18.
Chỉ 10 phút sau thì Phong Từ Thư đã đến, như thể là khi nhắn tin thì anh ấy đã ở ngay cạnh nhà tôi rồi.
Hôm nay Phong Từ Thư không mặc âu phục mà chỉ mặc áo len đen giản dị, đầu tóc chắc là mới được gội xong, phần tóc mái thường được vuốt lên hàng ngày giờ lại rủ xuống trán.
Phong Từ Thư ăn mặc như thế này không còn sự chững chạc và ổn định thường thấy, ngược lại có thêm chút lười biếng trẻ trung.
“Đây.” Anh đưa cho tôi chiếc hộp trong tay “Nghe nói ăn rất ngon.”
Chiếc hộp trong suốt, bên trong có cả chục chiếc bánh to nhỏ khác nhau đầy đủ hình thù, tôi chỉ nhìn thôi mà đã không khỏi nuốt nước miếng.
Đồ ngọt của tôi mãi đỉnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cũng giống như tôi không thể cưỡng lại trước sự hấp dẫn của đồ ngọt, khi nhìn thấy Phong Từ Thư thì nhịp tim tôi cũng đập liên hồi.
Tôi nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp và chuyển chủ đề.
"Không nghĩ là nhiều thế này." Tôi lẩm bẩm "Nếu như Trình Lâm ở đây thì tốt rồi, tôi có thể ngồi ăn chung với con bé.”
Phong Từ Thư nhướng mày và thản nhiên đáp lại câu hỏi bâng quơ của tôi.
"Sao thế, Trình Lâm đi du lịch Tây Tạng rồi à?”
Nửa sau của chuyến đi ngày hôm đó đã khiến cho cả tôi và Phong Từ Thư ấn tượng khó quên. Trình Lâm uống say rồi ngồi ở hàng ghế sau cao giọng hát bài "Cao nguyên Thanh Tạng". Cô ấy hát lạc cả giọng chẳng đúng được nốt nào, nhưng cái nốt cao chói tai kia đều khiến chúng tôi phải chú ý.
Tôi lập tức phì cười.
“Chú nhỏ cũng biết nói đùa à?” Tôi cười nói “Đáng tiếc là không phải, con bé đi ăn tối với Phong Diên rồi.”
Tôi vừa nói xong, đột nhiên sắc mặt của Phong Từ Thư lại hơi biến đổi.
“Có chuyện gì vậy?” Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.
Phong Từ Thư nói "Tôi vừa từ Phong gia đến đây, khi nãy còn thấy Phong Diên ở đó, nó còn nói tối nay sẽ ở lại với ông."
Trái tim tôi giống như bị người ta bóp nghẹt.
Đúng lúc đó thì tôi nhìn thấy chú Lưu - tài xế của nhà họ Trình.
“Chú Lưu” Tôi hét lên “Chú có đưa Trình Lâm ra ngoài không?”
Chú Lưu lắc đầu: “Không có, Tiểu Lâm nói thiếu gia nhà họ Phong sẽ đến đây đón nó, khi nãy nó lên xe của Phong gia đi mất rồi.”
Không thể nào, không thể nào…
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và bấm số của Phong Diên, điện thoại đổ chuông tận 2 lần rồi mới có người bắt máy.
“Ương Ương.” Giọng nói của Phong Diên mang theo chút vui mừng.
Tôi ngắt lời “Phong Diên, anh có đi cùng Trình Lâm không?”
"Không." Anh ta lập tức phủ nhận "Ương Ương, anh…"
Tôi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng Phong Diên là người nhạy cảm nên nhanh chóng nhận ra là có vấn đề "Ương Ương, Trình Lâm xảy ra chuyện gì à?"
Tôi đang phân vân có nên kể chuyện này cho Phong Diên biết không, thì đột nhiên anh ta lại nói.
"Ương Ương, đừng quản chuyện của Trình Lâm." Giọng nói của Phong Diên nhẹ nhàng mà tàn nhẫn "Nếu như không có Trình Lâm, chúng ta đã…"
Tôi cảm thấy tất cả m.áu nóng đã dồn lên đỉnh đầu.
“Phong Diên!” Đây là lần đầu tiên tôi ch.ửi thề “Anh có phải là người không?”
"Tại sao tôi lại có thể từng thích một thằng khốn như anh được?"
19.
Sau khi cúp điện thoại của Phong Diên, tôi gọi lại cho Trình Lâm nhưng điện thoại đã tắt máy, tôi vừa lo vừa giận, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy.
Lòng tôi rối như một mớ tơ vò.
Nếu... nếu có chuyện gì xảy ra với Trình Lâm…
Phong Từ Thư bước lại gần tôi.
“Ương Ương, yên tâm đi.” Anh trầm giọng trấn an “Tôi đã nhờ người kiểm tra định vị GPS trong điện thoại của Trình Lâm, đồng thời cũng kiểm tra camera giám sát quanh khu vực này, cô suy nghĩ kỹ lại xem trước khi Trình Lâm rời đi đã nói cái gì?"
Anh ấy nói đúng, tôi buộc bản thân mình phải bình tĩnh, rồi nhanh chóng nhớ lại những gì mà Trình Lâm đã nói.
Hầu như là không nói gì cả.
Vậy còn suy nghĩ của cô ấy…
—— [8h còn rủ đi ăn tối.]
—— [Lại còn đến phố ăn vặt Chính Nguyên, phiền ch.ết đi được.]
Đúng đúng! Chính là cái này!
Tôi đột ngột nắm lấy tay áo của Phong Từ Thư "Phố ăn vặt Chính Nguyên!"
Anh hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức hiểu được ý tôi.
Sau khi lên xe, tôi nhờ chú Lưu liên hệ với nhân viên bảo vệ đến phố ăn vặt Chính Nguyên, để đảm bảo an toàn thì Phong Từ Thư cũng liên lạc với bảo vệ ở nhà anh ấy, cuối cùng là phóng xe rời khỏi nhà tôi.
Phố ăn vặt Chính Nguyên ở một nơi khá hẻo lánh, nhưng cũng may là nhà tôi ở ngoại thành nên cách đó cũng không quá xa.
Ngồi trong xe, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác hối hận. Nếu lúc Trình Lâm đi mà tôi cố hỏi thêm vài câu nữa thì tốt rồi.
Hình như Phong Từ Thư cũng hiểu được tôi đang nghĩ gì, vậy nên anh ấy nói "Ương Ương, không phải lỗi của cô."
Tôi chỉ biết im lặng lắc đầu.
Phong Từ Thư không biết chuyện này.
Nếu tôi sớm thừa nhận là tôi nghe được nội tâm của Trình Lâm, thế thì cô ấy sẽ không phải tốn công giải quyết Phong Diên giúp tôi nữa, càng không bị người ta lừa ra khỏi cửa.
Một cô gái tốt như vậy, nếu xảy ra chuyện xấu thì phải làm sao bây giờ.
20.
Khi tôi đến Phố ăn vặt Chính Nguyên thì ở đây vẫn còn mở cửa, nhưng hầu hết mọi người đã vào trung tâm thành phố nên đường phố vùng ngoại thành đã dần vắng bóng người qua lại.
Phong Từ Thư và tôi đã đi hỏi một số cửa hàng, nhưng không có ai nhìn thấy Trình Lâm.
Cả người tôi gần như không còn chút sức lực nào, chỉ sợ đối phương đã mang Trình Lâm đi nơi khác, vậy thì toàn bộ thông tin mà tôi biết đều sẽ trở thành vô dụng.
Đúng lúc tôi giống như đã lâm vào đường cùng, bỗng nhiên bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc:
—— [Mẹ nó, dám ăn đậu hũ của bà mày.]
—— [Chờ mình thoát khỏi chỗ này.]
—— [Chắc chắn sẽ nghiền nát bọn chúng thành đậu phụ]
—— [Trinh tiết là cái gì?]
—— [Thời đại này mà vẫn còn những gã đàn ông đần độn nghĩ rằng phụ nữ mất trinh tiết sẽ ch.ết hết sao?]
—— [Còn dám sờ nữa à? ]
—— [Mình sẽ chặt thịt của bọn chúng đem cho chó ăn.]
—— [Cứ đợi đấy mà xem!]
Tôi mừng đến nỗi bật khóc. Được rồi, may quá… tôi nghe thấy giọng cô ấy rồi.
Tôi chạy như điên về phía phát ra âm thanh, con hẻm này vừa tối vừa sâu, chưa kịp tới gần thì đã nghe thấy giọng nói của Trình Lâm:
"Này các anh, các anh thấy đấy, tôi cũng chả phải là thiên kim tiểu thư yểu điệu cao quý gì cả. Tôi lớn lên ở nông thôn, ở chỗ chúng tôi ấy à, phụ nữ 17, 18 tuổi đã lấy chồng sinh con là chuyện cực kỳ bình thường." Cô ấy bắt đầu bịa chuyện "Vậy nên các đại ca cũng đừng xem là cưỡng gian hay gì, xem như là chuyện ngươi tình ta nguyện đi, cứ từ từ bình tĩnh đã."
"Ai sẽ đến trước?
“Oẳn tù tì, hay là chơi điểm binh điểm tướng đây?
"Mệt ch.ết mất, để tôi nằm một lúc đã."
Không khí xung quanh rơi vào im lặng, mấy kẻ bắt cóc hầu như không nói được gì.
Tôi chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, không phải là Trình Lâm không quan tâm, mà vì không thể tự cứu mình nên đành phải thỏa hiệp với bọn bắt cóc. Trong lòng cô ấy đã thầm ch.ửi tới 18 đời tổ tiên của những kẻ này rồi.
Tôi dừng lại ở góc phố và lặng lẽ gửi vị trí cho chú Lưu.
Nhưng những kẻ bắt cóc này có thể sẽ tấn công Trình Lâm bất cứ lúc nào, chỉ sợ lúc chú Lưu và những người khác đến được đây thì không kịp nữa. Tôi đứng dậy hít một hơi thật sâu, sau đó định đi vào để trì hoãn thêm thời gian.
Không ngờ tôi vừa định di chuyển thì Phong Từ Thư ở bên cạnh đã kéo lại:
“Để tôi đi.” Anh thì thầm bên tai tôi mấy chữ rồi bước ra ngoài.
Cứ đứng ở đó đợi cũng chẳng để làm gì, còn không bằng nhanh chóng đi tìm đám người chú Lưu.
Cũng may là vừa ra khỏi con hẻm được một lúc thì chú Lưu cùng mấy người bảo vệ đã vội vàng chạy tới.
Tôi chạy vào con hẻm cùng với bọn họ, nhưng mới đến đầu hẻm thì đã nghe được tiếng thét chói tai của Trình Lâm.
Tôi sợ cô ấy bị thương nên bước chân cũng nhanh hơn một chút, nhưng lúc đến nơi thì mới nhận ra là Trình Lâm đang tự gào thét trong lòng.
—— [A a a a a!]
—— [A a a a a a a a!]
Trình Lâm đang ngồi dưới đất, cả 2 tay đều bị người ta trói lại, rõ ràng bề ngoài đang rất chật vật nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ kích động.
—— [Là người đến cứu mạng!]
—— [Ở đâu ra người đẹp trai thế này!]
—— [Đánh nhau đỉnh quá!]
—— [Đ.ánh bên trái, rồi lại đấm bên phải.]
—— [Hay là anh đổi sang nghề sát thủ đi.]
—— [Thành lập một tổ chức chuyên ám sát những kẻ đần độn.]
—— [Thủ tiêu hết bọn chúng.]
Nhìn theo ánh mắt của Trình Lâm, tôi thấy hai người nằm trên mặt đất, trong khi Phong Từ Thư đang đứng đó, và bảy tám người còn lại đều đang vây quanh anh.
M.áu chảy ra từ tay Phong Từ Thư, cũng không biết đó là m.áu của anh hay của người khác nữa
Nhưng cơ thể Phong Từ Thư săn chắc giống như một con thú hoang săn mồi. Mấy kẻ bắt cóc không dám tiến lên, có lẽ cũng vì sợ Phong Từ Thư sẽ xử luôn từng đứa một.
Đôi mắt của Trình Lâm vẫn sáng rực lên và phát ra tiếng thét chói tai.
—— [A a a a a a a!]
—— [Mẹ tác giả có thể cho nam phụ thêm phiên ngoại được không?]
—— [Mình muốn đọc về thời trung học của hắn quá.]
—— [Trong truyện chỉ đề cập đến mấy câu không rõ ràng.]
—— [Sao không nói rõ ra nhỉ?]
—— [Mình nguyện viết huyết thư cầu xin được đọc phiên ngoại.]
—— [Làm ơn đi mà!]
Lúc này tôi mới nhìn sang Phong Từ Thư, không hiểu sao nhìn anh lại có chút quen thuộc. Giống như là một thời điểm nào đó cách đây rất lâu, tôi đã từng thấy được cảnh tượng này.
21.
Thêm một nhóm bảo vệ nữa tới hỗ trợ Phong Từ Thư, bọn bắt cóc kia nhanh chóng bị khuất phục.
Tôi bước lại chỗ Trình Lâm, đúng lúc cô ấy cũng vừa phát hiện ra tôi.
Trình Lâm đột ngột mở to mắt, trong nội tâm không nói một lời, sự yên lặng này quả là hiếm thấy.
Tôi âm thầm cởi trói cho Trình Lâm.
Trên cổ tay cô ấy có vết m.áu, tôi thực sự không nỡ nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy xót xa.
“Lát nữa về nhà rồi chị đưa thuốc cho em.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Trình Lâm im lặng một lúc rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi, cô ấy vùi đầu vào vai tôi, tôi cảm giác có một vài giọt nước lạnh đang chảy qua vai mình.
Trình Lâm đã khóc.
Cánh mũi tôi cũng lập tức cay xè.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy phơi bày cảm xúc thật sự của mình ra trước mặt tôi mà không cần diễn kịch.
Mà cũng phải thôi, vừa rồi bọn bắt cóc kia đã dọa Trình Lâm sợ hãi.
Tôi đang lựa lời để an ủi Trình Lâm, bỗng nhiên tiếng gào khóc trong nội tâm cô ấy lại cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Không giống với bề ngoài đang lặng lẽ rơi nước mắt, nội tâm Trình Lâm còn gào khóc to hơn.
—— [Huhuhuhuhu.]
—— [Nữ chính là mặt trời nhỏ, ấm áp quá huhuhu.]
—— [Tề Thiên Đại Thánh em đây xin gọi chị một tiếng Bồ Tát.]
—— [Huhuhu.]
—— [Không ngờ ở gần nữ chính lại cảm nhận được tình thương của mẹ.]
—— [Không lẽ cô ấy là mẹ mình xuyên qua sao?]
—— [Nhớ mẹ quá huhu.]
—— [Tức quá.]
—— [Phải tìm chỗ trút giận mới được.]
—— [Trút giận lên bọn hắn đi.]
Nghĩ tới đây, Trình Lâm đột ngột buông lỏng tôi ra một chút.
Trình Lâm vội vàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, hai mắt mở to, rồi lập tức đi đến trước mặt mấy tên bắt cóc đang bị khống chế ở bên kia.
Mọi người còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Trình Lâm giơ chân đá một phát vào đũng quần của từng đứa, trong hẻm vang lên tiếng kêu la thảm thiết, ai không biết còn tưởng là tiếng q.ủy từ dưới địa ngục bò lên.
"Nếu các người không biết sử dụng cái gì đó cho đàng hoàng, vậy thì nên cho nó thành vô dụng luôn đi."
Sau khi xử lý xong bọn chúng thì Trình Lâm đứng đó cười thật tươi.