Bức tranh vẽ người cô xinh đẹp vẫn chưa vẽ xong mà Tô Cẩn Du đã ném cái bút lông đi, nói: "Cô út ơi, con đói rồi."

Cô út muốn đợi cậu vẽ xong để treo bức tranh vào trong phòng ngủ nữa, không nghĩ tới thằng nhóc này đúng là không kiên nhẫn gì cả: "Cẩn Du, con tô màu xong đi rồi chúng ta về nhà ăn cơm nhé."

Tô Cẩn Du lập tức nháo khóc, cố ý phơi bày sự bướng bỉnh, nhõng nhẽo của một đứa trẻ. Kỹ năng diễn xuất tài tình này là do một tháng qua ở dưới sự quan sát của Tô San mà tôi luyện thành.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa Cẩn Du, cô dẫn con đi tìm chị An Nhiên nhé. “Cô út cũng hiểu rõ không thể ép đứa trẻ đi vẽ tranh, nếu đứa trẻ sinh ra tâm lý phiền chán thì sẽ không tốt.

Khi họ đến phòng tập nhảy thì Lý An Nhiên đã thay quần áo xong, đứng ở cửa chờ bọn họ: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"

"Đưa em con đến phòng vẽ tranh." cô út nhìn xung quanh nói: "Tô San vẫn chưa quay lại sao? Hay là đi lạc rồi? Ứng Hiếu con đi tìm con bé đi, để mẹ dẫn các em về trước."

"Anh ơi, em với anh cùng đi đi." Nhị Ni vội vàng nói, cô ấy không muốn ở đây nhìn An Nhiên khoe khoang với cô út, thật không có hứng thú.

Bọn họ đi ở phía trước, Tô Cẩn Du liền nịnh nọt Lý An Nhiên: "Chị An Nhiên, bế em!"

Cô út phì cười: "Chị An Nhiên làm sao có thể bế được con chứ, nhóc mập."

Tô Cẩn Du bĩu môi: "Con không mập, còn gầy như chị An Nhiên á."

Con gái trước giờ đều không có sức chống cự đối với những bạn nhỏ dễ thương, Lý An Nhiên không nhịn được liền nhéo nhéo đôi má phúng phính của Tô Cẩn Du, nói: "Nếu chị gầy giống như em thì không cần phải đi nhảy nữa rồi."

Mấy người Tô Du Cẩn về đến nhà chưa được bao lâu thì ba người Lý Ưng Hiếu cũng cười nói trở về, nhìn thấy Tô San bình tĩnh ôm một túi vải lớn, Tô Cẩn Du liền biết “tiền đến tay rồi”.

Túi vải kia là hai ngày trước Tô San dùng những tấm vải vụn còn sót lại khi may quần áo của thợ may Vương Thành ở sân trước ghép lại, cô ấy còn may thêm một lớp nữa bên trong, chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Tiền vốn khởi nghiệp về đến tay, Tô San hiển nhiên rất vui, nhưng Tô Cẩn Du càng vui hơn, cậu nhìn cơm và cá ở trên bàn mà sắp chảy nước miếng.

Lớn như này rồi mà lần đầu tiên Tô Cẩn Du hiểu được câu thơ “ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần." Cậu ấy cảm thấy vô cùng có lỗi với những hạt cơm mà mình từng bỏ sót lại ở trong bát.

Một con cá rõ ràng là không đủ cho năm đứa trẻ ăn, cho nên anh lớn Lý Ưng Hiếu không hề chạm vào món cá. Lý An Nhiên thì ngược lại, con bé cứ dán mắt nhìn vào cá trong đĩa, những món ăn khác thì không ăn miếng nào, giống như anh em nhà họ Tô ăn ít đi một miếng thì con bé sẽ chiếm được món hời.

Nhị Ni còn khoa trương hơn, Tô Cẩn Du có thể nhìn thấy tàn ảnh mà đũa của cô ấy để lại.

Làm cái gì vậy, Tô Cẩn Du nhìn thịt trong đĩa càng ngày càng vơi đi liền vứt liêm sỉ tăng tốc độ ăn cơm lên.

Đừng nói cậu không có liêm sỉ, có bản lĩnh thì thử sống trong những ngày tháng ngoài trứng gà ra thì không được thấy món nào khác xem, cậu càng không cảm thấy Nhị Ni mất liêm sỉ, Nhị Ni đến trứng gà còn không có mà ăn nữa.

Ngược lại với Tô San, đã sống quen với cái khổ ngược lại còn điềm tĩnh hơn rất nhiều.

"Ăn chậm một chút, buổi tối cô út làm món ngon cho các con.” Hoàn cảnh gia đình nhà anh cả cô út biết rất rõ. Bà lườm Lý An Nhiên một cái, nói: "Con cũng vậy, bình thường mẹ ngược đãi con sao?"

Lý An Nhiên trong miệng còn đang ăn một ngụm to, nghiêng đầu hừ một tiếng.

Ăn cơm xong, cô út lấy quyển sách tô màu vừa mới mua đưa cho mấy đứa trẻ, để chúng vẽ chơi. Lý An Nhiên vốn không thích họ hàng nông thôn cùng cười hì hì chơi đùa. Dù sao con bé cũng mới 11 tuổi, rất nghịch và hay quên, đến khi nhớ lại thì liền trở mặt.

Tô San phát hiện cô út đặc biệt quan tâm đến bức tranh của Tô Cẩn Du, sự quan tâm đó thậm chí còn vượt qua sự quan tâm đối với con cháu trong nhà.

Tô San đi đến bên cạnh Tô Cẩn Du, nhìn tờ giấy trắng bị Tô Cẩn Du tô màu loạn xạ. Cô hơi ngạc nhiên, trên trang giấy là một cầu vồng, thứ tự màu sắc không phải là đỏ,cam, vàng, lục, lam, chàm, tím như bình thường, màu tô rất lung tung, nhưng không ngờ lại rất đẹp.

Này là chuyện gì, Từ bé đến giờ Tô Cẩn Du đến cái cọ vẽ cũng chưa từng chạm vào mà.

Tô San không dám nói lung tung, nhưng Tô Cẩn Du lại vô cùng để ý đến những việc này.

Buổi tối, lúc chú út trở về, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, đi đứng cũng rón ra rón rén.

Chú út cao to, mập mạp, khuôn mặt trông rất hung dữ, chú ấy là người Đông Bắc chính gốc. Khi không nói chuyện thì rất đáng sợ, đám trẻ nhà họ Tô lúc bé thường xuyên bị chú ấy dọa khóc. Nhưng khi chú út cười lên thì trông vẫn rất hòa nhã, đôi mắt cong híp lại trông rất thân thiện. Chỉ là chú ấy không thích cười, làm cho mọi người không dám lại gần.

"Bố, bố về rồi ạ, có mua đồ ăn ngon cho con không?" Chỉ có một mình Lý An Nhiên là gần gũi với ống ấy hơn một chút, tất nhiên chỉ lúc tâm trạng chú út vui Lý An Nhiên mới dám đến gần, khi tâm trạng chú ấy không vui thì con bé cũng tránh xa.

Chú út từ phía sau lưng lấy ra một cái túi lớn, nhưng không đưa cho Lý An Nhiên mà lại gọi Ứng Hiếu: "Cầm lấy chia cho các em ăn đi."

Tô Cẩn Du đang say giấc ở trên giường, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài liền mơ màng ngồi dậy, nheo mắt đi ra ngoài. Nhìn thấy chú út đứng ở cửa, cậu hơi sững sờ, chú út nhìn cao hơn cha Tô một chút, Tô Cẩn Du cũng mới chỉ cao đến đùi ông.

Để cậu tính xem, Tô Cẩn Du cao khoảng 1m2, vậy chân của chú út dài bao nhiêu đây?

Đây chính là Oppa chân dài mà các cô gái phát cuồng sao?

Tô Cẩn Du ngẩng đầu nhìn thử, liền nhận ra đúng là như thế.

Chú út hơi bối rối trước đôi mắt to tròn ướt át của Tô Cẩn Du, cho dù là ở nha họ Lý gia hay nhà họ Tô, rất ít đứa trẻ dám nhìn chằm chằm ông như thế, ngay cả con nhà mình cũng vậy.

"Cẩn Du, lại đây, anh có có kẹo mylikes, mứt vỏ hồng với cả quả sung nữa này." Lý Ưng Hiếu vẫy tay, cứng rắn lấy lại một ít bánh kẹo trong tay các em gái để cho em trai

Mắt Tô Cẩn Du sáng rực, reo lên.

"Đây." Lý Ưng Hiếu mỉm cười, đút một viên kẹo mylikes vào miệng Tô, hương vị ngọt ngào, béo ngậy lại có một chút đắng tràn ngập trong miệng. Tô Cẩn Du không khỏi thốt lên đồ ăn ở thời này sao lại ngon như thế.

"Ngon không?"

Tô Cẩn Du gật đầu lia lịa, nói: "Em muốn ăn nữa."

Lý Ưng Hiếu nhéo má cậu một cái, lại đút cho cậu một viên nữa.

Lý Ưng Hiếu đúng là một người anh tốt, Tô Cẩn Du quả thực rất cảm động. Nếu như cậu có một người anh trai như vậy thì tốt biết bao.

Bữa tối rất thịnh soạn, một nồi đậu phụ hầm thịt to, một con cá trích hầm và hai món ăn kèm để nhậu.

Lý Ưng Hiếu đổ một ít nước nóng vào bát, rồi đặt ly rượu trắng vào trong bát, hâm rượu xong thì chú út cũng vừa thay xong quần áo và bước ra khỏi phòng: "Ứng Hiếu, con vào trong xe của ta lấy cặp tài liệu ra đây."

Lý Ưng Hiếu gật đầu, không hề do dự mà mở cửa đi ra ngoài.

Suy nghĩ của Tô Cẩn Du lại thay đổi, nếu cậu có một đứa con trai như Lý Ứng Hiếu thì tốt biết bao.

Chú út ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn mấy đứa trẻ, cầm đũa lên, nở một nụ cười hiếm hoi: "Ăn thôi."

Có lẽ có mặt chú út ở đây, mấy đứa trẻ cũng ăn uống nhã nhặn hơn rất nhiều, đặc biệt là Nhị Ni, cô cúi đầu chậm rãi ăn cơm ở trong bát.

Nhị Ni đang trưởng thành thì cũng là đứa trẻ 12 tuổi, không có ai cảm thấy cô ấy như vậy là hai mặt. Nói đến lại buồn cười, lớn tuổi nhất lại là Tô San.

Tô Cẩn Du không nghĩ nhiều như vậy, nếu cậu biết nhìn sắc mặt người khác để ăn cơm thì đã không phải là Tô Cẩn Du 7 tuổi rồi.

"Cẩn Du, ăn chậm thôi." Cô út nhìn thấy cậu rơi vãi cơm ra ngoài, sau đó dùng bàn tay nhỏ trắng trẻo nhặt nhanh những hạt cơm rơi trên bàn bỏ vào miệng, rồi lại tiếp tục ăn cơm như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, Tô Cẩn Du kiêu ngạo giơ cái bát to bằng mặt cậu lên nói: "Con ăn xong rồi."

Chú út bình thường không dễ cười cũng không kiềm được cong khóe miệng lên, sau đó nghiêm mặt nhìn Tô Cẩn Du: "Ăn hết cơm dính ở trên mặt đi."

Tô Cẩn Du sờ mặt, sờ trúng mấy hạt cơm liền cười haha ăn hết luôn.

"Được rồi, Cẩn Du đi vào phòng anh Ưng Hiếu chơi đi, không được vẽ bậy đâu đấy." Sau khi Tô Cẩn Du rời đi, cô út quay sang chồng, nói: "Hôm nay em đưa mấy đứa nhỏ đi cung thiếu niên đón An Nhiên, Cẩn Du nhìn thấy giá vẽ ở trong phòng vẽ tranh thì nằng nặc đòi chơi, không ngờ thằng bé vẽ đẹp lắm, em nghĩ có thể để cho thằng bé đi học vẽ đó."

Cô út thực sự cảm thấy cháu trai mình có năng khiếu về hội hoạ, cô ấy muốn bồi dưỡng cho đứa trẻ này thật tốt.

Tô San lúc này mới hiểu ra.

Hóa ra là như vậy, bởi vì cô đề nghị đi cung thiếu niên, Tô Cẩn Du mới bị phát hiện ra có năng khiếu vẽ tranh, Tô San không ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình sẽ mang đến thay đổi như vậy.

Quỹ đạo cuộc đời của Tô Cẩn Du thay đổi, Tô San lại không hề để tâm, biết vẽ tranh thì sao chứ. Ở kiếp trước, hai đứa Nhị Ni cũng học cái này hoặc cái kia cũng chẳng có đứa nào thành tài.

Nhưng mà nếu Tô Cẩn Du có thể ở nhà cô út thì không thể tốt hơn, như vậy không phải cô sẽ có nhiều thời gian để hoàn thành việc của mình sao?

Nghĩ đến đây, Tô San liền tưởng tượng tương lai của Tô Cẩn Du trước mặt cô út: "Tương lai Cẩn Du sẽ là một hoạ sĩ lớn, vẽ bừa một bức tranh thì người ta cũng tranh nhau mua, tiền tiêu không hết, đồ ngon ăn không xuể."

Cô út không nhịn được liền bật cười, nguyện vọng của trẻ con đúng là đơn giản: "Họa sĩ còn giỏi hơn thế nữa."

Tô Cẩn Du nghe thấy tiếng Tô San thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy ra khỏi phòng: "Con muốn làm hoạ sĩ giỏi nhất nhất nhất, có đồ ăn ngon ăn không hết, cô út ơi, hoạ sĩ là gì vậy ạ."

Mọi người ở trong phòng đều bị sự ngây thơ của Tô Cẩn Du chọc cười, chú út nói với Tô Cẩn Du: "Mang tranh con vẽ ra cho ta xem.”

Chú út nhìn qua bức tranh của Tô Cẩn Du không khỏi gật đầu: "Vẽ rất đẹp."

Cô út liền vui vẻ nói: "Em muốn giữ thằng bé ở trong thành phố, cho nó đi cung thiếu niên học vẽ."

Chú út đặt bức tranh xuống, cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm: "Em bàn lại với anh em đi, chuyện này chúng ta không thể tự quyết định."

Nói xong, chú út liếc nhìn con gái của mình: "An Nhiên gần đây con học múa thế nào rồi?"

Lý An Nhiên cúi đầu và cơm ở trong bát vào miệng nói: "Vẫn vậy thôi ạ"

Cô út xoa đầu Lý An Nhiên: "Đứa bé này, nếu là 20 năm trước thì ngay cả cung thiếu niên con cũng không vào được."

Phải biết rằng từ năm 1953 cung thiếu niên được thành lập đầu tiên ở Thượng Hải. Mục đích thành lập cung thiếu niên chính là bồi dưỡng những "thiên tài nhỏ tuổi" cũng chính là cái "sở trường lúc nhỏ" mà Trung Quốc nói. Vào thời điểm đó cung thiếu nhi của các vùng chỉ chọn những đứa trẻ xuất sắc để đi bồi dưỡng, đào tạo. Những năm gần đây do kinh phí còn thiếu mới hình thành nên hiện tượng thu học phí.

Trước đây, những đứa trẻ có thể học trong cung thiếu niên không phải thiên tài thì cũng là thần đồng.

Lý An Nhiên xấu hổ khi bị mẹ nói như vậy: "Hứ, con là con mẹ hay là Tô Cẩn Du mới là con của mẹ."

Con gái nhỏ hay ganh tỵ, cô út cũng không để ý, quay đầu nói với Nhị Ni và Tô San: "Ngày mai dẫn hai đứa đi dạo phố, mua quần áo mới."

Lý An Nhiên vội vàng kéo lấy cánh tay của mẹ làm nũng nói: "Mẹ ơi, con cũng muốn mua váy, với cả giày búp bê hồng nữa, bạn học con mua hết rồi."

Cô út vỗ nhẹ lên đỉnh đầu con bé, nói: "Không thiếu phần con đâu."

Nhị Ni rất ghen ghét, trong lòng âm thầm thề rằng sau này nhất định phải lấy một người chồng giống như chú út, cô ấy nhất định sẽ sung sướng hơn Lý An Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play