Ở nhà cô út có thể nói không thoải mái bằng ở quê, tuy bận rộn nhưng lại tràn trề sức lực, bảy giờ sáng mỗi ngày tỉnh dậy dọn dẹp, ăn sáng xong liền bị cô nhỏ đưa đến Cung thiếu nhi, Tô Cẩn Du lọt vào mắt xanh của giáo viên, mỗi lần giáo viên nữ xinh đẹp nhìn cậu hai mắt lại phát sáng, bắt cậu ngồi trên bảng đen nửa ngày trời, chẳng vẽ cái gì, vẽ mỗi cái vòng tròn.
Trong một buổi sáng Tô Cẩn Du đã vẽ hơn nửa hộp phấn.
Kiểu huấn luyện nhạt nhẽo lại buồn tẻ này, tinh thần và thân thể của một đứa trẻ không thể chịu đựng được, mỗi lần đến giữa trưa Tô Cẩn Du đều khóc nháo một lúc, sau đó ăn uống no nê, ồ, bữa trưa cũng là do giáo viên cấp, ngày nào cũng có món thịt.
Ăn cơm xong phải đi ngủ trưa, Tô Cẩn Du cực kỳ khoa trương, phòng vẽ vốn đã không lớn, trong góc phòng còn đặt một cái giường nhỏ, buổi trưa Tô Cẩn Du ngủ hơn hai tiếng mới dậy.
Buổi chiều cũng ngâm mình ở Cung thiếu niên, đến khi mặt trời xuống núi Lý Ứng Hiếu mới đến đón cậu.
Bỏ công bỏ sức bồi dưỡng cậu như vậy là vì kỳ nghỉ đông sẽ có cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc, bé nào càng nhỏ tuổi sẽ càng dễ được giải, mà ở đây cậu chính là đứa bé nhỏ tuổi nhất, có thiên phú nhất, nếu thi đấu tốt đạt được giải thưởng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Đương nhiên, người được lợi nhiều nhất chính là bản thân Tô Cẩn Du.
Cậu không hứng thú lắm với cuộc thi này, cái khác không nói, thân thể của cậu rốt cuộc vẫn là của một đứa bé bảy tám tuổi, tham gia cuộc thi của thiếu niên nhìn thế nào cũng giống đang bắt nạt một đứa trẻ.
Tháng chín, học sinh bắt đầu đi học lại, cô út cũng phải đi làm, lại quên nói, cô út hát rất hay, vì có quan hệ với chú út nên được làm giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học số 5, bởi vậy Tô Cẩn Du phải tự mình đi đến Cung thiếu nhi, vào thời đại này con người vẫn còn rất đơn thuần, trẻ con ra đường một mình người lớn cũng rất yên tâm.
“Cẩn Du, hôm nay không vẽ vòng tròn nữa, em nhìn cái gì?” Cô giáo xinh đẹp lôi ra từ sau lưng một cái hộp, bên trong chính là gậy vẽ sơn dầu nhiều màu sắc, Tô Cẩn Du cảm động muốn khóc, cậu sắp ngồi cùng cái bảng đen gần một tháng trời rồi, dùng phấn vẽ đến mức tay sắp biến thành màu trắng rồi.
“Cọ vẽ!” Tô Cẩn Du đang ngồi trên ghế cao nhìn thấy liền vui vẻ rung đùi, bộ dáng đáng yêu kia làm người khác buồn cười.
Bây giờ tỏ ra đáng yêu đã trở thành một phần không thể thiếu của Tô Cẩn Du, cậu giả bộ đáng yêu làm nũng rất thuận buồm xuôi gió, đây cũng là thành quả Tô Thư Nhan bồi dưỡng bấy lâu nay.
“Cẩn Du ngoan quá, hôm nay chúng ta vẽ cờ đỏ sao năm cánh được không nào?”
Tô Cẩn Du hơi lâng lâng, bất luận là thời đại nào, học sinh tiểu học tham gia thi đấu vẽ sao năm cánh cùng với cờ đỏ thêm hai cái khăn quàng đỏ dễ được giải nhất.
Chớp mắt thu qua đông đến, ngày học sinh được nghỉ học, việc Tô Cẩn Du tham gia thi đấu cùng được gửi lên hội nghị chương trình.
“Kiến Quốc, hai ngày nữa anh phải đi kinh thành công tác sao?” trên bàn ăn cô út hỏi.
“Ừm, ngày mười lăm, sao vậy?”
Cô út cười: “ngày 15 Cẩn Du đi kinh thành tham gia thi đấu, em sợ buổi tối nó sẽ khóc, vừa hay có thể ở cùng anh.”
Chú út gật đầu, “Được, buổi tối anh và Cẩn Du cũng tiện ở lại khách sạn, đúng rồi, sau khi thi xong em đưa thằng bé về quê đi, không chừng anh chị hai cũng rất nhớ nó.”
“Ừm, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.”
Ngày mười năm hôm đó trời vẫn chưa sáng, Tô Cẩn Du đã bị cô út lôi từ ổ nhỏ dậy.
Thời tiết rất lạnh, Tô Cẩn Du không cách nào rời khỏi cái ổ ấm áp, cậu ôm chặt tay Lý Ứng Hiếu sống chết không chịu buông tay: “Cô út, anh còn đang ngủ mà, cho con nằm mười phút nữa thôi.”
Không nghĩ tới câu không được của cô út còn chưa nói ra, Lý Ứng Hiếu đã bật dậy: “Cẩn Du, nhìn xem anh đã dậy rồi.”
Ôi trời, anh lợi hại đó.
Tục ngữ nói rất hay, sức mạnh của tấm gương rất vĩ đại, bên cạnh cậu có một thiếu niên hai mươi tư tuổi xuất sắc như thế.
Cô út cười híp mắt lấy ra một bộ y phục mới rất đẹp: “Mau đi đánh răng rửa mặt còn thay đồ mới nào.”
Từ khi đến thành phố, Tô Cẩn Du cuối cùng cũng đánh răng, cảm giác hơi thở thơm mát thật kì diệu.
Bộ quần áo mới trong tay cô út không phải dùng mấy mảnh vải nhờ thợ may chắp vá lại mà nhân dịp cậu đi thi đấu cô út đặc biệt đi chợ mua cho cậu, bộ tây phục màu đen sọc, một đôi giày nhỏ màu đen, bộ trang phục này ở nơi này, thời đại này, ngay cả gia đình khá giả cũng sẽ không mặc, quá đắt đỏ, nơi dùng bộ trang phục này chỉ có quán chụp ảnh, chụp nghệ thuật cho mấy em nhỏ.
Ánh mắt cô út sáng lên, cô có rất nhiều bộ trang phục mà ngay cả thế kỷ hai mươi mốt cũng sẽ không lỗi thời.
Nhưng cô út không quá hài lòng khi mặc bộ đồ này cho cậu, vốn dĩ Tô Cẩn Du đã béo hơn những bạn nhỏ cùng lứa một chút, lại cộng thêm thời tiết lạnh giá, không những mặc áo vải quần vải, còn khoác thêm cái quần len mẹ Tô đưa, bộ quần áo này mặc trên người cậu liền căng phồng ra, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
“Đã sắp xếp xong chưa, xe đơn vị tới đón rồi.” Chú út đứng trước gương thay đồ không hề hoảng hốt chỉnh lại cà vạt của mình, cơ thể cao lớn đứng thẳng, tây phục đen mặc trên người chú rất đẹp.
Tô Cẩn Du nhìn bản thân trong gương, chậc chậc, hai chữ thôi, bất lực.
Lý An Nhiên nằm trên sô pha sau khi nhìn kỹ một hồi, dùng thanh âm nũng nịu nói: “Áo vải quần vải bên trong đều cởi ra hết đi, cả cái quần len nữa, bên ngoài mặc cái áo bông của anh là được rồi.”
Thẩm mỹ Lý An Nhiên quả nhiên được di truyền từ mẹ.
Sau khi cởi bỏ cái quần len kia ra Tô Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, lúc này cậu rất muốn vuốt ve cái quần bông
Đổi sang bộ quần áo thoải mái, cô út lại đeo lên cánh tay bụ bẫm của Tô Cẩn Du đồng hồ nhỏ và dây lưng màu nâu của Lý Ứng Hiếu được bố tặng vào dịp sinh nhật.
Người đẹp vì lụa, cô út cuối cùng cũng hài lòng, ánh mắt yêu thích nhìn Tô Cẩn Du, đứa bé trắng mũm mĩm đội trên đầu cái mũ hình nấm rơm, mặc lên bộ tây phục già dặn, cổ áo sơ mi còn nghiêm trang thắt lên một cái nơ, đôi mắt to nhấp nháy, muốn đáng yêu thế nào liền đáng yêu như thế.
Ánh mắt cô út và hai đứa con như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
“Đứa nhỏ tham gia cuộc thi mà thôi, sao lại ăn vận như đám cưới thế này.” Chú út im lặng đi tới.
Cô út trừng mắt, không để ý chú ấy: “Được rồi, bây giờ phải đi rồi sao, không có thời gian ăn bữa sáng à?”
“Em bảo xe lửa ngừng chạy nửa tiếng chúng ta sẽ có thời gian ăn sáng.” Đối với tính cách không mỉa mai sẽ chết của chú út, mấy tháng gần đây Tô Cẩn Du đã quen rồi, nói thật, lúc đầu sẽ bị dọa sợ đó.
Tô Cẩn Du vẫn đang thất thần đã bị chú út bế đi, cũng không thể nói là ôm, nói chính xác hơn là ngồi trên cánh tay chú út.
Cô út không ra ngoài tiễn, sợ Tô Cẩn Du sẽ khóc nháo, cô ngồi cạnh cửa sổ nhìn một lớn một nhỏ phía dưới ngồi trên xe sắp đi xa, nhịn không được thở dài: “Nếu Cẩn Du làm loạn, không biết cha con có thể dỗ được không.”
Lý An Nhiên nằm trên sô pha ngáp một cái: “Không khóc đâu, mẹ không thấy biểu cảm của em ấy lúc ra khỏi cửa sao, miệng sắp cười đến mang tai rồi.”
……
Tô Cẩn Du ngày ngày về nhà đi học rồi lại về nhà đã sắp qua mấy tháng rồi, cảm giác não sắp rơi ra ngoài đến nơi, không dễ gì mới được ra ngoài, cậu vui muốn nổ tung luôn.
Đến trạm xe lửa, Tô Cẩn Du và chú út phải tách ra, hai người đều phải theo đại đội của mình.
“Cẩn Du, không được khóc, buổi tối chú sẽ đến đón con.” Chú út cũng không yên tâm, sau khi nói xong còn quay người dặn dò cô giáo xinh đẹp mấy câu.
Cô giáo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Kiến Quốc có chút sợ hãi, liên tục nói: “Tô Cẩn Du rất nghe lời, hơn nữa ở cùng cùng đứa trẻ ngoan như vậy, chơi với nó một lúc là được.”
“Ừm.” Chú út thấy sắp đến giờ, quay đầu tìm lãnh đạo, trước khi đi chú còn móc từ túi ra cho Cẩn Du ba mươi nghìn: “Muốn ăn gì thì mua nhé.”
Nghèo trong nhà giàu ngoài đường, đạo lý này cũng áp dụng với cả trẻ con, ra ngoài sao có thể không có tiền.
Thật cảm động.
Tô Cẩn Du nhẹ nhàng vuốt ve ba mươi nghìn trong túi áo, cậu đã xuyên đến nơi này nửa năm rồi, lần đầu tiên mang nhiều tiền trong người như thế, tận ba mươi nghìn!
Tô Cẩn Du đứng ở chỗ cũ, nước mắt lưng tròng nhìn chú út rời đi, càng nhìn càng thấy chú ấy cao lớn đến mức đầu đội trời chân đạp đất, Tô Cẩn Du thầm nói trong lòng, ân tình này nhiều như nước chảy, đại ơn đại đức suốt đời khó quên.
“Cẩn Du, đừng khóc, buổi tối sẽ được nhìn thấy chú út thôi.”
Cảnh ly biệt này có làm cảm động lòng người? Cậu dùng tay áo dụi dụi hai mắt, ít nhất đã làm cậu cảm động.
Có thể cuộc sống Tô Cẩn Du quá nhàn hạ, quá khác xa cốt truyện, ông trời lại trêu đùa cậu.
Mọi người đều biết, người ở một thành phố cùng lên xe lửa sẽ cùng ngồi trong một khoang tàu, thật trùng hợp, Tô Cẩn Du gặp được một người vừa lạ vừa quen.
Nói quen thuộc, là vì Tô Cẩn Du đã biết tỏng diễn biến cuộc đời của người này, nói xa lạ, là vì bọn họ lần đầu tiên gặp nhau.
Người này chính là chồng cũ lãnh đạm, lạnh lùng của nữ chính, Tằng Thương Thuỷ.
Hắn ngồi trước mặt Tô Cẩn Du, bên cạnh chính là mẹ hắn ta.
Tô Cẩn Du để ý mới đầu người kia cảm thấy đứa trẻ này rất trưởng thành, nhìn có vẻ tuổi tác không khác Tô Nhị Nị là mấy, cậu bé này rất quy củ ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, ngồi trong khoang tàu ồn ào náo nhiệt như vậy đứa bé này làm người ta không khỏi chú ý.
Càng quan trọng hơn là, mẹ hắn gọi hắn là Tằng Thương Thuỷ.
Không sai, kêu cả họ và tên, giống như không có tình cảm gì, rất thô thiển.
Tổng kết lại, đứa bé này chính là chồng cũ của Tô San.
Tô Cẩn Du nhớ rất rõ cốt truyện của Tằng Thương thuỷ trong tiểu thuyết, hắn đã được định sẵn là một tên đểu cáng, nói như nào nhỉ, lúc hắn cưới Tô San về làm vợ là do bị mẹ cưỡng ép, vì vậy hắn không có cảm tình gì với Tô San, sau khi lấy liền vứt cho mẹ, bản thân chạy đi tìm đường thăng quan tiến cấp, có đểu không, đểu đến khiến người khác chán ghét! Đã không yêu người ta thì đừng lấy người ta.
Đôi mẹ con này khiến Tô San chịu bạo lực lạnh mười mấy năm trời.
Nhưng…nói Tằng Thương Thuỷ đểu cũng có chút không đúng, hắn nỗ lực kiếm tiền là vì muốn cho Tô San một cuộc sống tốt hơn, ở bên ngoài cũng không có người phụ nữ khác, sau khi ly hôn cũng cho Tô San một túi tiền lớn đủ để nửa đời sau khôn phải suy nghĩ chuyện tiền bạc, có thể nói ngoại trừ lạnh lùng ra, cũng không có khuyết điểm nào quá lớn.
Vì vậy, định nghĩa của Tô Cẩn Du về hắn là loại cặn bã nửa mùa.
Cậu không biết, trong cuốn tiểu thuyết cậu vẫn chưa xem hết kia có một tình tiết liên quan đến Tằng thương Thuỷ.