Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô út dẫn theo ba đứa trẻ Nhị Ni, Tô San và Lý An Nhiên cùng nhau xuống phố, mua cho ba cô nhóc mỗi người một bộ quần áo mới, còn Tô Cẩn Du thì mặc lại bộ quần áo lúc bảy tám tuổi của Lý Ứng Hiếu.
Tô Cẩn Du đoán, cô út không dẫn cậu đi mua quần áo mới cùng các chị cũng đồng nghĩa với việc cô út đã tính đến chuyện giữ cậu ở lại nhà rồi.
Hơn nữa, quần áo hồi nhỏ của Lý Ứng Hiếu vốn rất đẹp, theo cách nói của thế kỷ 21 thì đây hẳn là phong cách retro.
Nhà cô út vốn không tiết kiệm, quần áo cũ lưu lại từ mấy năm trước mà không đem tặng hay cho người khác thì thường trông không đẹp mắt lắm. Có mấy bộ do chú út đem về từ trên thành phố, ở đây không mua được.
Thành thật mà nói, Tô Cẩn Du biết mình đang mặc quần áo cũ của người ta, nhưng cứ như đang được mặc đồ mới vậy, cậu không nhịn được cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Quả là một viên dược hoàn đúng nghĩa.
“Anh ơi, em đói.” Tô Cẩn Du ngồi trên giường xoa bụng, đúng là con gái, cứ đi dạo phố với nhau là chẳng nhớ gì nữa. Cô út đã nói họ sẽ về trước giờ ăn trưa, mà gần hai giờ chiều rồi vẫn chưa thấy ai trở lại.
Lý Ứng Hiếu cũng đói, cậu ta thở dài nhìn đồng hồ, lấy từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một chiếc hộp gỗ chuyên đựng rượu trắng, bên trong còn một ít tiền lẻ, tờ lớn nhất là năm đồng: “Đi nào, anh dắt em ra ngoài ăn.”
Hào phóng quá đi!
Dưới tầng nhà họ Lý có một tiệm mì nhỏ, mì ở đây không chỉ dai ngon mà nước dùng lại càng đậm đà tròn vị, sinh ý phát triển vô cùng tốt.
Chẳng ai ngờ quán ăn nhỏ xập xệ chẳng mấy ai để mắt tới này, mười năm sau sẽ chuyển mình trở thành một trong số những chuỗi cửa tiệm bán mì ngon nhất trên cả nước.
Tô Cẩn Du đứng trước cửa quán miên man suy nghĩ, hình như... Nơi này đã từng được miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng cậu lại không tài nào nhớ nổi.
Chuyện này không hay tí nào, chỉ mới qua một thời gian ngắn mà nội dung cuốn tiểu thuyết đã dần phai nhạt trong tâm trí cậu, nếu lại qua thêm một năm rưỡi nữa, có khi cậu sẽ quên sạch mất.
Đến lúc đó, cậu sẽ không thể chống lại quá trình quật khởi của Tô San nữa, chỉ có thể mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Tô Cẩn Du đoán Tô San chắc cũng sẽ không giàu lòng trắc ẩn đến độ buông tha cho cậu, hai người vốn đã có thâm thù đại hận từ kiếp trước, làm gì còn cơ hội hòa giải nữa chứ.
Ở thành phố chưa tới nửa tháng, cô út đã vội dẫn ba chị em Tô gia cùng con trai Lý Ứng Hiếu về nhà mẹ đẻ, thứ nhất là để đưa mấy đứa trẻ về lại Tô gia, thứ hai là tiện thể đưa Lý Ứng Hiếu về thăm bà ngoại, thứ ba là cô muốn gặp cha mẹ Tô Cẩn Du, cùng họ bàn bạc một chút về việc để Tô Cẩn Du ở lại thành phố học vẽ.
Sau khi xuống xe khách, họ phải ngồi xe ngựa thêm khoảng nửa tiếng nữa mới tới nơi. Cô út nhanh chóng xuống xe, thở nhẹ một hơi, lại nghỉ ngơi thêm chốc lát mới quay lại đỡ mấy đứa nhỏ trèo xuống.
Không thể không thừa nhận mình đã già, nếu là lúc cô chưa kết hôn, thì đừng nói tới việc ngồi một lát trên xe ngựa, dù phải ngồi cả ngày thì mắt cũng sẽ không chớp lấy một cái.
“Ứng Hiếu con cầm đồ nhé, chúng ta vào thăm bà ngoại trước, cả mấy đứa cũng vào luôn đi, ăn tối xong chúng ta mới về nhà.” Nói xong, cô út cầm tay Tô Cẩn Du kéo cậu tới trước mặt, một mình Lý Ứng Hiếu lúi húi ở đằng sau, kéo theo hai cái túi lớn vất vả đi vào nhà.
Nhị Ni và Tô San liếc nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy miễn cưỡng.
Nếu nói mẹ Tô trọng nam khinh nữ, thì sự phân biệt đối xử của bà nội Tô lại càng nặng, con gái trong mắt bà ấy chẳng là gì cả, điều này càng thể hiện rõ khi cô út vừa cai sữa mẹ được năm tháng.
Cũng may cô út được gả tới một nhà tốt, cũng thường xuyên giúp đỡ gia đình hai anh trai nên bà nội Tô mới dần thân thiết hơn với con gái. Dù cô út có bất lực đến đâu thì đó cũng là mẹ ruột của cô, máu mủ ruột rà sẽ không mãi hận thù oán trách nhau, nên cô út vẫn rất hiếu thuận với bà nội Tô.
Bà nội Tô sinh cô út không được mấy năm thì ông nội Tô lâm bệnh nặng, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã tiêu tốn gần hết mà vẫn không cứu được. Từ đó về sau bà nội Tô một mình chịu cực khổ, dưới ánh mắt soi mói coi thường của người đời mà nuôi nấng ba đứa con nên người. Bà đã nhìn đủ khói lửa nhân gian, khi con cái đến tuổi trưởng thành lập nghiệp liền buông tay mặc kệ, bắt đầu sống cho mình. Làm việc chẳng hề suy tính trước sau, tính tình lại hết sức ngoan cố, ép mọi người phải chiều theo ý mình khiến con cháu trong nhà vô cùng vất vả.
Đặc biệt là con gái.
Thấy chưa, cô út vừa đưa Tô Cẩn Du cùng Lý Ứng Hiếu xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào sân trước thì bà nội Tô đã cười ha hả tiến tới nghênh đón hai đứa cháu trai. Nhưng khi bà trông thấy Nhị Ni cùng Tô San đi theo phía sau, khoé miệng bà ngay lập tức cong xuống: “Hai con nhóc này, lên thành phố chơi phải biết suy nghĩ chứ, cô út của mấy đứa đào đâu ra tiền mà mua quần áo mới cho mấy đứa!”
Có thể nhìn ra, bà nội Tô đang nhẹ nhàng vạch trần mục đích các cô cháu gái đòi lên thành phố.
“Mẹ, mẹ nói với hai đứa nó làm gì, mau vào đây, anh Kiến Quốc có mua thuốc lá cho mẹ đấy, mẹ hút thử xem có được không.” Cô út kêu mấy đứa nhỏ đến gian phòng phía tây chơi trước, còn mình thì kéo mẹ già ngồi xuống gần đầu giường.
Cửa gian phía tây vừa mở ra liền trông thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đang ngủ trên giường, Tô Cẩn Du sửng sốt, đây là ai thế, trong trí nhớ của cậu vốn không hề có cô gái nào trông như thế này mà.
Hiển nhiên Lý Ứng Hiếu cũng không biết, cậu ta đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng suỵt một tiếng: “Nói nhỏ thôi, Nhị Ni, ai đây?”
Nhị Ni ngồi xuống mép giường thở dài: “Cháu gái của gì chị, Dương Hiểu Lệ, cũng đang học ở Trường Thanh, cùng lớp với chị.”
Tô San ôm chặt túi vải, ngồi im trong góc không nói tiếng nào. Suốt mấy ngày nay, lúc nào cô ta cũng bày ra bộ dạng như vậy, luôn cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân trước mắt mọi người. Quả thật trừ Tô Cẩn Du ra thì chẳng ai thèm để ý đến cô.
Để bảo vệ số tiền hai mươi ngàn đồng ấy, Tô San đã phải cố gắng hết sức.
Cậu không hề biết Tô San trầm mặc như vậy còn vì nguyên nhân khác. Người chồng trước của cô là Tằng Thương Thủy cũng học ở Trường Thanh, còn là bạn cùng lớp của Nhị Ni và Dương Hiểu Lệ. Mối quan hệ giữa Tằng Thương Thuỷ và Dương Hiểu Lệ rất tốt, một Tằng Thương Thuỷ luôn trầm mặc kiệm lời thỉnh thoảng lại mỉm cười với Dương Hiểu Lệ. Thậm chí sau khi Tằng Thương Thuỷ ly hôn với cô, anh ta còn cùng Dương Hiểu Lệ chung sống hạnh phúc một thời gian, có điều cô ấy cũng phải rời đi không lâu sau đó chỉ vì không thể chịu đựng nổi mẹ anh ta.
Đúng là... Chỉ có kẻ ngu ngốc như cô mới cố ở lại ngôi nhà đó, chịu đựng suốt mười ba năm.
Cả cuộc đời của cô, trước năm mười tám tuổi phải hầu hạ em trai em gái, một bộ quần áo mới cũng không có, còn không được ăn một bữa no. Cô bắt đầu phục vụ mẹ chồng từ năm mười tám tuổi, chưa một ngày nào được nhàn hạ, cũng chẳng có ngày nào được yên thân. Cô ly hôn với chồng năm ba mươi mốt tuổi thì lại phải sống kiếp ăn nhờ ở đậu tại nhà họ hàng, ngày ngày bị họ đánh đập mắng nhiếc. Trong khoảng thời gian tối tăm này, Lâm Dược, người đem tới sự dịu dàng và hy vọng cho cô lại bị chính em trai cô hại chết. Cuối cùng, cô còn phải nhận tội thay cho nó...
Tô San quay đầu nhìn đứa bé ngồi co ro trên cái ghế đẩu nhỏ, gương mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, đôi mắt tròn xoe trong vắt lấp lánh sáng như sao, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Thằng bé giống như vị thần tình yêu Cupid trong truyện cổ thần thoại Hy Lạp, cầm cây cung vàng cùng mũi tên thần trong tay, vì bị bịt mắt mà bắn tên loạn xạ. Vậy mà vẫn có thể đem tới cho người ta thứ tương tự như mật ngọt.
Tô Cẩn Du cảm giác có người đang nhìn chằm chằm cậu, nhưng nếu dùng ánh mắt kiểu này để nhìn cậu thì chẳng cần nghĩ cũng biết là ai.
Tô Cẩn Du xoa xoa bụng, ngẩng đầu lên nói với Nhị Ni: “Chị ơi, em đói.”
Nhị Ni bật cười, cô vỗ cái bụng nhỏ của thằng bé: “Có phải trong bụng em có giun không, cả ngày chỉ biết ăn thôi.”
Lý Ứng Hiếu cũng thấy thú vị, làm sao một đứa trẻ lại ăn nhiều thế được, cậu ta nhớ lúc mình còn nhỏ... Thôi bỏ đi, chẳng nhớ nổi nữa.
Có gì mắc cười đâu, phải ăn nhiều thì mới cao lên được chứ. Trước đây cậu không biết đến đạo lý này, không chịu ăn uống đàng hoàng, cả ngày chỉ biết gặm mì gói. Năm cậu mười tám tuổi cũng chỉ cao có một mét bảy, Tô Thư Nhan còn cao gần bằng cậu nữa kìa.
Dù không giải thích được, nhưng giờ cậu đã có thêm một cơ hội nữa để trưởng thành. Cậu chẳng có mơ ước lớn lao kiểu lật đổ Nhật Bản hồi sinh Trung Quốc gì gì đó, cũng chẳng có khát vọng đổi đời hay đưa tên tuổi mình ghi danh vào sử sách, cậu chỉ muốn được trải nghiệm cảm giác của người có chiều cao vượt trội mà thôi.
“Ứng Hiếu , đưa em trai tới gian phía đông chơi chút đi.”
“Con biết rồi!”
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là ý của lão thái bà.
“Bà ơi ~” Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Cẩn Du gặp bà nội Tô, cậu đã từng tới đây từ tháng trước. Bà nội Tô đối xử với cậu vô cùng tốt, ôn hòa dịu dàng giống như cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan vậy.
Bất kể bà là người xấu tính đến mức nào thì đối với cậu bà vẫn là người tốt.
Tô Cẩn Du ngoan ngoãn ngồi trên đùi bà, vô cùng dễ thương, Lý Ứng Hiếu cũng ngồi cạnh bà nội Tô trên ghế đẩu.
Nhìn hai tôn tử lớn lên cứng cáp, bà nội Tô vui vẻ cười cong mắt. Bà vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩn Du, yêu thích vô cùng: “Đứa nhỏ nhà ta lại mập lên rồi.”
Ăn nhiều thì đương nhiên phải mập chớ.
Tô Cẩn Du dành nửa tháng này liên tục ăn ăn ăn, sắp ăn sập nhà cô út luôn rồi.
“Mẹ, con muốn đón Tô Cẩn Du lên thành phố nuôi dưỡng. Thằng bé có năng khiếu hội họa nên con muốn bồi dưỡng nó thật tốt. Biết đâu sau này Tô gia chúng ta sẽ có một cậu sinh viên đại học.”
Bà nội Tô không hiểu năng khiếu hội họa là gì, nhưng bà hiểu rõ mấy chữ sinh viên đại học. Bà không nhịn được cười nói: “Cũng được đó, cái nơi khỉ ho cò gáy đến chim cũng chẳng thèm này thì làm gì có tương lai chứ, còn không bằng lên thành phố.”
Cô út hơi ngập ngừng: “Chỉ là không biết anh cả cùng chị dâu bọn họ có chịu đồng ý hay không...”
“Sao lại không đồng ý chứ. Lên thành phố tốt cho đứa nhỏ đến vậy, cô út như con chẳng lẽ còn không lo nổi chi phí nuôi cháu trai mình chắc.” - ủng hộ đọc truyện trên app tyt
“Ứng Hiếu , đi lấy cho mẹ chút nước.” Sau khi đuổi khéo con trai đi, cô út lại từ từ nói: “Đương nhiên con phải giúp đỡ gia đình ta rồi. Tôn gia chúng ta chỉ có ba cậu quý tử là Cẩn Nhân, Cẩn Nghĩa, Cẩn Du. Cẩn Nhân, Cẩn Nghĩa quá yếu, đầu óc cũng không linh hoạt chỉ như đứa trẻ lên ba. Con cũng chẳng mong ngóng chúng nó trở thành người có thành tựu gì. Cẩn Du thì khác, sẽ có ngày thằng bé làm rạng rỡ tổ tông. Con đang nghĩ nếu bồi dưỡng thằng bé thật tốt, cuộc sống của nó sau này sẽ ngày một tươi sáng, con đi đường cũng càng có mặt mũi hơn.”
Cô út nói vậy chẳng qua cũng chỉ vì sợ nhà anh hai đến kiếm chuyện. Cô cũng có tư tâm, từ nhỏ đến lớn anh cả vẫn luôn là người đối xử với cô tốt nhất. Đừng thấy anh cả ngày thường lầm lì ít nói, chỉ cần có đồ ăn ngon liền đem về cho cô. Anh cũng luôn chẳng nói chẳng rằng xông vào bảo vệ cô khi cô bị người khác bắt nạt. Giờ đây gia cảnh nhà anh cả không tốt, lại chỉ có mỗi một đứa con trai, bất luận thế nào cô cũng không thể ngồi yên buông tay mặc kệ được.”
Bà nội Tô vừa nghe được mấy chữ làm rạng rỡ tổ tông thì đã đồng ý luôn rồi: “Được, nhà anh cả con bên kia mẹ sẽ qua nói chuyện. Mẹ không tin, nó không nhìn ra được phải làm thế nào mới tốt cho con trẻ.”
Cô út hài lòng mỉm cười, chuyện này cứ quyết định như thế đi.
Tô Cẩn Du bất lực mím môi, cứ cái đà này, bọn họ thật không định cùng người trong cuộc là cậu bàn bạc thêm một chút sao.
“Dương Hiểu Lệ, chị làm gì đấy!”
“Mẹ đi xem thử, rốt cuộc có chuyện gì!”
Tiếng ồn huyên náo truyền đến từ gian phòng phía tây làm bà nội Tô khó chịu nhăn mày: “Mấy con nha đầu này rốt cuộc đang làm gì vậy!”
Cô út có chút khó hiểu: “Hiểu Lệ cũng ở đây ạ?”
“Đừng nhắc nữa, dì hai con bị bệnh rồi, chị với anh rể con còn phải đi làm nên gửi Hiểu Lệ qua đây. Con nha đầu này được hai đứa nó nuông chiều quen rồi, tính tình không tốt lắm.”
Cô út giần giật khóe miệng, chuyện này cô từng gặp qua.
Tô Cẩn Du càng nghe càng thấy không ổn, vội vàng chạy theo bà cùng cô sang bên đó xem thử.
Quả đúng như dự đoán, Dương Hiểu Lệ tỉnh dậy đúng lúc cô nhỏ gọi Cẩn Du cùng những người khác vừa tới gian phòng phía đông, cô ấy nói vài câu với Nhị Ni, quay đầu lại thì trông thấy cái túi vải Tô San vẫn ôm khư khư trong lòng, cô nổi lòng hiếu kỳ nên giả vờ hỏi: “Trong túi em có cái gì thế?”
“Quần áo thôi.” Câu trả lời của Tô San rất bình thường, đi chơi xa về nhà, trong túi đương nhiên chỉ toàn quần áo rồi. Nhưng Dương Hiểu Lệ lại không nghĩ thế, cô ấy nghĩ Tô San lên thành phố chơi đương nhiên là được cô nhỏ mua quần áo mới cho, có khi còn mua thêm mấy bông hoa cài đầu nữa. Không biết chừng trong cái túi kia toàn mấy bông hoa cài đầu xinh đẹp thì sao.
“Để chị xem thử nào.”
Tô San cũng không ngốc, nếu thật sự đem ra cho Dương Hiểu Lệ xem thì sẽ lộ mất, hai mươi ngàn đồng kia có khi không dấu nổi nữa, việc bị cướp hết tiền cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi: “Có gì để xem đâu.”
Lần này, không thể để Dương Hiểu Lệ nhìn thấy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT