5.

Tôi như bị mê hoặc, vô thức giơ 2 tay lên muốn túm vào vòng eo cường tráng của anh ta.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Bởi vì Chu Tư Lễ nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ và khởi động xe với vẻ mặt như bình thường.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, hóa ra chỉ là thắt dây an toàn mà thôi.

Tôi nhận ra hành động vừa nãy của mình có chút không đúng, hai tai lập tức đỏ bừng.

"Địa chỉ." Chu Tư Lễ không để ý đến sự lúng túng của tôi, nhàn nhạt lên tiếng trước.

“Biệt thự số 9.” Tôi buột miệng.

Ngay khi tôi vừa nói xong, tôi cảm thấy tay Chu Tư Lễ đột nhiên cứng lại.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng ánh mắt Chu Tư Lễ nhìn tôi có vẻ hơi bất mãn.

"Đi chỗ đó làm gì?" Biệt thự số 9 là tên gọi của một quán bar nổi tiếng ở Nam Thành, với những người mẫu nam đẹp trai và cường tráng, đây quả thực là thiên đường của các phú bà.

Tôi có thể làm gì ở đó được?

Tôi ấp úng không nói nên lời, nhờ chú hai của bạn trai cũ chở đến quán bar để ăn chơi hưởng lạc, chuyện này hình như hơi kỳ quái nhỉ.

"Hứa Tinh, không nhìn ra là cô chơi cũng khá đấy." Chu Tư Lễ liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm "Chu Khanh có biết không?"

“Chúng tôi chia tay rồi.” Tôi phản bác lại.

Với tôi cũng kchỉ làm chuyện mà các phú bà thường làm, có gì đâu mà bắt bẻ.

Chu Tư Lễ trầm mặc, tôi còn tưởng anh ta sẽ không nói gì nữa, nhưng một lúc sau lại hỏi tiếp "Cô không thích nó à?"

Tôi thích Chu Khanh? Tôi giả vờ cả đấy.

Trước đó, khi Chu Tư Lễ cố gắng chia rẽ tôi và Chu Khanh, chúng tôi trông có vẻ là một đôi tình nhân ngọt ngào say đắm. Chỉ có tôi và Chu Khanh biết đây hoàn toàn là một vở kịch.

Chu Khanh cần tôi phối hợp diễn kịch để chọc tức bạch nguyệt quang của hắn. Còn tôi chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm tiền mà thôi.

Trong mối quan hệ giữa tôi và Chu Khanh, người duy nhất tin tưởng chuyện này là thật chắc chỉ có Chu Tư Lễ.

Chu Khanh hiện tại không còn là “ông chủ” của tôi nữa, nên tôi cũng chẳng cần giả bộ thêm làm gì.

“Tôi chỉ thích tiền thôi.” Tôi cười cười với Chu Tư Lễ "Thế nào, chú hai, thấy tôi giả vờ có giống thật không?"

Tôi cố ý nói bản thân ti tiện, hám tiền chủ yếu là muốn chọc tức Chu Tư Lễ, để anh ta tức giận rồi đá tôi ra giữa đường.

Như vậy tôi có thể bắt taxi rồi thoải mái đến Biệt thự số 9 mà không bị ai tra hỏi.

Tôi vừa dứt lời, Chu Tư Lễ lập tức đạp phanh, chiếc xe dừng lại ở ven đường.

Thế nào, giận rồi đúng không, nhanh nhanh đuổi tôi xuống xe đi chứ.

Chu Tư Lễ quay đầu và nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, đôi mắt ấy như muốn nhìn thấu cả tâm tư của tôi.

“Cô thích tiền vậy sao?” Môi Chu Tư Lễ hơi mấp máy.

Hỏi thừa thật đấy, trên đời này có ai mà không thích tiền.

“Cũng… không hẳn, chỉ là không chê tiền.” Ánh mắt của anh ta khiến tôi chột dạ.

Anh ta không tức giận, mà giống như đang quan tâm đến tôi.

“Nếu thích tiền như vậy, không cần gọi tôi là chú hai nữa.” Chu Tư Lễ đột nhiên bật cười.

Nụ cười hơi bất lực, nhưng lại có chút cưng chiều.

"Vậy gọi là gì?"

"Bảo bối, anh." Ánh mắt Chu Tư Lễ bất chợt sáng lên, thân thể hơi nghiêng về phía tôi "Hoặc là, chồng..."

?

Tôi ch.ết sặc mất.

Mấy từ này tôi đã nói với Chu Khanh rất nhiều lần, tôi có thể trơ trẽn gọi hắn là cục cưng, là chồng mà không thấy đỏ mặt.

Nhưng mấy lời này phát ra từ miệng của Chu Tư Lễ, tôi lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Cái này, cái này không thích hợp lắm, chú hai.” Đối diện với khuôn mặt trước mắt, tôi khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh “Tôi là bạn gái cũ của Chu Khanh mà.”

“520 vạn.” Chu Tư Lễ hơi nhướng mày, có vẻ rất kiên nhẫn để chơi với tôi.

"Thật sự là không thích hợp."

"1314 vạn."

"Không phải là chuyện tiền nong!" Lòng tôi đau quá! Tim tôi như đang bị ai xát muối!

"5000 vạn." Người đàn ông hơi nhếch mép, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

"Chồng yêu~"

Trời ơi, đừng có nói là gọi chồng, bảo tôi gọi anh ta là bố thì tôi cũng chấp nhận nữa.

Người ch.ết vì tiền tài, chim ch.ết vì miếng ăn, tôi sẽ xem như đây là một công việc mới. Tôi nhận tiền sau đó gọi anh ta là chồng.

Gọi chồng hay gọi ông chủ cũng đều như nhau cả mà.

Chu Tư Lễ nhẹ nhàng "Ừm." một tiếng, giọng nói ôn nhu dịu dàng như nước.

6.

Tôi phải đếm mấy lần mới đếm hết được số 0 đằng sau chữ số 5.

Cảm động quá, đời này của tôi chưa từng thấy qua số tiền lớn như thế này.

Tôi cao hứng đến nỗi hoa tay múa chân ở ghế phụ lái, Chu Tư Lễ ở bên cạnh chỉ im lặng chống cằm nhìn tôi.

Khuôn mặt của anh ta hơi rũ xuống, giống như một vị thần đang quan sát thế gian, xung quanh là những vầng hào quang rực rỡ thánh thiện.

Chu Tư Lễ, thần tài của tôi ơi!

Tôi đang chìm đắm trong giấc mơ trở thành phú bà, bỗng nhiên Chu Tư Lễ chậm rãi hỏi.

"Lúc nào thì lĩnh chứng?"

“Lĩnh chứng cái gì cơ?”

"Không phải vừa gọi là chồng sao?" Chu Tư Lễ hơi nhướng mày, nụ cười có chút xấu xa.

Ta còn tưởng anh ta đang nói đùa, liền cợt nhả "Tùy ông chủ sắp xếp!"

Trước đây tôi ở cạnh Chu Khanh một thời gian, hắn sợ tôi sẽ yếu lòng rồi rung động với hắn, thế nên hắn luôn nhắc đi nhắc lại với tôi: Cửa Chu gia không dễ vào.

Lời này là sự thật, Chu gia là một gia tộc như thế nào chứ, tôi có thể tơ tưởng đến việc bước vào cửa Chu gia sao? Vậy nên tôi luôn tự nhủ chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình rồi lấy tiền là được, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Chu Khanh.

Hơn nữa tôi cũng đoán Chu Tư Lễ chỉ là tùy tiện nói đùa thôi, dù sao tôi cũng là bạn gái cũ của Chu Khanh trên danh nghĩa cơ mà. Tôi với Chu Tư Lễ là quan hệ công việc, anh ta là ông chủ của tôi, sao tôi có thể trở thành vợ của ông chủ được.

Chu Tư Lễ càng cười vui vẻ hơn, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu tôi "10h sáng ngày mai, tôi đến nhà đón em."

Tôi sững sờ vài giây, sau đó nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Chu Tư Lễ, hoàn toàn không giống như đang đùa cợt.

Mãi một lúc sau tôi mới kịp hoàn hồn, liền hỏi lại "Chu Khanh từng nói cửa Chu gia không dễ vào, anh dùng tiền mua vợ mà không có vấn đề gì sao?"

Chu Tư Lễ chỉ liếc mắt "Cửa Chu gia khó vào, nhưng nếu đó là em thì lại rất dễ."

"Hả? Thế nhưng Chu Khanh..."

Tôi chưa kịp nói hết câu, một bóng người đã đột ngột hiện ra trước mắt.

“Bóng người” cúi đầu và đặt một nụ hôn trên môi tôi, khiến tôi không kịp nói tiếp những lời còn lại.

Anh ta nhanh chóng ngồi thẳng người, rồi cười nhẹ như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi "Chuyện với Chu Khanh đã chấm dứt, em chỉ có thể bước vào cửa nhà tôi."

Chu Tư Lễ bật cười vui vẻ, giống như vừa đi cướp người về làm áp trại phu nhân vậy.

Mặt tôi đỏ từ trên xuống dưới, hệt như con tôm hùm đỏ au vừa được đưa ra từ lồng hấp.

Anh là thuyền trưởng cướp biển đấy à?

Mấy trò mèo của tôi chỉ có thể đối phó với “thẳng nam” giống như Chu Khanh, hoàn toàn không có tác dụng gì với kiểu đàn ông như Chu Tư Lễ.

Tôi nuốt nước miếng “Chà… Bây giờ tôi có thể hối hận được không?”

"Em nói gì?"

“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh…” Lời này tôi lưỡng lự mãi mới dám nói ra.

"Hiện tại em không thích tiền nữa?" Khuôn mặt Chu Tư Lễ có chút lạnh lùng "Hay là không thích tôi?"

Tôi ngước nhìn anh, ánh đèn soi rõ đôi lông mày và đôi mắt như tượng tạc. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy vẻ cương quyết, như thể nếu tôi mà dám từ chối thật, anh sẽ không để tôi bước khỏi cái xe này.

Nói đến đây thì não tôi như đông cứng lại. Chu Tư Lễ đẹp trai lại còn nhiều tiền như vậy, xem ra tôi cũng không thiệt thòi gì đâu nhỉ.

Cùng lắm là đến ngày nào đó anh ta chán ngấy và không muốn diễn trò với tôi nữa, tôi sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi như hôm nay, dù sao cũng đâu phải lần đầu.

Tôi nhìn số dư trên điện thoại, sau đó nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Tư Lễ, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng mà kết hôn thì phải tính giá tiền khác chứ. Phải thêm một chiếc Ferrari nữa."

Tôi vẫn chưa quên chiếc chìa khóa xe Ferrari mà mình suýt nữa thì lấy được.

"Chỉ thế thôi?" Mặt Chu Tư Lễ hơi giãn ra, giống như nghe được một câu chuyện cười "Có được tôi, cả Chu gia là của em hết."

Có được anh ta? Thật là một trò đùa hài hước.

Chu Tư Lễ là người đàn ông còn độc thân, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã có cả nghìn oanh oanh yến yến sẵn sàng lao vào người anh ta.

Tôi dựa vào cái gì mà mơ tưởng? Dựa vào chút vẻ đẹp tuổi trẻ, hay là thân phận bạn gái cũ của Chu Khanh?

Nếu Chu Tư Lễ đã quyết định chọn tôi, vậy chắc hẳn phải có mục đích hoặc là kế hoạch gì đó, không thể nào có chuyện anh ta thích tôi được.

Nhưng mà ưu điểm lớn nhất của tôi là sự thức thời, nếu ông chủ đã có mục đích riêng, vậy thì tôi sẽ ngoan ngoãn trở thành một bình hoa câm ở bên cạnh. Tôi chỉ cầm tiền và làm việc mà thôi, tuyệt đối không tò mò hay hỏi thêm về vấn đề gì khác.

Tôi cũng không để lời nói của anh ta ở trong lòng, chỉ cười giả lả rồi gật đầu "Vậy chờ tôi vài ngày."

“Hả.”

"Tôi còn phải về lấy sổ hộ khẩu nữa." Tôi giải thích với anh.

"Nhanh lên đấy." Chu Tư Lễ khởi động xe "Không có luật pháp bảo vệ, tôi chưa thể yên tâm được."

Tôi đoán Chu Tư Lễ đang lo lắng về số tiền tôi đang cầm trong tay.

"Chu tổng yên tâm, tôi biết giữ chữ tín!"

7.

Xe dừng trước cửa tầng dưới chung cư, Chu Tư Lễ nói muốn giúp tôi mang hành lý lên nhà, thuận tiện vào thăm nhà tôi một lúc.

Nhưng tôi nhất quyết từ chối.

"Sợ tôi bắt nạt em?" Chu Tư Lễ điềm nhiên đốt một điếu thuốc.

"Không phải!" Tôi vội xua tay rồi khách khí trả lời "Bây giờ trong nhà tôi chưa có gì hết, đợi hôm khác tôi dọn dẹp xong xuôi rồi mời anh lên được không?"

"Hứa Tinh" Chu Tư Lễ nhìn tôi chằm chằm "Em có biết ý nghĩa của kết hôn là gì không?"

Tôi mở to đôi mắt, vô tội nhìn anh ta.

"Có nghĩa là tôi và em sẽ là bạn đời, đối xử với nhau chân thành, và sống bên nhau giống như một cặp vợ chồng bình thường."

Lời anh nói khiến tôi hơi mơ hồ.

Đương nhiên tôi biết kết hôn có ý nghĩa là gì, nhưng sao Chu Tư Lễ lại nói với tôi như vậy. Tôi với anh ta đâu phải quan hệ hôn nhân giống như những người khác.

Tôi có thể hoàn thành công việc, nhưng không thể đến cả tim mình cũng móc ra.

Tôi không đáp lời, anh nhìn tôi và rít thêm một hơi thuốc.

Mãi lâu sau, anh mới thở dài “Có nghĩa là sau này nếu chúng ta ly hôn, em cũng sẽ được nhận một nửa tài sản.”

Vừa nhắc tới chuyện này là tôi cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.

"Thật sao?" Tôi nuốt nước miếng một cái, có thể tưởng tượng được ánh mắt đang sáng lên vì tiền của mình.

"Em nghĩ tôi tùy tiện chọn người để kết hôn sao?" Giọng Chu Tư Lễ hơi nặng nề, ánh mắt nhìn tôi cũng trầm lặng.

Anh cũng không muốn lên nhà nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu và đưa vali cho tôi “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tôi nhìn anh quay người rời đi, đầu óc bỗng trở nên rối bời.

Tôi và Chu Khanh cũng từng có quan hệ công việc giống như thế này, nhưng đối với Chu Tư Lễ thì lại là một cảm giác hoàn toàn khác.

Nói chung, tôi sẽ không gặp Chu Khanh nếu chưa đến hạn nhận tiền. Nếu hắn không có việc gì quan trọng thì cũng chẳng bao giờ chủ động đến tìm tôi. Chúng tôi chỉ gặp nhau khi cần ra mắt với bạn bè Chu Khanh, hoặc cần tôi xuất hiện để chọc tức bạch nguyệt quang đang ở nước ngoài.

Có lần tôi bị thương nặng, chỉ biết ở một mình trong căn biệt thự khóc lóc thương tâm.

Khi Chu Khanh đến tìm tôi, bộ dạng lúc ấy của tôi chắc chắn rất thê thảm. Đó là lần đầu tiên tôi ở trước mặt Chu Khanh mà không trang điểm, không mỉm cười giả tạo với hắn ta.

Lớp trang điểm của tôi bị lem, mắt tôi đỏ và sưng lên vì khóc quá nhiều.

Chu Khanh đến đón tôi để gặp bạn bè như thường lệ, hắn nhìn khuôn mặt tôi thì tỏ vẻ tức giận "Đừng làm tôi mất mặt."

Tôi vội vàng đứng dậy sửa soạn trang điểm, nhưng Chu Khanh lại mất kiên nhẫn "Thôi cô không cần đi nữa, khóc lóc như q.ủy thế kia, tôi nhìn mà phát phiền."

Nói xong hắn đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Kể từ đó, tôi không bao giờ dám bộc lộ cảm xúc thật sự của mình trước mặt Chu Khanh nữa. Tôi có thể diễn cảnh ân ái thâm tình, nhưng tuyệt đối không thể động lòng.

Mà tôi cũng không trách gì Chu Khanh, hắn trả tiền cho tôi, tôi làm việc cho hắn, bộ dạng thê thảm của tôi khiến hắn mất mặt thì cũng là do tôi không hoàn thành công việc của mình.

Tôi và hắn không phải là bạn trai hay bạn gái, thậm chí cũng chẳng được tính là quan hệ bạn bè thông thường nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play