Lộ Lộ ngồi ở cửa ăn dưa hấu, nhìn thấy ông ngoại và chị họ trở về, vội vàng báo cáo tình hình của kẻ địch: “Buổi sáng dì gọi điện, em nói chị đi chơi với ông ngoại, dì hỏi chị làm bài tập chưa, bảo buổi tối đến xem thử.”
“Thật sao? Mẹ chị nói muốn tới sao?”
Trái tim thiếu nữ mộng mơ vẫn còn chút ưu tư của Hạ Lan Quyết "tụt" xuống ao, không bắn một giọt nào, một hơi lao thẳng vào nhà —— Bài tập vật lý của cô còn chưa làm xong nữa.
Sau kỳ thi cuối kỳ, trường bắt đầu phân chia ban xã hội và ban tự nhiên.
Hạ Lan Quyết tiếng Anh rất tốt, kém về chính trị, mạnh về hóa học, kém về vật lý và không có sự khác biệt rõ ràng về điểm số trong các môn xã hội và tự nhiên, Hạ Nguyên Thanh cùng Triệu Linh tìm người có tài chỉ bảo, cuối cùng cho Hạ Lan Quyết học lớp tự nhiên, trước mắt thừa dịp nghỉ hè, củng cố học toán lý hóa, để tránh nhập học lớp mười một sẽ không theo kịp.
Kỹ năng nước đến chân mới nhảy của Hạ Lan Quyết rất thâm hậu, tuy là ngày hôm nay năm giờ sáng cô đã phải dậy, cả buổi chiều mơ màng buồn ngủ đến mức hai mắt ngấn lệ, cũng cố gắng hết sức để hoàn thành bài tập về nhà.
Vào buổi tối khi mặt trời lặn và những con chim đang trở về tổ của chúng, Hạ Lan Quyết cùng Lộ Lộ đi hái mướp trên cánh đồng trở về, Triệu Linh đã ở phòng bếp giúp một tay, ông bà ngoại đã nói những lời khen thưởng dành cho Hạ Lan Quyết.
“Hai chị em đều ngoan, một chút cũng không để cho người khác nhọc lòng.”
"Trong kỳ nghỉ hè, con cũng đừng quá nghiêm khắc, muốn chơi bao nhiêu cũng được, không có ai ngày nào cũng giao bài tập về nhà đâu."
“Ba mẹ hai ngươi không biết, những đứa đứng đầu lớp nó đã bắt đầu đi học bù rồi, chỉ có nó không biết sốt ruột. Thành tích của Lan Quyết, lên xuống như đu quay, chú ý một chút, có thể thi tốt hơn, không chú ý, thở một hơi đã rớt xuống hạng thứ một ngàn trong khóa, hai người còn nói không cần lo lắng, sao như vậy còn không biết cố gắng.”
Nói là nói như vậy, biểu hiện của Triệu Linh đối Hạ Lan Quyết gần đây vừa lòng —— Hạ Lan Quyết từ nhỏ đến lớn, ngày tháng đều trải qua quá thuận lợi. Bà không trông cậy con gái có thể hiểu chuyện, nhưng trong một ngày nắng nóng như thế này, được cùng ông ngoại ra ngoài, chịu đựng gian khổ mà không hề gắt gỏng, bà cũng yên tâm phần nào.
Sau khi kiểm tra, mọi người đều rất vui vẻ, khi Triệu Linh rời đi, bà hỏi Hạ Lan Quyết: "Sắp khai giảng rồi, con có về nhà với mẹ không?"
Vẻ mặt Hạ Lan Quyết đầy vẻ không tình nguyện: “Con ở lại với Lộ Lộ thêm vài ngày nữa.”
“Vậy thì ở thêm một tuần nữa, tuần sau mẹ tới đón con”
Triệu Linh đem điện thoại đưa cho Hạ Lan Quyết: “Đường Đường trở về Bắc Tuyền, liên lạc với con không được nên gọi điện thoại cho mẹ, con liên lạc với nó đi.”
“Được rồi, cảm ơn mẹ.”
Nhìn thấy điện thoại có nghĩa là bản thân đã hoàn toàn được dỡ bỏ lệnh cấm, Hạ Lan Quyết cuối cùng cũng rạng rỡ vui mừng.
Đường Đường là bạn tốt Hạ Lan Quyết, hai người là cùng lớp trung học cơ sở, lớp mười lại cùng lớp, cha mẹ Đường Đường đi làm ở nơi khác, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm Đường Đường đều sẽ đến ở với họ, trường học cũng sắp khai giảng rồi, Đường Đường trở về Bắc Tuyền, nhưng vẫn liên hệ không được với Hạ Lan Quyết, nào biết được cô bị tịch thu di động.
Điện thoại di động của Hạ Lan Quyết đã bị Hạ Nguyên Thanh tịch thu và phần mềm trò chuyện mấy ngày nay vẫn là chim cánh cụt, tin tức từ mục bạn bè và nhóm lần lượt nhảy ra, tất cả đều đang nói đên việc chia lớp xã hội và tự nhiên.
Bảng chia lớp đã được công bố trước kỳ nghỉ năm lớp mười trung học phổ thông, Hạ Lan Quyết và Đường Đường đều chọn học tự nhiên, lại không cùng lớp, Hạ Lan Quyết lớp bảy, Đường Đường lớp mười ba, vì việc này mà hai người vài lần ôm đầu khổ sở.
Hạ Lan Quyết lần lượt trả lời tin nhắn, thấy ảnh đại diện của Trịnh Minh Lỗi, cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại khi cậu hỏi cô học xã hội hay học tự nhiên, Hạ Lan Quyết trả lời khoa học tự nhiên, cậu ném ra một câu.
【 Tớ cũng khoa học tự nhiên, ở lớp 0. 】
Chia lớp mười một có ba loại lớp, khoa học tự nhiên có lớp lẻ, lớp thực nghiệm, lớp bình thường.
Lớp 0 là lớp nhỏ, chỉ có hai mươi người, mục tiêu của kỳ thi tuyển sinh đại học là quán quân cấp tỉnh và các trường nổi tiếng hàng đầu trong nước.
Hạ Lan Quyết trong lòng “Má ơi”, run rẩy.
Thành tích từ nhỏ đến lớn của cô bình thường, Bạn cùng lớp và bạn chơi tốt không hơn không kém, Điều tự hào nhất trong cuộc đời là đã thi đậu vào trường trung học Bắc Tuyền, Nhưng Trịnh Minh Lỗi là người mà mẹ cô luôn nói đến là "bạn học trong lớp hàng đầu" và "con nhà người ta".
Nhắc mới nhớ, hai người vẫn có chút quan hệ.
Mẹ của Trịnh Minh Lỗi với Triệu Linh, đều là viên chức công ty cung cấp nước, hai đứa nhỏ đều ở dưới nhà trẻ công ty cung cấp nước đi học, Hạ Lan Quyết cùng Trịnh Minh Lỗi là bạn cùng lớp, khi còn nhỏ có biết bao điểm giao tình. Sau đó, tiểu học và trung học học các trường khác nhau ở các quận khác nhau, Trịnh Minh Lỗi xuất sắc mọi mặt, còn Hạ Lan Quyết thì không có gì nổi bật.
Triệu Linh lại cứ cố tình nhắc đến, luôn lấy Trịnh Minh Lỗi để làm mẫu cho hạ Lan Quyết, nhắc tới nhắc lui, không sao, Hạ Lan Quyết không bị ảnh hưởng, vào tai trái ra tai phải.
Vài năm trước, khi công ty cấp nước được tái cấu trúc, Triệu Linh và mẹ của Trịnh Minh Lỗi đã cạnh tranh công việc, đủ loại đấu đá gay gắt, cuối cùng Triệu Linh thua, được chuyển đến một vị trí trống, uống trà đọc báo trong văn phòng với mức lương 2.000 nhân dân tệ hàng tháng, mẹ của Trịnh Minh Lỗi đã thẳng tiến thăng tiến, trở thành giám đốc bộ phận và trở thành lãnh đạo lớn của Triệu Linh.
Ở chung cùng một văn phòng, khó tránh khỏi đâm chọc ngầm, Bây giờ sự cằn nhằn của Triệu Linh đầy tức giận, nhưng Hạ Lan Quyết và Trịnh Minh Lỗi đều học trường trung học Bắc Tuyền, các cuộc thi lớn nhỏ cùng các loại thi đua, tên của Trịnh Minh Lỗi luôn đứng đầu danh sách, cũng thường xuyên xuất hiện bên miệng Triệu Linh.
Có lẽ đã bước vào thời kỳ nổi loạn, Hạ Lan Quyết luôn trở nên rất cáu kỉnh khi nghe thấy tên của Trịnh Minh Lỗi.
Quan hệ giữa cô Trịnh Minh Lỗi không lớn phòng học không ở cùng một tầng lầu, lớp át chủ cùng lớp bình thường học tập và nghỉ ngơi không giống nhau, ngày thường rất ít gặp, thỉnh thoảng trò chuyện qua điện thoại, cậu chia sẻ với cô một số kỹ năng học tập và điểm thi các môn học.
Ba ngày trước, Trịnh Minh Lỗi để lại tin nhắn Q/Q cho cô: 【 Thầy gửi cho mấy tài liệu ôn thi toán, lý, hóa, tớ cảm thấy cũng có ích, cho cậu một phần nha? 】
Hạ Lan Quyết nghiến răng, xin không nhận ý tốt của Trịnh Minh Lỗi.
【 Cảm ơn. Không cần đâu, tài liệu dùng để ôn tập của lớp không các cậu, có khả năng tớ xem không hiểu, quá cao siêu rồi. 】
Nghỉ hè toàn bộ lớp không đều học bù, Hạ Lan Quyết bên này vẫn đang ôn tập kiến thức của lớp mười, Trịnh Minh Lỗi sắp bước vào giai đoạn ôn tập tổng hợp.
Không có gì lạ khi Triệu Linh nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Quyết mỗi ngày, mong rằng cô sẽ tiến bộ và phấn đấu để thành công.
Trịnh Minh Lỗi vẫn luôn không trả lời tin nhắn, Hạ Lan Quyết cũng không để ý, cô cùng với các bạn học trò chuyện sôi nổi, hẹn thời gian cùng nhau ăn uống, xung quanh trường vừa mở vài cửa hàng mới, nghe nói còn có cửa hàng tự chụp ảnh, công viên thành phố gần đó cũng đã xây dựng một khu giải trí nhỏ, chỉ để có một khoảng thời gian vui vẻ trước khi năm học bắt đầu.
Có một lứa dưa và trái cây khác đang chín trong vườn rau, ông ngoại lại đi bán rau, Hạ Lan Quyết chợt nghĩ ra điều gì đó và mang theo Lộ Lộ, vào siêu thị nhỏ mua nước lần nữa, ngồi ở quầy tính tiền là một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn và đôi mắt to biết cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hơi sâu, giọng nói rất dịu dàng, lời nói rất ân cần.
Hạ Lan Quyết vô cớ có chút thất vọng.
Nam sinh kia có điểm kỳ quái, toàn thân có cảm giác khó nói, sau này có lẽ cũng không gặp nhau nữa.
Một tuần nghỉ hè cuối cùng, Hạ Nguyên Thanh cùng Triệu Linh tới đón Hạ Lan Quyết, cậu mợ cũng tới đón Lộ Lộ, hai đứa nhỏ, một đứa học lớp tám, một đứa học lớp mười một, đều là thời điểm quan trọng, ông ngoại cho cháu ngoại gái nhỏ phong bì màu đỏ nhân ngày khai trường, đem một bó rau lớn và trái cây từ vườn rau vào, chiếc xe nổ máy, ngôi nhà nhộn nhịp lập tức trống trải.
Ngày 1 tháng 9 khai giảng.
Khai giảng hôm nay, dự báo thời tiết báo động 37 độ màu cam.
Hạ Lan Quyết đến trường học báo danh.
Nhà cô cách trung học Bắc Tuyền rất gần, đi bộ chỉ cần mười lăm phút, cũng là cha mẹ vì cô đi học, cố ý mua nhà gần đây.
Trường học quảng bá đinh tai nhức óc, trên cây táo ve khàn cả giọng, Hạ Lan Quyết đi cả một quãng đường, suýt chút nữa bị nhiệt độ nướng chín, mua một cốc trà sữa khoai môn với giá ba nhân dân tệ ở "Cửa hàng đồ uống mật ong ngọt ngào" cạnh trường, đợi Đường Đường trong quán trà sữa với chiếc điều hòa.
Hai mươi phút sau, Đường Đường ôm cây dù chạy tới: “Tớ đến trễ——”
“Lan quyết, đợi lâu rồi sao?”
“Không có, tớ cũng vừa mới đến.”
Hạ Lan Quyết tiến vào dưới chiếc ô của cô ấy, ôm ôm bạn tốt, hai người tiến vào dòng người, cùng nhau vào cổng trường.
Khuôn viên xanh mát chật kín người, tất cả đều là phụ huynh của các học sinh đã đăng ký tham quan, thậm chí có người đến từ các quận và thành phố lân cận.—— thành phố Bắc Tuyền là một thành phố hạng mười tám ít người biết, trung học Bắc Tuyền có thể bước lên “điểm trọng yếu của tỉnh”, đây thực sự là một bảng hiệu vàng nổi tiếng của Sở Giáo dục thành phố.
Trên bảng thông bán có dán danh sách chia lớp mười một, tổng cộng 30 lớp, khoa học tự nhiên chiếm mười tám lớp, hai người vòng quanh danh sách tự nhiên, quả nhiên tìm được tên từng người.
Lớp 11/7, Hạ Lan Quyết.
Lớp 11/13, Đường Đường.
Tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lý, t nhìn thấy danh sách lớp đã chốt, cả hai vẫn lưu luyến không nỡ chia tay nhau, một lúc lâu chán nản nắm tay nhau đi tìm lớp mới.
Trường trung học Bắc Tuyền được xây dựng trên núi, tòa nhà giảng dạy được xây dựng từ chân núi đến lưng chừng núi, từ cổng trường lên đỉnh có bậc thang dẫn thẳng lên núi. Tòa nhà chào đón lớp mười và dành cho trạng nguyên học sinh lớp mười hai đều nằm dưới chân núi, được bao quanh bởi những khu vườn, đóng vai trò là mặt tiền của trường, trên núi là tòa nhà phòng thí nghiệm, hội trường lớn, nhà ăn học sinh……Điểm cao nhất của toàn bộ khuôn viên là...tòa giảng dạy của lớp mười một.
Bố cục này cũng huyền diệu, đại khái chính là, lớp mười hai trọng điểm bảo hộ, lớp mười ôn nhu yêu quý, lớp mười một sao, chắc là cầu xin nhiều phước lành hơn.
"Trời ơi... tha cho tôi đi, tôi thực sự sắp phát điên rồi." Đường Đường thở hổn hển than thở, "Sau này ngày nào tớ cũng phải leo cầu thang như thế này sao? Mệt quá!"
"Thấy chưa, khẩu hiệu trên tường là một câu trả lời rất hay cho câu hỏi hời hợt của cậu." Hạ Lan Quyết chỉ vào hai dòng ký tự lốm đốm được viết bằng sơn trắng trên bức tường đỏ.
Nghé con mới sinh không sợ hổ.
Mong muốn với ông trời thử so cao.
Đường Đường tròn mắt.
Tầng lầu của lớp mười một là tòa nhà nhỏ với hành lang năm tầng hình lõm, tường ngoài sơn màu đỏ sẫm, tên chính thức là tòa Nhã Tụng lầu, học sinh thường gọi là tòa nhà đỏ, tòa nhà đã có mấy năm nay, chỗ nào cũng có vết lốm đốm, xung quanh là rừng dẻ hoang, có tường cao ngăn cách núi sau.
Hạ Lan Quyết bước vào lớp bảy, cô phơi nắng đến giống như một que kem chảy một nửa vào mùa hè, sảng khoái và mát mẻ, ngũ quan không phải là loại ưa nhìn bắt mắt, nhưng đứng trong đám đông, ánh mắt lướt qua cô, họ sẽ vô thức lùi lại, cẩn thận nhìn vào lông mày và đôi mắt của cô.
Danh sách lớp được dán trên bảng đen, Hạ Lan Quyết đã xem qua rồi, tên của các nữ sinh về cơ bản là không quen thuộc, ngược lại, có hai nam sinh học cùng lớp mười, cùng nhau trò chuyện rôm rả, khi nhìn thấy bạn nữ cùng lớp lên bục thì chào hỏi: “Hạ Lan Quyết.”
“Ôi.” Hạ Lan Quyết cười đi qua, “Lớp học chỉ có ba chúng ta à? Trùng hợp quá.”
Cô ở trong đám nam sinh rất được hoan nghênh, vẻ ngoài ngọt ngào thanh tú, tính cách rộng rãi, tính tình tốt, dễ nói chuyện, không có loá mắt đến làm người chùn bước, lại cũng không ấm không nóng khiến người thoải mái dễ chịu.
Cả ba cùng nhau hàn huyên về bạn học cũ, ai học lớp xã hội, ai đi du lịch, ai yêu ai rồi chia tay.
Một nam sinh đeo kính đi vào phát phiếu đăng ký “Các bạn học, mọi người trước tới điền phiếu đăng ký, điền xong rồi là có thể trở về, buổi chiều hai giờ tập hợp tại phòng học, nhớ kỹ mang theo tiền, chủ nhiệm lớp tới thu học phí và tạp phí.”
-
Buổi chiều hai giờ phòng học ngồi đầy học sinh, làn sóng âm thanh trong phòng học che trời lấp đất, ép tới những con ve ở phía sau rừng cây cũng im bặt.
Tiếng giày cao gót từ xa đến gần, Phạm Đại Tinh xuất hiện ở cửa, cô ấy bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, xem như là một giáo viên già có thâm niên, đeo một cặp kính gọng đỏ, trông rất thân thiện, trở mặt lại còn nhanh hơn so với lật sách, mày nhăn lại, xụ mặt, ánh mắt như đao, tiếng nói sắc bén: “Thật xa liền nghe thấy tiếng các em dữ dội rồi, nói xong chưa? Chưa nói xong thì tiếp tục, nói xong chúng ta lại nói chuyện chính.”
Những giọng nói hung hăng càn quấy tràn ngập lớp học lập tức trở nên yên lặng như gà.
“Tôi là chủ nhiệm lớp của các em cũng là giáo viên tiếng Anh, Phạm Đại Tinh.”
Hạ Lan Quyết đang chia sẻ một gói khoai tây chiên vị dưa chuột với một bạn nữ mới cùng lớp, ngẩng đầu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt quét qua của Phạm Đại Tinh, nhai miếng khoai tây chiên trong miệng, lặng lẽ nuốt vào trong bụng, quét bịch khoai tây chiên trên bàn xuống hộc bàn.
Cô biết cô giáo, giáo viên tiếng Anh lớp mười của cô nghỉ thai sản, Phạm Đại Tinh hỗ trợ lớp tiếng Anh hai tháng, là một nữ giáo viên hơi nghiêm khắc.
Phạm Đại Tinh ở trên bục nói nửa giờ lời dạo đầu, mở danh sách trong tay ra: “Kế tiếp chúng ta làm quen với nhau một chút, tôi điểm danh, gọi đến bạn học nào thì đứng lên, giới thiệu bản thân một cách đơn giản.”
Lớp học 66 học sinh, tất cả trong danh sách được sắp xếp theo thành tích.
Mở đầu chính là người đứng đầu lớp, là một cô gái tóc dài trắng ngần, tên gọi Phương Thuần, Hạ Lan Quyết đã nghe qua tin đồn, đây là học bá vì đau ruột thừa nên nhập viện, thi không tốt, từ lớp thực nghiệm rớt xuống.
“…… Phương trong vòng tròn, thuần trong thuần khiết, rất mong mọi người về sau chiếu cố nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ……”
Từng người một đứng lên, nhanh chóng giới thiệu bản thân, Hạ Lan Quyết ở lớp học xếp hạng 21, dựa vào số người, ước chừng cũng sắp đến bản thân.
Phạm Đại Tinh cầm danh sách trong tay, dừng một chút.
Cô hắng giọng, ánh mắt sắc bén dưới ống kính đảo quanh lớp học, cuối cùng nhìn về một nơi nào đó: "Liêu Mẫn Chi."
Vài giây sau, trong góc cạnh cửa sổ, một cậu bé lười biếng đẩy người bên cạnh, một cậu bé mặc áo thun đen chậm rãi đứng dậy.
Liêu Mẫn Chi khom lưng, chống bàn.
Tư thế này của cậu, bờ vai tuyến xương gồ ghề khác thường hiện ra, làn da lại trắng, khuôn mặt nghiêng có đường nét rắn rỏi trên nền quần áo đen và mái tóc đen, giọng nói trầm thấp: “Có, Liêu Mẫn Chi.”
Tầm mắt trong phòng học dừng ở trên người nam sinh, chờ câu nói tiếp theo của cậu ấy, nhưng mà nam sinh chỉ là trầm mặc đứng đó.
Vài giây sau, Phạm Đại Tinh giơ tay ý bảo: “Được rồi, Liêu Mẫn Chi em ngồi xuống đi.”
Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi —— vậy là xong rồi sao??
“Tiếp theo, chà… Hạ Lan Quyết.”
Hạ Lan Quyết ngẩn ngơ, mặt vẫn chưa quay lại, vẫn cắm cổ nhìn vào góc tường.
Người này ——
Liêu Mẫn Chi?
“Hạ Lan Quyết? Hạ Lan Quyết?”
“A, tớ tớ tớ, tớ là Hạ Lan Quyết.” Cô đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ thở hổn hển, bật dậy từ ghế lên, “Hạ Lan Quyết, họ của tớ không phải là Hạ Lan, tớ họ Hạ, tên là Lan Quyết, bố tớ xem một quyển tiểu thuyết võ hiệp tên là 《 U lan quyết 》 nên đã đặt tên này cho tớ…”
“Cái đó, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Cô cào cào mặt, đột nhiên quên nên nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phạm Đại Tinh liếc nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
Lớp khoa học tự nhiên thiếu nữ sinh, phòng học đen tuyền một mảnh đều là nhiệt khí thịnh vượng nam sinh, không khí sặc mùi mồ hôi, ngồi dưới mí mắt thêm vài cô gái sẽ thấy dễ chịu.
Cả lớp ai nấy đều ló mặt ra, Phạm Đại Tinh chốt danh sách, nhắc lại nội quy lớp mười một.
“Từ ngày mai bắt đầu, cuộc sống lớp mười một của các em sẽ chính thức bắt đầu, thời khóa biểu và lịch học của học kỳ này sau này sẽ được dán trước cửa, thời gian chuẩn bị tự học sớm là 7:15, tự học buổi tối kết thúc lúc 9:45, nghiêm cấm đến muộn về sớm, vi phạm sẽ bị trừ điểm.”
Lớp học đầy tiếng than khóc, như thể họ bị đuổi từ đồng cỏ của lớp mười một vào chuồng bò, họ không còn tự do nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT