Tô Cẩn Du bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, cậu trở mình, vùi đầu vào trong chăn, ý định muốn ngăn chặn âm thanh chói tai này, chuông điện thoại của chị gái cậu vẫn luôn kỳ lạ như vậy, hai ngày trước là tiếng chó sủa, hôm nay là tiếng gà gáy.
Không đúng.
Khoan đã, hình như có gì đó không thích hợp.
Sao chăn bông có mùi lạ thế, giường ở bên dưới cũng rất cứng.
Ý nghĩ đầu tiên của Tô Cẩn Du là cậu thực sự bị chị mình cuốn gói ném ra hành lang.
Chậc, không hổ là Tô Thư Nhan, nói chắc như đinh đóng cột, nói được làm được.
Tô Cẩn Du mở mắt, định vào phòng ngủ tiếp.
Nhưng khi vừa mở mắt, Tô Cẩn Du đã bị khung cảnh trước mắt hù dọa, trên giường gạch trải một tấm chiếu, vách tường và trần nhà dán đầy giấy báo, mạng nhện giăng kín một góc phòng, một con nhện nhỏ màu đen đang nằm bò trên mạng tơ, cuộn tròn như một quả bóng đen.
Tô Thư Nhan sẽ không bán cậu lên núi cao chứ…
Tô Cẩn Du ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì lúc này có một cô bé bước vào phòng. Cô mặc một chiếc áo sơ mi hoa cũ nát và một chiếc quần màu nâu dài rộng, tóc buộc thành hai bím nhỏ, khuôn mặt rám nắng đỏ ửng, tràn ngập hơi thở của người con gái thôn quê. Cô mỉm cười rồi nói với Tô Cẩn Du: "Cẩn Du, em tỉnh rồi, chị giúp em mặc quần áo nhé, Chiêu Đệ vẫn đang chờ em ra ngoài chơi đấy."
Tô Cẩn Du có chút bối rối.
Cậu dừng lại chừng hai giây, cẩn thận suy nghĩ.
Có phải cô ấy vừa nói đến Chiêu Đệ...
Tô Chiêu Đệ...
Đoán chừng là cậu đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết cậu đã đọc hôm qua.
《Cuộc sống hạnh phúc của Tô San sau khi trùng sinh》
Nếu không phải bị Tô Thư Nhan bán vào núi sâu, thì Tô Cẩn Du yên tâm rồi.
Xuyên thư có gì ghê gớm, cậu cũng không phải chưa từng xem qua thể loại phim này, gì mà tiểu thuyết, gì mà xuyên thư, chẳng qua chính là một chuyến du lịch thú vị, đem đến những trải nghiệm mới, được ngắm nhìn những vùng đất rộng lớn của tổ quốc và nói về một tình yêu nước kinh thiên động địa, hì hì ~
Hì hì cái quỷ gì vậy! Nếu như không thể xuyên trở về thì phải làm sao! Không thể bị Tô San vờn đến chết được! Sau khi Tô San sống lại còn tàn bạo hơn Tô Thư Nhan. Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy!
Chờ chút, Tô Đại Ni đã béo từ nhỏ, còn Tô Nhị Ni có vẻ ngoài xinh xắn, cô gái này lại vừa nói Tô Chiêu Đệ đang đợi mình, vậy thì người tầm thường gầy yếu trước mắt đây chính là Tô San!
Nhìn vào tình hình này, Tô San không có trùng sinh, hoặc nói là vẫn chưa trùng sinh. Trong tiểu thuyết, sau khi Tô San sống lại, những lúc không có người, cô sẽ đối xử lạnh nhạt với Tô Cẩn Du.
Nếu cô đã chưa trùng sinh, vậy cậu vẫn là con cưng của cha mẹ, vẫn là bảo bối của các chị, đây là cuộc sống vô cùng tốt đẹp!
"Cẩn Du, cười ngây ngô cái gì đó? Mau mặc quần áo vào." Tô San vừa nói vừa vén chăn lên.
Tô Cẩn Du không mặc quần áo, cậu tức thì đỏ mặt, trùm chăn lên người, giật lấy quần áo trong tay Tô San: "Chị, để em tự mặc!"
Tô San sửng sốt: "Mặt trời mọc đằng Tây sao? Sao em lại muốn tự mình mặc đồ."
"Em chỉ muốn tự mình mặc." Tô Cẩn Du bị câu hỏi của cô dọa sợ đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Có phải em bị bệnh rồi không, nói chuyện sao lại nhỏ nhẹ uể oải như vậy." Tô San lo lắng hỏi, nếu như Cẩn Du bị bệnh hay gặp điều gì không may, tất cả các cô đều sẽ bị mắng.
Người gì vậy chứ, nói chuyện nhỏ nhẹ không nghe, Tô Cẩn Du hít sâu một hơi, học tập giọng điệu của Tô Thư Nhan, giận dữ hét lên: "Em nói để em tự mặc! Nói nhảm nhiều quá!"
Tô San nghe em trai quát, vội vàng nói: "Được, được, được, em tự mặc, chị đi ra ngoài cho gà ăn."
Hoá ra mắng người là loại cảm giác này, Tô Cẩn Du lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên trải nghiệm. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tô San, cậu lại không cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy áy náy.
Cúi đầu nhìn bộ quần áo trên giường, chiếc áo hải quân được giặt khô ráo sạch sẽ, quần quân đội màu xanh, một bộ quần áo như vậy ở trong thôn trang nhỏ bé này có thể nói là vô cùng tốt.
Tô Cẩn Du thở dài, đối với cha mẹ Tô gia chưa từng gặp nảy sinh một chút oán trách, và thêm phần thấu hiểu đối với cha mẹ ruột của mình.
Nếu như cha mẹ Tô gia và cha mẹ ruột của cậu đều hiểu được một đạo lý đơn giản “dùng nghèo để dạy con trai, dùng giàu để nuôi con gái*”, thì Tô San và Tô Cẩn Du sẽ có dáng vẻ hoàn toàn khác.
*Dùng nghèo để dạy con trai, dùng giàu để nuôi con gái: câu nói mang ý nhắc nhở, nuôi con trai nên lấy sự gian khổ, vất vả để tôi luyện ý chí, tinh thần trách nhiệm. Còn nuôi con gái thì nên dành nhiều yêu thương, đầy đủ điều kiện vật chất, để khi lớn lên, con gái sẽ biết tự chăm sóc bản thân, biết trân trọng, không bị cám dỗ, choáng ngợp bởi hư vinh.
Ài...
Không có quần lót sao…
Tô Cẩn Du suy nghĩ sâu sắc xong mới phát hiện, Tô San chỉ đưa cho cậu quần và áo.
Cậu lục lọi tìm hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái quần lót đùi trong ngăn kéo.
"Mặc tạm thôi..." Tô Cẩn Du có chút buồn bực, cuộc sống sau này phải trải qua thế nào đây.
"Cuối cùng em cũng dậy, mau tới ăn cơm." Cạnh cửa đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn là một nồi cháo đậu bắp lớn và dưa muối, Tô Chiêu Đệ ngồi trên băng ghế nhỏ, vô cảm nhìn Tô Cẩn Du.
"Ừ." Tô Cẩn Du đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêu Đệ.
Tôi còn chưa có đánh răng rửa mặt đâu nha các chị em…
Tô San đang cho gà ăn thì nhìn thấy em trai đi ra, cô liền đặt bầu xúc bằng tre xuống và đi vào phòng bếp, lấy ra một cái bát nhỏ trong tủ, bên trong bát đựng hai quả trứng luộc bóng bẩy. Cô nuốt nước bọt, đặt chén xuống trước mặt Tô Cẩn Du, sau đó liền xoay người đi cho gà ăn tiếp.
Còn có loại đãi ngộ này, khi cậu còn ở nhà chỉ có Tô Thư Nhan mới có thể hưởng thụ.
Vừa quay đầu, Tô Cẩn Du liền thấy Tô Chiêu Đệ đang nhìn chằm chằm vào hai quả trứng luộc trong bát của cậu, trong miệng vẫn hung hăng nhai dưa muối, Tô Cẩn Du còn có thể nghe rõ âm thanh chẹp miệng của cô.
Mặc dù thèm muốn chết, nhưng Tô Chiêu Đệ cũng không chĩa đũa vào bát của Tô Cẩn Du, không phải là cô không muốn, mà là cô không dám.
Ở trong nhà này, không ai dám cướp đồ của em trai, kể cả là chị hai mà cha mẹ yêu thương nhất cũng không dám.
Cô cúi đầu đang định đi gắp một miếng dưa muối, lại phát hiện trong bát của mình có thêm một quả trứng.
"Chị ăn đi, em không nói với cha mẹ đâu." Tô Cẩn Du nhìn xương gò má nhô ra và thân thể gầy ốm của cô cảm thấy hơi xót xa, rõ ràng Tô Chiêu Đệ lớn hơn Tô Cẩn Du hai tuổi, vậy mà cao không bằng Tô Cẩn Du.
Nhiều năm nay, chỉ khi dịp sinh nhật Tô Chiêu Đệ mới được ăn trứng gà, cũng chỉ có thể ăn một quả. Lúc này, một quả trứng thơm phức đang ở trước mắt cô, cô thậm chí không suy nghĩ tại sao em trai lại khác thường như vậy, một hơi nhét quả trứng vào trong miệng, như thể cô đang ăn một món ngon nào đó trên đời.
Thật sự nên để Tô Thư Nhan đến xem con nhà người ta sống như thế nào.
Lúc Tô Thư Nhan lớn như này, khắp phòng vẫn toàn là búp bê, tủ đồ đầy những bộ váy công chúa, cho đến bây giờ cô vẫn còn ăn kẹo sắc màu.
Khẩu vị của Tô Cẩn Du không tồi, ăn hết hai bát cháo đậu bắp, phải nói thức ăn tuy đơn sơ nhưng hương vị lại khá ngon, cắn một miếng liền cảm nhận được vị ngọt tự nhiên, tinh khiết.
"Cẩn Du, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!" Một quả trứng luộc đã lấy được lòng Chiêu Đệ. Thái độ của cô đối với Tô Cẩn Du rõ ràng nhiệt tình hơn hẳn.
Tô Cẩn Du nhìn ra mặt trời bên ngoài, lắc đầu: "Chị đi chơi một mình đi."
"Vậy em đừng nói với mẹ là chị không dẫn em theo ra ngoài chơi nha!" Chiêu Đệ mỗi khi muốn ra ngoài đều nơm nớp lo sợ.
Tô Cẩn Du, đứa trẻ nghịch ngợm chết tiệt này.
"Chiêu Đệ sao lại ra ngoài chơi một mình rồi? Có phải con bé không dẫn em theo đúng không!" Vẻ mặt Tô San đầy bất mãn: "Chị sẽ không nói cho cha mẹ biết."
Tô San, đứa trẻ này...
"Chị, ở đây vẫn còn một quả trứng, em không muốn ăn, chị ăn đi." Ngốc cũng không sao, có thể từng chút từng chút dạy bảo, miễn là cô không chơi trò trùng sinh thì dễ nói chuyện rồi.
"Em giữ lại để buổi trưa ăn đi, chị không ăn..."
Tô Cẩn Du dùng đũa gảy hai cái vào miếng trứng, khẽ nói: "Đến buổi trưa sẽ lạnh, ăn không ngon, nếu chị không ăn em cho chó ăn."
"Đừng, mang cho chó ăn uống phí lắm." Nói xong, Tô San dùng một hơi nuốt gọn quả trứng, cách ăn giống Chiêu Đệ như đúc, quả thực là hai chị em ruột.
"Chị, là em không muốn đi chơi cùng chị tư, không phải chị ấy không muốn dẫn em theo."
Tô San không nói, chỉ gật đầu, cô sợ phun miếng trứng trong miệng ra ngoài, vậy thì rất đáng tiếc.
Tô Cẩn Du sờ sờ lên khuôn mặt đầy dầu mỡ của mình, rồi chạy đến bên cạnh thùng nước, dùng gáo nước múc một nửa chậu nước, cậu nhíu mày nhìn con ruồi nổi trên mặt nước, dùng ngón tay gảy con ruồi ra ngoài.
Mình là con nhà nghèo, không có gì để kén chọn.
Sau khi rửa mặt qua loa, Tô Cẩn Du cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cậu không dám hỏi Tô San khăn mặt và bàn chải đánh răng ở đâu, chỉ có thể làm bộ ra vẻ muốn hóng mát, chờ cho nước trên mặt khô hết.
"Cẩn Du, chị ra ngoài chăn vịt, lát nữa chị về, em ngoan ngoãn ở nhà đợi chị nhé."
Tô Cẩn Du ngồi ở trên băng ghế nhỏ gật đầu, đến khi cô ra khỏi cửa Tô Cẩn Du mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát ngôi nhà.
Tổng cộng có ba gian phòng lớn, gian phòng Tô Cẩn Du vừa ở là gian phòng chính giữa, quay về hướng Bắc Nam và cũng là gian phòng được tu sửa đẹp nhất. Bức tường đối diện cửa trước vẫn còn dùng loại gạch đỏ, nhìn qua coi như sạch sẽ.
Phòng phía Đông và phòng phía Tây tương đối cũ nát, hoàn toàn là loại phòng đất thô sơ cũ kĩ, nghĩ cũng không cần nghĩ, đây là phòng cho các chị ở.
Trong gian phòng phía Đông, Tô Cẩn Du nhìn thấy một tấm gương rất lớn, trên mặt gương còn có hoa mai đỏ, cùng mấy hàng chữ nhỏ, mùi vị năm tháng cổ xưa như phả vào mặt.
Cậu nhìn đứa trẻ trong gương giống như bánh bao nhỏ liền thở dài.
Đều là con cái trong một nhà, Tô San vừa gầy vừa đen, cậu lại vừa trắng vừa béo, thật là tội lỗi mà.
Nhưng mà Tô Cẩn Du quả thật có vốn liếng được yêu thương, mắt tròn vo, con người đen bóng linh hoạt, lông mi dài và cong, lúc chớp mắt sẽ nhấp nháy tia sáng, hai má vẫn còn mang theo nét phúng phính của trẻ con, đôi môi chúm chím trông giống như búp bê nhỏ trong bức tranh ngày tết, rất hoạt bát.
Tô Cẩn Du nhìn một lúc chợt cảm thấy đau đầu, cơn đau khiến Tô Cẩn Du đau muốn chết, đầu giống như muốn nứt ra, cậu thậm chí có cảm giác mình sẽ trực tiếp chết vì đau như vậy, sau đó liền xuyên trở về nhà của mình.
Nhưng cơn đau này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Đợi đến khi cảm giác đau đớn như thủy triều rút đi, chính là ký ức của Tô Cẩn Du tràn đến.
Cha mẹ, chị gái, họ hàng, bạn bè.
Trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn, Tô Cẩn Du lại sinh ra ý nghĩ chị hai của cậu Tô Thư Nhan đang đi học.
Cũng may Tô Cẩn Du rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa, cậu thở phào nhẹ nhõm, may là cậu có ký ức, nếu như thật sự để lộ ra sơ hở, bị xem như một loại siêu nhiên quái dị thì xong đời, sẽ bị một mồi lửa thiêu đốt.
Cậu vỗ vỗ đầu mình, ánh mắt có chút thất thần, cậu nhìn căn phòng nổi đầy tro bụi, trong góc phòng dùng mấy khối gỗ hợp lại tạo thành một bàn sách nhỏ, và một cái tủ màu nâu đỏ được tạo nên từ hai cây gỗ lớn chính là tất cả vật dụng trong căn phòng này.
Không có TV, không có máy vi tính, không có điện thoại di động, không có máy chơi game...
Bây giờ mình nên làm gì mới tốt đây, giờ khắc này Tô Cẩn Du cảm thấy một sự trống rỗng và mờ mịt trước nay chưa từng có.
Tô Cẩn Du cảm thấy chán nản, ngồi ở trên giường đất, cúi đầu nhìn đôi chân ngắn của mình hồi lâu: "Không sao, mười năm nữa thì có thể nghịch điện thoại di động."
Tô Cẩn Du là một đứa trẻ vô cùng lạc quan, cho dù đem cậu ném vào một căn phòng chỉ có mì gói trong một năm rưỡi, cậu cũng có thể lấy việc bóp mì gói làm niềm vui, từ đó làm cho bản thân vui vẻ sống sót.
Người ta gọi là tiểu cường* đánh mãi không chết.
*Tiểu cường là con gián
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT