Trên đường lớn hoàng thành, Phác Xán Liệt thấy phố xá phồn hoa, trong hoảng hốt có phần không thật. Đúng vậy, không thật, bởi vì hắn vừa rồi là trực tiếp bay từ hoàng cung ra. Ngô Diệc Phàm bày biện cửa cung không đi lại ôm hắn dùng khinh công thượng thường bay ra.
Ngô Diệc Phàm thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn, tâm tình cũng tốt lên nhiều, nhẹ nhàng vò đỉnh đầu hắn trêu đùa nói: “Thế nào, bị doạ sợ sao? Không phải bảo ngươi nhắm mắt sao?”
Phác Xán Liệt lắc lắc đầu, thoáng nở nụ cười: “Không phải, chính là cảm thấy thật kì diệu.” Vừa rồi nhìn thấy cảnh sắc ở trên không trung thực sự rất thần kỳ!
-“Chưa từng học võ sao?”
-“Phải, ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, phụ hoàng….à không, cha ta không cho ta học.” Cảm thấy mình nói sai, Xán Liệt vội vàng cúi đầu.
Ngô Diệc Phàm dùng ngón trỏ gõ đầu hắn, hài hước nói: ‘Vậy ngươi sát phụ thí huynh thế nào?”
Xán Liệt chán động mạnh, theo bản năng lui về sau hai bước, thân mình không tự chủ được mà run rẩy.
Ngô Diệc Phàm nhận thấy hắn e ngại chuyện này, tiến lên xoa nhẹ tóc hắn nói: “Không muốn nói thì đừng nói, ta đợi tới ngày ngươi nguyện ý kể cho ta nghe chuyện hôm đó, đi thôi, đi dạo phố.”
Ngô Diệc Phàm cầm đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Phác Xán Liệt dắt đi, không khí nhất thời tốt đẹp rất nhiều, Xán Liệt cũng tuỳ ý để y nắm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT