1.

Dạo gần đây cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện những điều kỳ lạ.

Người bình thường không thể đọc được suy nghĩ, trong khi tôi thì có thể.

Nhưng chỉ đọc được suy nghĩ của Trình Lâm.

Trình Lâm là “em gái” trên danh nghĩa của tôi. Cô ấy là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Trình, còn tôi chỉ là một thứ đồ giả.

Ngày đón Trình Lâm về, cha mẹ và anh trai vừa ôm cô ấy vừa khóc như mưa, mà tôi chỉ đứng một bên, cô đơn giống như một người ngoài cuộc.

Từ ngày đó trở đi, tôi đã biết mình không thể sống tùy hứng như trước đây được nữa.

Bởi vì mọi người bắt đầu vây quanh muốn bù đắp cho Trình Lâm, còn thân phận của tôi trong ngôi nhà này chẳng khác nào một vật trang trí.

Trình Lâm ghét tôi vì tôi là kẻ giả mạo, lại còn tu hú chiếm tổ chim khách trong suốt mười mấy năm trời. Trình Lâm ở bên ngoài mưu sinh khổ sở, còn tôi sống trong biệt thự, chăn ấm nệm êm không phải lo lắng điều gì.

Chuyện này thì tôi hiểu rất rõ, cũng không tủi thân hay bất mãn gì đối với thái độ của Trình Lâm.

Cha mẹ và anh trai thuộc về cô ấy, thậm chí ngay cả Phong Diên - người đã đính hôn từ nhỏ với tôi - cũng đến lúc nên trả lại cho cô ấy rồi.

Gần đây Trình Lâm thường xuyên ghé thăm Phong gia, đến khi về nhà lại đứng trước mặt tôi khoe khoang liên tục, nào là bác trai bác gái đều rất yêu quý cô ấy, Phong Diên đối xử với cô ấy cũng rất dịu dàng. Tóm lại là, trên dưới nhà họ Phong đón tiếp Trình Lâm cực kỳ chu đáo nồng nhiệt.

Tôi phát hiện người anh trai thân thiết nhiều năm cũng bắt đầu ấp úng mỗi khi nhìn thấy tôi.

Cuối cùng vẫn là mẹ đi tìm tôi trước "Ương Ương con xem, con bé Tiểu Lâm có vẻ thật lòng với Phong Diên, mấy ngày nay hôm thì nó đan khăn quàng cổ, hôm thì nó cặm cụi làm bánh điểm tâm. Nếu năm xưa Tiểu Lâm không bị thất lạc ở bên ngoài, có lẽ người đính hôn với Phong Diên phải là nó mới đúng..."

Bà ấy còn chưa dứt lời thì tôi đã nói ngay:
"Mẹ, chỉ cần em ấy thấy hạnh phúc là được rồi."

Mẹ tôi đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi áy náy "Con ngoan, đợi một thời gian nữa mẹ sẽ để ý mấy cậu thanh niên ưu tú giúp con, chắc chắn sẽ không để con chịu thiệt thòi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng bây giờ ai mà không biết thân phận của tôi ở Trình gia là khó xử như thế nào, mấy thanh niên giỏi giang ưu tú muốn tránh tôi còn không kịp.

Mà thôi quên đi vậy, tôi vốn cũng không có ý định sống dựa vào đàn ông.

2.

Chỉ là không biết Phong Diên từ đâu nghe được chuyện này, ngày hôm đó anh tự tiện xông vào phòng tôi. Chúng tôi là thanh mai trúc mã nhiều năm, khi còn nhỏ Phong Diên cũng hay đến phòng tôi “làm tổ”, tôi thích chơi trò gia đình, còn bắt Phong Diên phải ăn món cơm chiên mà tôi làm bằng đất sét.

Nhưng từ sau khi trưởng thành, đây là lần đầu Phong Diên không gõ cửa mà trực tiếp xông vào.

"Phong Diên..."

Tôi vừa mở miệng, anh đã nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.

Ánh mắt anh mang theo cảm giác bức bách khó chịu, tôi đứng trước mặt anh cũng chỉ cao đến phần ngực.

Nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi trắng mỏng, tôi nhìn thấy ngực Phong Diên đang phập phồng vì tức giận.

Phong Diên khi còn nhỏ thì nghịch ngợm náo động, nhưng khi trưởng thành thì tính cách lại dịu dàng trầm ổn, chưa bao giờ tôi nhìn thấy anh mất kiểm soát như thế này.

Cổ tay bị anh nắm đau đến mức đỏ lên.

Tôi chợt muốn mắng Phong Diên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông này cũng sắp thành “em rể” của tôi rồi, cũng không nên tính toán với anh nữa.

Không ngờ Phong Diên thấy tôi im lặng thì lại càng giận dữ hơn, anh vòng tay qua eo rồi ôm chặt tôi vào lòng.

Dù đã đính hôn từ nhỏ, nhưng đây cũng là lần đầu tôi và Phong Diên có tiếp xúc thân mật.

"Phong Diên, anh bị bệnh à?" Tôi nhịn không được mà quát lên một tiếng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh.

"Suỵt." Thanh âm của anh hơi khàn, anh nhẹ giọng nói bên tai tôi "Nghe lời, để anh ôm một chút."

Tôi càng vùng vẫy mạnh hơn, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Phong Diên ôm tôi một lúc rồi đột ngột cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

"Ương Ương, chúng ta quen nhau từ nhỏ, em chỉ có thể là của anh."

Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy quả thực khiến cho cả người tôi khó chịu, giống như trúc mã quen thuộc bên cạnh mình đã hóa thành một con sói hoang ẩn nấp trong bóng tối.

3.

Khi Trình Lâm bước vào, Phong Diên vẫn không chịu buông tay.

Tôi như bị rơi xuống Tu La Tràng, cả đầu đều kêu ong ong vì xấu hổ.

(*Tu La Tràng là ngôn ngữ mạng, theo mình tra Internet thì có nghĩa là tình huống khó xử bị người ta bắt gặp, hoặc là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.)

Nhưng hiển nhiên Trình Lâm là một cô gái có tâm tư sâu kín, khi bắt gặp cảnh này thì sắc mặt cũng không thay đổi.

Cô ấy chỉ cười rồi nói "Anh Diên, không phải anh đã hứa với bác gái là sẽ cùng em ăn cơm sao?"

Nhưng kỳ quái là tôi lại nghe được nội tâm cô ấy đang gào thét, giống như sấm sét đ.ánh vào trong phòng, vang vọng rất lâu.

[Mẹ nó, nam chính biến th.ái tránh xa nữ chính một chút, cô ấy là của nam phụ.]

Thần sắc Phong Diên vẫn lạnh nhạt như thường.

Không lẽ là tôi bị hoang mang đến nỗi gặp ảo giác?

Nhưng rồi một câu khác lại xuất hiện.

[Cái thằng tra nam cặn bã, còn không mau xuống mà ăn cơm đi, đừng có ở đây quấy rầy nữ chính.]

[Còn gây chuyện nữa thì cẩn thận chị mày tống đi ăn cơm tù!]

Tôi:...

Tôi nhìn Trình Lâm ở trước mắt đang làm ra vẻ ngây thơ vô tội, từ trước đến nay tam quan của tôi chưa từng bị đả kích như thế này.

Nhưng Trình Lâm không hề hay biết, trong lòng vẫn đang gào thét…

[Chị mày ở đây, đừng mơ mà có cơ hội làm tổn thương nữ chính.]

[Hiểu chưa?]

4.

Kể từ hôm đó, tôi luôn nghe thấy những lời kỳ lạ như vậy từ nội tâm của Trình Lâm.

Chẳng hạn như khi Trình Lâm đi ăn tối với Phong Diên trở về, cô ấy lại đứng trước mặt tôi khoe khoang như thường lệ:

"Anh Diên lịch sự lại tốt bụng lắm nha. Anh ấy thấy em không thích ăn cá vì sợ nhiều xương, thế là anh ấy tự tay gỡ hết xương cá ra cho em. Anh Diên còn bảo có một nhà hàng nấu món cá rất ngon, lần sau anh ấy đưa em tới nếm thử, nhất định em sẽ thích ăn cá…"

Nhưng lời thật sự trong lòng thì toàn là mắng chửi.

[Ăn cái rắm!]

[Thằng nhóc Phong Diên đó, lúc ăn cơm còn bày cái vẻ mặt gian xảo đáng ghét ra, suýt nữa là đã không nhịn được mà cột hắn lại ném đi rồi.]

[Vừa tham lam không muốn buông tay nữ chính, lại vừa muốn Trình gia giúp hắn củng cố địa vị ở Phong gia.]

[Rác rưởi, chắc chắn là rác rưởi, xứng đáng bị đày xuống đáy xã hội.]

[Ngoài cái mặt ra thì chả được tích sự gì.]

[Thật lòng hy vọng hắn vừa “ngắn” lại vừa “nhỏ”.]

[Chỉ lên được 3 giây, đáng đời.]

Tôi:...

Tôi chỉ biết bật cười "Phù."

Trình Lâm nhìn tôi với vẻ mặt băn khoăn khó hiểu, âm thanh kia lại vang lên lần nữa.

[Nữ chính đang cười cái gì vậy?]

Nhưng sau đó thì nhanh chóng hiểu ra.

[À à, trạng thái tinh thần không ổn định, chắc là bị mình chọc cho phát điên luôn rồi.]

[Hy vọng cô ấy không có vấn đề gì.]

[Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, phải để cho cô ấy tránh xa tra nam chính biến th.ái càng sớm càng tốt, sau đó sống cuộc đời hạnh phúc vui vẻ.]

Trình Lâm lướt qua tôi bước lên cầu thang, rồi đột nhiên quay đầu, khóe miệng hơi cong lên như đang khiêu khích.

"Chị." Cô ấy nói "Anh Diên cũng chỉ là tình thế bắt buộc thôi."

Nói xong, cô ấy nghênh ngang vui vẻ mà bước đi, cùng với đó là tiếng lòng hưng phấn.

[Tuyệt!]

[Không hổ là mình.]

[Sau này rảnh rỗi phải đăng ký thi làm diễn viên mới được.]

5.

Anh trai từ Chile đi công tác trở về, trên tay còn mang theo một ít quà lưu niệm.

Tôi và Trình Lâm mỗi người được một chiếc vòng tay bằng pha lê, Trình Lâm được cho thêm một đôi bông tai ngọc trai, còn tôi thì được một hộp socola mà trước đó đã nhờ anh trai mua hộ.

Anh trai cũng biết tôi không hứng thú với trang sức lắm, so với trang sức thì tôi lại càng thích đồ ngọt hơn.

Nhưng Trình Lâm bắt đầu tăm tia hộp socola của tôi, cô ấy làm ầm lên không muốn chịu thua thiệt.

Anh trai cũng không chịu nổi thái độ nhõng nhẽo của Trình Lâm, chỉ đành nhượng bộ rồi nói “Ương Ương, Tiểu Lâm trước nay chưa từng được ăn mấy thứ này, ở nhà em ấy cũng không có tiền mua… Hay là lần này em đưa socola cho em ấy đi, lát nữa anh nhờ người mua hộp khác cho em."

Bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra người nhà của tôi cũng biết vẽ bánh đấy.

(*Vẽ bánh: Từ gốc 画饼, chỉ những lời hứa suông, chỉ nói chứ không thực hiện được.)

Ngay thời điểm tôi đưa socola cho Trình Lâm, trong nội tâm cô ấy dường như nổi lên một trận phong ba bão táp.

[Đúng là cạn lời.]

[Vẽ bánh giỏi như vậy sao không sang Ấn Độ đi, có khi vẽ ra được cái bánh biết bay luôn đấy.]

[Một tên hèn nhát vô dụng, nói ra câu nào cũng là hứa suông câu đó.]

[Nữ chính mau đá tên rác rưởi này sang một bên đi.]

[Cũng đừng để cho cái thứ này lấy vợ, lỡ như bị bắt n.ạt cũng không biết có đứng ra bảo vệ được câu nào không.]

[Nữ chính phải tỉnh táo một chút.]

[Trên đời này, không có nhiều thứ đáng để cô phải nhẫn nhịn đâu.]

Tôi ngây người nhìn cô ấy.

Không có nhiều thứ đáng để tôi phải nhẫn nhịn.

Cũng không biết lời nói này chạm vào chỗ nào trong tâm trí tôi, bỗng nhiên tạch một tiếng, nước mắt tôi đột ngột tuôn rơi.

6.

Từ khi còn nhỏ, thứ mà tôi được dạy nhiều nhất chính là nhẫn nhịn.

Muốn học lễ nghi gia giáo, không được cười to, phải nhẫn nhịn.

Muốn học được sự kiên cường, không được khóc, phải nhẫn nhịn.

Muốn giữ vóc dáng đẹp, không được ăn nhiều, phải nhẫn nhịn.

Ở trường bị người ta bắt n.ạt, phải nhẫn nhịn.

Sợ bóng tối, sợ ma, sợ sấm sét, cũng phải nhẫn nhịn.

Người mà bọn họ cần chính là một tiểu thư Trình gia hoàn mỹ không một vết xước, Trình Ương Ương.

Từ trước đến nay, câu nói mà tôi phải nghe đi nghe lại chỉ là "Ương Ương, nhẫn nhịn một chút thì tốt rồi."

Lần đầu tiên có người nói với tôi: Trên đời này, không có nhiều thứ đáng để cô phải nhẫn nhịn.

Tôi thực sự chịu không nổi, nước mắt cứ lần lượt rơi xuống, giống như là cực kỳ oan khuất.

Trình Lâm rõ ràng đã bị tôi dọa đến phát sợ.

Anh trai cũng sửng sốt "Ương Ương, không phải chỉ là một hộp socola thôi sao..."

Trình Lâm hung dữ ngắt lời anh "Câm miệng đi!"

Trình Lâm vừa quát anh trai một tiếng, cả người anh lập tức run lên.

Giọng nói trong nội tâm Trình Lâm cũng trở nên lo lắng.

[Áaaaaaaa! Ai mà biết được cô ấy lại thích socola như vậy. Nếu sớm biết thì đã không cướp socola làm gì.]

[Khổ cái thân tôi, tự nhiên lại đi nhận cốt truyện nữ phụ độc ác.]

[Ai đó có thể nói cho tôi biết không.]

[Nữ phụ độc ác cướp socola của nữ chính xong đem trả lại, liệu còn có thể duy trì hình tượng độc ác nữa không nhỉ?]

[Thôi chị ơi đừng khóc nữa mà, chị là chị của em được chưa.]

Cô ấy ở bên cạnh tôi rốt rít hoảng loạn, làm cho tôi vừa muốn khóc lại vừa muốn bật cười.

Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp của đàn ông từ đâu truyền đến "Sao vậy, tự nhiên lại khóc thế kia?"

Tôi ngẩng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang ngồi trên ghế.

Khuôn mặt anh ấy khá giống Phong Diên, nhưng lạnh lùng nghiêm nghị hơn một chút, vẻ ngoài cũng rất khó gần.

Tôi dừng nước mắt rồi lễ phép chào hỏi “Chú nhỏ.”

Tất nhiên không phải là chú của tôi.

Tôi chỉ gọi anh ấy giống như Phong Diên gọi, anh ấy là chú nhỏ của Phong Diên, là con trai út của nhà họ Phong. Đây cũng là một nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh, tài giỏi đến mức có thể kiếm được gấp đôi tài sản của Phong gia nên chẳng mấy chốc đã trở nên nổi tiếng.

Cùng lúc đó, tôi nghe được nội tâm của Trình Lâm đang hú hét.

[Trời ơi! Sao nam phụ lại ở chỗ này?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play