Đang ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Ngô Diệc Phàm nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhíu mày càng sâu. Đồng quý phi quả hiên lợi hại, Ngô Diệc Phàm hừ lạnh.

-“Quý phi nương nương, người đừng làm khó dễ tiểu nhân, Hoàng Thượng thực sự ai cũng không gặp.” Tiểu Bộ Tử vội vội vàng vàng chắn ở trước Đồng quý phi đang muốn xông vào ngự thư phòng.

-“Hoàng Thượng như thế nào ngay cả bản cung cũng không gặp, tránh ra!” Đồng quý phi dáng người xinh đẹp đi đi lại lại, trừng đôi mắt tàn nhẫn sáng rực nhìn Tiểu Bộ Tử.

-“Nương Nương….”

-“Để cho nàng vào.”

Ngô Diệc Phàm cuối cùng phải lên tiếng, Tiểu Bộ Tử mới nặng nề thở hắt ra.

-“Còn không tránh ra cho bản cung!” – khoe khoang sửa sang lại quần áo nhìn Tiểu Bộ Tử, Đồng quý phi chỉnh tề tiến vào, lướt thân hình như rắn nước vào ngự thư phòng.

-“Ái phi có việc gì gấp?”

Đồng quý phi bày ra bộ dáng tiểu nữ nhân, hiền lành rót một ly trà cho Ngô Diệc Phàm

-“Hoàng Thượng, nô tì nghe nói Hoàng Thượng phong cho tên vua mất nước kia làm nam sủng?”

-“Ái phi nhanh như vậy đã biết, ái phi đối với chuyện của trẫm quả rõ như lòng bàn tay.”

Ngô Diệc Phàm trong lời nói có chút vui đùa, trên thực tế khẩu khí cũng cực kì lạnh, tâm tư của Đồng quý phi sao y lại không rõ?

-“Hoàng Thượng không nên hiểu nhầm nô tì, nô tì chỉ là quan tâm tới người, dù sao nạp một tên vua mất nước làm nam sủng thật không hợp lễ pháp”

-“Hả? Như thế nào lại không hợp lễ pháp?” Ngô Diệc Phàm hứng thú nhướng mày.

-“Hoàng Thượng, Huyền quốc từ xưa tới nay cũng chưa từng có tiền lệ hoàng đế mất nước được nạp vào hậu cung, nếu sau này tên hoàng đế đó làm phản, như vậy là cực kì nguy hiểm đối với hoàng thượng, sao có thể để hắn bên cạnh người?” – Đồng quý phi mạch lạc phân tích.

Ngô Diệc Phàm nhếch môi nguy hiểm: “Ái phi không biết hậu cung không được tham gia vào chính sự sao? Vẫn là nói ái phi nàng muốn làm hoàng hậu, bắt đầu giúp trẫm quản hậu cung đây?”

-“Nô tì không dám, nô tì thật là suy nghĩ cho hoàng thượng, vị hoàng đế kia là sát phụ thí huynh, người như thế không thể lưu lại được!”

Ngô Diệc Phàm thầm cười, cha con họ Đồng các ngươi vì ngôi vị hoàng hậu có gì không dám, bất quá, chỉ sợ dã tâm không chỉ ngừng ở đó đi! Không vội, Đồng thừa tướng, trẫm cùng các ngươi chậm rãi chơi đùa, trẫm sẽ làm các ngươi cảm nhận sâu sắc ta không hề thua kém phụ hoàng.

-“Trẫm không có ý trách phạt, ái phi mau trở về đi!’

Đồng quý phi không dám nói thêm, lặng lẽ lui ra.

Ngô Diệc Phàm thấy người rời đi, trong lòng tính toán một phen, sủng vua mất nước, sợ trẫm mượn sức thu phục lòng dân Đông Viễn phải không? Trẫm càng muốn sủng hắn, xem dã tâm của các ngươi bành trướng đến đâu. Sát phụ thí huynh sao? Vật nhỏ kia hả? Đột nhiên, Ngô Diệc Phàm nở nụ cười, một nụ cười bí hiểm, không ai biết lúc này y đang suy tính điều gì.

Trong Tử Thần cung, Phác Xán Liệt ngẩn người nhín bức tranh trên bàn. Ngày đó, nếu như ngoan ngoãn vẽ một bức thuỷ mặc, nếu không dại dột mà chọc giận Ngô Diệc Phàm, có phải hay không bây giờ sẽ khác? Tuy rằng mấy ngày nay y cũng không có tới Tử Thần cung, cũng không làm gì khiến mình khó chịu, chính là ở đây luôn có cảm giác không an tâm. Đây là tẩm cung của y, một ngày nào đó y vẫn sẽ đến, trốn cũng trốn không xong, đến lúc ấy, chính mình sẽ không tránh được việc dùng thân thể nam nhân này mà thị tẩm.

Nghĩ đến đấy, Phác Xán Liệt buồn bã cười, thật sự rất nhớ nhà, nhớ phụ hoàng, nhớ hoàng huynh. Nghĩ đến hoàng huynh Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt không khỏi run rẩy, hắn vẫn còn nhớ rõ, một năm trước, hắn đã kinh hoảng như thế nào khi thấy kiếm trong tay vào đâm vào bụng Ngô Thế Huân, người hoàng huynh hiểu rõ hắn nhất.

Tài hội hoạ của mình cũng do một tay Huân hoàng huynh chỉ dạy, chỉ mới trước đây Huân hoàng huynh còn khen ngợi hắn rất có năng khiếu, trò giỏi hơn thầy. Chính là hiện giờ, cảnh còn người mất, Huân hoàng huynh cũng không ở đây, phụ hoàng cũng không ở đây, chẳng có ai ở đây…Mà chính mình lại phải gánh tội danh sát phụ thí huynh.

Phác Xán Liệt run rẩy cầm bút, bút ở trong tay lại giống như năm đó, chính là hiện giờ đôi tay tàn phế này chẳng thể nào vẽ ra được bức tranh tuyệt diệu như hồi ấy nữa. Không biết từ khi nào, trong mắt Phác Xán Liệt đã ầng ậng nước, không chịu được mà rơi xuống.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng nữ tử cười nói cắt ngang suy nghĩ của Phác Xán Liệt. Mà lúc này, đột nhiên có năm, sáu nữ nhân hoa phục xinh đẹp tiến vào Tử Thần cung. Xem trang phục thế kia, họ chắc là hậu cung phi tử nào đó.

-“Ôi, Kim ốc tàng kiều* như thế nào lại giấu nam nhân a!-” Đi đầu không ai khác chính là người đã xông vào Ngự thư phòng ngày ấy, Đồng quý phi, ngữ khí thản nhiên nhuần nhuyễn bày ra thái độ khinh miệt.

-“Các tỷ muội, xem ra hoàng thượng không thưởng thức vẻ đẹp của chúng ta, loại tư sắc của nam nhân này không thể so với chúng ta được!”- Thục phi lắc lư bàn tay mềm mại mà cười nhạo.

-“Thân là nam nhân, lại không biết xấu hổ dùng thân thể câu dẫn hoàng thượng, thật là nhục nhã cho tổ tiên Đông Viễn nhà ngươi!”- Tiêu phi cũng thật hợp thời hợp địa mà xỉa xói một câu.

Mấy phi tử thông đồng đến đây vũ nhục vị vua mất nước này, các nàng chính là không phục nam nhân dung mạo cũng chẳng tới mức khuynh quốc khuynh thành này sao có thể được hoàng thượng ân sủng, liên tiếp vài ngày đều ở Tử Thần cung, hậu cung phi tử đã có ai được đãi ngộ đến như vậy, điều các nàng không biết chính là, Phác Xán Liệt cũng chẳng muốn như vậy.

Phác Xán Liệt im lặng nghe các nàng móc mỉa cười nhạo, trong lòng lại thêm đau khổ, nhưng vô lực phản bác. Hắn chính là vua mất nước đi ăn nhờ ở đậu, hiện tại còn là tiểu nam sủng, như thế nào có thể đấu lại các phi tử kia, huống chi cũng chẳng đáng cùng các nàng khẩu chiến. Lạnh nhạt buông bút trong tay, cũng không muốn để các nàng nhìn ra hai tay đã phế. Mà cái thái độ thản nhiên này của hắn lại càng chọc giận các phi tử, một nam sủng cỏn con mà dám bất kính với các chính quy nương nương tôn kính?

-“Phác công tử đây là có ý gì, hay vẫn còn nghĩ mình là hoàng đế trên vạn người? Ai cũng biết ở đây là Nam Huyền, không phải Đông Viễn, ai mà không biết ngươi chỉ là một nam sủng nho nhỏ của Nam Huyền?”- Đồng quý phi tao nhã cười, ngôn ngữ kịch liệt, câu chữ đâm thẳng vào nội tâm yếu ớt của Phác Xán Liệt, cũng không mất đi dáng vẻ của cung phi đứng đầu.

-“Quý phi tỉ tỉ cũng đâu cần nhắc tới chuyện thương tâm của Phác công tử, Phác công tử vốn am hiểu hội hoạ, chính là thánh hoạ của Đông Viễn, sao tỉ không thỉnh Phác công tử vẽ một bức hoạ cho chúng ta thưởng thức?”-Tiêu phi làm ra vẻ thương xót.

Nghe xong lời nói của Đồng quý phi, Phác Xán Liệt trong lòng đã một trận bốc lên, lại nghe Tiêu phi nói hắn vẽ tranh cho các nàng thưởng thức, nghiễm nhiên coi hắn là kẻ bán tranh giữa đường. Hắn như thế nào có thể bị đông đảo người cùng vũ nhục như vậy, huống chi lần này còn là….nữ nhân? Phác Xán Liệt trong lòng buồn bã cười, đừng nói là không thể vẽ tranh, dù cho là có thể, hắn cũng không vẽ cho các nữ nhân này, công dạy dỗ của Huân hoàng huynh không lẽ lại vì mục đích ấy?

Thấy Phác Xán Liệt lẻ loi ngồi bất động, vài vị phi tử tức giận, một tên nam sủng cỏn con mà dám làm càn đến mức độ ấy!

-“Quý phi tỷ tỷ, Phác công tử phạm thượng như vậy, đã là phạm vào điều tối kỵ trong cung.”

Đồng quý phi cười, đã là phạm thượng, như vậy nàng càng có lí do để bắt hắn.

-“Người đâu, bắt Phác Xán Liệt lại cho ta.”

Đồng quý phi hạ lệnh, ngoài cửa lại không có ai dám tiến vào. Đây vốn là tẩm cung của hoàng đế, ngoài cửa lại đều là người của Ngô Diệc Phàm, vì thế đối với mệnh lệnh của Đồng quý phi làm bộ chỉ nghe mà không thấy. Thấy không có người nghe lệnh, dư quang lại nhìn tới vài vị phi tử khác trong mắt có ý cười nhạo mình, Đồng quý phi khẽ đưa mắt ra hiệu, tỳ nữ bên người liền trái phải tiến lên giữ chặt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt vốn rất ghét bị người khác đụng vào, hiện giờ lại bị…phi tử này vũ nhục trước mặt mọi người, dù cho tính tính hắn có tốt đến mấy cũng không tránh được nổi ý phản kháng.

Thấy Phác Xán Liệt phản kháng, tỳ nữ kia lập tức cho hắn một cái tát, các vị phi tử trong lòng cả kinh, đây là tẩm cung của Hoàng Thượng, sao đến phiên một nữ tỳ có thể làm càn như vậy. Đồng quý phi lại nở nụ cười ngạo mạn, nàng ra lệnh, nữ tỳ được nàng dạy dỗ hiển nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng.

Phác Xán Liệt trên mặt bỏng rát vì đau, trong lòng khổ sở, hiên giờ đến cả tỳ nữ cũng làm nhục hắn đến nông nỗi này sao?

-“Các ái phi sao lại tụ họp đông đủ thế này?”

Một trận cười khẽ truyền đến, Ngô Diệc Phàm tiến vào Tử Thần cung, mặt y mang nét tươi cười, nhưng ánh mắt thì không thể băng lãnh hơn được nữa.

Trong lòng các nàng biết Hoàng thượng lãnh tình, tàn nhẫn đến không cho phép người ta xin một con đường sống, vài vị phi tử liền bắt đầu hối hận lẽ ra không nên cùng Đồng quý phi đến đây làm loạn. Đồng thừa tướng là tam triều nguyên lão, nhưng các nàng….vốn cũng chẳng có chỗ dựa vững chắc, nếu Hoàng thượng nổi giận, càng nàng cũng khó tránh khỏi cái chết.

-“Hoàng Thượng, nhóm nô tì là đến thăm Phác công tử, không ngờ Phác công tử ác ngôn tương đối, khiến chúng nô tì thực sự uỷ khuất, mong Hoàng thượng làm chủ cho chúng thần thiếp.”

Đồng quý phi ra vẻ đáng thương, khẽ lấy cổ tay lau mắt, làm như thật sự có nước mắt chảy ra vậy, không biết vừa rồi ai mới là người ác ngôn tương đối.

Tỳ nữ kia thấy Hoàng Thượng tiến vào đã sớm buông Phác Xán Liệt ra, nghe lời đứng sang một bên. Mà Phác Xán Liệt thì đứng cúi đầu, vài sợi tóc trên trán thuận thế rủ xuống che đi hai mắt trong suốt, cũng không hề phản bác lời nói của Đồng quý phi. Nói cũng vô dụng, dù có biện bạch thế nào, ai sẽ lắng nghe hắn, ai sẽ tin hắn đây? A, Đồng quý phi chắc cũng nhìn ra hắn không thích tranh luận nên mới vu tội đi!

Khuôn mặt Ngô Diệc Phàm không hề thay đổi, trong lòng cười khẽ, vật nhỏ này mà ác ngôn thì cũng thực thú vị đi. Y tiến lên vài bước đem Phác Xán Liệt ôm vào lòng, khẽ hôn lên trán hắn: “A? Xán Xán của trẫm đã nói cái gì ác ngôn tương đối?”

Chúng phi thấy hành động của hoàng thượng đều ngẩn người, nghĩ thầm là chọc phải nam nhân không nên dây. Phác Xán Liệt cũng ngây ngốc sửng sốt một chút, không nghĩ tới Ngô Diệc Phàm lại như vậy.

Bỗng nhiên, Ngô Diệc Phàm liếc thấy dấu bàn tay còn đỏ bừng trên mặt Phác Xán Liệt, thái độ lập tức trầm xuống, tay nắm chặt cằm buộc hắn ngẩng đầu để nhìn cho rõ.

Phác Xán Liệt chạm phải ánh mắt âm lãnh của Ngô Diệc Phàm thì hơi run rẩy, lập tức cụp mắt, mặc cho Ngô Diệc Phàm giữ chặt thắt lưng hắn.

-“Là ai đánh?” – Ngô Diệc Phàm hỏi Phác Xán Liệt, nhưng lại nhìn Đồng quý phi.

Đồng quý phi cả người run lên, hồi lâu mới bình tĩnh lên tiếng: “Hoàng thượng, Phác công tử phạm thượng, nô tỳ cũng có thể trừng phạt hắn một chút chứ!”

Không dám bỏ qua hàn khí toát ra trên người hoàng thượng, các vị phi tử chân tay đều co cóng nghĩ cách lùi về sau một chút.

-“Phạm thượng?” -Ngô Diệc Phàm không giận mà cười, mỉa mai nhìn chúng phi liếc mắt một cái: “Xán Xán đã có thể ở lại Tử Thần cung, địa vị hắn so với các người chẳng lẽ thấp hơn sao?”

Ngô Diệc Phàm nói ra một câu ý tứ không rõ ràng nhưng lại làm cho người ta sửng sốt. Theo đạo lý thì địa vị của nam sủng không bì kịp với phi tần, nhưng hoàng thượng vừa nói địa vị của hắn so với các nàng không thấp hơn, cái này là có ý gì?

Chúng phi không dám tự suy đoán ý tứ của quân vương, chỉ cảm thấy Phác Xán Liệt hẳn không phải hạng người hời hợt, trong lòng chợt rùng mình, đừng nên vì việc này mà mất mạng thì tốt.

Đồng quý phi cũng hiểu được phải bo bo giữ mình, lập tức thi lễ nói: ‘Hoàng thượng nói chí phải, là chúng nô tì thất lễ, mong Phác công tử không trách tội.”

Phác Xán Liệt vốn không phải người thù dai, đang muốn mở miệng tha thứ, lại nghĩ ở đây đâu đến phiên hắn nói chuyện, vì thế ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, muốn xem phản ứng của y một chút nhưng nhìn dưới ánh mắt của Ngô Diệc Phàm lại mang ý cầu cứu.

Ngô Diệc Phàm nâng nhẹ hai má Phác Xán Liệt, chậm rãi nói: “Đôi tay này là không thể giữ lại.”

Còn chưa chờ mọi người hiểu được ý tứ trong lời nói, chỉ kịp nghe nha đầu kia kêu lên một tiếng thảm thiết, một đôi tay máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất.

-“A____”

Các vị phi tử trong lòng rùng mình la hét ầm lên, nhưng sợ làm phiền hoàng thượng mới cố khắc chết nỗi sợ trong lòng, không dám lên tiếng, sợ gây phiền tới hoàng thượng sẽ không tránh được hoạ diệt thân.

Phác Xán Liệt dù sao cũng là người đọc sách, nhìn thấy máu chảy đầm đìa trong lòng hoảng hốt, không tự chủ được vùi đầu vào ngực Ngô Diệc Phàm, trong lòng cũng lại sợ Ngô Diệc Phàm thêm vài phần.

Ngô Diệc Phàm cũng không giận, thân thủ nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn, dùng tay áo bào chắn khung cảnh máu me kia đi.

-“Chúng ái phi có muốn ở lại Tử Thần cung dùng bữa không?”

Ngữ khí âm lãnh khiến các phi tử bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, vội vàng quỳ rồi yên tĩnh lui ra ngoài, Đồng quý phi liếc nhìn tỳ nữ của mình một cái, lại liếc nhìn Phác Xán Liệt một cái, trong lòng hận ý lại gia tăng thêm vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play