Trên lầu vang lên tiếng cô gái gào thét giận dữ cùng với kêu cứu đáng thương của một chàng trai, ông cụ ở dưới lầu giật mình, nước trà trong chén suýt chút nữa vương đầy đất.

Đứa bé đang xem TV bĩu môi phàn nàn: “Trên lầu sao lại đánh nhau nữa rồi!”

Cụ ông đau lòng xoa đầu đứa cháu nhỏ: “Không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Nhân dịp nghỉ hè, cháu trai tới chỗ ông chơi, vậy mà không có đến một ngày yên tĩnh. Nhưng cũng hết cách, chúng đã đánh nhau hơn mười năm nay, việc này chỉ cần ông lên phòng gõ cửa là có thể giải quyết.

Hơn nữa thằng bé kia cũng không có gan chọc giận con nhóc đó, ông đã sống đến từng tuổi này cũng không dám đối mắt với một đứa nhóc con, ánh mắt đó như có thể ăn thịt người.

Tô Cẩn Du nằm sấp trên sàn nhà, tóc bị túm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị thô bạo đè xuống sàn: “Mẹ ơi! Chị lại đánh con! Mẹ ơi!”

Mẹ Tô đã sớm trốn vào trong phòng ngay khi trận chiến mới bắt đầu, bà ấy sợ thân thể nhuốm máu.

“Thằng nhóc thối! Em có xem không?” Tô Thư Nhan cầm một quyển tiểu thuyết ngôn tình không biết lấy từ đâu, đánh vào đầu Tô Cẩn Du.

“Em không xem! Đồ chị thích cũng buộc em phải thích! Chị bị bệnh thần kinh à!” Tô Cẩn Du, không chịu đựng được nữa, chị gái cả ngày ép buộc cậu xem mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cậu đường đường là một nam tử đấy!

“Thằng nhóc thối! Em nói ai thần kinh hả! Ai? Chị nói em biết, sớm muộn cũng có ngày chị cuốn gói em ném ra đường.”

“Ah! Chị, em sai rồi, em xem, em xem được chứ! Chị mau buông tay đi!” Tô Cẩn Du sợ nhất bị chị gái véo phần thịt phía sau cổ, cũng không phải đau, mà cảm giác không khống chế được liền muốn đi tiểu. Nghe bố nói, lúc nhỏ thật sự cậu đã bị véo, sau đó liền tiểu không tự chủ.

“Như thế phải tốt hơn không?” Tô Thư Nhan buông tay, ném quyển sách lên người Tô Cẩn Du: “Xem cho kỹ, trong này cũng có một người tên Tô Cẩn Du, cả ngày ham ăn biếng làm, phải nhờ chị gái chăm sóc. Tô Cẩn Du cái đồ vô lương tâm đó, chị gái hắn còn phải nhìn sắc mặt của hắn! Còn không cho chị gái vé đi xem công viên Hải dương!”

Biết ngay là vì chuyện vé vào cổng.

Tô Cẩn Du dùng ánh mắt ai oán liếc Tô Thư Nhan, nói: “Không phải chị nói sẽ không ghi thù sao?”

Tô Cẩn Nhan dịu dàng cười: “Chị ghi thù á? Chị gái của em đã ghi thù ai bao giờ?”

“Tấm vé vào cửa công viên Hải dương là bạn học tặng em, hẹn em cùng đi xem, em thật sự không thể đưa cho chị, nếu cho được thì em nhất định sẽ đưa!” Từ nhỏ đến lớn, có đồ ăn ngon đồ chơi tốt Tô Cẩn Du đều nhường chị dùng trước, đồ thừa còn sót lại mới đến lượt cậu.

Đây là gia đình “trọng nữ khinh nam” điển hình, không nói đến cái khác, chỉ nói về tiền tiêu vặt, mỗi ngày cậu chỉ được mười tệ, còn chị gái lúc nào cũng có vài trăm trong túi, tiêu hết lại đòi, cha mẹ không thèm chớp mắt đã móc tiền ra cho.

“Chị không cần biết"! Chị muốn đi công viên hải dương!” Một khi Tô Thư Nhan nói “chị không cần biết” vậy thì thật sự là không cần phải thương lượng nữa.

Tô Cẩn Du bất lực, móc từ trong túi ra một tấm vé nhàu nát, miễn cưỡng đưa qua: “Đây.”

Tô Thư Nhan cầm tấm vé, vui vẻ cười ngọt ngào với Tô Cẩn Du: “Cảm ơn em trai! Sa rang hê dô~”

Sau khi Tô Thư Nhan rời đi, Tô Cẩn Du mới lấy chiếc điện thoại cũ nát trong túi, gọi điện cho Chu Kha: “Tiểu Trư, tớ không đến công viên hải dương được.”

“Tại sao?”

“Vé bị chị gái cướp mất rồi…”

Chu Kha trầm mặc một lúc rồi cúp điện thoại.

Chắc tiểu Trư tức giận rồi, ngày mai phải mời cậu ấy ăn cơm… Tô Cẩn Du thở dài, sớm biết đã không mang ra khoe rồi.

Không thể đi công viên hải dương, Tô Cẩn Du lẳng lặng nhặt cuốn tiểu thuyết dưới đất lên.

《Cuộc sống hạnh phúc của Tô San được sau khi trùng sinh》

Chậc, đúng là kiểu tiểu thuyết chị hay xem, đập vào mắt toàn là cẩu huyết, không cần giở ra Tô Cẩn Du cũng đoán được nội dung bên trong. Kể về một cô gái, cuộc sống của cô ấy rất thảm, bà ngoại không thương. cậu không yêu, sau đó cô ấy trọng sinh đến một gia đình giàu có, được mọi người yêu thương, sống một cuộc đời hạnh phúc, câu chuyện kết thúc.

Loại tiểu thuyết này nhìn bìa bên ngoài đã biết là loại kết thúc có hậu, Tô Cẩn Du thường thích xem thể loại có thâm thù đại hận, ví dụ như sau khi trùng sinh quay về xử lý Nhật Bản nhỏ bé, khiến Trung Quốc trở thành đất nước to lớn, mới nghĩ thôi đã thấy phấn chấn tinh thần.

Sau khi so sánh, bộ tiểu thuyết có chút vụn vặt.

Gia đình nữ chính ở nông thôn, có hai người chị, một đứa em gái, và một đứa em trai bảo bối, chính là em trai ngỗ nghịch cùng tên với cậu mà Tô Thư Nhan đã nói.

Gia đình nữ chính sinh đến năm người con chính là vì muốn có đứa con trai này, đối với hắn hết mực cưng chiều.

Tô Cẩn Du cực kỳ ngưỡng mộ, nhìn người ta sống sung sướng như thế, như một tiểu hoàng đế! Nhìn lại bản thân mình giống một tiểu thái giám bên cạnh lão Phật gia.

Mở đầu tiểu thuyết giới thiệu về hoàn cảnh hiện tại của nữ chính, ly hôn năm ba mươi bảy tuổi, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, sau khi ly hôn sống ở nhà mẹ đẻ sáu năm, ngày ngày nấu cơm giặt quần áo, còn phải bưng trà rót nước cho em trai.

Nữ chính Tô San đang giặt quần áo cho em trai thì bỗng bị đạp đổ chậu nước, nguyên nhân là cô giặc cái áo nó định mặc đi chơi cùng bạn.

Tô Cẩn Du cảm thấy rất sảng khoái.

Nữ chính nhìn bóng dáng em trai rời đi, nước mắt từng giọt rơi xuống, bắt đầu nhớ lại quá khứ.

Cô ấy là người con thứ ba trong nhà, là đứa trẻ duy nhất chưa từng được đi học, từ nhỏ đã phải chăm sóc hai đứa em, sáu, bảy tuổi đã biết nấu cơm, giặt quần áo. Trong kí ức của cô không có sự yêu thương của cha mẹ và bạn bè, thậm chí hai đứa em cũng không để cô vào mắt.

Sau đó tác giả thuận thế giới thiệu luôn em gái và em trai

Chị cả Tô Đại Ni là đứa trẻ đầu tiên trong nhà, được phụ mẫu đối đãi đặc biệt, học hết tiểu học liền đi kiếm tiền, làm thuê ở bên ngoài, là lao động chính của gia đình. Cha mẹ cũng có chút yêu thương cô, sau đó mở được một tiệm cơm nhỏ, cuộc sống ổn định nhưng không có dư thừa để giúp em gái đã ly dị, thỉnh thoảng sẽ cho Tô San mấy bộ quần áo cũ.

Chị thứ hai là Tô Nhị Ni, đổi tên thành Tô Tuyết, từ bé cô đã xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào, rất được việc, cha mẹ họ hàng đều rất yêu thương, cô nhận được trợ cấp của cô út, học đến cấp hai nhưng thành tích không tốt, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền tới thành phố lớn dốc sức làm việc, chưa đến hai năm đã gả cho một người giàu có lớn hơn cô mười năm tuổi. Cuộc sống bây giờ tốt nhất trong tất cả các chị em, đôi lúc cũng sẽ mua đồ cho Tô San, phần lớn tiền bạc đều bù đắp cho đứa em trai giống cô ấy nhất.

Em gái Tô Chiêu Đệ, tâm cao khí ngạo, từ nhỏ đã thông minh hơn người, cô chủ động nói với cha mẹ muốn cùng em trai đi học, muốn chăm sóc em trai. Được cha mẹ đồng ý, vào năm mười tuổi cô ấy đã nhập học thành công, Tô Chiêu Đệ học rất tốt, luôn đứng vị trí đầu tiên, nhưng em trai Tô Cẩn Du hầu như không biết cố gắng, miễn cưỡng bị Tô Chiêu Đệ ép đến lúc tốt nghiệp trung học, nhưng cũng không thi đỗ đại học.

Tô Cẩn Du không thể học đại học, người chị gái kia cũng không được học, lí do là điều kiện không tốt, không thể trợ cấp cô học đại học.

Tô Chiêu Đệ hiểu rõ hơn ai hết, nếu người đỗ đại học là Tô Cẩn Du cha mẹ có phải đập nồi bán thúng, bán con gái cũng phải cho cậu đi học. Tô Chiêu Đệ giận dỗi bỏ nhà ra đi, vừa học vừa làm, không lấy một đồng tiền nào của cha mẹ. Sau khi tốt nghiệp đại học trở về quê làm giáo viên, cuộc sống ổn định, nhưng cô hận gia đình này hơn ai hết, hơn mười năm không trở về, đã sớm quên chị ba, người đã nuôi cô khôn lớn.

Tô Cẩn Du lớn lên có vẻ ngoài rất giống chị hai, vô cùng thanh tú, nhưng bên trong nhân cách thối nát. Từ nhỏ hắn đã được bao bọc trong lòng bàn tay, có thể nói là mười ngón tay không vướng mưa xuân, kiểu người như này rất hiếm thấy ở trong thôn. Đương nhiên hắn cũng không biết làm việc, mỗi ngày chỉ có ba việc, ăn cơm, đi ngủ, chơi gái. Cầm tiền của cha mẹ và chị gái dụ dỗ những cô gái không hiểu thế sự, sau đó lại dùng số tiền này cho họ phá thai, tuổi tác lớn hơn chút thì cưới về, không qua mấy ngày đã ly hôn, nói hắn là lãng tử cũng xem như đang khen hắn.

Tô San đã lớn lên như vậy ở cái gia đình không xem trọng cô, cái tên Tô San này cũng là do một bà mối lỡ miệng kêu nhầm mà có, trước đó mọi người luôn gọi cô là Tô Tam, Tô gia Lão Tam.

Tô Cẩn Du xoa xoa cổ, không trách được vừa nãy chị gái xuống tay mạnh như vậy, đoán không chừng diễn kịch quá nhập tâm rồi, nghĩ mình là Tô San, nghĩ cậu thành Tô Cẩn Du.

“Nếu mình là Tô Cẩn Du trong cuốn tiểu thuyết này thì hay rồi…”

Sau khi xem xong chương đầu tiên, trong đầu Tô Cẩn Du toàn ý nghĩ này.

Nhưng khi xem đến đoạn sau, ý nghĩ này của cậu liền bị dập tắt.

Em trai của nữ chính gây họa rồi, hắn đâm chết một người đàn ông, mà nam nhân kia lại là người duy nhất đối xử dịu dàng với nữ chính, cũng chính là nam chính tương lai… Lâm Dược.

Giết một mạng người, Tô Cẩn Du hoảng sợ, mẹ Tô càng lo lắng, bà ấy chỉ có mỗi một đứa con trai, mẹ Tô bèn quỳ trước mặt Tô San, lợi dụng tình cảm của Tô San mong cô nhận tội thay em trai.

Dù sao cũng là đứa em trai ngày ngày nhìn nó lớn lên, mà người quan trọng nhất với bản thân cũng chết rồi, Tô San nghĩ cả đời này mình chẳng còn hy vọng gì nữa, sống mà đau khổ như này không bằng chết đi. NNghĩ như vậy, Tô San liền đồng ý.

Buổi tối hôm cô bị cảnh sát đưa đi, cô nhìn thấy em trai thầm cười ở trong góc, nụ cười tỏa ánh nắng rực rỡ.

Tô San thật sự tuyệt vọng, tự sát ở trong ngục.

Sau đó cô sống lại vào thập niên chín mươi.

Cô học được cách trang điểm, học được cách dưỡng da, nhận một cụ già có văn hóa nhất trong thôn làm thầy giáo, theo ông học thư pháp và trồng thảo dược.

Cô lợi dụng lời tiên tri trong tương lai đào được khoản tiền khổng lồ từ rất nhiều các ngôi biệt thự trong trấn, cô dùng số tiền cùng với ưu thế trùng sinh của mình đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực, phàm là những hạng mục sẽ kiếm được tiền trong năm nay cô đều chiếm một phần.

Năm mười tám tuổi bà mối tới cửa cầu hôn, cô quyết đoán từ chối, bi kịch của cô chính là xuất hiện từ cuộc hôn nhân này.

Điều kiện của người đàn ông kia nhìn thì có vẻ rất tốt, là quân nhân, tướng mạo có chút dọa người nhưng không được coi là xấu xí, mày rậm mắt to có vài phần đẹp trai, chỉ là lúc không cười nhìn có chút âm u, tên là Tằng Thương Thủy. Ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh ta liền đi quân đội, để Tô San lại với người bà ngoại thần kinh không bình thường.

Tại sao lại nói thần kinh không bình thường, tác giả giải thích, mẹ của Tằng Thương Thủy từng phải chịu tang trẻ, một mình nuôi hắn khôn lớn, bà kỳ vọng cao vào đứa con trai này. Khác với mẹ Tô, bà nuôi dưỡng Tằng Thương Thủy rất tốt, luôn yêu cầu nghiêm khắc với con trai của mình.

Lúc đầu bà rất vừa ý với Tô San, thật thà không ngại chịu khổ, là người con dâu bà mong muốn, sau khi lấy về bà lại nghĩ cô giành con trai với bà, ánh mắt nhìn Tô San có chút oán hận, năm lần bảy lượt làm khó cô. Tằng Thương Thủy ngày càng thăng quan tiến chức, bà cảm thấy đứa con dâu này không xứng với con trai bà, liền biến thành bà già ác độc khiến người khác giận đến nghiến răng, Tô San chịu khổ không ít, Tằng Thương Thủy thỉnh thoảng trở về nhà nhưng cũng rất ít cùng Tô San bồi dưỡng tình cảm, hai người kết hôn đã lâu nhưng giống như người lạ.

Sau này Tô San không thể chịu đựng được nữa, đưa ra đề nghị ly hôn, Tằng Thương Thủy gật đầu đồng ý, hôn nhân của hai người kết thúc từ đây.

Tằng Thương Thủy cảm thấy áy náy bèn nhờ mẹ đưa cho Tô San một khoản tiền lớn, đủ để nửa đời sau cô không lo nghĩ đến chuyện ăn mặc, đáng tiếc số tiền này bị mẹ Tằng cất đi, không cho Tô San một đồng, Tô San liền rơi vào kết cục ăn nhờ ở đậu.

Đương nhiên đây đều là chuyện của kiếp trước.

Tô San trùng sinh, số tiền cô mang đi đầu tư lãi gấp mấy lần, cô lợi dụng số tiền này tiếp tục đầu tư vào lĩnh vực nhà đất, mua nhà mua xe ở Bắc Kinh, Thượng Hải, hoàn toàn biến thành thổ hào, lúc này Tô San mới hai mươi tuổi.

Tô gia không biết việc này, Tô San đi Bắc Kinh, Thượng Hải cùng chỉ nói là đi làm công.

Tô Cẩn Du thường mỉa mai cô, nhiều đến mức có đếm cũng đếm không xuể, ví dụ như việc Tô San nửa chữ bẻ đôi không biết lại đi học thư pháp, cô như biến thành một người khác, điều này sẽ không làm người khác nghi ngờ chứ?

Những thứ này đều là sạn nhỏ, có thể bỏ qua.

Có một điều Tô Cẩn Du không thể nhẫn nhịn, thật quá đáng! Tiểu thuyết miêu tả lúc Tô San bàn chuyện làm ăn cùng đối tác rất đĩnh đạc, còn cùng người ta thưởng rượu vang đỏ! Là rượu vang đó!

Chưa thành niên không được uống rượu!

Tô Cẩn Du không muốn xem tình tiết phía sau nữa, bởi vì Tô San bắt đầu báo thù rồi, chủ yếu là báo thù đứa em trai ngỗ ngược kia.

Không nói cái khác, Tô San nhẹ nhàng ra tay đã khiến Tô Cẩn Du bị đuổi học, không tốt nghiệp trung học.

Phía sau vần còn nửa cuốn, nghĩ xem Tô Cẩn Du sẽ thảm đến mức nào.

Cậu không xem hết cuốn tiểu thuyết nên không biết cho dù Tô San không sống lại, kết cục của Tô Cẩn Du cũng rất thảm.

Tô Cần Du liếc mắt nhìn trang cuối cuốn tiểu thuyết, năm nữ chính ba mươi bảy tuổi - cũng là lúc nữ chính sẽ chết ở kiếp trước - đã sinh ra một đứa con gái, cô nghĩ đây là sự kế thừa định mệnh, cô nhất định sẽ yêu thương đứa trẻ này.

Sau đó tác giả lại viết một đống những câu chuyện về việc trọng nam khinh nữ, câu truyện kết thúc.

Tô San tốt nhất đừng sinh thêm một đứa con trai, nếu không sẽ là bi kịch trọng nữ khinh nam.

Tô Cẩn Du vứt quyển sách sang một bên, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã giữa trưa rồi, khó trách bụng kêu không ngừng.

“Mẹ, con muốn ăn cơm, con đói rồi!”

“Mẹ đang bận, con tự nấu mì ăn liền đi.”

Tô Cẩn Du liếc mắt qua phòng mẹ: “Mẹ có phải mẹ ruột của con không, chỉ vì xem TV mà không nấu cơm cho con trai.”

Tô Cẩn Du là động vật dưới đáy chuỗi thức ăn, làm gì có cái quyền lợi này.

“Con là do mẹ đổi một trăm cái bánh bao đậu đỏ về đấy, chỉ có thể ăn mì ăn liền thôi.”

Vậy thì chị gái chắc chắn là dùng một trăm viên kim cương to đổi về…

Đúng là tạo nghiệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play