Cam Tâm Tình Nguyện

Phần 3


1 năm


Tôi nghĩ đến đây thì lại thấy buồn, quan hệ tình thân hay tình yêu trên thế giới này đều quá phức tạp, chỉ có quan hệ tiền bạc là rõ ràng minh bạch thôi.

Tôi về nhà với cái đầu choáng váng vì mệt mỏi, vừa kịp ngả lưng xuống ghế thì điện thoại hiện lên thông báo, là tin nhắn thoại được gửi từ Wechat.

Giọng nói của bạn thân tôi vang lên từ đầu bên kia.

"Hứa Tinh, bao giờ cậu mới đến vậy? Mấy cậu trai này nhiệt tình quá, tớ sắp không chịu nổi nữa!"

Trong tin nhắn thoại còn có tiếng nhạc ầm ĩ xập xình, kèm theo âm thanh của những chàng trai khác.

Tôi tựa như nghe thấy giọng nói trầm thấp, êm ái của một thiếu niên, trời ơi kích thích quá!

Nhưng bây giờ đầu óc tôi đang rất rối loạn, tôi suy nghĩ một hồi rồi nhắn tin từ chối "Thôi không đi đâu, tâm trạng của tớ không tốt."

Ngay khi tôi vừa nhắn xong thì cô ấy lập tức gọi điện lại.

"Sao tâm trạng không tốt vậy, Tiểu Tinh của tớ? Không lẽ cậu buồn vì phải chia tay với Chu Khanh sao?" Bạn thân nghiêm túc nhắc nhở "Dù có đau lòng thì cũng cứ đến đi, không có chuyện buồn gì có thể làm khó được những người mẫu nam đẹp trai dịu dàng ở đây đâu."

Tôi cũng hơi động lòng rồi, nhưng vẫn không muốn ra khỏi nhà.
"Không liên quan đến Chu Khanh đâu, là tớ không có tâm trạng thôi."

"Nhưng cậu trả tiền đặt cọc mà." Bạn thân nhắc nhở "Còn không đến là mất sạch tiền đấy."

Tôi lập tức bật dậy và dùng tốc độ nhanh nhất để trang điểm thay đồ, sau đó vội vàng bắt taxi để đến Biệt thự số 9.

Không nói đến những vấn đề khác, nếu tôi không đi thì tiền cọc sẽ không cánh mà bay mất.

Tôi chạy vào Biệt thự số 9, ngay khi vửa mở cửa ra, mọi sự lo lắng và rối loạn trước đó của tôi đều tan thành mây khói.

Đúng là một bức tranh khiến cho người mãn nhãn.

Soái ca.

Toàn là soái ca!

Và tôi nhìn thấy một bông hoa hồng yểu điệu trong căn phòng đó - chính là bạn thân của tôi, Hà Manh.

Cả căn phòng toàn trai đẹp như thế này cũng đủ khiến tôi phấn khích, và tôi thừa nhận là mình có hơi cao hứng thật, tôi vui vẻ hất tóc và hô to đầy khí phách "Hôm nay tôi sẽ trả toàn bộ hóa đơn!"

Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, lần đầu tiên tôi tiêu tiền mà thấy hạnh phúc như thế này.

Hà Manh sững sờ đi lại gần tôi "Này Tiểu Tinh, cậu đi cướp ngân hàng về đó à? Cậu dám vung tiền như vậy thì chắc Chu Khanh đưa cho cậu nhiều phí chia tay lắm nhỉ?"

“Chu Khanh đã là gì chứ?” Tôi vỗ vỗ tay cô ấy “Tương lai hắn sẽ còn phải nghe lời tớ.”

Chu Khanh hiện đang là thực tập sinh tại công ty của Chu Tư Lễ, còn chưa kể sau này phải gọi tôi là thím hai nữa, quả thực khiến tôi rất hài lòng.

Hà Manh nhìn tôi khó hiểu, nhưng tôi không có thời gian để giải thích cho cô ấy, bởi một vài cậu trai sành điệu đang đi về phía tôi.

"Chị ơi, muộn quá rồi." Cậu trai đầu tiên ngoan hiền như một con chó sữa nhỏ "Em đợi chị lâu lắm rồi đấy."

Một cậu trai khác đã nhảy vào chen ngang "Chị có mệt không, có cần em gọi nhân viên đến massage thư giãn không."

Tôi, Hứa Tinh, đã sống được hơn 20 năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người quan tâm phục vụ đến tận răng như vậy. Tôi nghĩ nếu thiên đường có thật thì cũng chỉ giống như thế này thôi.

Nhưng bỗng nhiên cánh cửa mở ra phá tan mộng đẹp.

Một giọng nói quen thuộc truyền đến qua tiếng nhạc ầm ĩ “Hứa Tinh, sao em lại ở đây?”

8.

Ánh sáng bên trong rất mờ, tôi chưa kịp nhìn rõ người vừa nói là ai, nhưng giọng nói này thì tôi không thể nào quên được.

Thẩm Diêm, là bạn trai cũ, cũng là mối tình đầu của tôi.

Đèn được bật lên sáng trưng, những người đang quẩy tưng bừng khi nhìn thấy ánh sáng cũng dừng lại hóng chuyện.

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn Thẩm Diêm từng bước đi lại phía mình.

"Hứa Tinh!" Thẩm Diêm nghiến răng gọi tôi.

"Anh hỏi em sao lại ở đây?" Hai tay Thẩm Diêm bất chợt đặt lên vai tôi, giống như muốn giữ tôi lại trong sự khống chế của hắn, trong mắt hắn toàn là tia lửa giận.

“Vậy tại sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi ngược lại hắn “Không phải cũng đến chơi với tôi đấy chứ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Diêm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo xắn đến tận khuỷu tay, cổ áo buông lơi một cách không đứng đắn.

Nhưng hắn vẫn đẹp trai như vậy, khiến cho những người khác cũng phải lu mờ.

Thẩm Diêm nhìn xung quanh, rồi cúi đầu nhìn tôi “Ý em là gì?”

Tôi cười cười rồi vỗ vai hắn "Đừng ngại, anh là bạn trai cũ của tôi cơ mà, tôi chắc chắn sẽ không làm khó dễ với anh, đảm bảo sẽ có nhiều tiền tips."

Sắc mặt của Thẩm Diêm hơi mơ hồ, có vẻ hắn không hiểu lời tôi đang nói.

Hắn buông tay khỏi vai tôi, hồi lâu sau mới lên tiếng “Bạn trai cũ?”

Tôi không trả lời, chỉ ném viên xúc xắc lên bàn “Đừng nói nữa, lại đây chơi đi.”

"Nghe nói em và Chu Khanh chia tay rồi à?" Giọng nói của Thẩm Diêm hơi thận trọng "Thật hả, Hứa Tinh?"

Không hiểu sao tôi có cảm giác Thẩm Diêm đang rất vui vẻ.

Vừa rồi còn tức giận khi thấy tôi ở đây, mà giờ thấy tôi chia tay thì lại hả hê như bắt được vàng vậy.

Dù có ngứa mắt với tôi thì cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng như thế chứ.

"Ừ, thì sao?" Tôi ngước lên nhìn hắn "Nhưng tôi…"

“Hứa Tinh.” Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bất ngờ bị hắn ôm “Anh đã chờ em rất lâu.”

Gì thế này? Vừa chia tay xong thì gặp chú hai, giờ còn có cả bạn trai cũ nữa.

Đây là phước hay là nghiệp vậy?

Hơn nữa Thẩm Diêm có ý gì? Không phải là hắn muốn chia tay với tôi trước sao?

“Thẩm Diêm, buông tôi ra.” Tôi dùng sức đẩy hắn ra khỏi người mình “Chúng ta đã chia tay hơn hai năm rồi, anh ra ngoài trước đi.”

"Anh không ra ngoài." Hắn nhìn tôi chăm chú, giống như lúc hắn vẫn đang còn là bạn trai tôi "Hứa Tinh, em không thích Chu Khanh, em vẫn luôn thích anh, đúng không?"

“Không.” Tôi kiên quyết lắc đầu “Thẩm Diêm, trước đây tôi từng thích anh.”

Nhưng giờ thì không thích nữa rồi.

Trên thế giới này tôi không thích ai cả, tôi chỉ tin tưởng bản thân tôi.

9.

Khi tôi gặp Thẩm Diêm, tôi vẫn còn là cô gái mơ mộng vào một tình yêu màu hồng.

Thời điểm hẹn hò với hắn là quãng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Trong đợt huấn luyện quân sự của tân sinh viên, tôi đứng ở hàng đầu tiên của lớp mình, và Thẩm Diêm đứng ở hàng cuối cùng của lớp trước.

Lúc đó đang là mùa hè nắng chói chang, đứng trong quân ngũ không khác nào cực hình, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chàng trai đang lén lút quay lại nhìn tôi.

Thẩm Diêm rất cao, dù là đứng ở hàng cuối thì vẫn cực kỳ nổi bật, giống như hạc giữa bầy gà, chưa kể hắn còn đẹp trai nữa.

Chúng tôi nhìn nhau chỉ 2 giây, sau đó hắn nghiêng đầu nói với một bạn nam bên cạnh.

Giọng nói của hắn không lớn, thế nhưng xung quanh khá yên lặng nên tôi vẫn nghe được rõ ràng "Dễ thương thật đấy."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

“Bạn học, sao mặt em đỏ vậy?” Giảng viên nhìn mặt tôi đỏ lên, còn tưởng tôi sắp ngất xỉu vì say nắng, vội vàng bảo tôi sang phòng y tế bên cạnh nghỉ ngơi một lát.

Kết quả là Thẩm Diêm cũng đi theo.

Hắn nhìn thấy tôi, ánh mắt có chút ngượng ngùng. Cả phòng y tế chỉ có mình tôi và hắn, chúng tôi cứ nhìn nhau không biết nói gì.

Tôi định mở miệng nói chuyện để không khí bớt căng thẳng, đột nhiên Thẩm Diêm gãi gãi đầu "Ừm, tôi cũng bị đỏ mặt."


Tình yêu với Thẩm Diêm quả thực là mối tình trong sáng, đó là thứ tình cảm đơn giản và thuần khiết nhất của thời sinh viên.

Trong khoảng thời gian giữa các buổi tập, hắn luôn tranh thủ ghé qua lớp tôi, đưa cho tôi chai nước muối loãng hoặc nước đậu xanh để giải nhiệt.

Bạn học xung quanh ồ lên trêu chọc, hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ dịu dàng quạt mát cho tôi bằng chiếc quạt giấy mà hắn luôn mang theo bên mình.

Trong giờ tập hắn cứ lén lút quay đầu lại nhìn tôi, cuối cùng bị thầy phạt chống đẩy trên nền đất.

Hắn vừa thở vừa đếm "51, 52, Hứa Tinh! 54, 55..."

Thẩm Diêm đã đặt thứ tình cảm lãng mạn của thiếu niên ngay trước mắt tôi, khiến tôi ngay cả tim mình cũng móc ra cho hắn.

Từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình thương, chỉ cần có người đối xử tốt với tôi, ưu ái tôi một chút thì tôi chắc chắn sẽ dùng cả chân tình để đáp lại.

Hóa ra khi yêu thì người ta có thể mê muội đến như thế.

Vào ngày kết thúc khóa huấn luyện quân sự, Thẩm Diêm dẫn tôi đi uống trà sữa, khi đưa tôi trở về ký túc xá, tôi đã kéo tay hắn lại "Thẩm Diêm, chúng ta ở bên nhau đi."


Sau khi chia tay, tôi không bao giờ gặp lại Thẩm Diêm nữa.

Hắn chặn mọi thông tin liên lạc của tôi, vậy mà hắn lại nói đã chờ tôi lâu lắm rồi.

Đúng là đàn ông Song Ngư - Anh nhớ em, nhưng anh vẫn có thể kiềm chế được mình.

Trong quá khứ, tôi sẽ vì Thẩm Diêm mà ghen tuông giận dữ, lạt mềm buộc chặt, bướng bỉnh không nghe lời, có lúc sẽ lo được lo mất mà đánh mất cả bản thân.

Tôi rất sợ sẽ mất hắn, nên khi cãi nhau tôi luôn là người tìm hắn trước, dỗ dành hắn nguôi giận, còn hắn chỉ việc ngồi đợi và cược xem bao giờ thì tôi sẽ đến.

Hắn nói hắn cố tình bỏ mặc tôi để xem tôi yêu hắn như thế nào, nhưng tôi không cảm thấy như vậy, trong suốt thời gian hẹn hò với hắn tôi chưa bao giờ có cảm giác an toàn.

Nhưng tôi bây giờ sẽ không như thế nữa.

Thẩm Diêm nhìn sắc mặt tôi không thay đổi, hắn chỉ cười tự giễu, sau đó phất tay để bảo những người khác đi ra ngoài.

Cả căn phòng này chỉ còn lại 2 người chúng tôi.

Hắn cáu kỉnh nhấp một ngụm rượu "Hứa Tinh, em thay đổi nhiều quá."

"Ai rồi cũng thay đổi." Tôi cũng uống một ngụm rượu, nhưng ngày trước tôi ít khi đụng vào thứ này.

Tôi không thích uống rượu, nhưng vì phải đi cùng Chu Khanh dự tiệc nên thi thoảng sẽ phải uống thay cho hắn, dù không thích thì cũng phải nhắm mắt lại mà uống.

"Bây giờ em cũng tốt mà" Thẩm Diêm cười cười "Trước đây anh sợ tên Chu Khanh thô lỗ đó sẽ bắt nạt em, nhưng cuối cùng 2 người cũng chia tay rồi, anh thật sự rất vui."

Tôi không trả lời.

Hắn đâu có biết tôi đã nhận lời kết hôn với người khác ngay khi vừa chia tay.

“Hứa Tinh” Thẩm Diêm dừng lại một chút, giọng điệu cẩn thận đến mức khiến người ta nghe thôi cũng phải mủi lòng “Em còn có thể… đỏ mặt vì anh một lần nữa không?"

Xin hỏi: Mối tình đầu là đàn ông Song Ngư, hay ghen, hay khiến bạn gái đau lòng, với số tiền 5000 vạn, tôi nên chọn cái nào?

Tất nhiên là tôi chọn tiền rồi, nếu tôi còn dám chần chừ một giây, đó là không tôn trọng nhân dân tệ của nước nhà.

“Thẩm Diêm, anh có thể đưa tôi ra khỏi danh sách đen.” Tôi khẽ cười với hắn “Mong rằng khi tôi kết hôn anh sẽ tới dự.”

Tôi cầm lấy điện thoại bên cạnh, làm như không thấy vẻ mặt xám xịt của Thẩm Diêm.

Cách đây 5 phút, Chu Tư Lễ đã gửi tin nhắn cho tôi.

Chú hai của Chu Khanh: Tôi sẽ đợi em bên ngoài, nói chuyện xong thì ra đây.
Chú hai của Chu Khanh: Hứa Tinh, em để tôi chờ khá lâu rồi đấy.

10.

Tôi muốn ra ngoài, nhưng Thẩm Diêm không muốn cho tôi đi khỏi đó.

Đại khái là hắn đến trông coi quán bar hộ chị gái mình, vậy nên phải quan tâm đến cảm xúc và trải nghiệm của từng khách hàng, khi tôi đến quầy thanh toán thì hắn ngăn tôi lại.

Chỉ nói tôi phải suy nghĩ cho kỹ, đừng để đến lúc hối hận rồi lại ly hôn.

Giọng nói của hắn rất lớn, hiển nhiên là Chu Tư Lễ cũng nghe được.

"Không có ngày đó đâu." Chu Tư Lễ nhàn nhạt nói, sau đó đi tới bên cạnh và nắm lấy tay tôi.

Tôi còn chưa kịp thích ứng với cảm giác thân mật như thế này, định lén lút kéo tay lại, ai ngờ tay Chu Tư Lễ càng nắm chặt hơn.

"Mọi chuyện trên đời này đều không thể đoán trước." Thẩm Diêm nhìn Chu Tư Lễ đang nắm tay tôi, chỉ cười lạnh "Hơn nữa, sao anh lại lo lắng như vậy, không yên tâm về hôn nhân của mình sao?"

"Tôi được lĩnh chứng, có pháp luật bảo vệ, sao lại không yên tâm." Chu Tư Lễ châm chọc "Nhưng mà bạn học của Hứa Tinh, cổ áo anh mở lớn như vậy là có ý gì?"

"Quả thực là anh không yên tâm!" Thẩm Diêm nghiêng mắt nhìn người đối diện.

"Hai người đã chia tay được mấy năm rồi." Chu Tư Lễ vẫn nhàn nhạt đáp lời.

"Tôi trẻ tuổi hơn anh, anh nghĩ tôi kém hơn à?"

"Hứa Tinh không thích anh." Mặt Chu Tư Lễ vẫn không đổi sắc.

“Em thích ai?” Thẩm Diêm nhìn tôi với ánh mắt như lửa đốt.

Tôi định trả lời là tôi không thích ai cả, nhưng vừa quay đầu thì thấy Chu Tư Lễ đang mấp máy môi “5000 vạn”, tôi lập tức đầu hàng.

Tôi thân mật ôm lấy cánh tay Chu Tư Lễ và làm nũng "Đương nhiên là thích chồng tôi rồi. "

Kiếm tiền thôi mà, không có gì phải xấu hổ cả.

Thẩm Diêm sững sờ ngay tại chỗ, một lúc sau đột nhiên quay người lại, không muốn nhìn cảnh ân ái này thêm một chút nào nữa.

Chu Tư Lễ vòng tay qua eo tôi và dịu dàng “Vậy chúng tôi đi trước, lần sau gặp lại. Đám cưới của chúng tôi nhất định sẽ mời anh."

Nói xong, anh ôm tôi bước ra ngoài, Thẩm Diêm ở đằng sau vẫn đang gọi tên tôi.

Tôi nghĩ hắn còn chuyện muốn nói, nhưng chưa kịp quay đầu thì Chu Tư Lễ đã lên tiếng "Đừng nhìn lại."

“Ừm.” Tôi đáp lời.

Thẩm Diêm đã vô số lần dùng câu chia tay để dọa dẫm tôi, tôi cũng đã chán không còn muốn dỗ dành hay níu kéo hắn nữa. Tôi biết đoạn tình cảm đó đã không thể trở lại được nữa rồi.

Hắn là Thẩm Diêm mà, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ quên tôi thôi.


Trên đường trở về, Chu Tư Lễ vẫn im lặng không nói gì, bầu không khí trong xe có chút khó xử.

Tôi là người đầu tiên lên tiếng “Thẩm Diêm là mối tình đầu của tôi, nhưng chúng tôi đã chia tay từ lâu lắm rồi, anh biết mà.”

Ý tôi là muốn Chu Tư Lễ yên tâm trong quá trình làm việc, vì tôi rất nghiêm khắc với bản thân, dù đó là người mẫu nam hay mối tình đầu thì tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào.

Chu Tư Lễ phát ra một tiếng "ừm" không cảm xúc, và chiếc xe lại chìm vào im lặng.

Tôi còn tưởng anh ta tức giận, tôi đang nghĩ cách để dỗ dành Thần Tài, thì bỗng nhiên Chu Tư Lễ lại nói tiếp.

"Hắn không xứng với em."

Phải mất một lúc lâu tôi mới kịp hiểu "Hắn" mà Chu Tư Lễ nói đến chính là Thẩm Diêm.

“Hả?” Tôi trố mắt kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên có người nói rằng Thẩm Diêm không xứng với tôi.

Ngay từ khi nhập học, Thẩm Diêm đã có sức ảnh hưởng không nhỏ đối với sinh viên trong trường. Cả trường ai cũng biết đến hắn, kể cả khi tôi và hắn chính thức hẹn hò cũng không thể ngăn cản được những bông hoa đào xung quanh.

Có người còn lên diễn đàn của trường, nói tôi và hắn là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Thẩm Diêm tất nhiên là hoa nhài.

Bạn cùng phòng còn hỏi Thẩm Diêm mắt mù hay gì mà lại thích tôi.

Những lời này đã khiến tôi rất tủi thân, Thẩm Diêm nói đừng để ý, hắn thích tôi là thật, trong lòng hắn thì tôi là quan trọng nhất.

Nhưng rồi tôi vẫn rất tự ti.

Không thấy tôi trả lời, Chu Tư Lễ quay lại và nhìn thấy vẻ mặt khó tin của tôi, anh ta bổ sung thêm một câu nữa "Tôi nói thật."

Tôi có chút ngượng ngùng, liền tìm cách để chuyển chủ đề “Nhưng sao anh lại ở đây?”

Chu Tư Lễ đặt tay lên vô lăng, rồi đưa cho tôi chiếc áo khoác bên cạnh “Tôi có vật muốn tặng cho em, nhưng em không có ở nhà.”

Tôi còn ngượng ngùng hơn, hôm nay ở quán bar tôi đã hơi phóng túng quá mức.

Để che giấu khuôn mặt đã đỏ ửng, tôi lục lọi trong áo khoác để tìm “đồ vật” mà anh ta muốn tặng tôi.

Không ngờ “đồ vật” mà Chu Tư Lễ vừa thản nhiên nói ra, lại chính là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

Trời ơi, đây chẳng phải là hột xoàn to bằng quả trứng chim chỉ có trong truyền thuyết hay sao?

Tôi cầm chiếc hộp màu đỏ và có cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.

Dưới ánh đèn trong xe, viên kim cương trong hộp nhỏ tỏa sáng rực rỡ, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy hơi chói mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận được món quà lớn như vậy, nhưng lý do là gì thì tôi cũng không biết nữa.

“Anh… anh vừa đi mua à?” Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, rồi nhìn Chu Tư Lễ đang tập trung lái xe bên cạnh.

“Không thích à?” Anh quay đầu lại nhìn tôi “Đeo vào trước đi, lần sau tôi dẫn em đi chọn kiểu em thích.”

"Được..." Tôi ngơ ngác gật đầu, cả người ngây ra không thể nhúc nhích nổi.

Xe vừa dừng đèn đỏ, anh đã nhận lấy hộp nhẫn trên tay tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

"Đeo nhẫn vào, được không?" Anh cười một tiếng, đẹp đến mức khiến tôi gần như ngừng thở, sau đó nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn cho tôi.

"Như vậy người khác mới biết em là người của tôi."

Trong đầu tôi "ù ù" một tiếng, ánh mắt Chu Tư Lễ nóng rực, khiến tôi không kịp phản ứng gì.

Tôi tự xưng mình là cao thủ diễn kịch thâm tình, nhưng tôi không thể nào giả bộ trước mặt Chu Tư Lễ.

11.

Sau khi ở cạnh Chu Tư Lễ được nửa tháng, tôi bắt đầu cảm thấy bản thân mình đang dần dần mất kiểm soát - anh ấy quả thực quá tốt đẹp.

Tôi không thể tìm thấy bất kỳ nhược điểm nào ở một vị hôn phu như Chu Tư Lễ.

Tính cách trưởng thành và trầm ổn, hiền lành và giàu có, anh ấy cũng luôn tôn trọng suy nghĩ và mong muốn của tôi.

Dù là với Thẩm Diêm hay Chu Khanh thì tôi cũng chưa từng được trải qua cảm giác như vậy.

Mỗi lần Chu Tư Lễ gọi tên tôi, tôi lại không thể kìm được sự rung động của chính mình.

Công việc của Chu Tư Lễ khá bận rộn. Nhiều lần anh ấy đến trường học đón tôi đi ăn tối, nhưng đột nhiên phải quay lại công ty để giải quyết việc quan trọng. Vì vậy tôi ngoan ngoãn chờ đợi anh ấy dưới sảnh công ty.

Hôm đó tôi đang nhàm chán đi dạo dưới sảnh thì bỗng nhiên gặp được Chu Khanh, hắn là sinh viên năm cuối nên đang làm thực tập sinh tại công ty của Chu Tư Lễ.

Kể từ khi Cao Huyên Huyên trở về, tôi đã không còn gặp lại Chu Khanh lần nào nữa.

Gần đây tôi cũng hơi nhiều việc, vậy nên cũng chẳng có thời gian đâu mà nghĩ về hắn ta.

Hắn cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi “Hứa Tinh, sao cô lại ở đây?”

Tôi nhất thời không biết nên giải thích chuyện giữa tôi và chú hai của hắn như thế nào, trong lúc tôi đang do dự thì hắn đã trả lời chắc nịch “Cô đến công ty tìm tôi?”

“Hả?” Anh trai à, anh vẫn chưa bỏ được tính tự luyến sao?

“Đây không phải là nơi cô nên đến.” Hắn vừa nói vừa kéo tay tôi “Chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi, Hứa Tinh, cô đừng bám theo tôi nữa, đừng khiến tôi phải mất mặt.”

“Hiểu lầm rồi, tôi không đến tìm anh.”

Chu Khanh tỏ vẻ không tin “Vậy nói cho tôi biết cô tìm ai? Đây là công ty của Chu gia, ngoại trừ tôi thì cô có thể tìm ai được chứ?”

Tìm chú hai của anh đấy!

Tôi rất muốn chỉ thẳng vào mũi hắn rồi nói, tôn trọng tôi chút đi, sau này tôi chính là thím hai của anh.

Nhưng tôi không dám nói vậy, xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, tôi còn chưa biết thái độ của Chu Tư Lễ như thế nào, tôi không thể tự tiện thừa nhận mối quan hệ này với người khác được.

Vì vậy tôi chỉ có thể mơ hồ nhắc nhở Chu Khanh “Đừng nói vậy, sau này tôi và anh sẽ trở thành người nhà.”

Nhưng tôi quên mất, một “thẳng nam” như Chu Khanh thì sao có thể hiểu được ý của tôi. Vậy nên hắn trố mắt nhìn tôi với vẻ kinh ngạc “Ai là người nhà của cô? Hứa Tinh, cô còn muốn kết hôn với tôi? Tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định này đi, tôi tuyệt đối sẽ không cưới cô, trừ khi...”

“Trừ khi cái gì, ai cho phép cháu lấy cô ấy? Chu Khanh, cháu nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Chu Khanh còn chưa nói hết câu thì đã bị Chu Tư Lễ ngắt lời.

Đôi mắt anh lười biếng liếc qua đại sảnh, sau đó là chú ý nhìn tôi.

“Chú hai…” Chu Khanh muốn phản bác “Ý cháu không phải là muốn cưới cô ấy.”

Chu Tư Lễ đi lại gần và ôm lấy eo tôi, rồi nhìn Chu Khanh với thái độ nghiêm khắc “Gọi là thím hai, không biết tôn ti trật tự gì cả.”

“Cái gì…” Chu Khanh mở to mắt nhìn tôi, sau đó là nhìn sang Chu Tư Lễ “Chú đừng có nói, cô gái mà chú yêu thầm bao nhiêu năm nay là…”

“Khụ khụ.” Chu Tư Lễ sốt ruột ho khan “Gọi thím đi.”

Tôi nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Chu Khanh.

Hắn đã từ ông chủ đã biến thành cháu trai của tôi, đúng là một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

“Thím hai.” Chu Khanh gần như nghiến răng nghiến lợi.

Tôi cười toe toét đến nỗi khóe miệng như muốn chạm tới mang tai, và đáp lại “Tốt lắm” với dáng vẻ của một người lớn trong nhà.

Chu Khanh như hóa đá ngay tại chỗ.

“Đi thôi.” Chu Tư Lễ khoác áo và nắm tay tôi “Đưa vợ tôi ra ngoài ăn tối.”

12.

Vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, tôi quay lại nhà mình để lấy giấy tờ tùy thân.

Chu Tư Lễ khăng khăng muốn đưa tôi về nhà, cũng định nhân dịp này để gặp mặt bố mẹ vợ tương lai.

Nhưng tôi không đồng ý.

Mặc kệ Chu Tư Lễ có dụ dỗ bao nhiêu lần, tôi vẫn nhất quyết không chịu gật đầu.

Tôi không muốn Chu Tư Lễ nhìn thấy nhân phẩm của người nhà mình, càng không thể để những con ma cà rồng hút m.áu đó có bất kỳ quan hệ gì với Chu Tư Lễ.

Chu Tư Lễ cuối cùng vẫn không thuyết phục được tôi, có lẽ anh đã mơ hồ nhận ra điều kỳ lạ.

Anh tỏ vẻ lo lắng rồi dặn đi dặn lại “Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh.”

“Được.” Tôi lơ đãng trả lời.

“Hứa Tinh.” Anh ấy gọi tên tôi “Em có thể dựa vào anh, đừng tự mình chịu đựng tất cả.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, gần như đắm chìm vào câu nói kia.

Trong một vài khoảnh khắc nào đó, tôi đã tin rằng Chu Tư Lễ thật sự yêu tôi.

Nhưng vì sao chứ?

Trước khi về nhà, tôi đã chuẩn bị một bộ quần áo xấu xí cũ mèm, tẩy đi lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt mình. Giống như ngay lúc này, mọi sự dũng cảm bấy lâu nay mà tôi tự tạo ra cho mình đều dễ dàng sụp đổ.

Tôi trở về gặp gia đình tôi - những người mong muốn tôi luôn luôn khỏe mạnh.

Khi tôi về đến nhà, ba người họ đang ăn cơm, họ nhìn thấy tôi cũng không nói lời nào.

“Con về lấy giấy tờ tùy thân.” Tôi không vào trong mà chỉ đứng ở cửa ngoài.

“Được rồi.” Mẹ tôi đặt đũa xuống “Đưa tiền đây.”

Vẻ mặt của mẹ tôi luôn lạnh lùng như vậy, và lần nào gặp tôi thì bà ấy cũng chỉ có một câu hỏi duy nhất: Tiền của tao đâu?

“Con không có tiền.” Tôi đáp lại “Vừa rồi con đã phải đưa 2 triệu rồi còn gì, mẹ đã nói sẽ không làm phiền con nữa. Giờ con lấy đâu ra nhiều tiền thế.”

Tôi ở cạnh Chu Khanh vì tiền, nhưng nói thật số tiền đó tôi còn chưa được tiêu một đồng nào cho bản thân mình nữa. Đó là số tiền tôi kiếm được từ việc bán rẻ tự do và nhân phẩm của hiện tại, để đổi lấy nhân phẩm và tự do của mình trong tương lai.

Người ta đều nói nhà họ Hứa đã sinh ra một con phượng hoàng, có thể kiếm được một người bạn trai hào phòng và giàu kếch xù, thậm chí nuôi được cả bố mẹ và ông anh trai vô dụng trong nhà nữa.

Họ đòi tôi phải chu cấp 2 triệu nhân dân tệ.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa tiền cho họ, giấy tờ tùy thân của tôi đang bị bố mẹ giữ. Tiền là giải pháp duy nhất để tôi có thể tách khỏi bố mẹ và có cuộc sống tự do của riêng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play