Một tuần sau, Tô Cẩn Du cuối cùng rồi cũng quen dần với cuộc sống ở đây, có thể ngồi trong chậu mặc quần lót để tắm, có thể chỉ súc miệng mà không cần đánh răng, đương nhiên còn có một điều cậu cảm thấy đời này cậu không có cách nào để vượt qua.

Nhà của lão Mao…

Ở đây không có nhà tắm, không có nhà vệ sinh, không có hố xí, tên của nó là nhà của lão Mao, nghe rất là nghệ thuật.

Suốt cả một tuần, Tô Cẩn Du đều thức dậy vào nửa đêm và lén lén lút lút dùng cái ống nhổ để giải quyết.

Không phải cậu sống kiểu cách, năng lực thích ứng của Tô Cẩn Du là một trong những loại tốt nhất rồi, nhưng cậu thật không thể nào đi vào nhà vệ sinh đó.

Đào một cái hố sâu, dùng 3 tấm ván bao vây xung quanh và che một mảnh vải rách. Đó chính là nhà vệ sinh.

Mùa hè có ruồi, côn trùng và giòi, Tô Cẩn Du nhìn thấy một lần thì không bao giờ dám đến gần nhà vệ sinh một lần nữa, thậm chí là phải đi đường vòng khi đi qua nơi đó.

Đời người có sóng gió mãnh liệt gì thì cứ đến đi chỉ cần đừng để cho tôi đi vào nhà vệ sinh đó thì sao cũng được.Tô Cẩn Du thầm nghĩ như vậy.

Nhưng mà mưa gió mãnh liệt thực sự đã đến vào buổi trưa.

Trận mưa này rất lớn,

Những giọt mưa rơi vào trên người rất đau, Tô Cẩn Du kỳ thực cảm thấy rất vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể được mát mẻ rồi. Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến vẻ mặt của bố và mẹ của Cẩn Du càng nặng nề hơn.

Bố của Tô Cẩn Du cuối cùng cũng mở miệng: “Cũng không biết ngô có bị ngã hay không.” Ông ấy đang lo lắng cho vụ thu hoạch của năm nay, không có thu hoạch, cuộc sống sẽ trôi qua một cách khó khăn.

Tô Cẩn Du lúc này mới kịp phản ứng, cuộc sống của cả nhà đều phụ thuộc vào mười mấy mẫu đất đó. Gia đình mình không giống như gia đình chú 2 nuôi heo, không giống như gia đình cô Út làm việc ở huyện thành, một nhà 7 miệng ăn chỉ có thể dựa vào mấy mẫu đất này để sống qua ngày.

Tô Cẩn Du nghĩ, ngoại trừ nghề làm nông ra, tại sao bố mẹ không làm nghề nghiệp gì khác để kiếm sống, giống như nhà chú 2 nuôi một ít lợn cũng tốt. Chẳng phải trong tiểu thuyết nói rằng, những người nuôi lợn vào năm 92 đều làm ăn phát đạt hay sao, tại sao nhất định phải đi làm cái công việc hao tổn sức lực mà lợi nhuận lại thấp nhỉ.

Vấn đề này một đứa trẻ như cậu không nên hỏi.

Nói về ngày nữ chính tái sinh, hình như trời mưa rất to…

Mẹ của Tô San để cô đến hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ để mua muối, kết quả trên đường trở về trời đổ mưa lớn, cô nép mình dưới gốc cây to để trú mưa. Một tia chớp đã biến Tô San từ 11 tuổi thành Tô San 37 tuổi.

Không phải chứ…

Tô Cẩn Du thấp thỏm và nghi ngờ hỏi: “Mẹ, chị 3 của con đâu?”

Mẹ của Tô San đang suy nghĩ về hoa màu , mới chợt nhớ ra: “Bố nó ơi, tôi vừa mới kêu con 3 đi mua muối, anh qua phía đó đón con đi.”

Bố Tô không nói nên lời, đồng ý và vội vã bước ra ngoài với một tấm nhựa lớn quấn quanh người.

Tô Cẩn Du cầu nguyện trong lòng, chị 3 thân yêu của cậu sẽ không bị sét đánh đâu.

Cầu nguyện xong, Tô Cẩn Du lại tự hỏi không biết có phải là mình hơi ích kỷ hay không? Kiếp trước của Tô San lận đận như thế, bây giờ quay lại để thay đổi cuộc sống của chị ấy cũng không có gì sai, nếu như cậu ngăn cản thì cậu có bị trừng phạt không.

Lại nói, cứ coi như Tô San tái sinh thì cậu cũng chưa chắc là xui xẻo, dẫu sao nửa đoạn sau của cuốn tiểu thuyết, cậu cũng chưa có đọc qua. Nếu sau này Tô San gỡ bỏ nút thắt và tha thứ cho em trai thì chẳng phải cậu sẽ có cuộc sống tốt đẹp hay sao? Ngay cả khi Tô San không tha thứ cho em trai của cô ấy ,thì tôi cũng không thể khiêu khích tôi, cũng không thể trốn tránh.

Nghĩ như vậy, Tô cẩn Du lại cầu nguyện cho Tô San có thể thuận lợi tái sinh.

Quả thật, cuộc sống đầy rẫy những vướng mắc, muốn được lưỡng toàn kỳ mỹ thực sự quá khó khăn.

Mười phút sau, bóng dáng của Tô phụ xuất hiện trong cơn mưa tầm tã, ông đang ôm Tô San trong lòng. Tô San một tay ông cổ bố, một tay còn lại kéo tấm nhựa để che mưa lạnh. Nhìn một cái thì biết Tô San là báu vật trong lòng bàn tay của bố tôi, là chiếc áo bông nhỏ của bố tôi.

Mẹ tôi vội vàng hỏi: “Con mua đủ rồi à?”

“Chưa, con đang ngồi dưới gốc cây.”

Bố đặt Tô San xuống, giũ giũ nước trên tấm nhựa rồi treo lên tường.

Tô Cẩn Du cứ núp ở sau lưng mẹ lặng lẽ quan sát Tô San, phát hiện chị ấy đang nhìn vào ngôi nhà, trong mắt tràn đầy sự xa lạ.

Được rồi, đây rất là nữ tính.

Xem ra sau này phải sống những ngày tháng thật cẩn thận, mỗi một điểm thay đổi đều phải có Tô San, cậu phải để Tô San hiểu rằng, những thay đổi của Tô Cẩn Du là vì cô ấy.

Trái tim này thật mệt mỏi quá.

Nếu không nói với Tô San rằng thật ra cậu là người chuyển kiếp, thì cậu căn bản không phải là em trai của cô ấy.

Tuy nhiên mức độ rủi ro này rất lớn, Tô Cẩn Du cảm thấy vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, nếu như bị Tô San phát hiện ra thì nói sau cũng không muộn.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy xa lạ này của Tô San, cậu cảm thấy trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.

Đừng nói là Tô San tái sinh trở về tuổi 37, cho dù là ở tuổi 18, khi cậu hồi tưởng về những chuyện lúc nhỏ cũng chỉ là mơ hồ nhớ được vài đoạn.

Mẹ Tô dặn dò một câu: “Con đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.” sau đó lấy muối của Tô San mua về nấu cơm cho bọn trẻ.

Tô San sững sờ gật đầu, lại nhìn Tô Cẩn Du một cách rất sâu sắc, rồi quay trở lại phòng của cô và Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ đang say mê đọc sách, không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Tô San khẽ gọi một tiếng: “Chiêu Đệ.”

Ánh mắt của Chiêu Đệ đang chăm chú dán vào cuốn sách, không quay đầu lại nhìn cô ấy: “Chị, đồ ăn đã nấu xong hết chưa, em đói rồi.”

Tô San nhìn cô gái nhỏ này, kiếp trước cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trong cho đến cuối đời, hai đứa trẻ mà cô ấy nuôi nấng vất vả chẳng khác gì một cặp sói mắt trắng. Kiếp này, cô ấy sẽ không ngốc như vậy nữa, sẽ không lãng phí tuổi thanh xuân của mình một cách vô ích.

Lúc ăn cơm Tô Cẩn Du ngồi trên giường đất, đó là chỗ ngồi chính mà Tô Cẩn Du không nên ngồi, bởi vì gia đình này không có quá nhiều quy tắc, cũng không có người nào nói về cậu.

Trên bàn cơm, biểu hiện của Tô cẩn Du đối với Tô San rất gần gũi, điều này không làm dấy lên sự nghi ngờ của Tô San. Từ lúc còn là một đứa trẻ nhỏ, Tô Cẩn Du cũng lệ thuộc vào Tô San, mãi đến khi lên lên cấp 2 mới bị người chị gái không biết chữ này ghẻ lạnh, đến cuối cùng từ ghẻ lạnh thành chán ghét.

Tô San thích ứng nhanh hơn so với Tô Cẩn Du, cho dù cô ấy không có văn hóa, không có kiến thức nhưng cũng là người đã từng trải qua cái chết và bình tĩnh hơn nhiều so với Tô Cẩn Du.

“Mẹ, hôm nay mưa lớn quá, có sao không mẹ?” Tô Nhị Ni có chút sợ hãi, là đứa con duy nhất trong gia đình đang đi học. Năm nay thu hoạch của gia đình không được tốt, việc học của cô ấy cũng đừng có nghĩ tới.

“Cái gì không nên hỏi thì con đừng hỏi.” Mẹ Tô gạt đi câu nói của Tô Nhị Ni

Tô San cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.

Đương nhiên là không ổn, đất của nhà cô ấy phần lớn là đất trũng ngập nhiều cây non, Tô Nhị Ni suýt chút nữa không đi học được, là do cô Út đã cho cô tiền để tiếp tục đi học lại .

Tô San cũng rất căm ghét cô Út,cô kém hơn Tô Nhị Ni ở điểm nào, tại sao cô lại không được đi học.

Một lần nữa cô muốn chứng minh rằng ngay cả khi không được chào đón lần nữa, cô ấy cũng có thể sống tốt hơn bất kỳ người nào.

Còn có Lâm Dược, cô muốn gả cho cậu ta khi cô đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.Tô San tràn đầy mong đợi và hy vọng đối với tương lai.

Ngày thứ 2, mưa lớn cũng bắt đầu nhỏ dần, bố và mẹ Tô đội mưa đi lên đất, chị cả không đi cùng, ở lại trong nhà giặt đồ cho mấy đứa em rồi treo lên trong nhà, đợi trời trong mới đem ra ngoài phơi.

Chiêu Đệ thấy chị cả cuối cùng cũng không còn bận rộn nữa, cầm quyển sách đến trước mặt cô ấy: “Chị cả, mấy chữ này đọc làm sao ạ?”

Tô Cẩn Du liếc mắt nhìn, trên quyển sách cũ kỹ có vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ chằng chịt, đều là do Chiêu Đệ không biết chữ vẽ.

Lúc này chị cả là người có học nhất nhà, cô ấy cầm quyển sách đọc từng chữ từng chữ một cho Chiêu Đệ, không chút phàn nàn.

Tô San ở bên cạnh khịt mũi coi thường, cho dù bạn có tốt với cô ấy đến mấy thì cô ấy cũng không nhớ đến bạn.

“Cẩn Du, em xem, ở đây có tên của em nè!”

Đối với chuyện tên của mình xuất hiện trên sách, Tô Cẩn Du hơi sợ sợ, cậu nhìn qua, là 4 chữ lớn: Hoài , cẩn, cầm, du.

Tên của Tô Cẩn Du là cái tên hay nhất trong số trẻ em, tên của những cô con gái ở nơi đây có thể đặt tùy tiện, nhưng tên của con trai đều là do những người lớn tuổi đặt sau khi được cân nhắc, lựa chọn kỹ lưỡng . Ví dụ như Tô Cẩn Du và hai anh em Tô Cẩn Nhân và Tô Cẩn Nghĩa nhà chú 2, Lý Ưng Hiếu nhà cô Út, mỗi cái tên đều có ý nghĩa riêng của nó.

Trong số họ hàng, cô gái có cái tên dễ nghe nhất là con gái của cô Út , tên Lý An Nhiên.

Cô Út có dung mạo rất xinh đẹp, có chút văn hóa, biết xử sự làm người gả cho một vị quan nhỏ trong thành. Năm thứ nhất sinh được một đứa con trai, mấy năm sau lại sinh được một đứa con gái, một nam một nữ ghép thành một chữ rất hay.

Trong ký ức của Tô Cẩn Du, mỗi lần cậu với chị 2 tới nhà cô Út đều nhận được một bộ quần áo mới xinh đẹp mà những đứa trẻ khác không có.

Hình dung về cô Út này chỉ có 2 chữ để miêu tả, nhan khống.

“Cẩn Du đang nghĩ gì vậy?”

Tô Cẩn Du chớp mắt: “Em không biết nữa.”

“Chị cả, chị dạy em viết tên của em đi, Tô chiêu Đệ viết thế nào?”

Tô Cẩn Du không biết làm sao chỉ có thể ồn ào cùng họ: “Em cũng muốn học tên của em.”

Tô San ghét cái tên của chính mình.

Tô San (3) giống như một con số thứ tự.

Cô xoay người quay trở về phòng mình, cô cần phải suy nghĩ thật tốt, làm thế nào để hoàn toàn thay đổi được vận mệnh của mình.

Mưa đã tạnh vào buổi trưa, một đám trẻ con tầm 6,7 tuổi chạy đến nhà Tô Cẩn Du, rủ Tô Cẩn Du cùng ra ngoài chơi.

Những đứa lớn đều đã đi học rồi, chỉ còn lại một đám củ cải nhỏ này, không thể chơi với người ít tuổi hơn, cho nên bọn chúng nhất định phải kéo Tô Cẩn Du ra ngoài chơi.

Tô San vẫn ở đó, cậu không thể cự tuyệt, Tô Cẩn Du gật gật đầu và nói với chị cả một tiếng rồi chạy ra ngoài cùng chơi với bọn trẻ.

Bọn chúng chỉ có hai chỗ để chơi đó là rừng cây nhỏ và cây cầu nhỏ. Hôm qua trời mưa cả một đêm, nước ở cây cầu nhỏ đó chảy rất mạnh, người nhà đều dặn dò không được qua đó, cho nên bọn chúng chỉ có thể đi chơi ở trong rừng cây nhỏ.

Tô Cẩn Du đi theo sau bọn chúng, nhìn thấy giày của mình dính đầy bùn đất, cảm thấy cả người rất khó chịu, thật muốn dùng cái gì đó để cạo sạch bùn đất dính trên đôi giày.

Điều khiến Tô Cẩn Du không nghĩ tới đó là đám trẻ này lại nghịch bùn nhớp nhúa như thế này.

Trong rừng cây nhỏ có một mảnh đất màu đen, bùn ở đó sạch sẽ đến bất ngờ, không có các loại cỏ dại, đá mà độ dính lại rất mạnh. Bọn trẻ vây quanh thành một vòng lớn, dùng bùn nặn thành ngôi nhà, con thỏ nhỏ, chơi bẩn kinh khủng.

Tới thì cũng đã tới rồi, chơi thôi! Chẳng phải có câu nói: Nhập gia tùy tục hay sao?

Tô Cẩn Du nắm lấy một lượng bùn lớn và siết chặt trong tay, cậu phát hiện cảm giác của mình lúc này cũng không tồi.

Tô Cẩn Du vô tình nhặt được một chiếc điện thoại thông minh, là của hãng Apple.

Tô cẩn Du luôn muốn có một chiếc điện thoại như thế này nhưng mẹ cậu không mua cho cậu, chị của cậu thì ngược lại, hư một cái lại mua thêm một cái, cứ mất rồi lại mua.

Những đứa trẻ khác hoàn toàn không biết cậu nhặt được thứ gì, Tô Cẩn Du cười cười, lấy điện thoại thông minh bằng bùn đất ném vào trong vũng bùn.

Để giải thích, Tô Cẩn Du nặn thành một hình nhân, một hình nhân có thể được xem như một con người.

Nói thật, Tô Cẩn Du cảm thấy mình không có nặn giỏi bằng những đứa trẻ này.

Cậu cúi đầu nhìn đôi bàn tay mập mạp dính đầy bùn đất rồi thở dài.

Cậu đã từng có đôi tay trắng nõn và thon dài, dùng để cầm bút vẽ tranh, dùng để chơi đàn Dương Cầm, đôi tay của cậu là sự kiêu ngạo của cậu. Bây giờ cậu lại dùng đôi bàn tay để nghịch những tảng bùn đất lớn.

Nói thật, chơi bùn đất cũng khá thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play