“Có chuyện gì, sao mấy đứa lại cãi nhau thế.”

“Dì ơi, cháu chỉ muốn xem túi của em ấy một chút, mà em ấy không chịu~” Dương Hiểu Lệ lập tức đánh đòn phủ đầu, cô hiểu rõ suy nghĩ muốn con cháu trong nhà hòa thuận với nhau, một điều nhịn chín điều lành của mọi người trong nhà, mà bà nội Tô là ví dụ điển hình.

Quả nhiên, bà nội Tô lập tức nhìn chằm chằm Tô San: “Chỉ là một cái túi rách thôi, để chị cháu xem một cái thì có làm sao, cứ như bị cắt mất miếng thịt vậy.”

Tô San hốt hoảng, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, thậm chí còn nghĩ tới việc ôm túi chạy trốn, nhưng chỉ vừa nghĩ đến thì cô đã tự gạt đi suy nghĩ ngu ngốc này. Chưa nói đến việc có thể mang hết số tiền hai mươi ngàn đồng này đi hay không, dù có thể trộm mang đi một trăm đồng thì cái cơ thể nhỏ bé, yếu ớt mới mười một tuổi này của cô cũng không tài nào chạy thoát nổi.

Bây giờ cô không thể bỏ nhà ra đi.

Phải làm sao mới tốt đây.

Trán Tô San toát mồ hôi lạnh, cô cắn răng oán hận nhìn về phía Dương Hiểu Lệ, vô cùng khó chịu: “Sao cháu phải đưa cho chị ấy chứ!”

“Em trừng chị làm gì! Một cái túi rách mà thôi, nhìn một cái cũng có làm sao đâu! Keo kiệt thế.” Bên này đang giương cung bạt kiếm, bên kia Dương Hiểu Lệ sợ còn chưa đủ chuyện, lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

“Con nhóc chết tiệt này!” Lão Phật Gia uy quyền vẫn luôn nói một không nói hai đột nhiên bị thách thức, hai mắt bà tối sầm lại. Làm sao bà có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, đây đã không đơn giản chỉ là chuyện một cái túi cỏn con nữa.

Bà nội Tô bước tới định cho Tô San một cái tát, ở cái thời đại trọng nam khinh nữ này thì hành động ấy vô cùng bình thường.

Tô Cẩn Du không thể để yên được, dù chuyện này xảy ra quá đột ngột thì cậu vẫn phải sớm nghĩ ra cách giải quyết.

Đối mặt với trường hợp khẩn cấp thì trẻ con chỉ có mỗi cách gào khóc mà thôi, trăm trận trăm thắng.

“Uhuhuhu!” Tô Cẩn Du ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, bộ dạng hoàn toàn là bị người dọa sợ, run rẩy ngước mắt lên nhìn Dương Hiểu Lệ.

Hai cô gái tức giận cãi nhau vì một chuyện vớ vẩn với một đứa bé đang gào khóc ầm ĩ, người ta thường sẽ nghiêng về bên nào đây?

Đáp án rõ như ban ngày.

“Được rồi được rồi, Cẩn Du đừng khóc nữa nhé. Mẹ, người cũng đừng quản bọn trẻ nữa.” Cô út bế Tô Cẩn Du lên, nhìn về phía con trai còn đang đứng cạnh cửa: “Đi nào Cẩn Du, cô út đưa cháu đi ăn mứt vỏ hồng nha.”

Không có bà nội Tô ở đây, Dương Hiểu Lệ cũng chẳng làm gì được nữa, dù họ có là họ hàng thì cũng chỉ là mối quan hệ thân sơ xa cách vốn không đáng nhắc tới.

Tô San thở dài, sợ Dương Hiểu Lệ lại tiếp tục kiếm chuyện nên chỉ đành mở túi ra cho Dương Hiểu Lệ nhìn thử: “Chị nhìn này, thật sự không có gì đáng xem đâu mà.”

Dương Hiểu Lệ liếc mắt, bên trong thực sự chỉ toàn quần áo cũ nát vá chằng vá đụp, cô ngẩng đầu tỏ ý không phục, nhăn mặt trông đến là xấu xí: “Một đống quần áo rách mà thôi, sao phải giấu chớ, đồ quỷ keo kiệt.”

Dù gì cũng là em gái mình, sao có thể mặc kệ người khác muốn nói gì thì nói, coi như quả hồng mềm mà tùy ý bắt nạt được. Nhị Ni lập tức trừng mắt: “Em ấy không hề keo kiệt nhé, em ấy cho chị xem trong túi có gì rồi đấy thôi.”

Dương Hiểu Lệ nhìn cô nhưng không phản bác.

Trong túi chỉ có kẹo bà nội mua cho cùng một đồng tiền.

Lý Ứng Hiếu vội tới hòa giải: “Em có mang bài poker nè, mọi người có muốn cùng chơi không?”

Lý Ứng Hiếu thầm nghĩ vẫn còn may, An Nhiên hôm nay không đi theo, bằng không không biết gian phòng này sẽ còn loạn tới mức nào nữa.

Buổi trưa, bố Tô, chú hai đều tới nhà bà nội Tô ăn cơm. Chẳng mấy khi con cái trong nhà tụ họp đầy đủ, bà nội Tô xuống bếp làm hẳn một bàn tiệc lớn, thậm chí còn làm thịt một con gà nhỏ.

Con gà bị bà nội Tô chặt thành mười khúc, dùng lửa nhỏ từ bếp lò hầm trong nồi hơn một tiếng, lại thêm vào một nắm to nấm dại mới hái từ trên núi xuống. Thịt gà hầm thơm ngon mọng nước, chất thịt mềm mại khiến Tô Cẩn Du ngửi thấy mùi thơm cũng thèm đến suýt chảy nước miếng.

Trẻ con trong nhà vốn ăn rất nhanh, chưa đến mười phút đã dùng bữa xong, chỉ còn mỗi Tô Cẩn Du vẫn cật lực ăn bị bố Tô bế lên ôm vào lòng: “Bé bự bảo bối của cha có phải lại béo lên rồi hay không.”

Cô út cũng cười: “Một ngày ăn những tám bữa lận, có thể không béo lên được hay sao.”

Bố Tô cúi đầu nhìn Tô Cẩn Du, ông cũng cười theo, nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy có chút chua xót.

“Lão đại.” Bà nội Tô ngồi xếp bằng trên giường xếp, miệng ngậm tẩu thuốc, nói với bố Tô: “Em gái con nói Cẩn Du nhà chúng ta có năng khiếu hội họa đấy, mới bảy tuổi đã có thể vẽ đẹp hơn mấy đứa trẻ mười tuổi nhà ở trấn trên rồi. Thế này người ta hay gọi là gì ấy nhỉ?”

Cô út gấp gáp tiếp lời bà: “Là thiên tài, trong vạn dặm mới tìm được một người như vậy.”

Bố Tô vừa nghe thấy lời này liền vui vẻ lên trông thấy, lông mày ông dãn ra, trong mắt chất chứa ý cười: “Bé bự bảo bối nhà chúng ta hóa ra lại lợi hại đến vậy sao.”

Tô Cẩn Du ngồi gặm đùi gà trong lòng bô Tô cười haha.

“Sau này anh cả được hưởng phúc rồi, Cẩn Du đúng là đứa trẻ có tiền đồ mà.” Chú hai nghe ra hàm ý trong lời nói của mẹ và em gái liền nhanh chóng tiếp lời, nhưng cũng không vạch trần chút tâm tư nho nhỏ của bọn họ.

Tô San đi ngang qua nghe thấy bọn họ nói chuyện thì thầm bĩu môi, có tiền đồ ấy à? Mấy câu này đời trước chú hai nói cũng đâu có ít, còn khiến bố âm thầm hoan hỉ không biết bao lâu, đề cao Tô Cẩn Du đến mức cậu chẳng biết còn biết trời cao đất dày là gì. Cuối cùng kết quả thế nào cũng chỉ có mình Tô San là rõ ràng nhất.

Nhìn anh cả cười vui đến vậy, cô út cũng không nhẫn tâm nói thẳng chuyện muốn nuôi đứa nhỏ ở nhà cô với anh. Anh cả nhà cô yêu thương đứa con trai nhỏ này đến mức nào cô đều hiểu. Nhưng nếu cô không nói ra, vẫn để đứa bé lớn lên trong cái thôn nhỏ này thì tiền đồ của nó sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, sau này chỉ có thể làm mấy công việc chân tay vớ vẩn như thợ sửa đồ gì đó.

Cái thời nghèo khó này, dù có là thợ sửa đồ có tay nghề thì vẫn phải ăn đói mặc rách.

“Anh cả, em muốn đưa Cẩn Du lên thành phố sống cùng chúng em, để thằng bé đến Cung thiếu nhi học vẽ tranh…” Cô út còn chưa nói xong thì bố Tô đã cắt lời.

“Không được, cho dù anh có đồng ý thì chị dâu em cũng không chịu đâu. Em cũng không phải không biết chúng ta coi Cẩn Du như tâm can bảo bối đến nhường nào.” Bố Tô không chút do dự, lập tức nói thẳng.

Cô út vốn cũng sớm đoán được, cô thở dài: “Anh cả à, anh phải nhìn xa trông rộng chút. Hai người không thể ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình như thế được, cha mẹ cần phải biết tính toán cho tương lai của con cái. Phải, vợ chồng hai người bây giờ đúng là không thể xa đứa nhỏ, nhưng chẳng nhẽ lại nhẫn tâm nhìn tương lai của nó bị chôn vùi trong cái thôn nhỏ nghèo nàn, lạc hậu này hay sao? Hai người muốn nó sau này cũng chỉ có thể sống một cuộc đời cơ cực, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm việc quần quật cho tới già giống hai người sao?”

Sau khi đánh vào tình cảm, cô út lại thêm một đòn tâm lý.

“Hơn nữa, thầy cô ở lớp học vẽ cũng rất thích Cẩn Du, bảo nó có thiên phú, thậm chí còn muốn miễn học phí cho nó. Nếu Cẩn Du nhà chúng ta có thể lấy được giải Quán quân trong cuộc thi dành cho thiếu niên - nhi đồng toàn quốc, thì không chỉ có thưởng từ cuộc thi thôi đâu, mà bên Cung thiếu nhi cùng thành phố cũng sẽ khen thưởng. Anh có biết đó là bao nhiêu tiền không, bằng với số tiền vợ chồng anh chị làm lụng vất vả cả năm trời đấy!” Lời này của cô út cũng không phải là nói khoác. Hiện nay trên thành phố rất coi trọng danh hiệu đến từ mấy cuộc thi này. Nếu thật sự có thể dành được giải Quán quân toàn quốc thì không chỉ có tiền mà còn có thể trực tiếp nhảy lớp không cần tìm cửa, trở thành học sinh tiểu học lớp hai.

Cô út vừa nói xong, bà nội Tô liền hưởng ứng, nói cái gì mà cô út là vì đứa nhỏ, tuyệt đối sẽ không lừa gạt mấy chuyện quan trọng thế này, lại còn nói cái gì mà trở thành Quán quân toàn quốc sẽ khiến Tô gia nhà chúng ta nở mày nở mặt biết bao nhiêu, lại thêm mấy lời loạn thất bát tao gì gì đó.

Hai người hợp lực, hoàn toàn là bộ dạng con hát mẹ khen hay. Đừng nói là bố Tô, đến cả chú hai cũng bị lay động rồi, ông còn hận không thể vứt đũa lại mà chạy ngay về nhà, cũng đưa thằng nhóc nhà mình đi học vẽ tranh.

“Thôi được rồi, để anh về nói chuyện với chị dâu em.”

Cô út quá hiểu anh cả nhà mình, anh ấy nói vậy thì xem ra chuyện này thành công một nửa rồi, chị dâu có nói gì cũng không cản được anh cả của cô nữa đâu.

Tô Cẩn Du thở dài nhẹ nhõm, cốt truyện đã bị cậu thay đổi rồi, kết cục của cậu cũng sẽ… Không, tương lai của cậu ở thế giới này hẳn sẽ tốt hơn nhiều.

Tô Cẩn Du thấy bản thân cậu đúng là quá cơ trí rồi. Nếu làm thế này thì cậu vừa không trở thành kỳ đà cản trở cuộc đời hạnh phúc suôn sẻ của nữ chính, vừa có thể quang minh chính đại thay đổi cuộc đời mình.

Tô Thư Nhan cả ngày mắng cậu là đồ thỏ trắng ngốc bạch ngọt, nhất định là đang lừa cậu, đúng vậy, tuyệt đối không sai.

Trong hai ngày tiếp theo, trên dưới Tô gia đúng là gà bay chó sủa. Đối với việc có nên cho Tô Cẩn Du lên thành phố học vẽ tranh hay không, quan điểm của bố mẹ Tô hoàn toàn trái ngược.

Bọn họ thường xuyên cãi nhau rồi lại vô tình nói ra mấy lời thô tục trước mặt con cái, cũng chẳng hơi đâu mà để tâm xem lũ trẻ có nghe hiểu hay không. Tô Cẩn Du cũng mặc kệ, cậu nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không để tâm. Đến khi cậu tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra mình đã ngồi trên xe khách cùng cô út và Lý Ứng Hiếu lên thành phố rồi.

Ngắm nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng lướt qua ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp không hề chói mắt chút nào, Tô Cẩn Du mới thở dài nhẹ nhõm, hoàn toàn thả lỏng bản thân. Cậu mắt nhắm mắt mở dựa vào khung cửa, chiếc xe khách này đã cũ rồi nên cứ vừa đi vừa lắc lư như ru ngủ khiến Tô Cẩn Du cũng bất giác mà ngủ mất.

Nhưng giấc ngủ này lại chẳng yên ổn chút nào, cậu chìm trong cơn mộng mị đáng sợ kéo dài.

Trong mơ, Tô San đang bóp chặt cổ cậu, hung hăng trừng mắt với cậu. Hai tròng mắt cô đỏ bừng, lồi lên cứ như sắp rớt ra ngoài vậy. Tô Cẩn Du hoàn toàn sợ chết khiếp, cậu chưa từng gặp giấc mơ nào đáng sợ đến vậy.

“Em không phải em trai chị, em thật sự không phải là cậu ấy mà!”

Tô San trực tiếp vừa bóp vừa nâng cổ cậu lên: “Mày là Tô Cẩn Du… Tao chỉ cần giết chết Tô Cẩn Du là được…”

Tô Cẩn Du bị dọa tới sắp tè ra quần, cậu cố gắng đẩy Tô San ra rồi quay đầu chạy thục mạng. Chỉ trong chớp mắt, cậu liền phát hiện ra mình đang đứng ngơ ngác giữa phòng khách nhà cậu.

Chị gái cậu vẫn đang ngồi trên sô pha vui vẻ ăn hoa quả, xem TV, chợt thấy cậu đang ngẩn người: “Sao hôm nay em về sớm thế? Không phải nói đến chỗ thầy Lê học hay sao?”

Tô Cẩn Du cố không khóc, cậu cuối cùng cũng được trở về nhà rồi. Cậu lao thẳng tới chỗ Tô Thư Nhan ôm chặt cô: “Chị~”

Tô Cẩn Du mà dùng cái giọng này để gọi Tô Thư Nhan, vậy nhất định là lúc ra ngoài đã bị người ta bắt nạt rồi. Tô Thư Nhan chép miệng, cô vươn tay cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà: “Nói đi, đứa nào ở trường dám bắt nạt em, chị gọi người tới đánh chết chúng nó.”



“Tô Cẩn Du, tỉnh lại đi.”

“Mẹ xem em ấy ngủ như chết thế kia, hẳn còn lâu mới tỉnh được.”

Thực ra Tô Cẩn Du đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ là cậu không muốn mở mắt, cậu nhớ nhà, lại càng nhớ chị gái.

Số mệnh của cậu đã được định sẵn, cuốn tiểu thuyết này kết thúc khi Tô San sinh cô con gái đầu lòng, cũng tức là năm cô ba mươi bảy tuổi. Đến lúc đó, cậu sẽ được về nhà.

Vẫn còn…hai mươi bảy năm nữa.

Tô Cẩn Du chỉ có thể tranh thủ hai mươi bảy năm này nỗ lực học tập, cứ như vậy, chờ đến khi cậu được trở về nhà, có khi đã trở thành thần đồng rồi cũng nên… Ôi, cậu cũng đâu phải thiếu niên nhi đồng nữa, nhưng mà cùng lũ nhóc thanh thiếu niên tranh tài để trở thành thiên tài cũng không tệ.

Cậu sẽ dùng hai mươi bảy năm này để trở thành thiếu niên vẽ tranh thiên tài, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó ra nước ngoài du lịch. Cậu vẫn luôn muốn tới Nam Cực xem thế nào, hẳn là Nam Cực ở thế giới này cũng rất đẹp đi.

Chỉ trong nháy mắt, cậu nhóc tiểu Tô đã vạch ra kế hoạch phấn đấu trong hai mươi bảy năm cho cuộc đời mình.

Cậu vừa mở mắt ra đã quay về phía cô út mà cười ngọt ngào, đôi mắt cũng cong thành hình bán nguyệt: “Cô út ơi, chúng ta đã tới nơi chưa ạ?”

Cô út nựng khuôn mặt tròn vo phúng phính của cậu: “Tỉnh táo lại nào, chúng ta sắp tới nơi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play