Nhưng người như vậy, căn bản là sẽ không bao giờ thỏa mãn được lòng tham.
"Con mẹ nó, mày ăn nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là chúng tao gây phiền phức cho mày, là tự mày muốn nhờ vả đấy."
Bố tôi bỏ bát xuống và đi tới trước mặt tôi, giống như là muốn động tay động chân.
“Hợp đồng đã ký lần trước…”
“Bốp!” Người đàn ông đã dùng hết sức lực để tát vào mặt tôi.
Tôi cảm thấy cả người như sắp bị đánh nát, nhưng vẫn ngoan cố không chịu nhượng bộ.
"Tôi sẽ gọi cảnh sát, bố mẹ sẽ phải trả lại hộ khẩu và giấy tờ cho tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa..."
“Bốp!” Lại một cái tát nữa.
"Hôm nay tao đánh ch.ết mày, tao đã sinh mày ra mà mày còn dám nói chuyện với tao như vậy, không biết xấu hổ! Mày cứ gọi cảnh sát đi, cũng có phải là chưa từng gọi cảnh sát đâu, tao nhổ vào!"
"Mày lấy hộ khẩu để làm gì?" Hứa Thành vẫn ngồi trên bàn ăn cơm, hắn liếc mắt nhìn tôi rồi hỏi.
"Muốn kết hôn với thằng bạn trai giàu có của mày? Vậy chắc tiền sính lễ cũng không ít nhỉ."
"Không phải, không có tiền đâu."
"Tao mặc kệ, tao đang chuẩn bị mua xe, mày đưa 1 triệu đây."
Hắn đi tới trước và vỗ vỗ mặt tôi "Tao lấy tiền xong sẽ đưa sổ hộ khẩu cho mày, sau này dù mày có sống hay ch.ết cũng chẳng liên quan đến tao, được chưa?"
"Lần trước anh cũng nói như thế này, kết quả thì sao?" Tôi hừ lạnh một tiếng "Tôi cũng nói rồi, một đồng tiền cũng không có, anh nghe không hiểu à?"
Hứa Thành nhìn tôi, thái độ càng thêm hèn hạ "Vậy mày tìm bạn trai giàu hơn đi. Mày kiếm tiền dễ dàng như vậy cơ mà, nếu không tìm được bạn trai thì đi b.án thân…"
"Bịch!"
Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã ngã ngửa ra sau, cả người hắn nằm trên đất như một đống bùn bẩn thỉu.
“Mày cũng tính là đàn ông sao?” Chu Tư Lễ xoa xoa nắm đấm, nhìn Hứa Thành khinh bỉ như nhìn một con chó ch.ết.
"Anh thực sự đến rồi." Tôi quay đầu nhìn anh "Lại còn đúng lúc như vậy."
Nhận 2 cái tát vừa rồi, tôi không khóc. Nhưng khi vừa nhìn thấy Chu Tư Lễ, nước mắt tôi không kìm được mà cứ thế tuôn ra, khóc đến mức không thể thở nổi.
Tất cả những bất công mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt 22 năm, dường như đều được trút bỏ trong khoảnh khắc này.
Từ khi còn là đứa trẻ, tôi đã tự thuyết phục bản thân không được có hy vọng gì, và tôi cũng đã quen với cuộc sống đầy bất công như vậy.
Hai lần đặt niềm tin vào tình thân và tình yêu, đó là 2 lần tôi phải chịu cảnh thương tích đầy mình, lẽ ra tôi không nên dựa dẫm vào bất kỳ ai khác nữa.
Nhưng trước khi về nhà, tôi vẫn gửi địa chỉ cho Chu Tư Lễ để anh ấy yên tâm.
Tôi không nói gì cả, chỉ nhắn tin gửi địa chỉ rồi tắt điện thoại.
Nhưng anh ấy đã đến, anh ấy đã thực sự đã đến.
Thấy tôi khóc đến mức gần như ngất đi, Chu Tư Lễ không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ba người còn lại cũng không dám ngăn cản, chắc bọn họ cũng đánh hơi được “mùi quyền lực” trên người Chu Tư Lễ, biết người đàn ông này không dễ chọc vào.
Tôi vẫn khóc rất lâu, Chu Tư Lễ dịu dàng lau nước mắt cho tôi: “Hộ khẩu ở đâu?”
Tôi chỉ vào một căn phòng, Chu Tư Lễ dẫn tôi đến căn phòng đó.
“Em tìm được hộ khẩu thì đợi tôi trong phòng này.”Aanh xoa đầu tôi “Ngoan ngoãn đợi tôi đến đón em, được không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Chu Tư Lễ nhìn tôi cười cười, anh cởi áo vest ra đưa cho tôi, nới lỏng cà vạt, xắn cổ tay áo đến khuỷu tay, cuối cùng cúi xuống hôn lên môi tôi "Đừng lo lắng, có anh ở đây."
Chu Tư Lễ đóng cửa phòng lại, từ phòng khách bên ngoài truyền đến tiếng kêu la ầm ĩ.
Tôi cầm sổ hộ khẩu và áo vest của Chu Tư Lễ, ngoan ngoãn đợi anh ấy mở cửa và đưa tôi rời khỏi đây.
Trốn thoát khỏi cái địa ngục này.
Áo vest của Chu Tư Lễ vẫn còn thoang thoảng mùi tùng hương, lòng tôi cảm nhận được sự bình yên chưa từng có. Mặc dù bên ngoài ồn ào với tiếng bát đũa vỡ, tiếng bàn ghế đổ, âm thanh la hét ch.ửi r.ủa mà tôi không nhận ra được là tiếng của ai.
Nhưng tôi biết anh ấy sẽ bảo vệ tôi.
Một lúc lâu sau, xung quanh chìm vào khoảng không tĩnh lặng. Nhưng tôi vẫn không đi ra khỏi phòng, có lẽ Chu Tư Lễ không muốn để tôi nhìn thấy những gì đang xảy ra ngoài kia.
Lúc Chu Tư Lễ bước vào thì nước mắt tôi vẫn chưa kịp khô, trên người anh ấy không có vết thương, chỉ có hơi thở và đầu tóc là hơi rối loạn.
Chu Tư Lễ vừa vào thì lập tức đóng cửa phòng lại, tôi cũng không biết ngoài phòng khách đã xảy ra chuyện gì.
"Em tìm được chưa?" Chu Tư Lễ dịu dàng hỏi tôi.
Tôi gật đầu, đưa hộ khẩu ra trước mặt anh ấy.
Anh thấp giọng cười cười rồi đưa tay ra gọi tôi "Lại đây."
Tôi bước lại chỗ anh, còn chưa kịp định thần thì mắt đã bị anh che lại, trước mắt chỉ còn một mảnh tối tăm.
"Anh đưa em ra ngoài."
"Được."
Tôi không nhìn thấy gì, vậy nên chỉ có thể đi theo Chu Tư Lễ.
Ngay khi ra khỏi cửa, tôi mới nhìn thấy trên cầu thang có rất nhiều lễ vật, chỉ nhìn đống đồ này thôi cũng đủ thấy anh ấy đã cực kỳ tận tâm.
Thấy tôi chăm chú nhìn số lễ vật, Chu Tư Lễ không nói câu nào, chỉ lại nhặt chúng lên rồi ném vào thùng rác.
"Vốn là định tặng cho gia đình em, xem ra cũng không cần thiết lắm, em có anh là đủ rồi."
Tôi còn cầm áo khoác của anh ấy, mãi một lúc sau mới nói nên lời "Chu Tư Lễ, anh thích tôi thật à?"
Giọng nói có chút khẩn trương, bởi vì tôi đang mong đợi.
Chu Tư Lễ ngẩn người, chắc hẳn là không nghĩ tôi sẽ hỏi thẳng như vậy "Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Quả thực là rất rõ ràng, chỉ là tôi trước giờ vẫn không dám tin tưởng mà thôi.
“Sau này anh phải đối xử với em tốt hơn mới được.”
13.
Chu Tư Lễ dẫn tôi đi gặp người nhà của anh ấy, ngay buổi trưa ngày hôm đó chúng tôi cũng đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Trước khi đi tôi cảm thấy hơi lo lắng, Chu Tư Lễ chỉ cười rồi bảo người nhà anh ấy chắc chắn sẽ thích tôi.
“Người nhà anh có biết em là bạn gái cũ của Chu Khanh không?” Sau khi chia tay với cháu trai liền kết hôn với chú hai, chuyện này không phải ai cũng chấp nhận được.
“Biết.” Vẻ mặt Chu Tư Lễ hơi mất tự nhiên.
"Họ đã nói gì?"
"Họ nói." Chu Tư Lễ thở dài "Họ nói em tốt như vậy, tuyệt đối không thể rơi vào tay tên tiểu tử Chu Khanh đó, bảo anh phải nỗ lực hơn chút nữa."
Bây giờ đến lượt tôi mất tự nhiên “Em tốt thật à?”
Anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, chân thành nói “Đương nhiên, Hứa Tinh là đứa trẻ ngoan nhất thế gian.”
Tôi vốn tưởng rằng mình chỉ đi gặp bố mẹ Chu Tư Lễ thôi, nào ngờ khi tới biệt thự của anh ấy, toàn bộ thân thích của Chu gia đều đã tới.
Tôi thấy mẹ của Chu Tư Lễ đang ngồi cạnh mẹ của Chu Khanh.
"Sao lại không làm cháu dâu được?"
"Cháu dâu làm sao có thể bằng con dâu? Bao nhiêu năm nay Lễ Lễ nó cô đơn một mình, lần đầu tiên nó dẫn bạn gái về đấy."
Tôi và Chu Tư Lễ lúng túng đứng ở cửa, cũng không biết có nên vào hay không.
“Khụ khụ.” Chu Tư Lễ ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của những người bên trong.
Mẹ của Chu Tư Lễ hơi lớn tuổi nhưng rất phúc hậu, bà ấy mỉm cười rồi vui vẻ gọi tôi lại gần.
Tôi đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình có mẹ chồng giàu có và khắc nghiệt với con dâu, hơn nữa từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình cảm gia đình, vậy nên với những cảnh như vậy tôi vẫn còn có chút hụt hẫng.
May quá, Chu gia không có ác cảm gì với tôi, nhưng tôi vẫn cần thời gian để làm quen với họ.
Khi xuống lầu, tôi lại đụng phải Chu Khanh, đứng bên cạnh hắn là một cô gái tóc vàng váy đỏ, trên chân có xăm hình một con chim, đó cũng là bạch nguyệt quang Cao Huyên Huyên mà Chu Khanh ngày đêm mong nhớ.
Thân hình của cô gái ấy rất nóng bỏng, ngực tấn công mông phòng thủ, đến cả tôi nhìn cũng mê mẩn chứ đừng nói là Chu Khanh.
Chu Khanh và Chu Tư Lễ đang nói chuyện bên trong, Cao Huyên Huyên sợ tôi buồn nên kéo tôi ra ban công tám chuyện.
Cả hai chúng tôi đều là sinh viên của Nam Đại, tuổi tác và tính cách cũng tương đồng, quan trọng nhất có thể cùng nhau nói xấu về Chu Khanh, vậy nên chẳng bao lâu đã thân thiết.
Cao Huyên Huyên uống rượu whisky và mang cho tôi một ly sữa "Thấy cô và chú hai của Chu Khanh ở bên nhau, tôi thực sự rất mừng cho 2 người. Xem ra lần này về Trung Quốc không phải là vô ích."
“Là sao?” Tôi nghe không hiểu lắm.
Việc Cao Huyên Huyên về Trung Quốc có liên quan gì đến chuyện giữa tôi và Chu Tư Lễ?
“Cái này cô cũng không biết sao?” Cao Huyên Huyên mở to mắt kinh ngạc, sau đó kích động kêu lên "Thật quá lợi hại! Chu tổng của chúng ta thầm mến một cô gái đã rất nhiều năm, vì muốn “đào góc tường” của Chu Khanh nên đích thân bay sang Pháp tìm tôi trở về, không ngờ lại giấu không cho cô biết. Ối, ch.ết tôi rồi!"
Tôi từng nói mà, mấy trò mèo của tôi chỉ có thể đối phó với Chu Khanh, không có tác dụng gì với Chu Tư Lễ, anh ấy thậm chí còn nham hiểm hơn cả tôi.
Anh ấy lại có thể nghĩ ra một con đường ngoằn ngoèo rắc rối như vậy?
Khi Chu Tư Lễ đang đi về phía tôi, tôi vẫn còn đang đứng hoài nghi về cuộc đời.
"Đang nói chuyện gì thế?" Chu Tư Lễ vẫn ôn nhu dịu dàng như cũ.
Cao Huyên Huyên nhìn tôi, sau đó nhìn Chu Tư Lễ rồi nhún vai "Hai người nói chuyện đi, tôi không ở đây làm bóng đèn nữa."
Cao Huyên Huyên vừa rời đi, Chu Tư Lễ đã ngồi xuống bên cạnh, tôi không nói gì, còn anh ấy lặng lẽ nghịch ngón tay tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh, hình như Chu Tư Lễ đang say, ánh mắt ôn nhu có chút mơ hồ, môi cũng đỏ hồng hơn thường lệ.
“Chu Tư Lễ, trên mặt anh có dính gì này.” Tôi chỉ vào một chỗ trên mặt anh "Anh cúi xuống một chút đi."
“Ừ bảo bối.” Anh trầm giọng nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên “Gọi chồng đi”.
“Chồng…” Tôi bất đắc dĩ nói “Mặt anh dính gì này.”
Chu Tư Lễ ngoan ngoãn ghé sát mặt vào người tôi, tôi giả bộ lau mặt cho anh một chút, sau đó bất ngờ hôn nhẹ vào môi anh.
Chu Tư Lễ hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, mãi một lúc lâu mới bật cười ra tiếng "Đồ lưu manh."
"Anh cũng vậy." Tôi ngẩng đầu lên "Ai bảo anh gạt em làm nhiều chuyện như thế? Đây là nghiêm phạt!"
"Ừ." Chu Tư Lễ kề vào tai tôi nói nhỏ "Phạt thêm một lần nữa?"
"Không được!"
"520 vạn."
"Không được!"
"1314 vạn."
"Không phải chuyện tiền nong!"
"5000 vạn."
"Được!"
"Em đúng là không có tiền đồ." Chu Tư Lễ khẽ cười một tiếng và hôn nhẹ lên tai tôi.
"Nhưng mà từ lâu anh đã bị em hạ gục rồi."
(Hoàn)