Mấy phi tần đi rồi, cảnh vệ cũng nhanh chóng xử lí đôi tay trên mặt đất, mà Phác Xán Liệt vẫn như trước ngơ ngác tránh ở trong lòng Ngô Diệc Phàm mà run rẩy. Vừa rồi màn này thực sự khiến hắn sợ hãi, làm cho hắn nghĩ tới khung cảnh hoàng cung máu chảy đầm đìa một năm trước.
Ngô Diệc Phàm cũng không giận, khoé môi đầy hứng thú nhìn Phác Xán Liệt mà nói: “Vật nhỏ, sợ đến vậy sao? Trẫm thật không hiểu một năm trước ngươi sao có thể huyết tẩy hoàng cung, sát phụ thí huynh.”
Huyết tẩy hoàng cung….Sát phụ thí huynh….
Không phải, không phải, ta không có!
Phác Xán Liệt lúc này mới phục hồi tinh thần, hoảng sợ thoát ra khỏi cái ôm của Ngô Diệc Phàm, lảo đảo vài bước rồi dừng lại, gục đầu xuống như cũ mà sợ hãi đến run rẩy, huyết tẩy hoàng cung… Sát phụ thí huynh….Một đoạn kí ức, một đoạn hình ảnh, một đoạn cảnh tượng mơ hồ bức hắn phát điên! Không ai tin tưởng hắn, không ai nghe hắn nói….Nước mắt rốt cuộc vẫn chịu không nổi áp lực mà trào khỏi hốc mắt.
Ngô Diệc Phàm thấy trên mặt đất xuất hiện vệt nước bỗng nhiên nhíu mi, ngược lại, kéo nhẹ khóe môi đem Phác Xán Liệt ôm vào lòng, cười nhẹ nói: “Vật nhỏ, trẫm đã để ý rất lâu, bất quá vật nhỏ có chuyện thú vị còn chưa nói có phải không?”
Phác Xán Liệt cứng người, lời nói của Ngô Diệc Phàm khiến hắn sợ hãi, hắn biết Ngô Diệc Phàm nhắc đến chuyện thú vị của hắn hẳn không phải là chuyện tốt. Y sẽ cười xé thương vết sẹo của hắn, cười nhìn hắn thống khổ, đây chính là mục đích của y đi! Tựa như y có thể dửng dưng mà đem việc kia ra nói như đùa được.
-“Sao? Không có chuyện gì thú vị gì muốn kể cho trẫm sao?”
Phác Xán Liệt cắn môi, hắn không biết Ngô Diệc Phàm muốn biết cái gì
-“Không nói gì? Tốt lắm, trẫm còn vội chút việc, tối nay sẽ lại hỏi ngươi.” Ngô Diệc Phàm tạm dừng một chút, ngón trỏ thon dài nâng đầu Phác Xán Liệt, mị hoặc mở miệng: “Vật nhỏ, đêm nay nên thị tẩm đi.”
Vừa lòng nhìn biểu tình sợ hãi của Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm nhếch môi rời đi.
Phác Xán Liệt vô thần liếc mắt nhìn long sàng, đêm nay trốn không thoát rồi, nước mắt đau khổ bất giác chảy xuống.
Mà lúc này, cái gọi là có việc vội phải đi của Ngô Diệc Phàm thực chất là ở hậu cung trêu đùa mĩ thiếu nữ. Trân phi vốn là phi tử duy nhất của tiền hoàng đế Đông Viễn, cũng chính là Phác Xán Liệt đây, hơn nữa còn là hoàng hậu chính thống. Mà hiện giờ, nàng sớm đã lãng quên Phác Xán Liệt.
Mấy ngày trước nghe Thái giám tổng quản nói Hoàng Thượng phong nàng làm Trân phi, liền không chút do dự tiến cung, trong lòng mừng vui, về phần vị vua mất nước kia, nàng sao còn để vào mắt? Dù sao so địa vị cũng kém hơn, một là sủng phi một là thê tử của nam sủng, chắc hẳn ai cũng sẽ chọn cái đầu tiên đi! Huống chi hoàng đế Nam Huyền Ngô Diệc Phàm là nam tử tuấn mĩ cường đại, khắp thiên hạ đều không ai sánh bằng, lại càng không nói tới tên vua mất nước yếu đuối vô dụng kia, lúc này mạng mình cũng khó giữ còn chờ đợi đến lúc nào?
-“Hoàng thượng, nô tì hầu hạ người đi nghỉ.” Trân phi nũng nịu đưa tay xoa ngực Ngô Diệc Phàm, từ khi nàng tiến cung, đây là lần đầu tiên gặp được vị hoàng thượng nhìn như hậu duệ của thần linh này, hận không thể đem tất cả mị thuật của bản thân tung ra.
Đi ngủ? Giờ còn chưa đến thời gian ăn bữa tối, gấp vậy sao? A, hoàng hậu của vật nhỏ thực đúng là “đặc biệt”.
-“Không vội.” Ngô Diệc Phàm trêu đùa lấy tay sượt qua hai má mềm mại của Trân phi nói: “Trân phi thực là mỹ nhân, nhưng mà, thứ mà người khác đã chạm qua rồi, trẫm….”
-“Không có!”
Trân phi lập tức biện giải, cuống quít lắc đầu: “Hoàng thượng, vị vua mất nước kia chưa từng chạm qua nô tì, là thật đó, hắn cũng chưa từng tới hậu cung, Trân phi chính là của hoàng thượng ngài.”
Dứt lời, Trân phi cởi bỏ ngoại sam xinh đẹp, dán lên người Ngô Diệc Phàm.
Cũng không tới hậu cung? Ngô Diệc Phàm vừa lòng nhếch môi, nâng cằm Trân phi: “Trẫm tất nhiên tin tưởng mỹ nhân.”
-“Hoàng Thượng ~”
-“Vậy Trân phi có bằng lòng giải thích nghi hoặc cho trẫm không?” Mắt phượng câu nhân mê hoặc Trân phi, một tay ở trên người nàng chạy loạn.
Trân phi thẹn thùng cười: “Nô tì đương nhiên là nguyện ý.”
-“Nghe nói Phác Xán Liệt sát phụ thí huynh, cái này là thực sao?”
Trân phi lập tức để lộ biểu tình chán ghét: ‘Đúng vậy, hoàng thượng ngài chắc cũng không biết, hắn nhìn qua nhu nhược, trên thực tế lại vô cùng ngoan độc, ngày đó thần thiếp tận mắt nhìn thấy hắn máu đầy tay chạy về tẩm điện! Hoàng thượng cũng nên đề phòng hắn!”
-“Vậy sao?”- Ngô Diệc Phàm nhếch môi, xem ra vật nhỏ này đích thực có chuyện thú vị. Đẩy Trân phi còn đang si mê ra, sửa sang lại y bào nói: “Trẫm đột nhiên nhớ ra, hình như phải tới chỗ Đồng quý phi, ta đi trước, ái phi nàng nghỉ đi.”
Tạo thêm địch nhân cho Đồng quý phi cũng là một trong những lạc thú của Ngô Diệc Phàm, Trân phi còn đang nghĩ Hoàng Thượng coi trọng nàng, kì thật nàng cũng chỉ là quân cờ mà thôi. Mà y lần này thực ra cũng chỉ vì muốn làm rõ một việc, không hơn!
Trân phi không biết rõ tình huống bắt đầu chôn xuống mầm mống oán hận Đồng Diêu, mà Ngô Diệc Phàm căn bản không có đi gặp Đồng Diêu.
Khi Ngô Diệc Phàm trở lại Tử Thần cung thì trời đã tối, Phác Xán Liệt thấy y tiến vào chợt giật nảy, bật người đứng dậy khỏi giường, vì sợ hãi mà cả thân mình run rẩy, vậy là trốn không được sao?
Bỏ qua sự sợ hãi của hắn, Ngô Diệc Phàm nhếch môi đem hắn kéo vào trong lòng, ngồi ở bên giường cười nói: “Sợ sao? Hoàng hậu của ngươi còn không sợ!”
Nghe được Ngô Diệc Phàm nhắc tới hoàng hậu của hắn, Phác Xán Liệt vội kêu lên: “Ngươi làm gì nàng vậy? Nàng là cô gái tốt, ngươi không cần tổn thương nàng!”
-“Cô gái tốt?”
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, như là nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian.
-“Ngươi yêu nàng?”
-“Không có, nàng được chỉ định làm hoàng hậu của ta, ta cùng nàng không có tình cảm.”
Ngô Diệc Phàm vừa lòng nhếch môi, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi coi nàng là cô gái tốt, còn nàng lại nói ngươi rẻ mạt không đáng một đồng muốn bước lên long sàng của trẫm.”
Phác Xán Liệt ngơ ngác một chút, tại sao có thể như vậy? Chỉ có nàng sẽ cổ vũ an ủi hắn, vì cái hiện tại ngay cả nàng cũng phản bội hắn? Ta đây giờ còn lại cái gì? Không có gì sao?
Ngô Diệc Phàm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy tuyệt vọng của hắn, nhíu mày không vui, đem hắn đặt trên giường.
-“Không muốn.”
Phác Xán Liệt lập tức hồi thần, thấy Ngô Diệc Phàm muốn cởi quần áo mình liền hoảng loạn.
-“Không muốn, không cần như vậy, xin ngươi, ta không muốn…..”- Phác Xán Liệt liều mạng lắc đầu, hai tay vô lực chống cự lại động tác của Ngô Diệc Phàm.
-“Vật nhỏ, trẫm đã cho ngươi rất nhiều thời gian chuẩn bị.” – Ngô Diệc Phàm cười xấu xa.
-“Không, không muốn, không cần đối xử như vậy với ta, ta hiện tại đã không còn gì cả, không cần….”
Phác Xán Liệt giãy dụa, bỗng nhiên không nghe thấy gì nữa, nhắm chặt hai mắt để lại hai hàng thanh lệ.
-“Vật nhỏ?”
Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn mới phát hiện hắn đã hôn mê, nhíu nhíu mày cẩn thận đem người ôm vào trong lòng, lau sạch nước mắt, cảm thấy cho dù y có làm vậy thì hắn cũng đâu tới mức sợ hãi mà lịm đi, Ngô Diệc Phàm nhăn chặt mi, đem người đặt trên giường, truyền thái y.
-“Thế nào? Có gì bất thường không?”- Ngô Diệc Phàm ngồi ở bên giường mặt lạnh nhìn thái y
Lão thái y bị Hoàng Thượng nhìn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, xác nhận vài lần với nói: “Khải bẩm hoàng thượng, Phác tiểu chủ không có gì đáng lo ngại, chính là ăn không đủ, không đáp ứng được thể lực, tiểu chủ e là đã đói rất lâu.”
-“Ăn?”- Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, ở Tử Thần cung này ai có gan ngược đãi hắn?
-“Tiểu Bộ Tử”
Tiểu Bộ Tử ngay lập tức chạy lên nói: “Khải bẩm Hoàng Thượng, Xán chủ tử đúng là chưa từng ăn cơm, chỉ chịu dùng chút điểm tâm, hình như ăn uống không tốt, nô tài khuyên không được.”
-“Một khi đã như vậy sao không sớm nói cho trẫm!”
-“Nô tài đáng chết!”
Ngô Diệc Phàm nghiêm mặt lạnh lùng, như này là muốn tuyệt thực sao? Cũng không tính là vậy, vì ít nhất vẫn chịu ăn điểm tâm. Ăn uống không tốt sao? Ngô Diệc Phàm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Phác Xán Liệt, nói với Tiểu Bộ Tử:
“Truyền Ngự phòng chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, chờ Xán Xán tỉnh thì đưa tới.”
-“Dạ”- Không bị hoàng thượng xử phạt, lại thấy Hoàng Thượng quan tâm tới Xán chủ tử đáng thương như vậy, Tiểu Bộ Tử không khỏi vui mừng cong khoé miệng mà chạy đi.