bút, nhiễu loạn triều đình thể nào cũng phải chết, còn nghi ngờ gì nữa! Vậy cũng tốt, cuối cùng có thể gặp phụ hoàng và hoàng huynh rồi!
Ngô Diệc Phàm híp mắt nhìn người bên dưới, mười bảy tuổi sao có thể quật cường đến vậy!
Bức tranh hoàn tất, thái giám vốn định đem bức tranh vừa hoàn thành cho mọi người xem, bất chợt nhìn bức tranh mà mặt biến sắc. Này…cái gì mà tranh thuỷ mặc…đây rõ ràng chính là…Một bức đông cung đồ a~
-“Mang lên đây!” – Ngô Diệc Phàm nhìn tên thái giám đang run rẩy, lãnh đạm lên tiếng.
-“Vâng, Hoàng Thượng”
Bức tranh được dâng lên, tất thảy mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, sợ tới mức chân muốn nhũn ra, tên vua mất nước quả thực to gan! Thực chất bức tranh này cũng không thể hiện quá nhiều sắc dục, rõ ràng nhìn ra được Phác Xán Liệt xử thế còn chưa sâu sắc, cũng không quá u mê, nhưng dù sao cũng là một bức đông cung đồ!
Phán Xán Liệt nhếch môi nhìn ngự hoàng thượng Ngô Diệc Phàm , thấy sắc mặt y âm trầm, trong lòng hắn thấy an tâm rất nhiều. Cuối cùng cũng có thể chết rồi, rốt cuộc có thể rời khỏi nơi ghê tởm này rồi!
-“Tranh đẹp!”
Giọng nói lạnh lùng đột ngột làm mọi người không khỏi run rẩy, hoàng thượng thế nhưng lại khen tranh đẹp!
Phác Xán Liệt giật mình nhìn Ngô Diệc Phàm đang cười tà mị, trong lòng đột nhiên đứng ngồi không yên.
-“Phác ái khanh đây là ám chỉ trẫm sao?” Ngô Diệc Phàm ý vị thâm trường mở miệng, nở nụ cười nguy hiểm làm cho người ta từ đáy lòng không khỏi sợ hãi!
-“Cái gì?”- Phán Xán Liệt ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Ngô Diệc Phàm mị hoặc nhếch môi, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Phác Xán Liệt, nắm lấy cằm hắn: “Hẳn là làm thần tử của trẫm không thể thoả mãn ngươi! Vậy có muốn làm nam sủng của trẫm không?
Cái gì? Nam sủng? Phác Xán Liệt hoảng sợ nhìn Ngô Diệc Phàm, muốn chạy trốn lại bị hắn nhanh tay xiết chặt cằm.
-“Gương mặt rất được, một khi đã như vậy, trẫm liền thoả mãn ngươi.”
-“Không, ta không có….”- Giờ khắc này, Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng cảm giác được Ngô Diệc Phàm thật đáng sợ!
-“Tiểu Bộ Tử, mang hắn về tẩm cung của trẫm, đêm nay trẫm phải đích thân thị tẩm tiểu nam sủng này.” Ngô Diệc Phàm nhếch môi, dám cho ta xem đông cung đồ, trẫm liền khiến ngươi diễn một màn luôn thể.
Nhất thời, đầu óc Phác Xán Liệt trống rỗng, chân như nhũn ra, để bọn thái giám tuỳ ý kéo đi. Tại sao có thể như vậy? Sao có thể? Ngô Diệc Phàm, nam nhân này thật đáng sợ….
Không bị đưa tới tẩm cung của Ngô Diệc Phàm, nhưng gian phòng này hết thảy đều khiến cho Phác Xán Liệt hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ nhìn đồ dùng bài trí trên bàn cũng biết, đây là nơi chuyên để dạy dỗ nam sủng – phòng điều giáo.
Trước kia trong hoàng cung của Đông Viễn cũng có nơi này, hắn cũng từng nghe, từng thấy qua về sự thê thảm của việc dạy dỗ nam sủng. Ngô Diệc Phàm thực sự muốn đem hắn bức đến nước này sao?
Loại sỉ nhục ấy sao có thể dễ dàng chấp nhận! Không kịp nghĩ nhiều, Phác Xán Liệt bất ngờ giãy dụa khỏi mấy tên thái giám bên cạnh, lao đầu vào tường tự vẫn! Hắn dù có chết cũng không thể khuất phục loại vũ nhục thế này!
Đáng tiếc, nhiều thái giám như vậy, như thế nào có thể cho hắn cơ hội chết! Hai tiểu thái giám thông minh túm chặt lấy hắn, hung hăng cho hắn một cái tát!
-“Có thể hầu hạ Hoàng Thượng là phúc khí của người, đừng cố tìm cái chết, có chuyện gì xảy ra bọn nô tài cũng khó gánh trách nhiệm.”
Phác Xán Liệt không cam lòng mà giãy dụa.
-“Phản kháng như vậy sao có thể hầu hạ Hoàng Thượng, chặt đứt gân tay hắn, làm cho hắn an phận đi!”- Lão thái giám đứng đầu cất giọng phân phó.
Một tên tiểu thái giám cầm một con bọ nhỏ bắt lấy cổ tay Phác Xán Liệt, một chút một chút tiến vào da thịt hắn.
-“A!” đau đớn trên cổ tay khiến Phác Xán Liệt kêu gào, nhìn không ra có cái gì đó từng chút từng chút cắn xé gân tay hắn.
-“Các ngươi làm gì vậy! Đau quá….”
-“Là thủ đoạn trong cung thôi, vì không muốn để Hoàng Thượng nhìn ra nam sủng bị thương, ngươi lại ngang ngạnh như vậy, tất nhiên phải cắn đứt gân tay ngươi, nếu không mạo phạm tới Hoàng Thượng thì chẳng phải tụi nô tài có lỗi hay sao.” Lão thái giám một bên sửa sang công cụ, một bên giải thích, nơi này vào vào ra ra không biết bao nhiêu nam sủng, cũng chỉ có người này có chống chọi một chút.
Phác Xác Liệt chịu không nổi đau đớn toàn tâm, toàn thân không chỗ nào không đổ mồ hôi lạnh, giống như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, liều mạng cắn môi dưới không cho phép mình nhu nhược mà kêu lên.
Trên tay đau còn chưa dứt, mấy tên thái giám huấn luyện liền lột sạch quần áo rồi cố định hắn trên một tấm gỗ lim, Phác Xán Liệt choáng váng đến đầu đau mắt hoa, chỉ biết là bản thân đã trần trụi mà nằm thẳng rồi.
-“Các ngươi…định….Làm gì?”
-“Tiểu chủ cũng đừng hận bọn nô tài, chúng nô tài cũng chỉ vì Hoàng Thượng, nam chủ không thể so với nữ chủ có thân thể bẩm sinh phù hợp để thị tẩm, tao nhã dốc lòng sợ là vẫn không biết phải phụng dưỡng Hoàng Thượng thế nào, tiểu chủ vẫn là nên chịu đựng đi!”
-“Ta không cần…”- Phác Xán Liệt sợ hãi giãy dụa, thế nhưng tay chân đã bị cố định không thể nào động đậy được.
Sau đó chính là ác mộng, cơn ác mộng mà hắn sợ cả đời này đều không thể nào quên được, đau đến tê tâm liệt phế khiến hắn kêu gào khản cả yết hầu, cắn rách phiến môi đỏ mọng.
Khi nào thì mới có thể chấm dứt….Đau quá…Không được đụng vào ta… Phụ hoàng, hoàng huynh….cứu Xán nhi…