Sân sau nằm gần một cái ao nhỏ. Quanh ao có trồng một hàng liễu tươi tốt, hoa cỏ trong sân được trồng tùy ý, phía đông là một bụi hoa lay ơn, phía tây là một bụi quân tử lan, dưới bóng cây đặt một chiếc giường tre cũ kỹ.

Tiếng ồn ào lúc 5 giờ sáng, ngoại trừ tiếng ve sầu, tiếng ếch ộp, tiếng chim hót, tiếng gà gáy và tiếng muỗi ong ong, còn có tiếng nghiến răng của cô em họ nhà mình.

Hạ Lan Quyết gãi mạnh cánh tay, cuối cùng trợn mắt, căm giận bất bình quay đầu —— quả nhiên, Lộ Lộ đã cướp đi toàn bộ cái chăn, bọc bản thân từ đầu đến chân so với xác ướp càng giống hơn, đang ngủ say sưa, hiến tế Hạ Lan Quyết cho đại quân muỗi làm đồ ăn sáng.

Cô bò dậy từ trên giường tre, mở to đôi mắt nhập nhèm, dội nước rửa mặt.

Ngày khai giảng lớp 11 còn nửa tháng nữa, là Triệu Linh ngứa mắt Hạ Lan Quyết ở trong nhà không làm được cái gì, nên ném cô tới thôn nhà họ Triệu để nếm khổ cho biết với người ta, đúng lúc cậu cũng đưa Triệu Lộ Lộ tới nhà ông bà để nghỉ hè, hai chị em tuổi tác xấp xỉ nhau, ở cùng nhau liền bô bô, có trời biết những ngày này hạnh phúc tự do đến mức nào.

Trời đã rạng sáng, trong phòng không có người, cháo và đồ ăn kèm đang được hâm nóng trong nồi ở phòng bếp, Hạ Lan Quyết đầu bù tóc rối, cầm cái ly sứ và bàn chải đánh răng đi ra khỏi cửa, bò lên trên bờ ruộng, quả nhiên ông bà ngoại đang hái đậu que và cà tím trên rẫy.

“Ông ngoại ——”

“Bà ngoại ——”

Giọng nói mát lạnh ngọt ngào.

“Lan Quyết, sao con thức sớm vậy?”

“Muỗi cắn, Lộ Lộ cướp chăn của con.” trong miệng Hạ Lan Quyết đầy kem đánh răng, thấy trên đất có một đống dưa và rau: “Ông ngoại, ông lại đi bán đồ ạ?”

“Ăn không hết, nếu vẫn để nó trên dây leo, chắc chắn sẽ già hết.”

Thôn nhà họ Triệu ở ngoại ô thành phố Bắc Tuyền, cách nội thành hai mươi phút lái xe, trong thôn dựa vào trồng rau mà sống, cũng coi như là một nơi cung cấp đồ ăn bản địa, mấy năm nay trong thôn dần xây dựng các khu khoa học kỹ thuật làm mẫu, thay đổi vườn rau trở nên công nghiệp hiện đại hoá. Ông ngoại và bà ngoại của Hạ Lan Quyết là nông dân trồng rau từ trẻ, già rồi cũng không chịu ngồi yên, tự mình khai khẩn hai mảnh đất hoang, trồng một chút rau dưa tự cấp tự túc, ăn không hết thì tặng cho bạn bè người thân, còn không thì đưa đến nội thành để bán.

Hạ Lan Quyết hái được hai bó cải thìa mọng nước, đi theo ông bà ngoại về nhà.

Lộ Lộ còn chưa thức, ba người ăn xong bữa sáng, ông ngoại đẩy xe ba bánh ra cửa, cô nuốt xong ngụm cháo cuối cùng nói: “Ông ngoại, con đi với ông!”

“Hôm nay trời nóng, còn và Lộ Lộ ở nhà chơi đi, đừng chạy loạn bên ngoài.”

“Con đi giúp ông, kiếm tiền cho ông.”

“Không cần. Sắp khai giảng rồi, con ở nhà đọc sách, làm bài tập, đỡ phải lại chọc mẹ con tức giận nữa.”

“Đi đi đi! Ông ngoại, con giúp ông.”

Hạ Lan Quyết ngồi bẹp lên phía sau xe ba bánh, cợt nhả, "Đi nhanh đi ạ, mặt trời sắp đến đỉnh đầu rồi, trễ nữa là người ta ăn cơm xong đó.”

"Đứa nhỏ này.”

Trước khi tới nhà ông bà ngoại, Triệu Linh bắt được Hạ Lan Quyết thức khuya đọc tiểu thuyết, tức giận tịch thu điện thoại của Hạ Lan Quyết, khóa máy tính trong thư phòng, hai mẹ con tranh cãi một trận to, sau đó chiến tranh lạnh, cha cô là Hạ Nguyên Thanh đúng lúc đi công tác về, tội liên đới cho con, nên hai vợ chồng cũng cãi nhau một trận.

Mắt thấy nhà này không thể ở được nữa, Hạ Lan Quyết đơn giản tới nhà ông bà ngoại tị nạn, nhưng Triệu Linh vẫn mỗi ngày gọi điện thoại tới, hỏi Hạ Lan Quyết có ôn tập tiếng Anh không, bài vở chuẩn bị đến đâu rồi, trực tuyến giám sát tiến độ học tập của cô.

Sau khi cãi nhau, chọc cha mẹ tức giận, Hạ Lan Quyết mới bắt đầu được học giỏi, chăm chỉ đọc sách được vài ngày, sau đó lại có chút lười biếng, tình nguyện mỗi ngày đi theo ông bà ngoại làm việc, cũng không nghĩ muốn làm bài tập, ôn tập tiếng Anh.

Xe ba bánh ra khỏi thôn, chạy về hướng nội thành, hai bên vệ đường là hàng cây tuyết tùng thẳng tắp sum suê, bay phất phất trong gió lạnh.

Hạ Lan Quyết huýt sáo, tâm trạng vô cùng tốt.

“Ông ngoại, chúng ta không đi chợ bán rau ạ? Đi con đường này gần hơn nè.”

“Chợ bán thức ăn kia là bộ mặt xây dựng của thành phố, bên trên đang nhìn chằm chằm, không cho bày hàng bừa bãi, ông đổi nơi khác.”

Xe ba bánh đi vào nội thành, quẹo tới quẹo lui, cuối cùng cũng dừng lại ngay một cái ngã ba.

Thành phố Bắc Tuyền cũng không lớn, nhưng Hạ Lan Quyết lại không quá quen thuộc, chỉ biết gần đó có một bến xe buýt đi lại giữa thành phố và nông thôn, khu vực chung quanh có các khu dân cư, dòng xe tấp nập, ở một ngã rẽ có không ít sạp bán đồ, bán đồ ăn sáng, bán đồ ăn, bán trái cây, thưa thớt bày ra thành một con rồng dài.

Hai ông cháu tới sớm, chậm rì rì bày sạp, cà chua dưa chuột đậu que cà tím lá xanh… , tất cả đều được sắp ngay ngắn chỉnh tề, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt, tưới chút nước, lấp lánh sinh động, sinh cơ bừng bừng.

Bảy tám giờ sáng, thời tiết nóng muốn thăng thiên, có rất nhiều người chạy bộ xong liền tới mua đồ ăn sáng, thuận tiện mua thức ăn về luôn.

Rau ông ngoại trồng không được đẹp lắm, ít nhiều cũng có chút vết sâu đục, nhưng các bà chủ của gia đình hoả nhãn kim tinh đều biết, đây đều là rau trồng nhà dành để ăn, nói cao cấp chút thì chính là rau dưa hữu cơ, không thuốc trừ sâu, còn tươi, giá lại rẽ, ăn cũng ngon, nên người xúm lại mua cũng không ít.

Hạ Lan Quyết nhận nhiệm vụ tính sổ, lấy tiền, 98 điểm toán cấp 3 của cô trong trường hợp này dư sức dùng, 5 xu 1 tệ, 3 tệ 5 xu, di chuyển tới tới lui lui ở trong tay. 

Một dì béo lùn chắc nịch lựa mua vài món, tổng cộng mười một tệ bảy xu, đưa cho cô một tờ tiền giấy 10 tệ: "Tôi không tiền lẻ. Tính 10 tệ đi, bớt tôi số lẻ đi, cũng không bao nhiêu tiền.”

Hai ông cháu đồng thời lắc đầu nói không được.

Cải thìa tám xu một cân, tương đương với việc tặng không hai cân rau, Hạ Lan Quyết mỗi ngày đi với theo ông ngoại ra vườn rau bắt sâu tưới nước, cũng rất vất vả.

"Tôi có tờ 100 tệ, có thể thối không?”

Bà dì nhìn chủ tiệm không tình nguyện, đành thay bằng tờ tiền đỏ, biện giải: “Thật sự không có tiền lẻ.”

Hạ Lan Quyết nhận tờ tiền đỏ, đưa lên ngay mặt trời xem xét và cái, nhìn giống tiền thật, mới yên tâm nhận lấy.

Lục lọi, tiền lẻ trong túi quả thật không đủ thối, còn thiếu hai xu, cô liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một siêu thị mini gia đình, đã mở cửa buôn bán, đếm trước 80 tệ đưa cho bà dì: "Dì ạ, con đi đổi chút tiền lẻ, dì chờ cháu một chút được không?”

“Vậy cô nhanh lên, tôi đang vội.”

“Ai, lập tức quay lại.”

Hạ Lan Quyết nhanh như chớp chạy vào cửa hàng có bảng hiệu "siêu thị hạnh phúc tiện cho dân” Màu trắng hồng kia.

Mặt tiền siêu thị này không lớn, một bên cửa ra vào để hai cái tủ đông to, một bên khác thì chính là quầy thu ngân, trong tủ ở quầy đặt thuốc lá, trên bàn bày kẹo que, bật lửa và một số loại vật phẩm khác, không thấy bóng dáng của chủ tiệm, Hạ Lan Quyết hô hai tiếng, không nhìn thấy người, đi vào trong nhìn xung quanh, bên trong là rậm rạp các kệ hàng, các bách hoá thượng vàng hạ cám chật kín trong không gian, trong tiệm không bật đèn, có chút tối, nhìn có chút sợ hãi.

“Có người ở đây không?” Ánh mắt Hạ Lan Quyết di chuyển vài vòng trong tiệm, cũng không nhìn thấy bóng người, đang muốn đi ra ngoài, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương, giống mùi canh sườn hầm củ cải trong bếp, cái mũi nhạy bén đánh hơi, nghiêng đầu theo hướng có mùi hương, nhìn thấy có một cái cửa nhỏ dựa vào kệ hàng.

Trên cửa giăng một tấm rèm hình con mèo chiêu tài.

Vén tấm màn cửa lên một nửa, lộ ra phân nửa bóng người, vạt áo thun màu đen, quần thể thao màu xám nhạt, giày vải vải, nhìn thân hình giống con trai, dựa gần khung cửa, không biết đang làm cái gì.

Hạ Lan Quyết không nghĩ nhiều, đi tới trước hai bước, nói với người đó: "Xin chào, có thể cho tôi đổi một ít tiền xu không?”

Người nọ giống như không nghe thấy, vài giây sau, thay đổi tư thế, khom lưng, cong tấm lưng gầy gò, Hạ Lan Quyết nghe thấy tiếng động, giống như là tiếng nồi chén đũa va chạm.

"Ông chủ? Có thể giúp một chút không?”

Không hề phản ứng.

?????

Sao lại không phản ứng? Không chịu đổi tiền lẻ à? Cô có thể mua chút đồ.

Hạ Lan Quyết gõ gõ ngón tay lên cái kệ bằng kim loại bên cạnh, mô phỏng tiếng gõ cửa, đề cao âm lượng: "Ông chủ? Tôi có thể mua chút đồ không?”

……

Coi cô như không khí……

Đầu óc Hạ Lan Quyết xoay chuyển, sợ bà dì chờ lâu, nghĩ thầm đổi cửa hàng khác hỏi một chút được, nhăn mặt, cất bước muốn chạy ra ngoài, vừa lúc người nọ vén rèm lên, nhìn thấy Hạ Lan Quyết vội vàng chạy đi.

“Ai đó, có chuyện gì?”

Không biết là giọng quá thấp, hay là người này chưa tỉnh ngủ, cổ họng tắc nghẽn, giọng nói nghẹn ngào, nghe có chút hàm hồ.

Hạ Lan Quyết nghe thấy động tĩnh, dừng bước, quay đầu lại.

Là một thiếu niên cao gầy, đứng trong bóng tối, không thấy rõ ngũ quan, chỉ cảm thấy da hắn trắng bệch, con ngươi dưới hàng lông mày sáng rực.

Trong tay hắn đang bưng một cái chén nóng hổi, trong chén có đôi đũa trúc, đuổi theo cô.

Hạ Lan Quyết gãi gãi mặt, có chút ngốc: “A, là như này, có thể cho tôi đổi chút tiền lẻ không?”

Người con trai nhìn cô, gật gật đầu, bưng chén, chân dài cất bước đi tới, cũng không nói lời nào, nghiêng người đi vào quầy, đặt chén xuống trước.

Ngửi thấy mùi hương, Hạ Lan Quyết thực sự nhịn không được ngó mắt một cái, trong chén đựng đầy mì nước, hai miếng xương sườn và củ cải.

Trách không được, người này đang làm bữa sáng, nấu mì xương sườn củ cải.

Kéo ngăn bàn ra, lộ ra một cái hộp to sặc sỡ màu tiền lẻ, ngón tay thon gọn đặt lên mép hộp tiền, thiếu niên không nói chuyện, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Lan Quyết, chăm chú nhưng an tĩnh mà nhìn cô.

Ánh mắt như đang hỏi: Đổi bao nhiêu?

Cô vội vàng lấy ra một tờ hai mươi tệ: "Đổi hai tờ 5 tệ, mười tệ tiền xu, được không?”

Người nọ cúi đầu đếm 10 tệ tiền xu trước, sau đó lấy thêm hai tờ 5 tệ tiền giấy, để tiền xu vào trong tiền giấy, đặt trong tay đưa cho cô, Hạ Lan Quyết gộp hai tay lại, vội vàng nói cảm ơn, thở hắt ra, thầm nghĩ không ổn, ra khỏi siêu thị, chạy như vũ bão.

“Sao lại chậm như vậy, chờ cô nửa ngày rồi.”

"Rất xin lỗi rất xin lỗi.” Hạ Lan Quyết đưa tiền xu cho bà dì.

Cô một hơi chạy như điên về, bài kiểm tra thể chất 800 mét của trường cô cũng không liều mạng như vậy, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng cũng hoang mang rối loạn, đặt mông xuống ghế, cầm cái mũ rơm của ông ngoại phe phẩy mãnh liệt, quay đầu nhìn thoáng qua siêu thị mini bên kia đường có người đi vào, một lát sau, người đó cầm theo cái túi nilon đi ra.

Hôm nay thời tiết đặc biệt nóng, kéo dài đến 10 giờ, những cân rau dưa cuối cùng cũng bán hết với giá rẻ, Hạ Lan Quyết và ông ngoại thu dọn đồ đạc lên xe ba bánh, ông ngoại đi đến tiệm cách vách mua chút trái cây đem về, Hạ Lan Quyết lau lau mồ hôi trên trán: “Ông ngoại, con đi mua nước nha.”

Hai bên đường chính là các tòa nhà dân cư, trên đường kỳ thật cũng có vài cái siêu thị gia đình, cái gì mà "Siêu thị Tiểu Lý”, "Siêu thị Mùi Hoa Lúa”, Hạ Lan Quyết cân nhắc vài giây, nhấc chân đi vào cái siêu thị hồi sáng kia.

Trong quầy thu ngân có người ngồi, trên người mặc một chiếc áo thun tối màu được giặt sạch sẽ, thậm chí có một loại cảm giác giống như nhung mịn, mềm mại dán lên người, trông rất gầy và mảnh khảnh, một tay hắn đặt trên bàn, tay còn lại thì đặt trên cổ, cụp mắt, lật từng trang sách.

Trong tiệm không mở điều hòa, chỉ có một chiếc quạt lớn xoay vù vù, cổ áo bị gió thổi, quét qua những sợi tóc có chút dài của thiếu niên che mất cái trán, bay phấp phới dán lên cặp lông mày đen nhánh.

Hạ Lan Quyết đứng nghỉ chân trước cửa tủ đông, cảm nhận được sức gió mạnh mẽ của quạt điện đập vào mặt, nhìn ngắm hai bên, đúng lúc đụng phải ánh mắt của hắn nhìn qua.

Hắn nhìn cô một cái, rồi lại yên lặng cúi đầu đọc sách, nhưng phân thần vẫn chú ý đến động tĩnh của cô.

Hạ Lan Quyết lấy chai nước đã đông đá ra, lại đi tới tủ đông lấy kem đậu xanh, cầm đồ trong tay đi tới, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt bàn, cuối cùng lấy thêm một cây kẹo trái cây, đặt ba thứ lại với nhau.

Cô biết hắn vẫn luôn nhìn mình, giả vờ bình thản, thái dương bị phơi nắng đến ửng hồng, cơn nóng được gió thổi bay đi, bên tai là tiếng tập âm ồn ào, cũng thổi tan giọng nói của cô, run rẩy như mặt nước gợn sóng: "Cái này bao nhiêu tiền?”

Thiếu niên cúi đầu, kéo đến máy tính, bấm bấm, xương ngón tay và mạch máu nổi lên dưới lớp da.

Hạ Lan Quyết nghe thấy một chuỗi giọng nữ máy móc: “Một cộng một cộng 2.5, tương đương 4.5”

Xoay máy tính đến trước mặt cô, màn hình đối diện hiển thị “4.5”.

Ồ, 4 tệ 50 xu.

Hạ Lan Quyết nhìn máy tính, lại nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút mờ mịt, lại có chút cổ quái không nói nên lời, cô duỗi tay vào túi quần móc ra túi tiền lẻ của mình, lấy ra 5 tệ.

Người nọ thu tiền, gật đầu, từ trong hộp tiền lẻ lấy ra đồng tiền 50 xu, đẩy đến trước mặt Hạ Lan Quyết, lại thuận tay lấy ra một cái túi nilon nhỏ trong suốt, cho nước khoáng, kem và kẹo trái cây vào, đưa cho cô.

“Cảm ơn!”

Cậu cũng không nói chuyện, rũ mắt, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play