1.
Chu Khanh hình như đã có hiểu lầm gì đó với tôi.
Hắn nghĩ tôi yêu hắn đến mức thần hồn điên đảo, không có hắn thì không thể nào sống được.
Nhưng mấy năm nay tôi đã quyết định trở thành một con cá muối rồi, yêu đương gì đó căn bản không còn quan trọng nữa.
[*cá muối: Chắc là kiểu lười nhác, không màng thế sự, không tranh đoạt tình cảm với ai.]
Tôi ở cùng hắn là vì tiền mà thôi.
Vào ngày kỷ niệm 1 tháng yêu nhau, Chu Khanh đã tặng tôi một thỏi son Channel.
Tôi ngượng ngùng xua tay từ chối "Không được không được, thứ này đắt tiền lắm, chỉ cần là quà anh tặng thì dù là viên kẹo thôi thì em cũng vui lắm rồi."
Chu Khanh cực kỳ vui vẻ, hắn nghĩ rằng tôi là một cô gái không quan tâm đến vật chất, tiền tài của hắn ta.
Vì vậy hắn quay lại và mua cho tôi một chiếc túi Chanel sang trọng.
Tôi vừa cầm túi vừa cảm động "Quà của anh em đều thích cả."
2.
Đối với tôi mà nói, tiền của Chu Khanh tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.
Mặc dù hắn không thích tôi, nhưng chẳng sao cả, về vấn đề tiền bạc thì Chu Khanh chưa bao giờ phải đắn đo suy nghĩ.
Lần đầu tiên tôi gặp Chu Khanh là ở trong căn-tin của trường đại học, lúc đó hắn đang cãi nhau với bạch nguyệt quang của mình, cũng là thanh mai trúc mã đã cùng hắn lớn lên.
Hắn muốn cùng cô ấy sớm tối bên nhau, thế nhưng cô ấy lại muốn ra nước ngoài.
Chu Khanh không thuyết phục được bạch nguyệt quang nên rất tức giận, bỗng nhiên hắn nhìn thấy tôi đằng sau thì kéo tôi lại "Cho cô 20 vạn, làm bạn gái tôi."
Tôi đang định ch.ửi hắn là đồ thần kinh, nhưng hắn lại giật thẻ ăn trong tay tôi, rồi nạp đúng 20 vạn vào trong thẻ.
“Không phải vì tiền.” Tôi lập tức trở mặt “Tiền không mua được tình yêu, chúng ta là tình yêu đơn thuần trong sáng.”
"Tình yêu đơn thuần trong sáng?" Chu Khanh ngơ ngác, mà bạch nguyệt quang cũng ngẩn người.
“Thì là…” Tôi ngượng ngùng vỗ vỗ vào tay Chu Khanh “Em đã thích anh bao nhiêu năm rồi.”
3.
Chuyến bay của bạch nguyệt quang sẽ hạ cánh vào lúc 8h, Chu Khanh nói trước 9h tôi phải dọn đồ ra khỏi biệt thự.
Tay chân tôi rất nhanh nhẹn, đúng 8h59 là tôi đã xách theo 2 cái vali đứng ở cửa rồi.
9h30 sáng nay tôi có một buổi hẹn quan trọng với toàn người mẫu nam độc thân, ai nấy đều đẹp trai vạm vỡ không có chỗ nào để chê.
Vừa bước ra khỏi cửa, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến bước chân quyết đoán của tôi trở nên ngập ngừng.
"Chu Khanh, tốt xấu gì chúng ta cũng đã yêu nhau được một thời gian rồi, trước khi đi tôi còn một chuyện muốn nói với anh."
"Ngoại trừ yêu cô, chuyện gì cũng có thể." Đúng là một người đàn ông lạnh lùng độc ác.
Khóe miệng tôi hơi run run "Tôi không hy vọng xa vời là anh sẽ yêu tôi, chỉ là xe taxi không vào được khu biệt thự…"
“Đừng bảo tôi đưa cô về.” Chu Khanh nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn ngắt lời tôi “Huyên Huyên sẽ sớm tới đây thôi, tôi sẽ ở lại chờ cô ấy.”
"Cái đó, ý của tôi là…" Tôi chỉ vào gara bên cạnh “Chiếc Porche màu hồng phấn kia là chiếc xe tôi thường dùng, giờ anh có thể tặng nó cho tôi không?"
Tôi là bạn gái cũ của hắn ta, lại còn là một sinh viên nữa, chắc hẳn tặng một cái xe cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Hắn nhìn tôi với ánh mắt hơi khó tin, sau đó nhếch mép cười nhạt "Hứa Tinh, muốn níu kéo tôi thì cứ nói thẳng, vòng vo như thế làm gì?"
Chu Khanh cua xe gắt đến nỗi cả cái não tôi cũng không hình dung nổi.
Tôi ngớ người "Dựa vào đâu mà anh nói là tôi níu kéo anh?"
"Biển số xe đó chẳng phải là sinh nhật tôi sao, cô muốn đem cái xe đó đi là để níu giữ quá khứ, nhìn vật nhớ người." Chu Khanh nhìn tôi "Nếu không thì nhà tôi có bao nhiêu xe như vậy, sao cô lại chỉ để ý mỗi chiếc này?"
Tôi sững người ngay tại chỗ, vẫn chưa tiếp nhận được chuyện gì đang xảy ra.
Chiếc xe này tôi đã dùng được 2 năm, hoa ra biển số là ngày sinh nhật của Chu Khanh?
Chu Khanh thuộc cung Song Ngư?
Hắn cùng cung hoàng đạo với bạn trai cũ của tôi.
Con trai Song Ngư sao lại ảo tưởng và đáng ghét thế nhỉ?
Có lẽ là do vẻ mặt tôi quá bối rối, Chu Khanh cũng giảm bớt đi cảm giác tự tin trước đó.
Hắn nhìn tôi chằm chằm "Cô không nhớ biển số xe?"
"Nhớ chứ nhớ chứ." Tôi hồ hởi đáp "Sinh nhật của anh là ngày 24 tháng 2."
Nói xong tôi thỏa mãn gật đầu, thật muốn vỗ tay tự khen mình quá.
Tôi vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Chu Khanh lập tức tối sầm lại "Sinh nhật tôi là ngày 1 tháng 3."
Tôi như bừng tỉnh đại ngộ - 24 tháng 2 là ngày tôi đi nhận chiếc Porsche này.
Nhưng mà chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, tính ra thì tôi vẫn không có con mắt nhìn xa trông rộng. Thử để ý mà xem, tất cả chiếc xe còn lại trong nhà Chu Khanh đều đắt hơn chiếc Porsche kia.
"Nếu anh nghĩ chiếc Porche này không thích hợp…" Tôi nuốt nước miếng "Vậy chiếc Ferrari kia thì sao?"
Chu Khanh quả thực đã bị tôi chọc cho tức ch.ết, hắn chỉ vào tôi "Cô… cô…" nhưng cả nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn rồi cười híp mắt "Chu Khanh, anh không muốn tặng xe cho tôi, chẳng lẽ là vì luyến tiếc nên muốn đưa tôi về nhà sao?"
Tôi biết Chu Khanh vốn là một “thẳng nam” lắm tiền nhiều của, nhưng mấy chuyện về tình cảm này thì rất dễ bị lừa.
Vậy nên cứ dùng phương pháp khích tướng với hắn, kiểu gì cũng bị mắc câu thôi.
Quả nhiên, Chu Khanh vừa nghe tôi nói xong thì lập tức trở nên cương quyết "Chu Khanh tôi lại có thể luyến tiếc cô? Hứa Tinh, cô không cần khiêu khích để khơi gợi sự hứng thú của tôi, chẳng phải chỉ là một chiếc xe nát thôi sao? Tôi đưa cô là được chứ gì…"
Cũng có chút tinh ý đấy, mỗi tội không nhiều lắm.
Tôi vui vẻ gật đầu và chuẩn bị nhận chiếc chìa khóa từ tay Chu Khanh.
Bỗng đằng sau truyền đến giọng nói trầm thấp, không mấy dễ chịu "Để tôi đưa cô về."
4.
Cản trở đường tiền tài của người ta, có khác nào gi.ết người ta không.
Tôi vừa mới quay lại để xem tên hung thủ là ai, thì Chu Khanh bên cạnh đã lên tiếng trước "Chú hai, Huyên Huyên đâu?"
Nghe được tiếng “Chú hai” này, tâm tư của tôi như bị người ta bóp ch.ết.
Chú hai của Chu Khanh - Chu Tư Lễ, tôi hơi sợ anh ta.
Tôi chưa kịp làm gì thì đã thấy Chu Tư Lễ cầm 2 chiếc vali tôi vừa để ở cửa.
Cả người tôi lập tức căng thẳng, vội đứng nghiêm chỉnh nhìn anh "Chào chú hai."
Chu Tư Lễ không đáp lời, chỉ gật đầu với tôi.
Nhưng hôm nay tâm tình của anh ta không tệ.
Tôi đoán là vì Cao Huyên Huyên đã trở về, vậy nên tôi và Chu Khanh cuối cùng cũng đường ai nấy đi.
Ở Nam Thành này ai cũng biết Chu gia rất có quyền lực, đặc biệt là người tên Chu Tư Lễ.
Chu Tư Lễ năm nay mới 26 tuổi, nhưng là con cưng của trời, rất có năng lực kinh doanh. Sự nghiệp của anh ta có thể tóm tắt bằng mấy câu: về nước, thu mua, lũng đoạn thị trường, cuối cùng là ngồi ở vị trí mà không phải ai cũng ngồi được.
Vóc người cũng khá đẹp mắt, vẻ ngoài thì càng không phải nói, cực kỳ ưa nhìn.
Nhược điểm duy nhất là anh ta thích xen vào chuyện của người khác.
Tôi và Chu Khanh ở bên nhau không phải vì tình yêu, nhưng Chu Tư Lễ vẫn cật lực phản đối.
Nếu theo kịch bản thông thường, người mẹ giàu có của Chu Khanh sẽ đưa cho tôi tấm séc 5 triệu để tôi rời khỏi con trai bà ta.
Nhưng ở Chu gia này thì mọi chuyện đều do chú hai Chu Tư Lễ làm chủ, mỗi lần nhìn thấy tôi và Chu Khanh thì ánh mắt đều rất kỳ quái, anh ta còn tìm mọi cách để chia rẽ chúng tôi.
Mà rõ ràng anh ta là một doanh nhân bận rộn đến tối tăm mặt mũi, sao lại thừa thời gian để can thiệp vào chuyện tình cảm của cháu trai mình như thế nhỉ.
Tôi đang nghĩ cách để lấy chìa khóa xe Ferrari.
"Cô còn không đi?" Từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp "Đang luyến tiếc?"
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Chu Tư Lễ, sau đó nhìn sang Chu Khanh rồi gật đầu. Quả thật có hơi luyến tiếc, chìa khóa xe Ferrari tôi vẫn còn chưa được cầm nữa.
"Chú hai, chú không định đi đón Huyên Huyên à?" Chu Khanh nhìn xung quanh không một bóng người, bất mãn lên tiếng.
"Phụ nữ của cháu, bảo tôi đi đón làm gì?" Chu Tư Lễ đáp lời, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Vậy sao chú lại đến đây?" Chu Khanh khó hiểu gãi đầu.
"Đưa cô ấy về nhà." Người đàn ông nhìn tôi và nói thêm một câu nữa "Tiện đường."
Gì vậy? Trong giờ làm việc mà anh ta vẫn còn thời gian ghé qua chỗ này.
"Không cần đưa tôi về." Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện, vội vàng lắc đầu "Tôi tự lái xe về cũng được!"
Tôi vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Chu Khanh, ánh mắt bức bối nhìn hắn.
Đưa chìa khóa cho tôi, khẩn trương lên đi chứ!
Chu Khanh không hiểu ý tôi là gì, nhưng Chu Tư Lễ bên cạnh đã sốt ruột chép miệng một tiếng.
Sau đó tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay tôi đang đưa ra trước mặt Chu Khanh.
Tay anh ta đan vào 5 ngón tay tôi.
Rồi Chu Tư Lễ một tay nắm tay tôi, tay còn lại kéo vali và dẫn tôi lại phía xe của anh ta.
…
Tôi ngơ ngác đi theo, sợ đến mức quên luôn cả tiếng mẹ đẻ.
Bàn tay của Chu Tư Lễ rất to và ấm áp, hơn nữa còn nắm tay tôi thật chặt.
Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng nhất là… anh ta nắm tay tôi làm gì chứ? Có bệnh à?
"Chú hai?" Chu Khanh dường như cũng bị một màn này dọa sợ, hắn ngây ngẩn hồi lâu rồi mới lên tiếng.
Nhưng Chu Tư Lễ làm như không nghe thấy gì, vẫn kéo tay tôi đi về phía trước. Đầu tiên là ném tôi vào trong xe, sau đó mở cốp xe để cất hành lý.
Mãi đến khi Chu Tư Lễ lên xe, linh hồn treo ngược cành cây của tôi mới kịp bình thường trở lại.
"Anh, anh,..." Tôi lắp bắp không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông trực tiếp ngắt lời tôi, hình như là vừa nói câu gì đó.
“Hả?” Tôi không nghe rõ.
Chu Tư Lễ nhìn tôi một lúc lâu, khiến cho tôi cũng phải rùng mình, ngay khi tôi định lên tiếng hỏi lại…
Anh ta đột nhiên nghiêng người áp sát vào tôi, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, ngay cả mùi tùng hương dễ chịu trên người cũng quanh quẩn bên mũi tôi.