14.
Quả dưa này đã khiến tôi choáng váng.
Nhưng Phong Từ Thư lại tưởng Chung Lam dọa sợ tôi, vậy là sắc mặt anh trầm xuống, đôi môi cũng mím chặt lại. Xung quanh không một ai dám hé răng câu nào, ngay cả thở thôi cũng thận trọng.
Cho đến khi anh ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
Ngày hôm đó Phong Diên cũng nắm tay tôi như thế này, nhưng anh ta dùng lực mạnh hơn, khi buông tay ra thì cả cổ tay tôi đều đã đỏ bừng.
Còn Phong Từ Thư lại hoàn toàn khác.
Anh nắm tay tôi rất nhẹ nhàng, thậm chí tôi còn cảm thấy sự nhẹ nhàng này chẳng ăn nhập gì với tính tình thường ngày của anh cả.
Có lẽ là từ trước đến nay tôi chưa từng được ai trân trọng, vậy nên lồng ngực bỗng nhiên lại đập liên hồi.
"Đi thôi." Anh ấy nói với tôi.
Tôi mơ hồ bước theo sau anh ấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ không thể giải thích được.
Anh ấy thực sự thích tôi sao?
Chúng tôi đi ngang qua Phong Diên, Phong Diên hơi cúi xuống che đi ánh mắt hỗn loạn của mình rồi khiêm tốn chào Phong Từ Thư:
"Chú nhỏ."
"A Diên." Phong Từ Thư nhàn nhạt liếc anh ta một cái "Đừng để cho tôi phải coi thường cháu."
Bàn tay của Phong Diên nắm chặt trong giây lát, nhưng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như thường "Chú nhỏ nói đùa rồi, làm sao cháu dám."
Phong Từ Thư không nói gì, chỉ kéo tôi đi về phía cửa.
Nhưng tôi cứ có cảm giác mình đã bỏ quên thứ gì đó.
—— [Gâu gâu gâu!]
—— [Gâu gâu gâu!]
—— [Gâu gấu gầu gâu gâu!]
… Ch.ết thật, tí nữa thì quên mất Trình Lâm.
Tất cả là tại cô ấy hưng phấn đến nỗi cạn lời khi nhìn thấy Phong Từ Thư nắm cổ tay tôi.
Nếu không phải có tiếng chó vang lên, tôi còn tưởng là Trình Lâm đã học được thuật tàng hình của Lục Oa - cậu bé hồ lô thứ 6 trong bộ “Anh Em Hồ Lô” rồi đấy.
15.
Tôi dừng bước chân của mình lại, Phong Từ Thư cũng đứng lại theo tôi.
Tôi quay sang nhìn Trình Lâm rồi vẫy tay ra hiệu.
“Sao em còn đứng đó?”
Trình Lâm sững người một lúc rồi nhìn dáo dác xung quanh, giống như là không tin là tôi đang nói chuyện với cô ấy vậy.
Ngốc ch.ết đi được.
Sao tôi có thể để mặc Trình Lâm một mình ở chỗ này.
"Trình Lâm." Tôi ra hiệu cho cô ấy đi qua "Về nhà thôi."
Chỉ thấy hai mắt Trình Lâm lập tức sáng lên, vẻ mặt rưng rưng như sắp khóc.
Vì vậy, khung cảnh lúc này đã trở thành…
Nội tâm Trình Lâm phát ra tiếng chó kêu nức nở, bên ngoài thì lon ton chạy lại phía tôi, gần như tôi đã có thể thấy cái đuôi đang ngoe nguẩy sau lưng cô ấy.
Nhưng khi đến gần thì Trình Lâm vẫn mạnh miệng.
"Nói cho rõ ràng trước đã, hôm nay em cũng không phải giúp chị đâu, tại Chung Lam kia đáng ghét quá, chẳng liên quan gì đến chị cả, vậy nên đừng có hiểu lầm."
Tôi cúi đầu xuống và bật cười thành tiếng.
"Ừ, chị biết rồi." Tôi trả lời.
Cô ấy thở phào một hơi.
—— [Cũng may nữ chính là người đơn giản.]
—— [Nói vài câu đã lừa được cô ấy.]
—— [Nhưng mà này…]
—— [Sao thằng cha Phong Diên ấy cứ nhìn chằm chằm vào nữ chính thế nhỉ?]
—— [Lại muốn cõng mình đi bệnh viện à?]
—— [So với lần trước thì mình đã béo thêm tận 7 cân.]
—— [Đừng dại mà chọc vào mình.]
Trình Lâm vừa nói như vậy, tôi mới cảm nhận được có ánh mắt của ai đó đang khóa chặt trên người mình.
Chỉ là tôi sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại.
16.
Chúng tôi bước vào trong xe của Phong Từ Thư, tôi định ngồi ở ghế sau với Trình Lâm, nhưng còn chưa kịp bước vào thì cô ấy đã đóng cửa xe lại.
"Chị." Trình Lâm giả vờ chóng mặt "Em say rồi này. Não trái và não phải của em đang đ.ánh nhau. Em phải ngồi hóng gió ở cửa sổ xe bên trái một lúc, rồi lại hóng gió ở cửa sổ xe bên phải một lúc thì 2 đứa nó mới bình tĩnh lại được."
Tôi:...
Trình Lâm à, hay là tự nghe xem mình đang nói cái gì đi?
Cũng may là nội tâm cô ấy lại cực kỳ thành thật.
—— [Mau lên ngồi cạnh nam phụ đi.]
—— [Nhanh lên giùm đi!]
—— [Huhu mình muốn nhìn quá.]
—— [Ngay bây giờ, ngay lập tức!]
... Gấp gáp cái gì.
Cũng không phải là tôi chưa từng ngồi đó bao giờ.
Tôi bước lên ngồi ở ghế phụ lái, Phong Từ Thư quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, thậm chí còn có một tia lưu luyến mà tôi không hiểu được.
Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng lên.
Chờ chút đã… tại sao tôi có thể nghĩ ánh mắt dịu dàng của anh ấy lần trước là tình yêu thương của người lớn tuổi đối với con cháu trong nhà?
Đây là Phong Từ Thư, là người chẳng bao giờ quan tâm đến người khác.
Mà có lẽ là anh ấy thực sự thích tôi…
"Ương Ương." Phong Từ Thư đột ngột lại gần tôi.
Tôi vốn đã hoang mang, lại bị anh làm giật mình nên cả người co rụt lại.
Anh đưa tay chạm vào trán tôi, bàn tay ấm và nhẹ nhàng giống như khi chạm vào tay tôi vậy.
—— [!!!]
Bên tai tôi vang lên âm thanh của rất nhiều dấu chấm than.
Trình Lâm thò đầu ra từ hàng ghế sau, gần như là thò cả cái đầu lên giữa hai người chúng tôi.
Một lúc sau Phong Từ Thư mới dời bàn tay đi.
“Mặt cô đỏ quá, tôi còn tưởng cô phát sốt.” Anh theo thói quen gõ ngón tay lên vô lăng “May là không sao.”
Tôi cũng thầm nhủ "May thật."
May là anh ấy chỉ nhìn thấy khuôn mặt tôi chứ không nghe được tiếng tim tôi đang đập.
Trước đây, tôi chỉ xem Phong Từ Thư như chú nhỏ của mình.
Chỉ khi Trình Lâm nhắc đến một quả dưa khổng lồ như vậy, tôi mới bắt đầu quan sát anh từ một góc độ khác - góc độ của một người phụ nữ đối với một người đàn ông.
Ừm, khi nhìn như thế này thì quả đúng như Trình Lâm đã nói…
Người đàn ông này rất gợi cảm, lại còn mang theo vẻ cấm dục…
Tại sao trước đây tôi chỉ để mắt đến một mình Phong Diên?
Thật trùng hợp, cả tôi và Trình Lâm đều cùng lúc nghĩ về Phong Diên, và suy nghĩ của cô ấy là như thế này.
—— [Áaaaaaaa.]
—— [Chờ tôi xử thằng cha Phong Diên kia giúp hai người!]
—— [Sao mình vẫn phải ngồi trong cái xe này nhỉ?]
—— [Nên vui mừng nhảy xuống xe.]
—— [Xoay 360 độ và nhảy mười vòng.]
Tôi:...
Trình Lâm không sao thật chứ?
17.
Phong Từ Thư và tôi thỉnh thoảng cũng trò chuyện, nhưng tất cả đều thông qua Wechat. Mặc dù Phong Từ Thư hay nhắn tin trước nhưng anh cũng chẳng nói gì nhiều, đa phần đoạn chat của chúng tôi đều là do tôi nhắn.
Chẳng hạn như hôm nay anh ấy đi công tác trở về.
Không Có Gió: "Rảnh không? Gặp nhau một lúc?"
Chuyện này quả thực có hơi đột ngột, bình thường chúng tôi cũng không hay gặp mặt nhau lắm, tôi cũng không muốn anh ấy có ý nghĩ gì khác thường, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên vậy.
Dương Dương Dương: "Có chuyện gì sao?"
Không Có Gió: "Lỡ mua nhiều bánh quá, định mang qua cho cô."
… Anh lại lỡ mua nhiều bánh quá à?
Tôi lại nhớ đến ngày hôm đó Phong Từ Thư mang socola từ Chile trở về, cũng là với lý do như thế này mà mang đến nhà tôi.
Tôi cố tình trêu chọc Phong Từ Thư.
Dương Dương Dương: "Sao chú nhỏ toàn mua thừa ra vậy?"
Dương Dương Dương: "Anh giàu quá rồi à?"
Tôi thấy anh ấy gõ rất lâu trên mục tin nhắn, cứ nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn. Hơn nửa ngày sau, cuối cùng lại chỉ có một chữ ngắn gọn.
Không Có Gió: "Ừ."
Tôi bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Trình Lâm.
—— [! ! !]
—— [Cười vui vẻ như vậy?]
—— [Nhất định là đang nói chuyện phiếm với nam phụ.]
—— [Mặc kệ mặc kệ.]
—— [Thuyết phục cũng vô ích.]
—— [Chắc chắn bọn họ đang hẹn hò qua mạng!]
Tôi cúi đầu cười to hơn, cả đôi vai cũng run lên bần bật.
Bộ dạng của Trình Lâm lập tức trở nên hống hách kiêu ngạo.
“Chị vẫn còn thời gian nghịch điện thoại cơ à, em ghen tị quá nha.” Cô ấy dừng lại trước mặt tôi “Chả bù cho em, anh Diên cứ nhất quyết mời em ra ngoài ăn tối, chao ôi đã 8h rồi, lỡ như em tăng cân thì sao?"
Lỡ như cái gì, em đã béo lên tận 7 cân rồi đấy.
Hơn nữa, mục tiêu của em còn không phải là đè ch.ết thằng cha Phong Diên đấy sao?
Trong lòng tôi lặng lẽ bổ sung thêm.
Nhưng nội tâm của Trình Lâm lại kích động hơn nhiều, chỉ cần liên quan đến Phong Diên là sẽ luôn phát ra lời mắng chửi.
—— [Phong Diên bị động kinh à?]
—— [8h còn rủ đi ăn tối.]
—— [Lại còn đến phố ăn vặt Chính Nguyên, phiền ch.ết đi được.]
—— [Bị bệnh hay gì?]
—— [Nếu không phải sợ hắn không có việc gì làm sẽ xen vào chuyện tình cảm của nữ chính.]
—— [Ai rảnh mà để ý đến hắn?]
—— [Ăn cái búa!]
—— [Hắn thích ăn như vậy, mong kiếp sau được đầu thai thành con lợn rừng, vừa vặn ghép với lợn nái Chung Lam thành một đôi. ]
—— [Còn được mình chúc phúc nữa.]
—— [*******]
Trình Lâm phàn nàn chửi rủa một hồi, cuối cùng nhìn xuống đồng hồ rồi tiếp tục khoe khoang:
"Ồ, muộn rồi, em phải đi đây.
"Nếu không anh Diên mà không tìm được em thì nhất định sẽ lo lắng ~"
Nói xong thì quay người rời đi.
Thấy cô ấy đã ra khỏi nhà, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.