Tô Cẩn Du ngồi xuống liền ngồi đến bốn, năm tiếng đồng hồ. Trong lúc đợi, Tô San có quay về một lần, hâm nóng một ít thức ăn cho cậu, thấy cậu ăn xong lại chạy ra ngoài.

Chị cả cũng đã trở về một chuyến, cô mang theo một thùng rượu nhựa màu trắng, ra bên bờ sông đổ đầy nước, rồi vội vàng lấy ra một cái bánh bột ngô ở dưới đế tủ đựng bát.

Chị cả đã tốt nghiệp tiểu học, đang giúp cha mẹ làm việc đồng ruộng, thứ cô cầm vừa nãy chính là bữa trưa của ba người bọn họ.

Tô Cẩn Du ghé vào cửa sổ, thở dài nhìn bóng lưng của chị cả.

Bé thế mà đã tốt nghiệp tiểu học, cô nên là bảo bối của cha mẹ mới đúng.

Buổi chiều tầm hai, ba giờ, thời điểm nóng nhất trong ngày, Tô Chiêu Đệ đã trở về, mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn qua trông rất vui vẻ nha, chắc là đi chơi vui lắm.

Vừa trở về, cô đi thẳng đến phòng của chị cả, thấy Tô Cẩn Du ở đây liền sửng sốt: "Em không có lật xem sách của chị cả và chị hai chứ."

Tô Cẩn Du lắc đầu, Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng không được nhúc nhích!" Cô nghiêm nghị nhắc nhở, rồi tiến đến lật ra xem. Là sách lớp một của chị cả, đã cũ đến ố vàng. Đây là khát vọng của chị cả đối với tri thức còn sót lại, may mắn không bị cha mẹ xem như mồi lửa mà đốt đi.

Cô say sưa đọc, Tô Cẩn Du hơi khó hiểu, Chiêu Đệ lúc bé không được đi học, thế nhưng cô đang đọc một trang sách ngữ văn đầy chữ.

"Chị, những chữ này chị đều nhận ra được sao?" Tô Cẩn Du hỏi một cách ngây thơ, cậu đã có ký ức của đứa trẻ nghịch ngợm kia, nên có thể hành động như một đứa trẻ bảy tuổi.

Bé Chiêu Đệ kiêu ngạo ừ một tiếng: "Mỗi ngày chị đều đi đến lớp, thầy Lý cho chị đứng ngoài cửa sổ nghe."

Trong sách cũng không nói đến Chiêu Đệ đã khổ cực nỗ lực cố gắng như thế nào, Tô Cẩn Du nhận ra rằng trước mặt cậu không phải là một vai phụ dưới ngòi bút của tác giả, mà là con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ và linh hồn, là người sống sờ sờ.

Tô Cẩn Du rất khâm phục cô bé này, nếu có thể bồi dưỡng Chiêu Đệ thật tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành người tài.

Nhưng sau khi Tô San trùng sinh trở về, đối với cô em gái này hoàn toàn mặc kệ. Không chỉ như vậy, nhìn chị cả làm việc quá độ đến kiệt sức, nhìn chị hai tuổi còn nhỏ đã phải làm mẹ kế, phải biết rằng hai người chị này đối xử với Tô San cũng không đến nỗi tệ. Vào thời điểm Tô San nghèo túng nhất, tuy họ chưa từng tiêu nhiều tiền cho cô, thế nhưng những đồ lặt vặt vẫn không ngừng gửi đến.

Tô San sau khi sống lại có hơi cực đoan quá mức, Tô Cẩn Du từ chối đưa ra phán xét.

"Chừng nào thì chị mới có thể đến trường đây..." Chiêu Đệ vừa mệt vừa nóng, cô cũng muốn ngồi trong phòng học rộng rãi mát mẻ, đường đường chính chính nghe giảng.

Ở nơi này, trẻ em lên tám tuổi mới học lớp một tiểu học, nghĩa là Tô Chiêu Đệ còn phải chờ thêm một năm nữa.

Cô lớn hơn em trai hai tuổi, nên phải chờ hai năm.

Khi mặt trời xuống núi, cả nhà mới trở về, dù sao buổi tối ở nông thôn thật sự là đưa tay không thấy được năm ngón.

"Con trai bảo bối, lại đây để cha nhìn xem, sao hôm nay trông sạch sẽ thế này!" Cha Tô vừa mới bước vào cửa liền ôm lấy Tô Cẩn Du đang đứng ở trong sân, vác lên vai.

Tô Cẩn Du bị dọa sợ hết hồn, ngơ ngác ngồi yên, không dám nhúc nhích.

Sau đó cậu nhìn thấy mẹ Tô, người trong tiểu thuyết đã tự tay tống đứa con gái vô tội của mình vào ngục giam. Bà có vóc dáng không cao, dáng dấp rất bình thường, sắc mặt vàng như nghệ, giống như bị suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, trên trán và khóe mắt đều là nếp nhăn, lúc cười lên nếp nhăn càng nhiều, còn lộ ra một hàm răng vàng.

Tướng mạo chanh chua cay nghiệt.

Tô Cẩn Du không thích bà, từ khi đọc tiểu thuyết đã không thích.

"Đừng dọa đứa nhỏ nữa" Mẹ Tô cẩn thận đón lấy Tô Cẩn Du, ôm vào trong lòng: "Nghe nói con trai lớn của mẹ hôm nay rất ngoan, tối nay muốn ăn gì nào?"

Tô Cẩn Du ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua trên người bà, mùi này khiến cho Tô Cẩn Du có chút buồn nôn, bỗng nhiên cậu nhớ đến mùi hương hoa bách hợp trên người mẹ ruột của cậu.

"Muốn cha ôm..." Tô Cẩn Du duỗi cánh tay về phía cha Tô bên cạnh, bất kể ở phương diện nào đó mà nói, người cha này vẫn tốt hơn một chút.

Giá trị nhan sắc của năm đứa trẻ trong nhà xuất hiện hai thái cực là có nguyên nhân. Mẹ Tô có vóc người thấp, tướng mạo bình thường, nhưng cha Tô lại có vóc người vừa cao vừa to. Mặc dù trên mặt đã nhuốm dãi dầu sương gió, thế nhưng dấu vết năm tháng lưu lại lại càng làm cho ông thêm mặn mà, một từ đẹp trai không đủ để diễn tả, phải dùng từ anh tuấn.

Chị hai và Tô Cẩn Du đều đi theo cha.

Trong trí nhớ của Tô Cẩn Du, cô út cũng rất xinh đẹp, đều giống với ông nội Tô, có thể thấy được gen di truyền thực sự rất đáng kinh ngạc.

"Đứa nhỏ này..." Mẹ Tô mỉm cười đầy yêu thương, bà cảm thấy rất vui khi hai người đàn ông trong nhà gần gũi thân thiết. Nhưng khi quay đầu lại, có chút nghiêm khắc với Tô San nói: "Con ba, có phải hôm nay mày dẫn Chiêu Đệ cùng ra ngoài đồng, để em trai ném ở nhà một mình đúng không?"

"Con không có..." Tô San có chút chột dạ, bởi vì sau đó thật sự cô có đi chơi.

"Mẹ, con đói bụng..." Nhìn mẹ Tô sắp tức giận, Tô Cẩn Du liền mở miệng chuyển hướng chủ đề.

Vừa nghe con trai bảo bối của mình nói đói bụng, mẹ Tô vội vàng đi vào bếp: "Đại Ni, tới giúp mẹ nhóm lửa."

Chị cả là người con hiếu thuận với mẹ nhất trong số năm đứa, ngày hôm nay Tô Cẩn Du ở nhà một mình bị mẹ biết cũng là do cô cáo trạng.

Ôi! Người trong gia đình này...

"Cẩn Du, chị hai có kẹo đường này, em ăn không?" Tô Nhị Ni mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng rất sạch sẽ và chiếc quần xanh rất thời trang, chân đi một đôi giày vải màu trắng, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo xinh xắn, vừa khoan khoái nhẹ nhàng lại vừa xinh đẹp. Đặc biệt không giống với những người trong gia đình này.

"Nhị Ni, con lấy kẹo ở đâu vậy."

"Thầy giáo cho con đấy, thế nào? Mọi người đã không mua được kẹo đường cho em trai, cũng không để con cho sao?" Tô Nhị Ni không mảy may sợ cha tức giận, bởi vì chỉ cần để cho Tô Cẩn Du nhận được chỗ tốt cho dù bất kính với cha mẹ cũng không sao. Ngược lại còn có thể làm cho cha mẹ ưa thích, cô đặt viên kẹo vào đôi tay nhỏ bé của Tô Cẩn Du, sau đó xoay người trở về phòng của cô và chị cả.

"Đầu óc không bằng gỗ của ông đấy, có thời gian đi quản Nhị Ni không bằng giúp ta gánh chút củi đốt. "Mẹ Tô rất hài lòng đối với Nhị Ni, lớn lên xinh đẹp tương lai nhất định có thể gả cho một người có gia cảnh tốt, lại còn biết yêu thương em trai, sau này kết hôn nhất định sẽ giúp đỡ em trai.

Cha Tô vốn không nói nhiều, nói chuyện cùng con gái lại càng ít, ông đặt Tô Cẩn Du xuống, sau đó xoay người đi dọn đống củi.

Tô Nhị Ni cũng trở về phòng thay quần áo, quần áo xinh đẹp cô chỉ có thể mặc khi đi học.

Tô San và Tô Chiêu Đệ nhìn chăm chăm viên kẹo trong tay cậu, Tô Cẩn Du quả thực...

Hai viên kẹo trong tay thoạt nhìn không ngon, là loại kẹo tròn so với đường phèn còn khó ăn hơn, trông đầy màu sắc, nhưng đó là món yêu thích của bọn con nít.

"Em không thích ăn, cho hai chị nè."

Hai cô bé vô cùng vui vẻ vì viên kẹo này, lập tức cùng cất kẹo vào trong túi, dự định khi đi ra ngoài chơi sẽ ăn trước mặt bạn bè.

Sự khoe khoang và ganh đua ở thời đại này, lại vô cùng đơn giản đáng yêu.

Tô Cẩn Du nhàn rỗi đến nhàm chán, cậu bèn chạy trước cổng nhà, ngồi trên tảng đá lớn. Trong trí nhớ của cậu, cứ vào khoảng thời gian này, trước sân nhà Vương thợ may sẽ dùng một cái radio phát nhạc, âm thanh vô cùng lớn, cách hai bức tường Tô Cẩn Du cũng có thể nghe thấy.

"Ngọt ngào~ Nụ cười của em thật ngọt ngào~ Giống như bông hoa đang nở trong gió xuân~"

m thanh ngọt ngào của Đặng Lệ Quân chậm rãi phát ra từ bộ radio kiểu cũ, có sức quyến rũ đặc biệt, làm cho đáy lòng của Tô Cẩn Du giống như được ngâm trong hũ mật, đặc biệt thoải mái.

Tô Cẩn Du đối với thời đại này tràn đầy cảm giác mới mẻ, cũng có thêm nhiều hi vọng đối với cuộc sống tương lai.

"Tô Cẩn Du! Ngày hôm nay đã đi đâu? Sao lại không ra ngoài chơi vậy!" Một đám nhóc người đầy bùn đất, từ xa nhìn thấy Tô Cẩn Du đang ngồi ở trước cửa nhà, liền lao đến nhanh như một cơn gió, dọa Tô Cẩn Du giật cả mình.

"Ở nhà." Những đứa trẻ này Tô Cẩn Du đều biết, đứa lớn nhất mười hai tuổi, nhỏ nhất năm, sáu tuổi, ngày thường đều tụ chung một chỗ chơi trò bắt bóng, đào ổ chim, bắt cá chạch. Đứa lớn nhất là Tô Cẩn Hoa, ngang vai vế với Tô Cẩn Du, là cháu của ông nội hai của Tô Cẩn Du, bên cạnh Tô Cẩn Du là Tô Cẩn Nghĩa, con trai thứ nhà chú hai.

Có hai người anh trai bảo vệ, bình thường không ai dám bắt nạt Tô Cẩn Du.

"Cẩn Du, chúng ta muốn đi đến cầu nhỏ bên kia chơi, em đi không?" Tô Cẩn Nghĩa vừa nói vừa móc từ trong túi ra một nắm đậu tương rang, bỏ vào trong túi Tô Cẩn Du.

Gia cảnh nhà chú hai so với nhà Tô Cẩn Du tốt hơn nhiều. Nhà ông có tận hai đứa con trai, còn là loại cao to. Chú hai còn nuôi rất nhiều heo, năm ngoái mới đóng thêm một chuồng heo lớn, thời gian trôi qua càng ngày càng phát đạt, cho nên Tô Cẩn Nghĩa đi ra ngoài chơi trong túi lúc nào cũng có đồ ăn vặt, thỉnh thoảng là đậu tương rang, thỉnh thoảng sẽ là bỏng ngô, nào giống Tô Cẩn Du, nhiều nhất cũng chỉ có chút hạt ngô nướng.

"Em còn chưa ăn cơm."

"Đừng ăn nữa, lát đi ngang qua nhà anh, anh cho em một cái bánh bao."

Nghe được có bánh bao, mấy đứa nhỏ bên cạnh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Bột mì cũng là thực phẩm hiếm có.

"Không được, bây giờ em đói bụng rồi." Sau khi Tô Cẩn Du không chút do dự từ chối, bọn nhỏ đơn thuần liền như ong vỡ tổ chạy đi.

"Bảo bối, vào ăn cơm!"

Món chính của bữa tối vẫn là cháo đậu bắp, bánh bột ngô, còn có dưa chuột và hành tây mẹ Tô hái từ trong vườn, bên cạnh là một chén nước tương lớn. Quay đầu lại đã thấy mẹ Tô bưng ra một bát cà tím sốt tương lớn từ trong phòng bếp ra, nóng hôi hổi, thơm phức.

Không thấy món mặn nào.

Tô Cẩn Du chưa bao giờ kén chọn, ăn gì cũng được miễn là no bụng, huống hồ những món ăn này vô cùng ngon. Yên lặng mà ăn, vì vậy cậu ăn rất ngon miệng, hai bát cháo đậu bắp, một bánh bột bắp, ăn cùng cà tím sốt tương và hành tây, rất nhanh đã ăn hết.

"Hôm nay Cẩn Du ăn cơm không để thừa nữa." Bình thường chị hai luôn nói rằng, cơm thừa của Tô Cẩn Du có thể nuôi sống hai con gà con, hôm nay nhìn bát của cậu sạch sẽ cảm thấy hơi không quen.

Tô Cẩn Du ngập ngừng, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Em lớn rồi."

Mẹ Tô lập tức cười toe toét: "Con học ai vậy!"

Sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã tối hẳn, chị cả nhanh chóng thu dọn bát đĩa, cha Tô ngồi bên cạnh thùng nước, cởi trần, múc nước đổ lên người. Sau một ngày làm việc dưới thời tiết nắng nóng, khắp người toàn mùi mồ hôi, không tắm thì không thể ngủ được.

"Con trai qua đây, cha tắm cho con." Cha Tô hướng về phía Tô Cẩn Du vẫy vẫy tay.

Tô Cẩn Du dứt khoát từ chối: "Con không muốn tắm."

Cậu không muốn bị lột sạch ở trước mặt người khác.

Nhưng mà còn có chuyện khiến cho Tô Cẩn Du cảm thấy đau khổ hơn ở phía sau.

Nông thôn về đêm chìm vào một mảng đen kịt, không có TV để xem, tất cả mọi người đều đi ngủ từ sớm, rạng sáng ngày hôm sau đã dậy làm việc.

Tô Cẩn Du ở cùng một phòng với cha mẹ Tô.

Và nằm chung một chiếc chăn với mẹ Tô.

Mẹ Tô chỉ mặc một cái áo ba lỗ rộng thùng thình và một chiếc quần đùi.

Nội tâm Tô Cẩn Du như sụp đổ.

"Con muốn ngủ cùng cha." Tô Cẩn Du ngồi trên ghế đẩu nói với giọng điệu ngọt ngào của trẻ con.

Cha Tô vô cùng vui vẻ, bình thường mẹ Tô đóng vai anh hùng, còn ông đóng vai phản diện và thường ngày Tô Cẩn Du cũng gần gũi với mẹ hơn, hai mẹ con không ít lần giận ông, nhưng mà hôm nay xem như cậu thay đổi.

Cha Tô ôm lấy Tô Cẩn Du: "Ai da, bây giờ con trai ngoan đi ngủ cùng cha nhé."

Nhìn hai cha con hòa thuận, mẹ Tô cười vui vẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu: "Xem đắc ý chưa kìa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play