Từ sau hôm đó, Hoành Hiểu không nhìn thấy gấu ngốc nữa.
Mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Bạch Trầm chuyển lớp khác dãy với cậu. Hóa ra cậu ta thông suốt nhanh hơn cậu nghĩ. Vậy cũng tốt, không có sự giằng co khiến cậu khó xử.
Hoành Hiểu gặp một cô gái khiến cậu cảm thấy hứng thú. Cô nàng tên Doanh Doanh là một cô gái nhẹ nhàng và ngọt ngào. Lần đầu tiên gặp mặt cô gái này như ánh nắng dịu dàng của mùa chuyển hạ, khiến trái tim cậu động lòng.
Cô còn là hoa khôi khoa Kiến Trúc. Quả nhiên là đối tượng phù hợp để kết giao. Hoành Hiểu mời cô một bữa cơm, cô nàng cũng nhanh chóng gật đầu. Cơ hội ngồi ăn cơm với nam thần ai chẳng ước ao đến phát điên.
Doanh Doanh vì muốn lấy lòng người mình thầm thương liền mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, buộc tóc bằng chiếc nơ xinh. Cô toát ra dáng vẻ thanh thuần khiến ai nhìn vào cũng chỉ mong muốn được che chở cả đời.
Hoành Hiểu nhìn cô thì mỉm cười. Cô gái này là cậu tâm nguyện.
Nhưng trong khoảng khắc nào đó cậu lại mang cô gái này so sánh với tên gấu ngốc kia. Ai dịu dàng hơn ai? Ai vì cậu mà ngốc nghếch?
Suy nghĩ đó khiến cậu hoảng hốt. Phía bên kia cánh cửa nhà hàng chính là khuôn mặt sau mấy tháng không gặp. Gấu ngốc hình như mang hơi thở nam nhân hơn rồi. Bên cạnh còn là một thiếu niên nhỏ nhắn, nước da trắng sáng, đang khoắc vai cậu ta mỉm cười trò truyện.
Gấu ngốc còn vén tóc giúp cậu ta, nhẹ nhàng mà từ tốn. Hoành Hiểu cười lạnh nhạt, Doanh Doanh thấy cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt liền hỏi han. Cậu khôi phục lại dáng vẻ hòa nhã nói với cô nàng có chút mệt. Hôm khác lại mời cô ăn cơm.
Doanh Doanh là một cô gái hiểu chuyện. Nghe hiểu ý người liền tạm biệt cậu ra về. Hoành Hiểu gọi một cuộc điện thoại:
- Điều tra cho tôi thân phận của thiếu niên bên cạnh Bạch Trầm.
Vệ sĩ nói vâng, thiếu gia. Hoành Hiểu cúp máy nghiền nát từng con chữ:
- Bạch Trầm mấy tháng không gặp, ngay cả đối tượng cũng đổi rồi. Tôi phải xem xem cậu thích loại người nào đây?
Gấu ngốc không biết bản thân đã vào tầm ngắm. Vẫn ung dung cùng Trần Lâm tới triển lãm tranh của chị Trần.
Mấy tháng trước, bạn học Cao đưa cho cậu 1 tấm vé tham dư triển lãm tranh của Trần Oanh. Nữ họa sĩ nổi tiếng nhất nhì trong nước với danh xưng" Nghệ thuật gia của thời đại mới". Những đường nét trên những bức tranh của cô mang phong cách hiện đại pha lẫn cổ điển trông hài hòa và đẹp đẽ vô cùng.
Gấu ngốc học khoa Mĩ thuật. Rất có hứng thú với nghệ nhân vẽ tranh liền đồng ý đi ngay. Ngày hôm đó cậu gặp Trần Lâm. Thiếu niên này vừa nhìn thấy cậu như thân quen từ lâu:
- Anh là Bạch Trầm sao? Nghe nói anh là học trò của chị Trần. Xin chào em là Trần Lâm em của chị Trần Oanh.
Bạch Trầm không nghĩ mình được chào đón đến vậy. Liền giơ bàn tay ra bắt tay như lời chào hỏi lần đầu gặp mặt.
Trần Lâm nói không sai cậu bị thu hút bởi nam nhân này. Dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, chỉ là hơi chút ngốc nghếch.
Bạch Trầm nhận li rượu cùng người bạn mới kết giao thưởng thức tranh. Trần Oanh là người chủ trì thấy em trai đứng cùng học trò cũ của mình thì lại chào hỏi:
- Bạch Trầm lâu lắm mới gặp lại cậu.
Gấu ngốc gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mấy năm trước khi cậu còn là học sinh cấp 3 chị Trần Oanh là một họa sĩ tiềm năng. Cô mở một lớp dạy vẽ ở gần nhà cậu. Vì vậy cậu liền thuận tiện học ở chỗ cô.
Tình tình Trần Oanh thật sự rất tốt. Nên cậu rất có cảm tình với chị.
- Chị Oanh. Lâu lắm rồi mới gặp.
3 người nói chuyện thập phần ăn ý. Liền hẹn trưa cùng nhau ăn cơm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lúc gốc ngốc chuẩn bị lên xe.
- Bạch Trầm, tôi nhập viện rồi. Đến chỗ tôi đi.
Giọng nói này, là Hoành Hiểu. Gấu ngốc ban đầu là sửng sốt sau đó là lo lắng xin lỗi Trần Oanh và Trần Lâm gấp gáp đi đến địa chỉ người kia nói.
Đến nới là bệnh viện tư nhân nhà Hoành gia. Có quản gia đã đứng trước cửa đợi cậu. Gấu ngốc vẫn không hiểu vì sao ánh trăng sáng lại gọi điện cho mình. Vài tháng trước không phải đã nói lời không tốt sao..
Cậu thẫn thờ đi theo quản gia đến một căn phòng. Quản gia nói thiếu gia ở trong, cậu cứ vào.Nói rồi quản ra cũng rời đi.
Cậu mở cảnh cửa mà tay run rẩy, lấy hết sức bình sinh mở khóa. Một làn gió nhẹ từ cửa sổ hắt vào. Thân hình cậu nhớ nhung đang cô độc ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đó chứa hàng vạn nỗi buồn tha thiết khiến cậu muốn chạm vào an ủi.
Hoành Hiểu nhìn thấy cậu lần đầu tiên không tức giận nói:
- Tôi còn tưởng cậu không đến.
Gấu ngốc vẫn là không hiểu. Vì sao Hoành Hiểu phải lừa cậu.
Đôi chân thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng rộng lộ ra phần xương quai xanh hấp dẫn. Gấu ngốc bị hớp hồn bởi vẻ xinh đẹp của đối phương. Còn Hoành Hiểu thì nhìn cậu nở nụ cười đặc biệt ôn hòa.
- Đến đây đi. Đứng ngốc ở cửa làm gì.
Gấu ngốc đi đến trong tâm trạng bất an:
- Hoành Hiểu sao cậu lừa tôi? Cậu nói cậu nhập viện tôi mới tới..
Hoành Hiểu nhàn nhạt trả lời:
- Lúc tôi mắng cậu tôi còn tưởng cậu sẽ không buông. Hóa ra cậu buông dễ dàng hơn tôi tưởng.
- Ý cậu là sao?
- Bạch Trầm, Trần Lâm đó không phải người tốt lành gì. Cậu tốt nhất đừng qua lại với cậu ta.
- Hoành Hiểu, cậu điều tra tôi? Dù Trần Lâm có thật sự không tốt nhưng cậu ấy là bạn tôi. Việc Hoành Đại thiếu gia cậu đây lừa tôi tới đây chỉ vì chuyện nhỏ này thì không cần thiết đâu.
- Bạch Trầm cậu cố tình nghe không hiểu sao?
- Cậu mới là người nói tôi ghê tởm. Vậy nên cách xa tôi ra, khiến cậu chướng mắt rồi.
Nói rồi gấu ngốc rời đi. Hoành Hiểu đi chân trần kéo tay cậu ta lại. Gấu ngốc sững sờ:
- Cậu làm gì vậy?
Hoành Hiểu mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng lần xô xát ở thư viên cậu không chán ghét người này. Có lúc cậu đấu tranh tư tưởng rất lâu, sợ nguyên tắc mà bản thân vẫn luôn gìn giữ bị sụp đổ. Vì vậy cậu chọn cách bắt nạt người này.
Nhưng không hiểu sao khi cậu ta dễ dàng buông tay cậu lại hoảng loạn. Tên gấu ngốc này nói đi liền đi, nói không cần cậu là không cần cậu.
Hoành Hiểu biết Doanh Doanh là người phù hợp nhất mà cha cậu hướng tới. Nhưng gấu ngốc luôn chiếm trong tim cậu một vị trí đặc biệt.
Cậu nói lời vô tình vì sợ bản thân đi sai hướng. Nhưng giờ thật sự cậu không chịu nổi nữa, bên nhau mấy tháng cũng dần quen cảm giác có nhau.
Là gốc ngốc thích cậu trước, vì sao người khổ sợ lại là cậu..
Bạch Trầm trong lòng cũng đang hoảng sợ. Hoành Hiểu vậy mà khóc.
Cậu luống cuống lau đi những giọt nước mắt như pha lê kia nói:
- Sao cậu lại khóc?
Không hỏi thì thôi một khi hỏi cậu lại khóc càng to lớn. Nước mắt nước mũi tèm lem như đứa trẻ.
Bạch Trầm ôm cậu hỏi:
- Nói tôi nghe vì sao cậu lại khóc? Không phải cậu từng chán ghét tôi sao? Vì sao lại không muốn tôi đi? Vì sao không muốn tôi thân cận với Trần Lâm?
Hoành Hiểu nhỏ giọng nói:
- Gấu ngốc, cậu thật sự từng thích tôi sao?
Cậu nghe được một tiếng ừm rất rõ. Cậu khóc thút thít trên vai cậu ta, đánh mạnh vào tấm lưng kia.
Bạch Trầm hỏi cậu:
- Nhìn tôi. Hoành Hiểu cậu đối với tôi là cảm xúc gì?
Cậu sửng sốt. Ngay giây phút vệ sĩ gửi văn kiện điều tra cậu lần đầu tien nhìn thấy bức ảnh Trần Lâm nhìn gấu ngốc với ánh mắt say mê. Đó là ánh nhìn gấu ngốc luôn nhìn chằm chằm cậu.
Gấu ngốc vẫn ngu ngơ không biết. Bị người ta lừa đến tận giường vẫn cho rằng người ta là bạn tốt. Cậu lần đầu tiên nếm được cảm giác khó chiu, bỏ luôn cả cô gái Doanh Doanh kia mà tìm cậu ta.
- Gấu ngốc. Hình như.. Tôi...
Lời chưa nói hết cái ôm thả lỏng thay vào đó là nụ hôn mang theo hơi thở mãnh liệt. Hoành Hiểu không chống cự. Mặc kệ hắn hôn, đầu lưỡi linh động luồn vào trong hàm, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cậu.
Gấu ngốc như dã thú, trút bỏ vẻ ngây ngô là nam nhân trưởng thành có dục vọng với người mình thích, cơ hội này cậu muốn giữ lấy.
Hoành Hiểu hít thở không thông mới đẩy hắn ra. Gấu ngốc nhìn sợi chỉ bạc còn vương lúc gai người tách ra. Đôi môi kia đã đỏ ửng, đang thở dốc.
Hoành Hiểu tức giận mắng:
- Cậu là chó à? Còn cắn tôi.
Bạch Trầm ríu rít xin lỗi. Ngay giây phút đó tia lí trí cuối cùng của cậu sụp đổ. Cậu muốn người này khát cầu người này đến phát điên.
- Xin lỗi. Tôi không kiềm chế được.
Hoành Hiểu vòng qua cổ nam nhân nói:
- Bạch Trầm tôi đã cho cậu cơ hội. Cứ tiếp tục thích tôi được không?
Gấu ngốc gật đầu. Đây là giấc mơ cả đời cậu. Những ngày sau khi Hoành Hiểu nói lời cay đắng cậu đều suy nghĩ. Có lẽ bản thân nên buông tha thứ tình cảm này, buông tha cho ánh trăng sáng trong lòng mình. Nhìn cậu bên cạnh hoa khôi kia, lòng cậu cũng đau nhói.
Nhưng giây phút này bức tường ngăn cách hai người dường như cũng sụp đổ.
Cậu yêu người này muốn bên cạnh người này một đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT