Hạ Lan Quyết xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, đứng đợi bắp rang ở quầy thu ngân.

Có một người bước tới, đứng bên cạnh cô, rất gần.

Cô nghiêng đầu, thấy rõ người tới là ai, biểu cảm thay đổi ngay lập tức, cô cười ngạc nhiên: "Là cậu à."

Liêu Mẫn Chi nhìn cô và gật đầu ý bảo đúng.

Hai người đứng cạnh nhau, gió thổi ra từ chiếc máy điều hòa không khí mát lạnh sảng khoái, Hạ Lan Quyết không biết sao lại nhớ tới cơn gió mạnh từ chiếc quạt công nghiệp trong siêu thị nhỏ, thổi đến mức bay hết cả tóc của cô lên, đuôi tóc còn táp vào mặt hơi đau rát.

"Thật trùng hợp" Cô mỉm cười và hỏi, "Cậu đi cùng Cố Siêu à? Hai người đến đây để chơi game phải không? Tôi đã gặp Cố Siêu vài lần vào buổi chiều, nhưng tôi không gặp cậu."

"Phải."

Cậu trả lời lại một từ.

Hạ Lan Quyết đang đợi cậu nói.

Hả? Không còn nữa sao?

Biểu cảm trên khuôn mặt của Liễu Mẫn Chi tuyệt đối không lạnh lùng, thờ ơ hay thiếu kiên nhẫn. Con ngươi của cậu tối lại và ánh mắt mang vẻ nghiêm túc. Đó là phản ứng đáp lại và lắng nghe một cách chân thành.

Hạ Lan Quyết cảm thấy rằng người này hơi lạ, tích chữ như vàng, không giỏi ăn nói.

Bắp rang đã nổ xong, Hạ Lan Quyết nhận lấy ống tròn do nhân viên quản lý tiệm Net đưa tới, cô ôm nó trong tay và hơi suýt xoa vì nóng, đẩy nó sang một bên: "Thơm quá, cậu ăn bắp rang không?"

Liêu Mẫn Chi lắc đầu, tìm kiếm thu ngân và chỉ vào kệ: "Coca, Ngọc Khê (thuốc lá).”

Hạ Lan Quyết nhướn mày, biểu cảm dừng lại nhìn cậu: "Cậu hút thuốc?"

Cậu không nói gì cả.

Sau khi mua xong thứ mình cần, hai người trở về.

Hành lang ở tiệm Net nằm cạnh cửa sổ, thanh chắn cửa sổ là loại bằng sứ được cắt thành ô vuông. Ánh sáng mặt trời vào giữa buổi chiều vẫn còn nóng, bụi bay lặng lẽ trong không khí mát mẻ và trong suốt.

Bước chân của Hạ Lan Quyết rất chậm, bước chân của Liêu Mẫn Chi cũng rất chậm. Hai người bước qua bước lại, dường như họ không muốn trở về vị trí cũ của mình quá nhanh.

Nói thật, Hạ Lan Quyết thật sự rất muốn nói chuyện với cái tên hũ nút này.

Cô đi tới gần cửa sổ, phơi nắng, vừa ăn bắp rang vừa đi: "Hôm nay trời rất nóng, trên đường không có người nào, mọi người đều trốn vào trong tiệm Net để chơi game."

Liêu Mẫn Chi siết chặt chai Coca, bước chân cậu nhanh hơn cô nửa bước, quay mặt về phía cô.

Nhìn thấy đôi mắt của cậu, Hạ Lan Quyết không thể nhịn cười. Sau khi thay đổi chủ đề, giọng cô rất lạnh và giòn tan: "Cậu có nhớ tôi không? Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã đến chỗ cậu đổi tiền xu, đó là siêu thị nhà cậu à?"

"Đúng vậy."

Cô cúi đầu lắc bắp rang trong ống: "Thật trùng hợp, tớ không ngờ rằng chúng ta là bạn cùng lớp, lại còn trở thành bạn cùng bàn. Đúng rồi, đến cả số thứ tự cũng liên tiếp nhau, vốn là không phải vậy, cậu số 19, còn tôi là số 21, nhưng người số thứ tự 20 ở giữa chúng ta lại được chuyển sang lớp Nghệ thuật Tự do. Có phải rất thú vị không? "

"Tôi đã đọc danh sách vào ngày đi học. Khi thấy tên của cậu, tôi đã nghĩ đó là một bạn học nữ. Lúc cậu đứng lên tự giới thiệu làm tôi khá là bất ngờ."

Thật sự ngẫm lại, có một chút hạnh phúc.

"Nhưng có điều cậu dường như không thích nói chuyện lắm."

Liêu Mẫn Chi dừng lại và nhìn thẳng vào cô.

Hạ Lan Quyết cũng dừng lại theo, ngước nhìn người nam sinh trước mặt, nhai bắp rang “răng rắc”.

"Hạ Lan Quyết."

Cô nghe thấy tên của mình đến từ cổ họng của cậu, với chất giọng sột soạt và kỳ lạ.

Cậu hé môi, cất giọng rất thấp đọc tên cô, môi và răng đều đang gắng sức, tựa như nhất quyết phải nhớ thật kỹ.

"Phiền cậu - Khi nói chuyện có thể đối mặt với tôi không."

Khi cậu nói những từ đơn thì không thể nghe thấy sự kỳ lạ, nhưng khi nói cả một câu dài mới lộ ra sự khác biệt. Đó không phải là âm điệu tròn vành rõ chữ, nó mơ hồ, lưỡi bẹt lẫn lộn vào một chỗ, như người nước ngoài nói tiếng Trung, hơi chậm, giật và có vẻ vụng về.

"Tôi không nghe thấy rõ, cần phải đeo máy trợ thính" Cậu ấn vào tai mình và nghiêng đầu cho cô xem. "Tôi không thể nghe rõ cậu nói gì."

Tóc bên tai của Liêu Mẫn Chi có vẻ hơi dài hơn một chút và che khuất nó, nhưng cô nhận thấy rằng có một thứ gì đó màu đen treo trên tai cậu.

Hạ Lan Quyết nhai bắp rang, sửng sốt một lát: "..."

Đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn cô.

Hạ Lan Quyết nuốt cổ họng.

Chần chờ vài giây, cô gật đầu, chậm rãi ngập ngừng nói: "Tôi nói như thế này, cậu có nghe rõ không?"

"Có thể."

"Nghe nói đối với tôi có lẽ hơi khó khăn... Xin lỗi, tôi không thể trò chuyện với cậu."

"Phiền cậu cố gắng đừng để ý đến tôi."

"Cố Siêu đang chơi game, hiện tại có thể không có thời gian, nếu có việc gì sau hẵng tìm cậu ta."

"Được, được rồi..."

Cậu gật đầu, xoay người một cách nhẹ nhàng và lịch sự rồi rời đi.

Hạ Lan Quyết hơi bối rối, đầu óc trống rỗng quay trở lại phòng riêng.

Đường Đường ngồi co lại trên một chiếc ghế, cô ấy không hề ra ngoài, tập trung vào màn hình máy tính.

Hạ Lan Quyết mờ mịt nhìn lướt qua cảnh tượng đẫm máu, cô liên tục lùi lại phía sau, rút khỏi phòng, hoàn hồn, sau lại quay trở về.

Vì vậy, trách không được cô lại cảm thấy cậu là lạ.

Ngoại hình của cậu rất đẹp và gọn gàng, nhưng giọng nói lại hỗn loạn chưa hoàn thiện, có cảm giác không hài hoà.

Bởi vì cậu không nghe rõ, không nói rõ, cho nên sẽ có những hành động đó, sẽ ngồi ở hàng đầu tiên.

Vì vậy, cô đã chú ý đến cậu trong một thời gian dài.

Hạ Lan Quyết hơi u sầu.

"Tại sao cậu lại về trễ vậy?" Đường Đường hỏi cô, "Cậu đi lâu quá."

"Tớ vừa gặp bạn cùng bàn ở bên ngoài và nói chuyện với cậu ấy một vài câu."

"Cái người đẹp nhưng lạnh như băng, tâm tịnh như tuyết kia?" Đường Đường vừa ăn vừa cười hỏi, "Cậu ấy chịu nói chuyện với cậu sao?"

Hạ Lan Quyết cảm thấy rằng hai tính từ này hiện tại nghe rất chói tai.

"Không phải... hóa ra tai cậu ấy gặp vấn đề. Cậu ấy không thể nghe rõ người khác nói chuyện, và phải đeo máy trợ thính trên tai."

"Vậy sao, không phải cậu ấy sẽ gặp nhiều rắc rối trong lớp sao?"

Hạ Lan Quyết thở dài và không nói nhiều.

Khi về tới nhà, cô đã kiểm tra một số thông tin trên mạng.

Hạ Lan Quyết nhớ lại rằng trước đây có một người hàng xóm, là một ông cụ sáu mươi tuổi, trên tai đeo một chiếc máy trợ thính nhỏ màu đen. Mỗi lần nói chuyện với người khác, ông cụ luôn gào cổ họng lên và nói: "Hả, ngươi nói gì? Tôi không thể nghe rõ. "

Về sau, mọi người đều thấy chán khi nói chuyện với ông ấy, nên ông cũng không nói nữa, suốt ngày tự lẩm bẩm một mình.

Triệu Linh thấy cô trở về còn chơi máy tính, bà đuổi cô đi tắm rửa rồi đọc cuốn sách: "Vui chơi cả một ngày rồi, sao bây giờ con còn lên mạng. Khai giảng rồi, giữ mình, sau này không được lêu lỏng ở bên ngoài lâu như vậy"

Sau một vài ngày điều chỉnh chỗ ngồi, bầu không khí của lớp học đã thay đổi rõ rệt, chỉ có vài bàn của con gái xen lẫn trong đám con trai, như sao chắp trăng.

Lớp học đã đánh đập và gây rắc rối, và họ quen thuộc với nhau.

Của hiếm mới quý, chỉ có mấy mống nữ sinh như vậy, còn có thêm một Phương Thuần trong lớp, các giáo viên đều yêu quý vô cùng.

Liêu Mẫn Chi và Hạ Lan Quyết đều là học sinh ngoại trú, mỗi sáng Hạ Lan Quyết sau khi chạy vào lớp học, cậu đã ngồi yên ngay ngắn trên ghế của mình, buổi tối sau tiết tự học Hạ Lan Quyết thu dọn đồ đạc rời đi, cậu vẫn mang dáng vẻ không chút hoang mang.

Khi Hạ Lan Quyết nói chuyện cùng cậu, sẽ có thói quen chú ý đến máy trợ thính trên tai cậu trước,cả hai tai đều đeo, màu đen, có tóc che phủ, không dễ thấy.

Cô mỉm cười với Liêu Mẫn Chi và hét lên "Chào buổi sáng".

Sắc mặt Liêu Mẫn Chi nhu hoà và gật đầu với cô.

Cậu đọc sách buổi sáng không thành tiếng, không nghe được âm thanh trong lớp, tất nhiên sẽ không trò chuyện với mọi người xung quanh, cũng chưa bao giờ chủ động tìm Hạ Lan Quyết nói chuyện. Cậu có thói quen cúi sát đầu, hệt như đang hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cũng có thể nhìn vào bảng đen, lắng nghe tiết học, nhưng cho dù giáo viên nói như thế nào trên bục giảng, cậu cũng không bao giờ ghi chú trong lớp.

Hạ Lan Quyết để ý rằng cậu có một cây bút đen trên bàn, trên đó còn có chữ Sony, khi tra nó trên mạng, đó là một cây bút ghi âm. Cô nghĩ hẳn là cậu đang sử dụng bút ghi âm để ghi lại bài giảng của giáo viên.

Vào buổi tối tự học, Phạm Đại Tinh đến để kiểm tra kỷ luật, gọi Hạ Lan Quyết đến văn phòng.

"Trong kỳ thi cuối năm lớp 11, em đã làm bài kiểm tra tiếng Anh không tệ và xếp thứ năm trong lớp, đây là một điểm số rất tốt."

Tiếng Anh là môn học tốt nhất của Hạ Lan Quyết

"Cảm ơn thầy đã khen ngợi."

"Có điều không nên học lệch, các môn học yếu như vật lý, toán học phải tăng cường điểm số. Chúng ta thuộc khối tự nhiên, môn vật lý rất quan trọng"

Hạ Lan Quyết gật đầu tiếp tục nói vâng dạ.

"Cô tìm em hôm nay vì có một việc mà cô muốn nhờ em giúp đỡ."

Phạm Đại Tinh mỉm cười: "Liêu Mẫn Chi có đeo máy trợ thính, thằng bé đôi khi sẽ không nghe thấy rõ, bài tập về nhà do các giáo viên của nhiều môn học khác nhau giao và một số thông báo quan trọng của trường, nếu cậu ấy bỏ lỡ, em có thể giúp cô nhắc nhở thằng bé không?"

"Đương nhiên được ạ."

"Thật ra đó cũng không phải là vấn đề gì lớn. Mắt kém thì đeo kính, thính giác không tốt thì mang máy trợ thính, tất cả đều giống nhau. Thằng bé ở trong lớp không có vấn đề gì, em và nó ở chung bình thường là được rồi, không cần chú ý quá nhiều, đừng để nó ảnh hưởng đến việc học tập của mình, vậy thì chuyện đó sẽ phản tác dụng."

Không biết vì sao, Hạ Lan Quyết cảm thấy những lời này của Phạm Đại Tinh... không có ý nghĩa sâu sắc.

Phạm Đại Tinh không công khai tình hình của Liêu Mẫn Chi trong lớp, nhưng bà ấy đã nói riêng với các giáo viên bộ môn rằng trong lớp có một học sinh khiếm thính, nhờ các thầy cô quan tâm một chút.

Con gái tóm lại luôn cẩn thận, dịu dàng và kiên nhẫn hơn.

Phạm Đại Tinh trước đây đã từng dạy thay ở lớp của Hạ Lan Quyết. Bà ấy có ấn tượng với Hạ Lan Quyết, con bé này có tính cách tốt, dễ hòa đồng vả lại nhìn cũng rất đơn thuần.

Hạ Lan Quyết bước vào lớp học và ngồi vào ghế. Đầu bút của Liêu Mẫn Chi đột nhiên dừng lại, để lại vết mực trên trang giấy trắng, cậu không thể nghe thấy âm thanh, nhưng vẫn cảm nhận được sự di chuyển những người xung quanh, sau khi suy nghĩ một thời gian dài, cuối cùng cậu đã không nhìn lên.

Lớp trưởng Cao Phong có tin tức nội bộ, đang thông báo một vài tin xấu trong lớp.

Điều 1: Bắt đầu từ tuần này, các lớp có buổi học bù vào thứ Bảy và tự học sáu buổi tối một tuần.

Điều 2: Nhiệm vụ giảng dạy mới được đưa ra. Vào tháng 3 năm sau, vòng thi tuyển sinh đại học đầu tiên sẽ được xem xét. Tất cả các môn học đều phù hợp với tiến trình giảng dạy và các khóa tự học được thay đổi thành các bài học giảng dạy.

Điều 3: Kỳ thi hàng tháng đầu tiên đang đến gần.

Người người than khóc trong lớp, mọi người đều chấp nhận thực tế một cách bình tĩnh, lùa vịt lên giá mà, học sinh lớp mười đun nước nhổ lông, học sinh lớp mười một bôi dầu cho vịt, học sinh cuối cấp thản nhiên mời vịt vào nồi, hương thơm ngào ngạt, không thi đến bên ngoài cháy xém thề không bỏ cuộc.

Nhà trường bắt đầu quán triệt tinh thần và kỷ luật của trường. Thẻ ra vào khuôn viên trường, dáng vẻ và thiết bị điện tử được quản lý nghiêm ngặt. Buổi lễ chào cờ được tổ chức vào sáng thứ Hai, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm hạ lệnh và cảnh cáo nhiều lần, yêu cầu tiêu biểu, nêu gương, thúc đẩy tác phong học tập.

Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, mọi người tụm năm tụm ba đi đến lớp học. Cao Phong thấy Hạ Lan Quyết và một vài nữ sinh trong lớp mua đồ uống ở quầy bán hàng, chào hỏi rồi đẩy kính: “Hạ Lan Quyết, tôi không nhìn thấy Liêu Mẫn Chi, có phải cậu ấy không đến buổi chào cờ ban sáng hay không, chủ nhiệm lớp giao nhiệm vụ đó, cậu mau nhắc cậu ấy, đừng để cậu ấy bỏ lỡ nó"

"Đã biết."

Chuyện của Liêu Mẫn Chi, giáo viên và các thầy coi ban giám hiệ đều biết, sau nhiều lên lớp như vậy, giáo viên của các môn học thường tìm các học sinh hàng đầu tiên để trả lời câu hỏi, Hạ Lan Quyết cũng không biết đã bị gọi bao nhiêu lần, nhưng Liêu Mẫn Chi vẫn vững vàng ổn định, các giáo viên đều chủ động lướt qua cậu.

Các bạn cùng lớp xung quanh cũng lần lượt nghe kể. Phía sau Hạ Lan Quyết là một bạn nữ, lúc đầu còn phàn nàn Liêu Mẫn Chi chặn hết bảng đen, nhưng sau khi biết chuyện cũng không còn nói gì, chủ động dời bàn sang bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play