Đừng buông tay anh

Chương 5


1 năm


Chương 5


Khuôn mặt Hàn Tuệ Mẫn giống cô đến tám chín phần.

Trước đó cô ta chưa từng có bộ dáng như vậy!

Hạ Ninh nhận thức được điều này, cả linh hồn đều trở nên run rẩy dữ dội.

Tại sao Hàn Tuệ Mẫn lại thay hình đổi dạng, cô ta đến đây vì mục đích gì?

Cô ta muốn quay lại với Bành Vũ Kiêu ư?

Linh hồn của Hạ Ninh thoắt ẩn thoắt hiện, cô nhìn thấy Bành Vũ Kiêu đẩy người Hàn Tuệ Mẫn ra, nghiệm giọng quát.

“Tôi hỏi lần nữa, cô là ai, tại sao lại có mặt ở nơi này? Còn nữa, sao cô lại nhận mình là Bảo Bối?”

Hắn ngừng lại một chút, sau đó bình tĩnh mà khẳng định.

“Ngoài vợ tôi ra, tôi chưa từng gọi ai bằng danh xưng đó.”

Cô gái đứng ngoài cửa vừa nghe đến đó, hai mắt đỏ bừng, trên gò má chảy xuống hai hàng nước mắt.

Cô ta nghẹn ngào nói.

“Bành Vũ Kiêu, em mới là Bảo Bối, em mới là người yêu bấy lâu của anh, trí nhớ của anh, anh… vẫn chưa nhớ ra em sao?”

Bành Vũ Kiêu vừa nghe được câu nói kia, hắn thoáng chốc sửng sờ, hỏi vặn lại.

“Tại sao cô biết tôi từng bị mất trí nhớ? Không đúng, cô nói dối, tôi còn chưa từng gặp cô lần nào, tại sao cô lại biết được mọi thông tin của tôi, cô nói đi, là ai cho cô biết những vấn đề này?”

Hạ Ninh ở bản thể linh hồn vừa nghe được cuộc trò chuyện kia, trong nháy mắt cảm giác như cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Cô quỳ sụp xuống sàn, bàn tay trong suốt chạm vào nền gạch trơn bóng. Nhiệt độ lạnh lẽo của chúng giống như có thể truyền qua thân thể đã vô tri vô giác này.

Hạ Ninh cười khổ một tiếng, trong tầm nhìn mờ mịt của cô, bóng dáng của Bành Vũ Kiêu và Hà Tuệ Mẫn đứng song song với nhau, giống hệt như lần đầu cô nhìn thấy họ kề cạnh nhau.

Khi cơn tuyết đầu mùa nhiều năm trước rơi xuống, cô đứng lặng ở một bên, trong tầm mắt là hình ảnh Bành Vũ Kiêu cùng Hà Tuệ Mẫn ngọt ngào ôm ấp, trong lòng… lại ôm một mối tình chua chát khôn cùng.

Không thành hiện thực, cũng chẳng thể buông bỏ.

Cô là Hạ Ninh, là Bảo Bối nhỏ trong lòng Bành Vũ Kiêu suốt tám năm, thế nhưng lại chẳng phải là Bảo Bối trong trí nhớ đã mất của Bành Vũ Kiêu.

Dẫu rằng cô mới là người quen biết Bành Vũ Kiêu trước.

Ngày hai người họ hẹn gặp nhau lần đầu tiên, Hạ Ninh bị ngã cầu thang, nặng đến độ phải nhập viện. Điện thoại vỡ nát, còn cô phải thực hiện một cuộc tiểu phẫu nhỏ, đến khi tỉnh lại mới phát hiện Hàn Tuệ Mẫn đã thay cô đến chỗ hẹn trước gặp Bành Vũ Kiêu.

Cô ở bệnh viện suốt một tháng, ôm nỗi mong chờ ngày xuất viện. Khi cô lành lặn rời khỏi bệnh viện, trong trường đã bắt đầu nổi lên tin tức Hàn Tuệ Mẫn và Bành Vũ Kiêu qua lại.

Ngày đen tối ấy, mưa giông kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, từng giọt mưa nặng hạt phủ xuống nhân gian một mảnh trắng xóa. Hạ Ninh ôm dù đứng dưới dãy hành lang ẩm ướt, chậm rãi bước về phía Bành Vũ Kiêu.

Cô muốn nói cho hắn biết rõ mọi chuyện ngày hôm đó.

Thế nhưng, thứ cô nhìn thấy là hình ảnh Hàn Tuệ Mẫn cùng Bành Vũ Kiêu tay trong tay, ngọt ngào, ấm áp.

Hai mắt Hạ Ninh đờ đẫn vô hồn, cô đứng chôn chân tại đó, lẳng lặng nhìn thân ảnh của hắn khuất khỏi tầm mắt.

Cô đến trễ.

Hai người họ sớm đã thành một đôi.

Điện thoại vỡ nát, tài khoản liên lạc cùng Bành Vũ Kiêu bốn tháng trước chẳng thể khôi phục lại, có giải thích hắn cũng không tin.

Rằng Hạ Ninh mới là thật, còn Hàn Tuệ Mẫn à một thứ giả mạo không hơn không kém.

Chỉ là bây giờ trong lòng Bành Vũ Kiêu đã có Hàn Tuệ Mẫn.

Cô không chen vào nổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play