Liên tiếp hai ngày, Phác Xán Liệt không ăn quá một miếng đồ ăn, chính là mỗi lần có điểm tâm mang đến thì miễn cưỡng ăn một chút, nhưng cũng không ăn được no. Tiểu Bộ Tử hỏi hắn vì sao không ăn cơm, hắn cũng chỉ từ chối nói là ăn không vào. Như thế nào có thể nói với người khác là tay hắn không cầm được đũa? Chẳng lẽ lại chờ người khác đút? Hắn có chết cũng sẽ không ở nơi này, trước mặt những người này mà làm mình mất mặt, bọn họ sẽ cười nhạo mình.
Hai ngày không gặp Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt trong lòng bình tĩnh rất nhiều, thân thể cũng sớm khôi phục, hi vọng vẫn có thể tĩnh tâm như vậy, được ở một mình cũng tốt, chỉ cần đừng gặp tên hoàng đế tàn nhẫn kia.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Phác Xán Liệt ngồi ở đầu giường ngẩn người một lúc lâu liền ngủ quên mất, Ngô Diệc Phàm nhìn gương mặt Phác Xán Liệt khi ngủ, nhẹ ngàng vuốt ve hai má hắn. Hắn ngủ thật đáng yêu, y thích bộ dạng ngoan ngoãn này của Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt đã nhiều ngày đều ngủ không sâu, cảm giác được trên mặt có động thì liền mở to mắt, đúng lúc chạm mắt với Ngô Diệc Phàm, đại não lập tức hoạt động, né tránh đụng chạm của hắn.
-“Thế nào, tiểu nam sủng của trẫm không thích trẫm đụng vào?” Ngữ khí khó chịu mang theo thái độ trêu tức.
-“Ta không phải nam sủng, không phải…”- Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt thanh âm ngày một nhỏ, đầu cũng cúi ngày càng thấp, nỗi sợ hãi trong lòng lan tràn không một chút kiêng nể.
Ngô Diệc Phàm hừ lạnh một tiếng, ngồi gần hắn, không để cho hắn có cơ hội thoát ra, bàn tay to chuẩn xác nắm lấy eo hắn, Phác Xán Liệt không dám cử động, cũng không ngừng run rẩy.
-“Phong ngươi làm nam sủng vẫn là coi trọng ngươi rồi, ngươi vốn chính là vua mất nước.”
Lời nói của Ngô Diệc Phàm vừa trêu tức, lại mang theo tàn nhẫn đánh sâu vào tâm Phác Xán liệt, vua mất nước…..nam sủng…..
-“Ta không phải nam sủng!” Phác Xán Liệt bị chính mình làm cho sợ hãi, không băn khoăn mà bật ra những lời này, bỏ tay Ngô Diệc Phàm ra muốn rời đi.
Ngô Diệc Phàm sắc mặt ngày càng trầm, dám ngỗ nghịch như vậy, tay giữ chặt Phác Xán Liệt một phen, không chút lưu tình vứt hắn lên giường, chế trụ hai tay đem hắn đặt dưới thân, nhìn hắn vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy.
“Tiểu nam sủng, đêm đã khuya, chúng ta nên đi
ngủ.”
Nói xong, Ngô Diệc Phàm giả bộ như muốn cởi bỏ áo Phác Xán Liệt.
-“Không được, ta không phải nam sủng…..”
Thanh âm run rẩy ngăn lại động tác của Ngô Diệc Phàm
Ngô Diệc Phàm đứng dậy sửa sang lại áo choàng, Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn y, y cứ như vậy mà bỏ qua sao?
-“Không phải nam sủng? Xem ra bọn họ còn chưa dạy dỗ ngươi cho tốt đâu.”
Oành! Đầu óc Phác Xán Liệt nhất thời trống rỗng, những lời này của y là có ý gì? Không, hắn không muốn tới phòng điều giáo, không muốn…
-“Không cần, ta không cần….” Chưa kịp suy xét, Phác Xán liệt theo phản xạ đứng dậy, cầm lấy cổ tay áo Ngô Diệc Phàm run rẩy cầu xin, lệ đã rơm rớm hốc mắt.
-“Không cần? Chính là trẫm vẫn cảm thấy ngươi cần được dạy dỗ tốt một phen, người đâu…..”
-“Không cần!” Tính thế cấp bách, Phác Xán Liệt nhào vào ngực Ngô Diệc Phàm, liều mạng xiết chặt lấy ngực áo y, chính là tay vô lực, điều này làm cho hắn càng thêm luống cuống.
-“Không cần, ta không muốn đi đâu, xin ngươi…”
Người trong lồng ngực một mực run rẩy khiến Ngô Diệc Phàm nhíu nhíu mày.
-“Hoàng thượng, người có gì phân phó?”- Tiểu Bộ Tử vội vàng chạy tới
Thấy có người đến, Phác Xán Liệt càng dùng sức nắm lấy quần áo Ngô Diệc Phàm, vùi đầu trong ngực y, nước mắt rốt cuộc kìm không được mà chảy ra: “xin ngươi, xin ngươi….”
Ngô Diệc Phàm giờ phút này thấy Phác Xán Liệt hệt như đứa nhỏ, cuối cùng lặng lẽ thở dài, nhấc tay, ra hiệu cho Tiểu Bộ Tử lui ra.
“Lên giường đi.”
Phác Xán Liệt ngẩn người, cũng không dám phản kháng, thuận theo bò lên trên giường.
Ngô Diệc Phàm ngủ trên giường, thấy Phác Xán Liệt quỳ gối run rẩy, trong lòng hắn tột cùng có bao nhiêu sợ hãi, lão nô tài này không biết đã dùng thủ đoạn gì làm cho hắn sợ hãi hai chữ “dạy dỗ” đến thế?”
-“Không muốn bị điều đi phòng điều giáo, chắc là biết tiếp theo chính mình nên làm gì rồi đi?”
Phác Xán Liệt kìm nước mắt bắt đầu cởi quần áo, chỉ cần không đi phòng điều giáo thì như thế nào cũng được, như thế nào cũng tốt, chính là danh xưng nam sủng cũng không sao, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nước mắt vẫn không ngăn được mà rơi xuống, thật sự quá nhục nhã…
Ngô Diệc Phàm thu hết biểu tình đẫm lệ của Phác Xán Liệt vào trong mắt, lúc hắn cởi kiện quần áo cuối cùng, y bèn kéo hắn xuống, ôm chặt hắn trong lòng.
Phác Xán Liệt ngây người. Làm sao vậy? Không cần thị tẩm nữa sao?
-“Ta…”
-“Đừng ồn nữa, ngủ đi!” Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt nói, kéo chăn cẩn thận phủ lấy hai người.
Như thế nào đột nhiên lại…Phác Xán Liệt lí giải không được hành động của Ngô Diệc Phàm, nghĩ bụng có lẽ nào y đổi phương thức tra tấn? Không cần thị tẩm nữa? Vậy y muốn làm gì chứ?
-“Ngủ đi, không nghe thấy sao!”
Phác Xán Liệt run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm của y. Vì cái gì phải ôm như vậy, đối diện với bộ mặt chưa bao giờ phơi bày ra của vị hoàng đế này, hắn thực không dám ngủ.
Thấy Phác Xán Liệt cứng ngắc trong lòng mình, Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng xoa xoa: “Đêm nay sẽ không động vào ngươi, an tâm ngủ đi.”
Phác Xán Liệt ngẩn người, vừa rồi giống như ảo giác vậy, chính là nam nhân lãnh khốc này đang ôm mình sao? Vì cái gì lại cảm thấy có chút ấm áp? Trên đầu có cảm giác mềm nhẹ khiến Phác Xán Liệt có cảm giác bay vào cõi thần tiên, một chút lại một chút, vừa ôn nhu, vừa ấm áp. Phác Xán Liệt như con mèo nhỏ đi vào cõi vô thức, dần dần chìm vào giấc ngủ, lại ngủ rất an tâm, rất giống đêm hôm đó.
Nhìn thiên hạ trong lòng, Ngô Diệc Phàm không khỏi mâu thuẫn, vật nhỏ này căn bản sao có năng lực làm hoàng đế, cũng chẳng có dã tâm, thế nhưng lại sát phụ thí huynh?