Tại Tử Thần cung, Ngô Diệc Phàm khẽ nhăn đôi lông mày anh tuấn: “Tiểu Bộ Tử, người đâu?”
Tiểu Bộ Tử nhìn thoáng qua tẩm cung trống huếch, lập tức hiểu được ý tứ của Hoàng Thượng.
-“Bẩm Hoàng Thượng, tân nam chủ đã bị mang đến phòng điều giáo rồi ạ.”
-“Điều giáo?” Đó là cái gì?
-“Chính là trước khi trở thành nam sủng, phải để thân thể nam chủ làm quen với nội dung cùng kĩ thuật thị tẩm.”
Nghe thấy vậy lông mày Ngô Diệc Phàm càng nhíu chặt: “Ai hạ lệnh như thế!”
Y đột nhiên quát lớn làm Tiểu Bộ Tử nhảy dựng, bật người hốt hoảng quì xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận, đây là qui định trong cung, hoàng thượng chưa từng có nam sủng tất nhiên là không biết, nam sủng của thái thượng hoàng trước kia đều phải chịu qua điều giáo.”
-“Người ở đâu?”
-“Để nô tài đưa Hoàng Thượng đi”-Tiểu Bộ Tử vội vàng đứng dậy dẫn đường.
Thời điểm tới gần phòng giáo điều, Tiểu Bộ Tử mỗi bước chân tâm đều như nảy lên, như thế nào lại không hề có động tĩnh gì? Như thế nào một chút âm thanh đều không có? Không phải là không chịu nổi…..chết rồi chứ! Nghĩ đến đây, Tiểu Bộ Tử mặt mày trắng bệch, giờ làm sao cho tốt đây?
Đẩy cửa ra, tình cảnh bên trong không khỏi khiến lòng Ngô Diệc Phàm run lên. Tiểu hoàng đế mất nước quật cường trần trụi nằm trên tấm gỗ lim, hạ thân nhuốm đỏ vô cùng thê thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi cắn đến bật máu, hơi thở mong manh giống như không còn thở nữa.
Một đám thái giám thấy hoàng đế đích thân tới liền ngừng động tác, cung kính quỳ trên mặt đất hành lễ.
-“Các ngươi thật to gan! Người Trẫm còn chưa chạm qua mà các ngươi đã nhìn đến mấy lần.”
-“Hoàng thượng bớt giận, đây là qui định, chúng nô tài nào dám nhìn ngắm tiểu chủ.”
Ngô Diệc Phàm nghiêm mặt tiến lên vài bước, rút thứ ở dưới hạ thân Phác Xán Liệt ra, ôm lấy hắn, chợt nhìn mà cảm thấy chẳng khác nào ôm một người đã chết. Tiểu Bộ Tử nhanh chóng chạy tới lấy áo choàng khoác lên người Phác Xán Liệt. Ngô Diệc Phàm nhìn người trong lòng hôn mê bất tỉnh, nhíu mày càng sâu: “Tiểu Bộ Tử, truyền thái y.”
-“Dạ”
-“Còn nữa…” Ngô Diệc Phàm chán ghét nhìn quanh bốn phía “Niêm phong cái nơi dơ bẩn này lại!”
Sau đó y cũng không thèm nhìn lại, liếc mắt một cái, nghênh ngang ôm Phác Xán Liệt rời đi.
Nửa đêm, Tiểu Bộ Tử phụng mệnh ở lại Tử Thần cung chăm sóc Phác Xán Liệt. Mà lúc này sắc mặt Phác Xán Liệt ngày một kém, mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết miệng không ngừng thầm thì điều gì.
Tiểu Bộ Tử nhìn gương mặt thanh tú của Phác Xán Liệt, trong lòng nổi lên một trận cảm khái, vốn cũng là tiểu hoàng tử được nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng nước mất nhà tan, lại từ tù binh thành nam sủng, thật là đáng thương!
-“Phụ hoàng, Xán nhi đau quá….”- Mặt Phác Xán Liệt chuyển dần từ trắng sang hồng, hai tay vô lực đẩy chăn.
-“Tiểu chủ,” Tiểu Bộ Tử tiến lên kéo chăn lại bị độ ấm trên tay hắn làm cho hoảng sợ, cẩn thận đưa tay đặt lên trán hắn kiểm tra, trời ạ… nóng quá!
Tiểu Bộ Tử bất chấp, lập tức chạy về phía Ngự thư phòng
-“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…..”
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, tiếp tục xem tấu chương trong tay.
-“Hoàng Thượng, tiểu chủ phát sốt rồi, thân mình nóng đến lợi hại.”
Ngô Diệc Phàm lúc này mới buông tấu chương trong tay xuống: “Vậy sao còn không truyền thái y?”
-“Dạ bẩm, nô tài đi truyền ngay.”- Tiểu Bộ Tử kích động đứng dậy chạy tới thái y viện.
Ngô Diệc Phàm ngồi ở đầu gường, một lần lại một lần giúp Phác Xán Liệt sắp lại chăn bị đẩy ra, mày cũng nhíu càng sâu, thói quen thực không tốt, lại cứ thích đá chăn ra, đúng là tiểu hoàng đế được nuông chiều từ bé.
-“Nóng quá….”. Bởi vì phát sốt, Phác Xán Liệt đẩy chăn muốn làm cho chính mình mát mẻ một chút, thế nhưng Ngô Diệc Phàm luôn nhằm đúng lúc giúp hắn chỉnh lại chăn. Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng đẩy chăn mang theo lo lắng.
Ngô Diệc Phàm nhìn thấy Phác Xán Liệt vì nóng mà khó chịu, khẽ thở dài, cởi áo choàng chui vào chăn ôm Phác Xán Liệt vào trong ngực, Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng cảm nhận được một cảm giác man mát, cũng không sợ chết mà chui vào trong lòng Ngô Diệc Phàm, tựa vào ngực hắn. Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút, sau đó ôm sát lấy Phác Xán Liệt, quấn chăn, bọc chặt lấy Phác Xán Liệt.
Nhớ lại hôm nay hắn run rẩy trên triều, nào ngờ hiện giờ lại chẳng hề phòng bị, nghĩ đến việc hắn quan tâm đến dân chúng ở nơi kia cũng không uổng là một minh quân. Chỉ tiếc Đông Viễn sớm đã suy bại không thể cứu vãn, lần này mất nước cũng không phải lỗi do hắn, chung qui còn bởi đứa nhỏ còn chưa nhiều kinh nghiệm. Năm xưa Ngô Diệc Phàm 10 tuổi đã đăng cơ, một đường rèn luyện đến tận bây giờ, lãnh khốc lại quyết đoán, thủ đoạn sớm đã làm cho các nước phải kiêng sợ.
-“Hoàng thượng, thái y đến rồi,”
Tiểu Bộ Tử dẫn thái y vào tẩm cung, cả hai người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, ngây ngốc đứng không nhúc nhích. Hoàng Thượng, cư nhiên lại chiếu cố tên vua mất nước kia, thân mật như thế! Tuy nói trong hậu cung có không ít mỹ nhân phi tử nhưng chưa từng có vị nương nương nào được đối đãi như vậy.
-“Thất thần làm gì, còn không mau đến đây!”- Ngô Diệc Phàm mặt lạnh nhìn thái y, cũng không hề có ý định rời khỏi chăn.
-“Dạ”- Thái y đi tới bên giường, đặt hòm thuốc trong tay xuống, nhưng không biết bước tiếp theo phải làm gì bây giờ, Phác công tử nằm trong lòng hoàng thượng, hắn làm thế nào bắt mạch chẩn bệnh được a ~
-“Hoàng thượng, cái đó….người có thể buông Phác tiểu chủ không….tiện cho lão thần…”
-“Không cần, cứ như vậy mà chẩn bệnh đi!”- Ngô Diệc Phàm cẩn thận đưa một tay Phác Xán Liệt ra ngoài chăn.
-“Dạ”
Hoàng thượng cho phép, lão thái y mới dám bắt tay vào chẩn bệnh, xác định là lên cơn sốt mới bắt đầu bốc thuốc.
-“Tiểu Bộ Tử, đi theo thái y bốc thuốc, ở lại một lát rồi bưng thuốc tới.”
“Dạ”- Tiểu Bộ Tử đang định rời đi, tới cửa vẫn còn quay lại “Hoàng thượng, có nên chuyển tiểu chủ sang cung khác không?”
Tử Thần cung là tẩm cung của Ngô Diệc Phàm, trước cũng từng có vị nương nương được ân chuẩn đến Tử Thần cung thị tẩm, nhưng xong việc cũng quay về cung của chính mình, chưa bao giờ có vị nương nương nào có thể ở nơi này qua đêm đến sáng hôm sau, mà hiện giờ tiểu chủ trong này nhiều nhất cũng chỉ là nam sủng, lại càng nên chuyển sang cung khác, trời sẽ chẳng mấy chốc mà sáng.
Ngô Diệc Phàm chần chừ một chút mới nói: “Để hắn ngủ ở đây, ngươi còn không đi lấy thuốc.”
Tiểu Bộ Tử kinh ngạc hồi lâu mới gật đầu nhanh chóng rời đi.
Phác Xán Liệt từ từ hồi tỉnh, đau quá, toàn thân đều đau, cổ tay càng đau, không cử động được. Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua đã gặp, trong lòng không khỏi sợ hãi tràn ngập. Gân tay bị đứt, sau này có phải sẽ không thể vẽ tranh? Vươn hai tay, không hề có vết thương, nhưng cũng đã là một đôi tay tàn phế, không bao giờ…có thể dùng sức được nữa!
Phác Xán Liệt trong lòng bi thương, không kìm được mà rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn hắn đã có khi nào bị đối đãi như vậy, giờ bởi vì hắn là vua mất nước cho nên mới dễ dàng bị lăng nhục như thế phải không? Đều là vì Ngô Diệc Phàm, đều là do hắn, đều là do hắn…
Nghe được tiếng bước chân ngoài điện, Phác Xán Liệt bèn giật mình lau khoé mắt, quyết không thể để cho người khác thấy hắn yếu đuối! Nhìn chằm chằm căn phòng nửa ngày mới phát hiện không phải là phòng dạy dỗ hôm qua, là ai đã cứu ta! Là đã dạy dỗ xong rồi sao? Đêm qua hắn đã có một giấc mơ rất kì lạ, mơ thấy được ôm thực ấm áp. Đến Huyền Thánh mấy tháng, cũng chưa từng an tâm mà ngủ như tối qua.
Nhưng mà, đây rốt cuộc là nơi nào?
-“Tiểu chủ, người tỉnh rồi?”
Tiểu Bộ Tử vui mừng mà đem thuốc cùng đồ ăn đặt trên bàn, tiến lên đưa tay kiểm tra trán Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt sợ hãi né tránh, hắn còn nhớ rõ, đây chính là tiểu thái giám hầu hạ bên người hoàng đế.
Tiểu Bộ Tử thấy tay mình bị né tránh, sửng sốt một chút mới cung kính nói: “Nô tài đáng chết, mạo phạm tiểu chủ, tiểu chủ đã thấy thân thể đỡ nhiều chưa?”
-“Cái gì tiểu chủ?” Phác Xán Liệt tránh ở trên giường sợ hãi nhìn Tiểu Bộ Tử, hắn không muốn quay lại phòng điều giáo, không bao giờ nữa!
-“Nam sủng trong cung đều xưng tiểu chủ, tiểu chủ không biết hôm qua Hoàng Thượng đã phong người làm nam sủng rồi sao?”
-“Không phải, ta không phải nam sủng gì cả, đừng gọi ta là tiểu chủ!”- Phác Xán Liệt căng giọng mắng, hắn đương nhiên biết cái gì là tiểu chủ, nhưng hắn không phải vậy, tuyệt đối không phải, hắn như thế nào có thể là nam sủng! Không thể được!
-“Tiểu chủ đừng nóng giận….”
“-Đừng gọi ta là tiểu chủ!” Phác Xán Liệt run rẩy hô to, nước mắt cũng sắp không khống chế được, hắn không phải nam sủng gì hết, hắn không phải nam sủng, không phải….
-“Vâng, Tiểu Bộ Tử đã biết, vậy gọi là chủ tử, Xán chủ tử được không?”- Tiểu Bộ Tử quỳ trên mặt đất nhẹ giọng nói, vị chủ tử này thật đáng thương, hắn nghĩ muốn hảo hảo chiếu cố, huống chi đây cũng là do Hoàng thượng đã phân phó.
Phác Xán Liệt không thèm đáp lại, ở trên giường run rẩy, cái gì cũng tốt, chỉ cần không phải mang cái danh “nam sủng” ghê tởm kia, cái gì cũng được.
-“Chủ tử, Tiểu Bộ Tử mang tới chút điểm tâm, chủ tử chịu khó ăn một chút đi.”
Tiểu Bộ Tử đứng dậy đem đồ ăn bưng tới, dâng lên trước mặt Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt nhìn nhìn hai tay mình, không biết còn có thể dùng sức mà lấy đũa ăn cơm không, nhưng tuyệt không thể để người khác nhìn thấy hình dạng của hắn hiện giờ.
-“Ngươi lui đi, ta tự mình ăn.”
“Vâng, Xán chủ tử có việc thì kêu nô tài, nô tài ở ngay bên ngoài điện.”- Tiểu Bộ Tử cung kính đặt đồ ăn lên bàn.
Phác Xán Liệt trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, để cho hắn được một mình đi, không cần bất luận kẻ nào tới cười nhạo hắn!
-“Xán chủ tử, Hoàng Thượng nhiều ngày nay có chút bận bịu, từ nay trở đi sẽ đến thăm người, Xán chủ tử hảo hảo dưỡng thương, nô tài cáo lui.”
Nhìn thấy Tiểu Bộ Tử rời đi, Phác Xán Liệt trong lòng lại nổi lên một trận dao động, tốt nhất đừng bao giờ tới mới phải, nam nhân tàn nhẫn kia rốt cuộc muốn đem hắn biến thành thế nào?
Cẩn thận rời giường, đi đến trước bàn, không muốn động tới miệng vết thương, tay run rẩy cầm đôi đũa, thật cẩn thận đem đôi đũa nắm chặt trong tay, không tồi, tuy rằng chẳng có lực, nhưng vẫn còn có thể dùng đũa. Tiến thêm một bước tới phía đĩa rau, lại căn bản không dùng được lực. Chiếc đũa nằm giữa bàn sắp chạm tới rồi, tay lại run rẩy một chút, đôi đũa cùng đồ ăn tất cả đều rơi trên bàn.
Phác Xán Liệt dại ra nhìn chén đĩa, không còn, cái gì cũng đều không còn, cái gì cũng không thể, ngay cả cơm cũng không thể tự mình ăn. Chậm rãi ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy gương mặt đầy nước mắt, làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?