Khai giảng được 1 tuần đầu tiên, cảm giác của mọi người cũng không tệ lắm.

Bầu không khí trong lớp nhẹ nhàng, các thầy cô hoà ái.

Phạm Đại Tinh không sắp xếp chỗ ngồi, mọi người được ngồi tùy ý.

Các bạn nữ trong lớp chỉ có một nắm, đầu người không tới hai mươi, các bạn nữ tự giác, lấy Phương Thuần làm trung tâm, chặt chẽ đoàn kết ngồi cạnh nhau, bá chiếm mấy vị trí ngồi bên dưới cây quạt trần có lực gió mạnh nhất.

Bạn cùng bàn hiện tại của Hạ Lan Quyết tên là Huống Miểu Miểu.

Huống Miểu Miểu là học sinh ở huyện cách vách đến đây dự thính, môi trường ký túc xá ở khuôn viên trường rất bình thường, xung quanh trường có rất nhiều phòng đều cho các học sinh của trường cấp 3 Bắc Tuyền thuê, cô ấy và bạn bè cùng huyện cùng nhau thuê chung, trong lúc mua trà sữa gặp được Hạ Lan Quyết, rất nhanh đã thân.

"Cậu có cảm thấy thầy Vật lý rất có mị lực không?”

Hạ Lan Quyết vô cùng đồng ý: “Có!”

Thầy Vật lý họ Đường, là một người đàn ông phong độ dịu dàng thành thục, dáng người cân đối, quần áo chỉnh tề, giày da bóng lưỡng, giọng nói từ tính, một khi thầy ấy mở miệng, trong đầu Hạ Lan Quyết lập tức xuất hiện một dòng điện lưu, không tự chủ được nhảy ra cụm từ “Romantic”.

Nếu sếp Đường đi ca hát kịch, cô chắc chắn sẽ cổ vũ.

Tương phản mãnh liệt với thầy ấy chính là thầy Ngữ Văn, cũng là đàn ông trung niên, nhưng bụng phệ, mập mạp một đi không trở lại, tuy xuất khẩu thành thơ, nhưng mỗi ngày đều mặc áo Polo lớn tuổi, giày da cũ đã bung keo, trên thắt lưng đồ cổ là chùm chìa khoá, rất khó liên hệ với cụm từ  “Văn học mỹ cảm".

Huống Miểu Miểu cười mờ ám ý, cằm hếch lên, đưa mắt ra hiệu: "Cái cậu ở hàng phía sau… Cũng rất đẹp trai á.”

Hạ Lan Quyết biết cô ấy đang nói ai.

Bạn nam ở hàng phía sau thật sự rất gây sự chú ý, mày kiếm mắt sáng, thân cao chân dài, thích nhai kẹo cao su, ôm bóng rổ ra ra vào vào trong lớp, áo thun ướt đẫm mồ hôi, tay áo xắn lên đến đầu vai, lộ ra bắp tay rắn chắc, cố tình trên cánh tay còn có một hình xăm chữ cái, lấp lánh mồ hôi, đặc biệt chọc người khác chú ý.

Hôm đó Hạ Lan Quyết ở hành lang rót nước uống, vừa vặn gặp được cậu, một ngụm nước không thể nuốt xuống, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, người anh em này nghiêng đầu, cười như không cười liếc mắt nhìn cô một cái, dừng lại: "Nè, có muốn tôi gọi xe cứu thương cho cậu không?”

Hạ Lan Quyết nghẹn đến đỏ mặt.

Cố Siêu, người anh em này tên là Cố Siêu, là bạn cùng bàn của Liêu Mẫn Chi.

Nói đến Liêu Mẫn Chi —— Liêu Mẫn Chi ở trong lớp luôn im lặng không một tiếng động, không hề có cảm giác tồn tại, Hạ Lan Quyết lặng lẽ quan sát hắn vài lần, mỗi lần đều bị tầm mắt của Cố Siêu đánh trở lại.

Cô có chút có tật giật mình, làm bộ giống như không có chuyện gì, vùi đầu học tập.

Bạn học trong lớp vẫn chưa thân, mọi người đều kiềm chế lòng tò mò, duy trì dáng vẻ rụt rè.

-

Tiết cuối cùng hôm thứ sáu là tiết tự học, Phạm Đại Tinh đổi thành họp lớp.

Một tuần này, xem như cho mọi người thời gian thích ứng.

Bầu không khí trong lớp đặc biệt nghiêm túc, Phạm Đại Tinh xụ mặt răn dạy, bắt đầu giúp đám nhãi ranh này lập quy định, chọn ban cán sự, sụp đổ nhất chính là “Mười thưởng mười phạt”, khuôn phép được bày ra, nghiêm cấm điện thoại và trò chơi điện tử.

Sự kiện cuối cùng là sắp xếp chỗ ngồi mới.

Chỗ ngồi dựa theo thành tích và chiều cao, ghế để nguyên.

Trong lớp có 19 học sinh nữ, 47 học sinh nam, nam nữ ngồi riêng, hai người một bàn.

Điều này có nghĩa là sẽ có một nam và một nữ sẽ bị lẻ ra.

Nam nữ ngồi cùng bàn, đãi ngộ đặc thù.

Phạm Đại Tinh cầm thước dạy học chỉ vào cái bàn bên dưới bục giảng.

“Liêu Mẫn Chi.”

“Hạ Lan Quyết.”

Hạ Lan Quyết đang thấp giọng nói chuyện với Huống Miểu Miểu, nghe thấy tên của mình, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.

Cô cao 1m62, không tính là quá cao, nhưng cũng chưa bao giờ là người lùn nhất lớp, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngồi bàn đầu.

Hơn nữa còn là bàn gần bục giảng nhất —— bàn này luôn là đối tượng đặc biệt chú ý của thầy cô, một động tác nhỏ cũng có thể diệt sạch tổ, là thành viên ưu tiên trả lời câu hỏi, là vị trí dưới tầm mắt của giám thị.

Trong phòng học loạn thành một nồi cháo, mọi người kéo bàn kéo ghế, có cười có quậy, đùa giỡn pha trò.

Hạ Lan Quyết lo lắng ngồi đó phát ngốc.

Chẳng lẽ chị Phạm bắt được cô trong giờ học làm việc riêng? Ăn vụng? Chơi điện thoại? Đọc tiểu thuyết? Ngủ gà ngủ gật?

Cái nào cũng không có mà.

Liêu Mẫn Chi ở bên tay phải cô, xung quanh rất ồn ào, nhưng cậu vẫn cúi đầu, chuyên tâm, an tĩnh mà sửa sang lại sách vở.

Hình như cậu vẫn rất bình tĩnh.

Cậu cũng không thấp, rất cao mà.

Theo lý thuyết, hai người bọn họ dựa theo thành tích và chiều cao này, sao có thể ngồi chung bàn được chứ.

Hạ Lan Quyết “lạch cạch” ấn nắp bút, có chút buồn phiền, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang lật sách kia.

Gầy, dài, xương ngón tay nhô ra, mạch máu và kinh mạch đều nổi lên rõ ràng dưới lớp da.

Giống như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người khác, Liêu Mẫn Chi quay đầu.

Lẳng lặng nhìn Hạ Lan Quyết một cái.

Thiếu niên có đôi mắt tràn ngập mâu thuẫn.

Đường nét không mềm mại, sắc bén góc cạnh, có cảm giác giới hạn đen trắng rõ ràng, cố tình ánh mắt lại nhu hòa, trong sáng, nghiêm túc và sâu sắc.

Trong lòng Hạ Lan Quyết đột nhiên bừng sáng, thậm chí còn xuất hiện một tia nhảy nhót.

Cô cử động mồm mép, mới vừa định cất lời, muốn giao tiếp với bạn cùng bàn mới, tạo dựng một mối quan hệ “Đồng bệnh tương liên”, “Tai bay vạ gió”, hắn lại chỉ là ngó nhìn cô một cái, gật gật đầu, coi như chào hỏi, rồi sau đó trước khi Hạ Lan Quyết mở miệng, hắn đã cầm cặp sách lên, đi ra khỏi lớp.

Chuông tan học đã vang lên, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, nên về nhà.

Hạ Lan Quyết:…

Người anh em này, cậu có cần đi nhanh như vậy không?

Huống Miểu Miểu đi tới chọc Hạ Lan Quyết: "Ngồi cùng bàn với trai đẹp lạnh lùng, cậu có cảm giác gì?”

Hạ Lan Quyết gãi gãi mặt, nói không nên lời, cảm giác rất…… Rất kỳ quái?

Là vàng thì sẽ sáng lên, là trai đẹp sẽ bị người nhặt được.

Mấy ngày đầu, mọi người đều không chú ý tới, Liêu Mẫn Chi ngồi ở góc tường, bị sách vở và Cố Siêu che chắn, khó có cơ hội lộ mặt.

Chạng vạng, mặt trời ngả vàng, rèm cửa dưới chân tường không cản được ánh mặt trời chiếu vào, ánh nắng vàng kim, Liêu Mẫn Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, không biết là bạn nữ nào đi vào lớp lúc không có ai, vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy bị sốc ngay tại chỗ, tối đó ở trong phòng ngủ hình dung hắn  thành "Một bông tuyết cô đơn sắp tan”.

Một bạn nữ khoa học tự nhiên dành cho cậu lời khen ngợi văn thơ nhất.

Hạ Lan Quyết cười chết.

Nghe tới đã chua lòm.

“Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu là bạn cùng lớp hồi lớp 10, cũng là cô Phạm chủ nhiệm, thật trùng hợp.”

Huống Miểu Miểu thích hình tượng dương quang hơn, nên chú ý tới Cố Siêu tương đối nhiều.

“Cố Siêu cũng không phải người địa phương, là thành phố X tới đây, nghe nói trong nhà có bối cảnh, cái nhà ăn mới xây của trường là cha cậu ấy tài trợ, cậu ấy cũng không ở ký túc xá mà thuê nhà ở bên ngoài.”

Đường Đường hẹn Hạ Lan Quyết cuối tuần cùng đi hiệu sách mua sách giáo khoa.

Hạ Lan Quyết giơ tay hỏi Triệu Linh xin tiền tiêu vặt, nói là sẽ giải quyết bữa trưa ở ngoài, mẹ con hai người lập tức vì vấn đề thời gian và số tiền mà khắc khẩu, cuối cùng cha cô ra khỏi thư phòng, trộm đưa cho Hạ Lan Quyết hai tờ 100 tệ, Hạ Lan Quyết vứt cho cha mình một cái wink rồi chuồn mất.

Bên cạnh cổng trường có một hiệu sách, còn có một tiệm cho thuê sách ở trong ngõ nhỏ, Hạ Lan Quyết là khách quen của tiệm thuê sách này, lúc Đường Đường đến, Hạ Lan Quyết đang ở trong tiệm thuê sách cầu xin ông chủ.

"Em thật sự không nhớ là bạn học nào đã mượn nữa, nhưng chắc chắn là không có vứt.”

“Anh đây đã cho em thời hạn là 3 tháng rồi, phạt một trăm tệ, không thể thương lượng.”

"Nhưng mà quyển sách đó giá có 35 tệ thôi mà, hơn nữa bìa cũng nát rồi.”

“Tiểu Quyết, lời này của em không đúng rồi, sách nát thì nát nhưng vấn đề là nó không xuất bản nữa, có thể so sánh với giá niêm yết à.”

Hạ Lan Quyết bực bội muốn chết: “Quyển sách đó xấu như vậy, là bản lậu, đã bị thị trường đào thải rồi, anh mua 50 xu một cân, bây giờ anh lại phạt em 100 tệ, ông chủ như anh thật không phúc hậu.”

Đường Đường nghe cái đã biết là chuyện gì.

Gần cuối lớp 10, Hạ Lan Quyết mượn mấy quyển sách, bị bạn nữ trong lớp cầm đi rồi truyền nhau đọc, trong đó có một quyển chưa được trả lại, Hạ Lan Quyết hỏi rất nhiều lần ở trong nhóm, sau đó tới thi cuối kỳ, rồi là nghỉ hè, quyển sách này vẫn luôn không có ai nhận đang giữ nó.

Cô ấy đi tới hát đệm cho Hạ Lan Quyết: "Đúng vậy đúng vậy, ông chủ anh tự xưng là người làm công tác văn hoá, không làm loại chuyện làm ăn buôn bán gian dối này, lấy sách lậu đầu độc trẻ vị thành niên, anh không chột dạ à?”

Thanh niên mặc áo ba lỗ lôi thôi vốn dĩ chỉ muốn đùa Hạ Lan Quyết, nhìn hai cô nhóc này bắt đầu hùng hổ, cái miệng nhỏ khai hoả với mình, vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi, hai em cũng đã lôi cục quản lý công thương ra rồi, anh còn không biết sợ, các em muốn đền bao nhiêu?”

Hạ Lan Quyết keo kiệt bủn xỉn, cuối cùng móc ra 50 tệ, bị Đường Đường trừng, cướp lấy túi tiền lẻ của cô, móc ra ba đồng tiền xu, dõng dạc: "Trên người bọn em chỉ có chút tiền lẻ này.”

Ông chủ buồn cười, quẳng tiền vào ngăn kéo: “Lần này tha cho em, lần tới, phạt một trăm tệ.”

Hai người nói lời cảm ơn, hoan thiên hỉ địa ra khỏi tiệm thuê sách.

Các giáo viên bộ môn đều đề cử một số sách giáo khoa, cái gì mà 《 Hoàng cương 》, 《 Khái niệm mới》, 《 Một quyển thông 》, Hạ Lan Quyết mỗi môn chọn một quyển, lại tìm thêm hai quyển tạp chí.

Thời gian không còn sớm, hai người định đi ăn cơm trưa.

"Ở trên đường học sinh có một mì thịt hầm, ăn không? khá ngon á.”

"Ăn, nghe cậu.”

Nhà Hạ Lan Quyết ở gần trường, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài ăn với bạn bè, mì thịt hầm của tiệm này rất đông khách cho nên trước nay chưa từng ghé thử.

Đường học sinh thưa thớt bóng người, cơ bản đều là học sinh nội trú ra ngoài mua đồ, cô đi theo Đường Đường vào quán, phát hiện bên trong đã có không ít người ngồi.

Một đám học sinh cấp 3 chen chúc trong quán mì, có nam có nữ, nam thì cao to, nữ thì hoạt bát đáng yêu, bên dưới bàn có mấy quả bàn bóng rổ, mọi người tụm lại với nhau nói chuyện đến khí thế ngất trời.

Đường Đường và Hạ Lan Quyết chọn một góc kín đáo ngồi xuống, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

"Trời nóng như vậy mà cũng có người ra ngoài chơi bóng rổ.” Đường Đường dõng lỗ tai lên, “Có trai đẹp kìa.”

“Có một người trong lớp tớ.” Hạ Lan Quyết đè thấp âm lượng, “Mau ăn nhanh lên, ăn xong liền đi.”

“Ai?”

"Người mặc đồng phục xanh dương.”

“Rất đẹp trai nha, tên gì vậy? Cậu có muốn tới chào hỏi một cái không.”

“Cố Siêu.” Hạ Lan Quyết lắc đầu, sắc mặt rối rắm, “Chính là cái người, cái người “xe cứu thương” đó.”

“Xe cứu thương? Chính là cậu ta à? Ha ha ha ha ha ha…” Đường Đường lại trộm liếc mắt ngắm một cái, nắm chặt đôi đũa buồn cười nói, "Cái người này buồn cười thật sự, tớ nhớ tới một lần là lại mắc cười một lần, chắc chắn lúc đó trong lòng cậu ta đang nghĩ, mẹ nó, khai giảng mới được một tuần, có bạn nữ suýt chết vì vẻ đẹp trai của tôi, ha ha ha ha……”

Hạ Lan Quyết lấy khăn giấy chặn cái miệng đầy dầu mỡ của cô ấy: “Đừng cười.”

"Sau đó cậu có nói chuyện với cậu ta nữa không?”

“Không có!” Hạ Lan Quyết tức giận, "Tớ trốn còn không kịp.”

Đường Đường che miệng cười xong, câu lấy vai Hạ Lan Quyết, “Không sao, nhiều như vậy, cậu ta không thấy cậu đâu, đừng ngại.” Cô chọt chọt Hạ Lan Quyết, "Nhìn kìa nhìn kìa, bàn bên kia, có người còn đẹp trai hơn, còn có mỹ nữ.”

Hạ Lan Quyết lé mắt nhìn lén, đúng là rất đẹp trai, mỹ nữ cũng rất xinh đẹp, da ngâm và cao, mặc váy hai dây, gương mặt vô cùng diễm lệ.

Hai người đều mặc áo thun in hình hoạt hoạ, sạch sẽ mộc mạc, ngồi ở đó nghe tiếng ồn ào náo nhiệt như hai con gà con, một bên sột sột ăn mì, một bên lén lút nghe người ta nói chuyện phiếm, ăn được một nửa, nhóm người này kề vai sát cánh ra về.

Trong tiệm lập tức an tĩnh.

“Bọn họ thật tiêu sái.” Đường Đường húp một ngụm nước súp, cảm khái.

Hạ Lan Quyết cũng uống một ngụm súp, thở dài.

Thanh xuân của người ta thì gọi là hừng hực khí thế, còn thanh xuân của các cô thì gọi là giết thời gian.

Ăn xong cơm trưa, Hạ Lan Quyết và Đường Đường tay khoác tay đi mua sắm, đi dạo một đường dọc theo các cửa hàng mua sắm, nhân tiện mua một ít khăn giấy kẹp tóc, các văn phòng phẩm nhỏ nhỏ đáng yêu.

Bước vào cửa hàng tiếp theo, thì gặp được một nhóm người ồn ào từ trong cửa hàng bước ra.

Hạ Lan Quyết duỗi tay che trán, nắm tay Đường Đường, nghiêng người đi vào cửa hàng.

Đi dạo qua vài con phố, có một cửa hàng trò chơi điện tử gia dụng, trời trưa nắng gắt, Đường Đường đề nghị đi vào hứng gió điều hòa.

Trong đám đông lại nhìn thấy một đám người, Cố Siêu và một vài bạn nam tụ lại chơi điện tử, bên cạnh còn có một đám người đứng xem, thỉnh thoảng còn có tiếng cổ vũ.

“Bọn họ đang chơi cái gì ở đây vậy? Sao náo nhiệt dữ dạ?”

Hai người cũng lặng lẽ chui vào trong đám đông, nhón chân nhìn người chơi đua xe, sau đó Hạ Lan Quyết nhìn chán rồi, đổi một chút xu chơi game, kéo Đường Đường đi chơi đập chuột.

Từ khu trò chơi điện tử ra ngoài, hai người đứng ngốc: “Đi đâu nữa?”

“Xem phim đi?” Đường Đường nhướng mày, "Đã lâu rồi chúng ta không đi xem phim.”

"Được.”

Hai người đi đến một tiệm net gần đó.

Tiền chơi trong tiệm net rẻ hơn tiền xem phim rạp nhiều, còn có ghế lô riêng, có điều hòa, trong tiệm còn có quầy bán bắp rang và hạt dưa.

Đường Đường đi mở ghế lô, Hạ Lan Quyết đi vào WC.

Điện thoại có cuộc gọi nhỡ, Triệu Linh gọi tới hai cuộc, còn gửi tin nhắn hỏi cô mấy giờ về, Hạ Lan Quyết sợ mẹ nghe thấy tiếng bàn phím lách cách xung quanh, không dám nghe điện thoại, đứng ở cửa toilet gửi tin nhắn cho Triệu Linh.

Đúng lúc có người từ toilet đi ra, cũng không nhìn đường, một cao một thấp, hai người "Bốp” mà va vào nhau.

Hạ Lan Quyết “A” thở ra hơi vì kinh ngạc, ôm đầu ngẩng đầu nhìn người đó.

Cố Siêu nhe răng trợn mắt vuốt ngực, thấy rõ người trước mắt, "chậc” một tiếng, cũng rất vui vẻ.

“Là cậu à.”

Khai giảng mới được một tuần.

Mà trong vòng một buổi chiều, gặp bốn lần, cậu ấy đi đâu, cô đi đó.

Cậu ấy mới vừa vào tiệm net, ngồi còn chưa nóng đít, cô cũng đã đi theo tới WC.

Ở trong lớp còn thường xuyên rình xem cậu ấy.

Bị vẻ đẹp trai của cậu ấy làm cho sặc nước miếng, suýt chút nữa liệm luôn rồi.

"Thật trùng hợp.” Cái trán Hạ Lan Quyết tê rần, cắn môi dưới, cảm thấy cũng không nên ngượng ngùng, thản nhiên chào hỏi, "Cậu cũng ở đây à.”

Đúng là trùng hợp.

"Cậu là Hạ Lan Quyết đúng không?” Cố Siêu cười nói, “Không phải họ Hạ Lan, mà là họ Hạ, gọi là Hạ Lan Quyết, tên này khá dễ nhớ.”

“Đúng vậy.” Hạ Lan Quyết cũng cười, “Cố Siêu, tên của cậu cũng rất dễ nhớ.”

"Cậu tới tiệm net làm gì vậy?”

"Tớ và bạn tớ tới xem phim.”

“A —— xem phim à——  khá tốt ——”

Không quá quen, bầu không khí cũng có chút xấu hổ.

Tẻ ngắt.

Hạ Lan Quyết lại cắn môi dưới, liếc mắt nhìn cậu một cái, sờ điện thoại của mình.

Đường Đường gửi tin nhắn: ghế lô 3B.

Cố Siêu vò đầu: "Cậu bận việc của cậu đi, game của tớ sắp bắt đầu rồi, đi trước.”

"Ồ, được, có rảnh lại nói chuyện.”

Hai người xem phim kinh dị, chen chúc chung một chỗ, ôm nhau y như cặp song sinh. 

Đường Đường thích xem phim kinh dị ở chỗ có đông người, Hạ Lan Quyết đi theo cô ấy, để nâng cao khả năng chịu đựng đối với những cảnh máu me của mình.

Xem được một nửa, tim Hạ Lan Quyết đập nhanh hơn, hai chân nhũn ra, có chút chịu không nổi, run rẩy bò dậy: "Tớ đi ra ngoài mua chút đồ ăn.”

“Tạm dừng chờ cậu nha?”

“Không cần không cần, tớ bình tĩnh lại một chút, hít thở dương khí.”

Cố Siêu dựa vào ghế, nhân lúc đang treo máy, đứng dậy đi đến quầy mua lon Coca.

Ở bên kia hành lang có một bạn nữ đi tới, tâm sự nặng nề, ánh mắt đảo xung quanh, đi tới đi lui ở lối nhỏ hai vòng, cuối cùng chậm rãi đi tới.

Cố Siêu vuốt tóc, giống như con chuột thấy con mèo, "Bụp” ngồi trở lại chỗ, cánh tay vỗ vỗ người bên cạnh: “Bên kia kìa, bạn cùng bàn mới mà chị Phạm xếp cho cậu.”

"Em gái này có ý với tớ, đi theo tớ cả một buổi chiều, tớ đi đâu cô ấy đi đó, có chút ngớ ngẩn, tám phần là muốn thổ lộ với tớ.”

"Mua giúp tớ lon Coca và một gói thuốc lá đi, sau đó giúp tớ chặn cậu ấy lại một chút.”

Hai tay Liêu Mẫn Chi gác trên tay vịn, im lặng nhìn cậu.

“Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn của cậu, cậu cũng nên nói hai ba câu với cậu ấy đúng không, chuyện sớm thì muộn thôi.”

Ánh mắt cậu lóe lóe, đứng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play