14.
Tôi và Tống Liễm chính thức hẹn hò bên nhau được 1 tháng, nay là ngày thứ 31 tôi làm bạn gái anh.
Gần đây bộ phận tôi rất bận, mỗi tuần đều họp thêm một lần vào buổi sáng thứ 5.
Ngày nào chúng tôi cũng cắm mặt vào làm việc, quầng thâm dưới mắt các đồng nghiệp càng lúc càng rõ ràng.
Tôi cũng thế.
Đã ba ngày nay tôi đều đi làm theo kiểu đúng giờ đến, đúng giờ về.
Trong cuộc họp sáng hôm đó, tôi thấy sắc mặt Tống Liễm không tốt lắm.
Tôi cứ có cảm giác anh như thế là vì tôi.
Sau khi các nhân viên đến đông đủ, mắt tôi còn chưa chớp đủ hai cái, ngón tay Tống Liễm đã nhịp đều đều trên bàn.
Đây là điềm báo cho thấy anh chuẩn bị mắng người.
Anh sầm mặt tức giận mắng: “Nếu em không muốn làm nữa thì viết đơn từ chức luôn đi!”
Lời của anh khiến tôi choáng váng, suýt chút nữa thì nghẹn thở.
Không khí xung quanh trầm xuống, đồng nghiệp ngồi xung quanh không dám thở mạnh.
Bình thường Tống Liễm mắng ai thì chỉ đơn giản là mắng thôi, đây là lần đầu tiên anh nói lời như thế.
Tôi lấy can đảm ngước lên nhìn Tống Liễm, giao tiếp bằng mắt, muốn hỏi anh xem tôi phạm lỗi gì, sao lại nghiêm trọng đến mức để anh nói như thế.
Nhưng ánh mắt anh bất động.
Tôi cúi đầu mím môi, tự vấn bản thân xem mấy ngày qua mình có phạm lỗi gì không.
Sau hai phút im lặng, cuộc họp của bộ phận tôi giải tán.
Tôi ngồi về chỗ mình, hồi tưởng lại công việc mấy ngày nay của mình.
Ngoại trừ tập tài liệu hôm qua tôi mới nộp, thì cũng chỉ có ba ngày nay đi làm theo kiểu đúng giờ đến, tan làm là về thôi.
Thế nên, tôi lựa chọn xem lại phần kế hoạch mình mới nộp lên hôm qua.
Xem đi xem lại một lúc, vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
Tôi cúi đầu thở dài, vừa hay trông thấy chiếc vòng tay anh tặng mình.
Hơi chói mắt.
Tôi nhìn chằm chằm nó một lúc rồi tháo xuống, màn hình di động hiện khung thoại cuộc trò chuyện với anh cứ gõ rồi lại xóa.
Tôi không dám gửi tin nhắn cho anh.
Tôi rầu rĩ nhìn đống tài liệu bày trên bàn.
Vẫn không thấy có vấn đề gì.
Chắc là do tôi ngủ không đủ giấc, đầu không tỉnh táo nên chưa phát hiện ra vấn đề.
15.
Trưa hôm đó, Tô Tô lôi kéo tôi tới nhà ăn.
Tô Tô là nhân viên phòng nhân sự.
Chúng tôi có quan hệ tốt với nhau từ lúc tôi mới vào công ty, thân tới tận bây giờ, cũng coi như là một đôi bạn thân.
Cô ấy không cho tôi bỏ bữa.
Hôm nay chúng tôi có lịch quay quảng cáo, trong nhà ăn có khá nhiều người mẫu với thân hình cao gầy siêu đẹp.
Sáng nay bị Tống Liễm mắng tôi đã không muốn ăn cơm, giờ nhìn người mẫu dáng người lả lướt ấy, tôi lại càng không có hứng thú.
Sau đấy Tô Tô phải nhõng nhẽo năn nỉ mãi tôi mới theo cô ấy xuống nhà ăn, xếp hàng phía sau định bụng uống bát canh rồi thôi.
Hàng người khá dài, nhích về phía trước từng chút một.
Tôi không tự chủ được đưa mắt nhìn xung quanh nhà ăn tìm kiếm bóng dáng Tống Liễm.
Rất nhanh sau đó, tôi tìm được anh.
Đúng lúc ấy, có một cô gái trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, mặc bộ đồ thể thao màu trắng cầm ly nước trái cây xuất hiện bên cạnh Tống Liễm.
Tôi biết cô ta. Ấy là người mẫu do đích thân Tống Liễm chọn, tên Mục Nguyệt.
Cô ta nói với Tống Liễm đôi câu rồi rất tự nhiên ngồi xuống đối diện anh. Gương mặt Tống Liễm vốn đang lạnh tanh không chút cảm xúc, giờ lại lộ ra ý cười nhẹ.
Lòng tôi như có núi lửa phun trào.
Đúng thế, tôi ghen tị.
Lúc này, hàng người chờ lấy cơm bỗng tiến lên rất nhanh, tôi cứng ngắc vô thức bước theo đồng nghiệp, ánh mắt thì vẫn dán chặt lấy hai người họ.
Tô Tô phải nhắc khẽ tôi một tiếng, tôi mới bừng tỉnh đón lấy bát canh.
Sau khi ngồi xuống, tôi cầm thìa ngoáy chỗ canh ít ỏi có trong bát.
“Tần Tranh?” Tô Tô lên tiếng gọi tôi.
“Cậu còn ngẩn ra đấy là canh nguội mất, mau nhân lúc còn nóng uống đi.”
Tôi gật đầu, múc thìa canh lên nhấp một ngụm.
Đắng quá.
Tôi gượng cười nhìn Tô Tô.
May thay, Tô Tô ăn cơm nhanh, nhanh chóng đưa tôi rời khỏi “xưởng sản xuất giấm”.
Sau khi chia tay Tô Tô về phòng, tôi cố gắng điều chỉnh bản thân quay về trạng thái làm việc.
Nói thế nào thì nói, giờ bọn họ cũng đang ở công ty, những cái đó đều thuộc về ứng xử khi giao tiếp với đối tác, tôi không nên suy nghĩ nhiều.
Giờ cứ chuyên tâm làm việc là được!
Chiều đó, tôi làm theo ý trưởng phòng, gửi cho Tống Liễm một bản báo cáo tiến độ công việc nhưng anh không trả lời tôi.
Cốc sữa bò nóng cũng không đúng giờ xuất hiện.
Này chắc là dấu hiệu cho việc anh muốn rời khỏi tôi.
Tôi suy nghĩ suốt dọc đường về nhà, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Anh và tôi vẫn chưa chia tay mà?
Có chia tay cũng phải rõ ràng rành mạch, tôi vẫn muốn tranh thủ cứu vãn.
Thế nên, lúc lên tàu điện ngầm, tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
“Tối nay chúng ta nói rõ nhé.”
16.
Tầm này thì có chia tay hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Vấn đề mấu chốt ở đây là tôi phải làm hòa được với anh, với cả tôi cũng muốn biết đến cùng mình đã phạm tội gì.
Tàu điện ngầm tới trạm vẫn chưa thấy anh hồi âm.
Tôi nhìn sắc trời ảm đạm, nén không được tiếng thở dài.
Chúng tôi sẽ kết thúc như thế sao?
Thật ra, tôi thấy hơi buồn.
Đến cuối cùng vẫn là tôi vọng tưởng.
Có thể ở bên anh một tháng đã là rất hạnh phúc rồi.
Đáng lẽ tôi phải vui vẻ mới đúng, anh vốn đâu thuộc về tôi?
Nghĩ tới đây, tôi mỉm cười rời khỏi ga tàu điện.
Đi được nửa đường thì trời mưa to, tôi tăng tốc về nhà nhưng vẫn không tránh khỏi cảnh bị dính mưa.
Đèn cảm biến bằng âm thanh trên hành lang không sáng.
Hình như nay tôi hơi xui xẻo thì phải.
Tôi rũ bớt nước trên tay áo rồi bật đèn pin điện thoại lên soi đường.
Lúc tôi ra khỏi khu cầu thang, đi tới trước cửa nhà, tôi chợt thấy có bóng người đứng đó. Tôi lập tức giơ tay lên rọi đèn vào người đó.
Là Tống Liễm, anh đang đứng trước cửa nhà tôi.
Đèn pin rọi lên mặt anh soi rõ hai hàng nước mắt, đôi mắt anh đỏ au, nước mắt không ngừng rơi.
Ôi… Anh khóc sao…
“Tống… Tống Liễm?” Tôi nhỏ giọng gọi.
Anh tiến lên ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào nói: “A Tranh… đừng chia tay được không em…”
Mùi hương trên người anh bao trùm lấy tôi trong chốc lát vuốt phẳng tâm tình xoắn xuýt.
Chia tay?
Chia tay á?
Tôi nói chia tay lúc nào?
Anh ôm tôi rất chặt, chặt đến mức tôi thấy hơi khó thở: “Em… em nói chia tay lúc nào?”
“Không phải em vừa nhắn tin bảo tối nay chúng ta chia tay à?”
Nghe anh nói thế, tôi bật cười thành tiếng: “Em bảo anh tối nay chúng ta nói rõ… chứ không bảo chia tay.”
Anh hít sâu một hơi, nói: “Vào nhà đi…”
Điện thoại chuyển sang anh cầm nên ánh sáng lúc này không hắt lên mặt anh nữa.
Nếu không… chắc chắn tôi sẽ trông thấy được mặt anh đỏ lên vì ngượng.
17.
Vừa vào cửa, anh đã nhanh nhẹn lấy khăn giúp tôi lau nước đọng trên tóc.
Toàn bộ quá trình tôi và anh đều giữ im lặng, bình tĩnh dõi theo từng hành động của đối phương, bầu không khí có hơi vi diệu.
Tôi sợ tôi nói làm anh xấu hổ nên chần chừ mãi không mở miệng.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí kỳ quái, tay anh cách một lớp khăn xoa nhẹ đầu tôi hai phát rồi đứng lên đi mở cửa.
Anh đã đặt đồ ăn, đặt ở nhà hàng mà tôi thích nhất trong số những nhà hàng anh dẫn tôi đi.
Ấy là món cá mè sốt tôi thích nhất ở nhà hàng đó.
Tống Liễm bày biện xong xuôi toàn bộ món ăn lên bàn mới vẫy gọi tôi ra:
“Ăn cơm trước đã, trưa nay em không ăn gì mà.”
“Ơ? Sao anh biết ạ?”
Anh lặng im không đáp.
Anh có để ý tôi!
Tôi thức thời ngồi xuống. Mắt nhìn đĩa cá mè sốt đầy bắt mắt, tôi không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực.
Anh nghiêng đầu ý bảo tôi động đũa ăn đi.
Đũa chuẩn bị chạm vào đĩa cá sốt thơm ngon, trong đầu tôi lại hiện lên vóc dáng mảnh mai của Mục Nguyệt, thế là tôi thẳng tay bỏ đũa xuống.
“Đừng nghĩ lung tung, người khác ra sao không liên quan tới anh. Người trong lòng anh chỉ có em thôi.”
Anh vừa nói vừa gắp một miếng cá bỏ vào bát tôi, sau đó cầm đôi đũa còn lại lên nhét luôn vào tay tôi.
Gương mặt tôi nóng hầm hập, tay siết chặt đũa: “Anh có thể nói cho em nghe xem, tại sao sáng nay anh lại nói thế không?”
So với việc tò mò không biết trưa nay anh và Mục Nguyệt nói chuyện gì hay sao chỗ thức ăn này lại tới nhanh vậy, tôi càng muốn biết nguyên nhân sự việc ban sáng hơn…
Bị sếp mắng vô cớ không sao, nhưng anh vừa là sếp vừa là bạn trai, nên tôi cần làm rõ nguyên nhân.
“Hả?”
Trông anh có vẻ như không ngờ tới tôi sẽ hỏi như vậy.
“Bởi vì tập tài liệu em nộp cho anh giống y như đúc mẫu anh đưa em.”
Tôi: ???
Kể cả tôi có không thiết tha công việc đi chăng nữa thì cũng đâu ngu ngốc tới mức dùng mẫu anh đưa nộp lên.
Chả trách sáng nay anh lại nói tôi thế, cái mẫu ấy là ngưỡng đạt yêu cầu cao nhất anh cho tôi xem, sao tôi dám lấy nó ra đưa lên.
“Sao có thể? Để em cho anh xem.”
Tôi dáo dác nhìn quanh tìm di động, định mở tập kế hoạch mình làm cho anh xem.
Đột nhiên, anh đứng lên che hơn nửa ánh sáng chiếu tới tôi, giang tay ôm lấy người ngay trước khi tôi kịp phản ứng.
“Thôi, anh biết, là lỗi của anh.”
“Xin lỗi em, anh sẽ trịnh trọng nói lời xin lỗi em vào cuộc họp sáng mai.”
Tôi vòng tay ôm eo anh: “Không cần đâu, em chỉ muốn biết lý do thôi. Dù sao đây cũng phải lần đầu tiên em bị anh mắng vô cớ.”
Anh híp mắt, cúi đầu cụng trán tôi.
“Nếu em đã nói thế thì ráng mà ở chung với anh đi nhé! Nhưng em yên tâm đi, sau này anh sẽ không để em chịu ấm ức như thế nữa.”
“Và, một tháng hẹn hò vui vẻ.”
18.
Trong cuộc họp ngày hôm sau, anh vẫn đứng trước mặt mọi người xin lỗi tôi.
Mà có vẻ như anh cũng hơi áy náy với mọi người, nên anh cũng hứa hẹn rằng về sau sẽ không tùy tiện mắng nhiếc nữa.
Nói thật, lòng tôi thoải mái lắm.
Hành động của anh khiến cho các đồng nghiệp cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Thảo luận suốt từ lúc tan họp tới ăn trưa, không ngơi tí nào.
Sau cùng mấy người bọn họ quy nguyên nhân về thành do công ty sắp tàn rồi vui tươi hớn hở kéo nhau xuống nhà ăn.
Nghe hơi quá đáng.
Hôm nay Tô Tô tới tìm tôi muộn mấy chục phút.
Lúc cô ấy tới, phòng làm việc của tôi chẳng còn ai.
“Tần Tranh! Tần Tranh! Tớ kể cậu nghe chuyện này.”
Nhìn biểu cảm hưng phấn của cô ấy là tôi biết mình có “dưa” ăn.
“Vừa đi vừa nói, tớ đói lả rồi.”
“Không không! Để người khác nghe được là không ổn đâu.”
Nói đoạn, cô ấy đưa tay đóng cửa phòng làm việc lại.
“Nói mau!”
“Giám đốc Tống của các cậu chiều qua đã tới phòng giám sát kiểm tra. Sáng nay vị trí của Mục Nguyệt đã có người khác thay thế rồi, với cả tớ thấy Mục Nguyệt rất hay thả thính giám đốc Tống, có khi là có chuyện mờ ám đấy.”
“Quả dưa” này đáng hóng thật.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên Tống Liễm đổi người mẫu, khách hàng yêu cầu thì thay là chuyện bình thường.
“Cậu lậm truyện quá rồi đấy, cẩn thận bị sếp phát hiện là ăn mắng đủ nhé. Đi thôi, đi thôi, ăn cơm nào!”
“Ấy, sao cậu không có tí tinh thần hóng hớt nào thế.”
Cô ấy rất không hài lòng khi bị tôi kéo thẳng xuống nhà ăn.
Mà kể cũng lạ.
Kể từ ngày Tô Tô nói với tôi chuyện kia, tôi gần như không gặp Mục Nguyệt ở công ty nữa.
Chắc là mắc lỗi rồi.
“Dưa” của Tô Tô đáng tin thật.
19.
Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái đã một năm trôi qua, cảm giác yên tâm khi chịu trách nhiệm của Tống Liễm vẫn chưa tới.
Mà quan hệ giữa hai chúng tôi đã phát triển vượt bậc thành ra mắt phụ huynh hai bên và được cha mẹ đồng ý cho qua lại.
Anh đối xử với tôi rất tốt, dù là vật chất hay tinh thần đều chưa bao giờ để tôi thiếu thốn.
Tôi cũng thế.
Nhưng mỗi khi tôi hỏi tại sao anh lại chọn ở bên tôi, anh đều quay qua hôn tôi tới mức đầu óc choáng váng, không còn hơi sức đâu để hỏi nữa.
Không muốn nói thì thôi.
Dù sao cũng sắp đăng ký kết hôn rồi, quan tâm chuyện đó làm gì.
Tôi thương lượng xong với anh rồi, thiệp cưới chỉ đề tên anh thôi, tên tôi không viết để cho đồng nghiệp bất ngờ.
Lúc thiệp cưới xuất hiện trên bàn làm việc của tôi, đồng nghiệp xung quanh thì ngạc nhiên nháo nhào hỏi nhau “Giám đốc Tống sắp kết hôn rồi á? Cô dâu là ai?”, tôi đã suýt không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đúng lúc ấy, Tống Liễm gửi tin nhắn tới, bảo: “Đừng cười nữa, em còn cười là bị phát hiện đấy, kế hoạch thất bại trong gang tấc.”
Chẳng hiểu Tống Liễm biến thành trẻ con như thế từ bao giờ nữa.
Tôi nghiêm mặt, đáp: “Đã rõ!”
Việc chuẩn bị hôn lễ do một tay Tống Liễm phụ trách, tôi cứ nhảy theo bước anh là được.
Trong hôn lễ, tôi bật cười hạnh phúc trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người khi được xem video anh bí mật quay dựng.
Thay vì nói là video về quá trình yêu đương của hai đứa, tôi cảm thấy nó giống như thước phim hồi tưởng từ thời đại học đến khi bước chân ra ngoài xã hội của tôi hơn.
Phần lớn hình ảnh trong video là những bức ảnh được chụp từ góc nhìn thứ ba tôi chưa bao giờ biết.
Từ hồi đại học năm nhất tôi tham gia biện luận tới khi tôi đội mũ tốt nghiệp.
Cảm giác nó còn đầy đủ hơn ảnh trong tay tôi.
Hóa ra anh thường xuyên về trường sau khi tốt nghiệp như thế là vì tôi.
Thì ra tôi không hề đơn phương.
Thì ra anh vẫn luôn đứng đấy chờ tôi vững bước.
Chả trách hôm đó tôi nói gì anh cũng không nghe, cứ bắt tôi làm bạn gái anh bằng được.
Tâm cơ quá đấy!
Lúc MC hỏi chúng tôi trong quan hệ cấp trên cấp dưới, có bao giờ xảy ra hiểu lầm không, Tống Liễm lúng túng cười nói: “Có, trong máy tính tôi có một tập tài liệu liên quan tới tên cô ấy.”
Thoáng cái, tôi đã hiểu vì sao cái tệp ấy lại trở thành mẫu của anh, cũng hiểu luôn vì sao Mục Nguyệt ít xuất hiện ở công ty.
Nhưng tất cả không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là lúc này đây, tôi muốn nói với Tống Liễm rằng: “Em đồng ý!”
HOÀN