12.

"Trình Lâm! Cô điên rồi à?"

Chung Lam lau rượu trên mặt, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ.

"I’m fine thanks, and you?" Trình Lâm liến thoắng "À, hình như cô không fine lắm nhỉ."

Chung Lam trợn tròn mắt, thiếu chút nữa là đã ngất đi.

Xung quanh đều im lặng.

Mà kẻ chủ mưu bắt đầu cười thầm trong lòng.

—— [Thật là thoải mái.]
—— [Cho cô cãi nhau, cho cô cãi nhau này,...]
—— [Kiếp sau mong cô biến thành con lợi nái.]
—— [Không có ai đỡ đẻ cho cô.]
—— [Không sinh được lợn con.]

"Có cần gọi 120 không?" Trình Lâm lên tiếng "À không, trước tiên phải đưa đi khoa tâm thần cái đã. Đầu óc của cô phải chữa trị rồi."

Khuôn mặt của Chung Lam lập tức tái đi, tức giận đến mức thở còn không ra hơi.

Nhìn thấy Trình Lâm giở trò nhưng không thể làm gì, Chung Lam đành bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Chung Lam đã rơi nước mắt, đám đông lại chuẩn bị chĩa mũi dùi vào Trình Lâm.

Giọng điệu trong lòng Trình Lâm trở nên trào phúng.

—— [Cười ch.ết mất.]
—— [Đã gây chuyện trước mà còn giả vờ là bông hoa trắng nhỏ ngây thơ.]
—— [Còn chưa nhìn thấy khả năng diễn kịch của chị mày à.]
—— [Cho các người thấy thế nào là bông hoa ăn thịt người có một không hai.]

Sắc mặt Trình Lâm vừa biến đổi, lập tức cô ấy phát ra tiếng khóc còn to hơn, lấn át luôn cả tiếng nức nở của Chung Lam.

Trình Lâm ngồi bệt dưới đất vừa khóc vừa gào.

"Huhuhu khinh thường người khác!"

Cô ấy khóc như một con kỳ nhông hoang dã.

Cũng không có kỹ xảo đặc biệt gì, chỉ là gân cổ lên khóc khiến cho mọi người xung quanh đều nghẹt thở.

"Đây là cách Chung gia đãi khách sao!"

Không ai dám chỉ trích cô ấy câu nào, ngay cả Chung Lam cũng đứng hình, thậm chí hoảng loạn đến mức quên cả khóc.

Cô ta run rẩy chỉ vào Trình Lâm, nhưng cả nửa ngày sau cũng không thể thốt ra được câu nào.

Mọi thứ rơi vào cục diện bế tắc.

Thế là tôi ở bên này cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

"Chung Lam, tôi cùng em gái có ý tốt tới chúc mừng sinh nhật cô, tại sao cô lại đối xử với chị em chúng tôi như vậy?"

Mọi người xung quanh lại lần nữa chú ý đến tôi.

Tôi dường như nhìn thấy những trên đầu họ toàn là những dấu hỏi chấm rất to.

….

Sao tự nhiên lại khóc?

Chậc, thật ra tôi cũng không muốn khóc đâu, tôi sống dưới thân phận đại tiểu thư của Trình gia trong suốt hai mươi năm. Kể từ khi trở nên hiểu chuyện thì tôi chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người ngoài.

Nhưng vở kịch của Trình Lâm thì cũng phải có người kết thúc chứ.

Cô ấy đã tung thì để tôi hứng vậy, mà tôi cũng thấy trò này khá thú vị đấy chứ.

Trình Lâm lập tức ngừng khóc.

—— [Trời ạ, mình diễn xuất tốt thế sao?]

—— [Vậy mà nữ chính cũng tin là thật.]

—— [Khóc thế kia đúng là thương tâm quá.]

—— [Ôi ôi! Chẳng lẽ vừa rồi lời nói của Chung Lam khiến cho cô ấy đau lòng?]

—— [Ôi ôi ôi nữ chính tội nghiệp của tôi ơi.]

Cô ấy ra sức gào khóc to hơn.

Còn tôi thì thiếu chút nữa là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì khi nãy tôi đã suýt bật cười thành tiếng.

Chung Lam vốn đã bối rối, bây giờ cả hai chúng tôi đều làm ầm lên như vậy thì cô ta không biết phải giải quyết thế nào, vừa mở miệng ra thì đã ấp úng.
“Tại sao tôi lại…”

Đôi mắt tôi hoe đỏ, tôi trực tiếp ngắt lời cô ta.

“Tôi biết, bây giờ tôi không xứng đáng được chơi chung với cô nữa, cô nói tôi còn không bằng một con chó ở Trình gia cũng không sao cả.” Tôi tủi thân rơi lệ.

"Nhưng cô lại nói tôi thấy may mắn vì cha mẹ ruột đã qua đời.”

"Đó là cha mẹ ruột của tôi, là người đã nuôi nấng Tiểu Lâm suốt hai mươi năm nay."

Tôi chỉ vào Trình Lâm, người vẫn đang ngồi đó khóc rống lên, rồi lập tức nghẹn ngào.

"Tiểu Lâm đã đau đớn khổ sở lắm rồi, cô lại còn đâm thọc vào nỗi đau của cô ấy, làm cô ấy tuyệt vọng luôn như vậy.

"Cô nhìn đi, nhìn xem cô ấy khóc lóc đáng thương thế nào?

“Vậy nên, Chung Lam, cô ấy làm đổ rượu lên người cô thì có lỗi gì?

"Cô chỉ mất mỗi chai rượu vang đỏ, còn Tiểu Lâm, thứ mà cô ấy mất đi chính là tình cảm gia đình!"

Chung Lam không nói chen vào được câu nào, chỉ biết đứng ch.ết trân ngay tại chỗ.

Mọi người đều im lặng, và hướng dư luận lại bắt đầu thay đổi.

Chẳng phải luôn luôn như vậy sao?

Người ta thường sẽ bênh vực những người yếu thế hơn.

Vậy thì tôi sẽ để cho Trình Lâm là người yếu thế.

Chỉ là cô gái ngốc kia vẫn đang hú hét trong lòng.

—— [Huhuhu nữ chính thiện lương quá.]

—— [Trước đây mình toàn b.ắt nạt cô ấy.]

—— [Cướp đi người mà cô ấy thích, đoạt mất chocolate, vậy mà cô ấy còn đứng ra bảo vệ mình.]

—— [Đời này phải để cô ấy sống vui vẻ.]

—— [Bảo vệ cô ấy thật tốt.]

Tôi chớp mắt, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt, giống như có người vẫn luôn ở sau lưng tôi hỗ trợ vô điều kiện.

Trên đời này chỉ có một mình tôi biết, cô ấy xuất hiện đối với tôi chính là một sự ủng hộ không lời.

13.

Tôi vẫn đang giả vờ thổn thức nức nở.

Tôi liếc nhìn qua làn nước mắt, Phong Diên vẫn ngồi đó hình như đã đứng dậy, đây có lẽ là thời điểm mà Trình Lâm nhắc đến, đó là khi tôi "tuyệt vọng” thì anh ta sẵn sàng "giải cứu" tôi.

Đúng là thủ đoạn PUA tuyệt vời.

Đáng tiếc, tôi căn bản không có tuyệt vọng.

Tôi rất tỉnh táo, lại còn nhận ra được ai đối xử chân tình và ai là giả ý.

Ngay khi Phong Diên đang đi lại phía tôi, bỗng nhiên có người nào đó nhanh chóng vượt qua anh ta, bước chân vội vã dừng ngay trước mặt tôi.

Chung Lam vừa nhìn thấy ai đến thì lập tức bật khóc.

“Từ Thư, anh đến rồi.” Cô ta khóc cực kỳ xinh đẹp, giống như là cố ý duy trì hình tượng vậy.

Chỉ là, tiếng nức nở của cô ta vẫn không át được tiếng gào khóc thảm thiết của Trình Lâm.

Giọng của Trình Lâm trực tiếp đ.ánh vào thính giác của người ta, khiến cho mọi người đều phải nhìn sang cô ấy.

Lúc này, âm thanh khô khốc trong nội tâm cô ấy lại vang lên.

—— [Chờ một chút, tại sao nam phụ lại xuất hiện ở đây?]

—— [Làm gì có chi tiết này nhỉ.]

—— [Mà thôi mặc kệ!]

—— [Gầu gấu gâu gâu gâu.]

Tôi:...

Tôi cũng không hiểu, bề ngoài thì là kỳ nhông, bên trong là tiếng chó sủa, sao cô ấy làm được?

Chẳng biết Phong Từ Thư có bị tiếng ồn ào náo động xung quanh làm cho khó chịu hay không, đôi lông mày của anh cau chặt lại. Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm khó gần, không còn vẻ dịu dàng giống như ngày hôm đó đưa tôi đến trường nữa.

Có phải vì Chung Lam không?

Vì cô ta đã khóc sao?

Nghĩ đến câu chuyện vừa nãy thì tôi bình tĩnh thở dài.

Nếu như vậy thì thật đáng tiếc, chú nhỏ là người đàn ông tốt, tôi thật lòng hy vọng anh có thể ở bên những cô gái tốt hơn.

Đương nhiên, nếu như anh ấy vì hồng nhan mà trút giận với mọi người xung quanh thì tôi cũng chẳng có cách nào.

Dù sao thì hồng nhan này cũng bị dính rượu vang đỏ từ đầu tới chân, cặp mắt rưng rưng đẫm lệ rất đáng thương hại.

Nhưng mà tối nay gặp phải Trình Lâm là do cô ta xui xẻo.

“Tại sao lại khóc?"

Phong Từ Thư lên tiếng hỏi, trong giọng nói toàn là tức giận.

Chung Lam bật dậy trả lời "Là bởi vì..."

"Không hỏi cô."

Không khí trở nên yên lặng đến mức khó xử.

Tôi nghe thấy giọng điệu sắc bén của Phong Từ Thư đã dịu hơn một chút.

"Ương Ương." Anh ấy gọi tên tôi "Tại sao lại khóc?"

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới nhớ ra là mình đang giả khóc.

Nhìn qua làn nước mắt, tôi bắt gặp ánh mắt của Phong Từ Thư. Đôi mắt thờ ơ thường ngày dường như đã hiện lên vài tia lo lắng.

Nhưng sao anh ấy lại hỏi tôi?

Chúng tôi cũng đâu có thân quen gì cho lắm? Chỉ là lần trước sau khi đi nhờ xe thì anh ấy thêm Wechat của tôi, sau đó tài khoản của anh ấy đã nằm trong list bạn bè.

À đâu, tuần trước chúng tôi cũng vừa nói chuyện.

Là anh ấy hỏi tôi trước.

(Phong có nghĩa là gió, vậy nên Không Có Gió là tài khoản của chú nhỏ, còn Dương Dương Dương là tài khoản của Ương Ương.)

Không Có Gió: "Không sao chứ?"

Tôi ngẩn ra không hiểu gì.

Dương Dương Dương: "Chú nhỏ, tài khoản bị hack à?"

Không Có Gió: "..."
Không Có Gió: "Chuyện hủy hôn."

Dương Dương Dương: "À à."
Dương Dương Dương: "Anh không nhắc đến thì tôi còn chả nhớ nữa ấy."

Không Có Gió: "Vậy thì tốt."

Lúc đó tôi hơi phân vân. Cái gì tốt, sao lại tốt? Ý anh ấy là gì?

Nhưng chưa kịp nghi ngờ thì Phong Từ Thư lại hỏi tiếp.

Không Có Gió: "Đang làm gì vậy?"

Dương Dương Dương: "Chọn quà sinh nhật."

Không Có Gió: "Cho ai?"

Dương Dương Dương: "Chung Lam, chú nhỏ có biết không?"

Không Có Gió: "Biết."
Không Có Gió: "Đi dự tiệc sinh nhật của cô ta?"

Dương Dương Dương: "Phải."

Không Có Gió: "Được rồi."

Tôi lại bối rối. Được rồi... được cái gì cơ?

Nhưng cũng có thể là làm ông chủ nên cách nói chuyện mới như thế, nói xong cũng không để cho người ta hiểu được.

Nghĩ tới đây, tôi lại ngây ngẩn một hồi.

Trình Lâm đang khóc huhu dưới đất thì bỗng nhiên lộ ra vẻ lo lắng.

—— [Nữ chính, không được giả bộ câm điếc!]

—— [Mà thôi.]

—— [Nữ phụ độc ác đi cùng nữ chính ngốc nghếch.]

—— [Hãy để cô em gái chính nghĩa này trở thành cái miệng của chị.]

Cô ấy bò dậy từ mặt đất, chỉ vào Chung Lam và nói với Phong Từ Thư:

"Chung Lam dẫn theo một nhóm người đến mắng chị Ương Ương! Cô ta mắng chị Ương Ương rất thậm tệ, còn định t.át vào mặt chị ấy rồi hắt rượu vang lên người chị ấy nữa." Trình Lâm còn nói thêm "Phong tiên sinh, nếu anh đến muộn thì có lẽ chị gái tôi đã bị cô ta đập ch.ết rồi!"

Chung Lam nghe xong mà choáng váng. Cô ta lập tức khóc ròng "Em không có..."

Phong Từ Thư lạnh lùng cắt đứt lời nói của tô ta.

"Được rồi.

"Chuyện của cô, tôi không muốn biết."

Xem ra là tôi đã hiểu lầm chú nhỏ.

Anh ấy và Chung Lam không có quan hệ gì, dù sao từ lúc đi vào đây cũng chưa từng liếc mắt nhìn Chung Lam một cái.

Mặc dù người bị đổ rượu là Chung Lam.

Người khóc nức nở cũng là Chung Lam.

Thật kỳ lạ, người anh ấy nhìn vẫn luôn là tôi.

Trong lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác khác thường.

Cũng đúng lúc này, tôi lại nghe được tiếng lòng của Trình Lâm.

—— [Tự thấy mình ngu chưa, còn định làm đối thủ của nữ chính.]

—— [Ở trước mặt nam phụ, cô có cái gì mà đấu với nữ chính?]

—— [Đây gọi là thiên vị vô điều kiện.]

—— [Hắn lặng lẽ ở phía sau nữ chính nhiều năm như vậy.]

—— [Lại còn dám dọa nữ chính phát khóc.]

—— [Tôi đã cảnh báo cô rồi.]

Tôi sợ tới mức lui về phía sau hai bước, không cần nghĩ cũng biết quả dưa này lớn như thế nào.

Nhưng điều quan trọng nhất là tôi lại chính là một phần của quả dưa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play