1.

“Tôi đang ở A Ngạn, tới… đón tôi đi.”

Tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Liễm lúc ba giờ sáng, vừa nghe là biết anh đã uống say khướt, dọa tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Tống Liễm là Giám đốc kế hoạch của công ty quảng cáo Cc, vừa là đàn anh vừa là cấp trên của tôi, đồng thời cũng là đối tượng tôi đơn phương 5 năm nay.

Ở công ty, anh là nhân vật “nghiêm nghị hà khắc” có tiếng.

Những nhân viên dưới quyền quản lý của anh, trong đó bao gồm cả tôi, mỗi ngày đi làm đều như đang nắm dây leo lên vách núi treo leo, chỉ cần không cẩn thận một xíu thôi là sẽ bị anh mắng cho té tát.

Năm ngoái phòng tôi có thống kê thử, một năm có 365 ngày, trung bình mỗi ngày anh mắng cho hai người bật khóc.

Nhưng điều ấy không hề ảnh hưởng tới việc mọi người khao khát có được đóa hoa cao ngạo ấy.

Thế nên, kể cả cuộc gọi vừa rồi có là anh gọi nhầm số, tôi cũng muốn tới thử.

Tránh cho việc đóa hoa cao ngạo ấy bị người khác cướp mất.

“À à vâng, anh ở yên đó, em tới ngay.”

2.

A Ngạn là quán bar sang trọng bậc nhất thành phố, là kiểu mà nhân viên có tiền lương như tôi không thể vào được.

Từ nhà tôi đến đó không gần lắm, gọi xe cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi.

Cũng may chỗ nhà tôi dễ đón xe, xuống cái là gọi được xe luôn.

Kể từ lúc tôi lên xe, Tống Liễm liên tục nhắn tin cho tôi.

“Tôi chờ em.”

Lặp đi lặp lại hơn 20 tin.

Tôi cười không dừng được.

Hơn hai mươi cái tin nhắn này tôi có thể đọc thêm hai mươi năm nữa!

Xuống xe cái là tôi thấy ngay Tống Liễm đang ngồi xổm trên mỏm đá đặt ven đường. Tóc tai anh rối bời, áo sơ mi bên trong áo vest màu xám tro mở bung cúc trên cùng, ống tay áo thì hơi dính nước.

Trông khá là chật vật, như thể một vị thần bị kéo xuống khỏi thần đàn.

“Giám đốc Tống?”

Tôi thử gọi anh.

Anh ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn tôi nói: “Về… nhà…”

Tôi lấy điện thoại ra tính gọi xe: “Nhà anh ở đâu ạ? Để em nhập địa chỉ…”

Anh không nói, cứ chăm chú nhìn tôi.

Tôi nói sai gì sao?

“Giám…Giám đốc Tống?”

Anh nặn ra từ trong cổ họng đúng một chữ: “Hừ!”

Anh hừ gì hả!

“Anh hay đi bar tụ tập lắm hả?”

“Về nhà!”

Tôi đứng trước mặt anh, luống cuống không biết phải làm sao.

“Về nhà em trước được không ạ?”

Anh im lặng.

Quên đi, kệ xác anh, đúng là không nên nói chuyện với kẻ say mà.

Đưa người về trước rồi nói tiếp!

3.

Lúc kéo anh ấy đứng lên để lôi vào xe taxi, tâm trạng tôi quả thực có thể miêu tả bằng cụm từ sống không còn gì luyến tiếc.

Nặng quá!

Anh vốn đã cao hơn tôi một cái đầu, giờ uống rượu thành ra cả người mềm oặt, trọng lượng đè hết lên người tôi khiến tôi suýt chút nữa bị anh hại ngã sấp mặt.

Chỉ cần thế thôi đã có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tôi kéo anh lên tầng đau khổ cỡ nào, nhưng may thay phòng trọ của tôi ở tầng ba.

Sau khi giúp anh cởi áo vest và giày, tôi ném người nằm nhoài lên giường của mình.

Nhìn anh vật vạ trên giường, tôi chống eo thở phào một hơi.

“Tạm ngủ thế đã, sáng mai thay ga giường sau vậy.”

Anh trở mình, dùng ánh mắt khát khao nhìn tôi:

“Nước… uống nước…”

Tôi ngớ người trước bộ dạng của anh.

“Chờ chút, để em đi lấy cho anh.”

Tôi rót cho anh một ly nước mật ong, một loại nước hỗ trợ tốt cho việc giải rượu.

Lúc quay vào đã thấy anh ôm gối ôm hình đùi gà của tôi nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.

“Giám… giám đốc Tống, anh còn muốn uống nước không ạ?”

Tuy nhắm hai mắt nhưng tay anh vẫn chính xác chĩa về phía tôi: “Uống.”

“Hay anh ngồi dậy uống nhé? Không sặc mất.”

Anh bật dậy, nhận lấy ly nước uống một hơi hết sạch.

Anh liếm môi nói: “Ngọt quá.”

“Ồ… xin lỗi anh, em cho hơi nhiều mật ong. Đưa ly cho em, còn anh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Lúc tôi vươn tay tính lấy cái ly thì lại bị anh kéo giật một phát, cả người ngã nhào vào lồng ngực đối phương, còn chiếc cốc “xấu số” kia lại rơi tọt giữa khe hở của hai người, lăn xuống rớt bên mép giường, phát ra tiếng đập nặng nề.

“Giám… giám đốc Tống, anh…”

Anh đặt tôi dưới thân, cặp mắt đẹp đẽ kia chuẩn xác nhìn chăm chăm mặt tôi:

“Gọi là Tống Liễm…”

Tim tôi như ngừng đập, nhìn anh ở khoảng cách gần như này quả thật khiến người ta đắm chìm.

“Tống… Tống Liễm…”

“Ừm.”

4.

Trong tưởng tượng của tôi, nụ hôn của anh sẽ giống y như mùi hương trên người anh vậy, mang lại cảm giác man mát.

Giờ anh vì tôi mà trở nên hơi ngọt.

Có thể nghĩ vậy không nhỉ?

Tiếng hít thở của anh nghe đều đều.

Tôi thử đẩy anh một cái, không có phản ứng gì.

Anh ngủ rồi.

Điều này khiến tôi trở nên to gan hơn.

Hôn cũng hôn rồi, hôn thêm phát nữa cũng chẳng vấn đề gì đâu nhỉ?

Giờ anh mà đột ngột mở mắt ra thì chắc chắn tôi sẽ bị hù cho hồn vía lên tiên luôn.

Duy trì một tư thế quá lâu cộng thêm tay anh đang đặt trên người tôi khiến phần eo bắt đầu kháng nghị.

Thế là tôi nhích từng tí một dưới người anh, điều chỉnh tư thế.

Bỗng nhiên, tay anh vòng ra sau thắt lưng tôi ôm chặt cứng, khiến tôi không thể động đậy được nữa.

Không sao, eo tôi không đau, thế này cũng rất tốt.

Mai thức giấc thấy cảnh này, hẳn anh sẽ rất bối rối.

Vậy đêm nay tôi không ngủ nữa.

Chờ khi nào anh trở mình, tôi nhân cơ hội chuồn ra sofa nằm là được.

Dù quyết định như vậy nhưng lúc sau tôi vẫn ngủ quên mất.

Tôi mơ hồ nghe được anh lầm bầm gọi tên tôi.

Chắc anh đang có giấc mơ đẹp lắm.

5.

Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt ra đã thấy Tống Liễm đang nhìn chằm chằm mình.

Thấy tôi mở mắt, anh cũng không đứng dậy, hai chúng tôi cứ thế nằm nhìn nhau.

Ánh mắt anh trông hơi khác trước.

Chắc do chưa tỉnh rượu.

Tôi đành mở miệng trước: “Giám đốc, vốn tôi định ra sofa ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ quên mất…”

Anh vừa nghe thế liền đứng bật dậy, khôi phục trạng thái lạnh lùng như băng tuyết thường ngày.

“Ừm, tối qua tôi…”

Tôi ngồi dậy liên tục lắc đầu: “Không làm gì hết! Anh xem, quần áo vẫn mặc nghiêm chỉnh nè!”

Anh sầm mặt.

Đây là trạng thái thường thấy lúc anh chuẩn bị mắng người.

Tôi có làm gì đâu! Đừng mắng tôi mà!

Thôi, chuồn trước rồi tính.

“Giám đốc, em đi rót cho anh cốc nước nhé.”

Nói rồi tôi đưa tay nhặt cốc rơi trên thảm lên chạy ra ngoài.

“Tần Tranh, em có đồng ý làm bạn gái anh không? Nếu em không muốn, anh sẽ đổi một cách thức khác để chịu trách nhiệm với em.”

Ly thủy tinh trên tay tôi rơi xuống đất theo tiếng anh, choang một cái vỡ vụn trước mũi chân tôi.

Tiếng vang như thể tiếng pháo hoa đang nổ tung trong lòng tôi.

6.

Đây chính là khung cảnh có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới.

Sao tôi lại không muốn chứ, tôi thích chết đi được.

Đáng tiếc, sau khi pháo hoa lụi tàn sẽ chỉ còn lại khoảng không tối tăm.

Anh đâu cần chịu trách nhiệm.

“Giám đốc Tống, anh không làm gì em hết, anh không cần làm thế đâu.”

Anh đáp lại lời vừa rồi bằng cách chạy tới cạnh tôi: “Không phản đối có nghĩa là đồng ý.”

Hả?

Câu vừa rồi của tôi không phải đang phản đối à?

Hiểu rồi.

Với anh thì lời vừa rồi của tôi không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của anh.

Dựa theo những gì anh nói trong buổi họp hôm trước thì những câu trả lời không đánh vào trọng tâm anh cần đề cập thì sẽ bị anh coi như gió thoảng qua tai.

Câu vừa rồi, anh cũng coi như thế.

Anh đưa tay cản trước người tôi, kéo người lui về sau mấy bước.

“Để anh dọn chỗ thủy tinh vỡ này đã, sau đó chúng ta bàn chuyện tiếp.”

Hai tay kia dùng để thu dọn mảnh thủy tinh vỡ ư?

Trước khi anh kịp tiến thêm bước nữa, tôi vội túm lấy cánh tay anh.

“Giám đốc, để em dọn cho! Anh đừng làm tay bị thương!”

Anh cúi đầu, cau mày nhìn tay tôi đang víu lấy khuỷu tay anh.

Cũng phải thôi, anh sao có thể thích tôi chạm vào mình.

Tôi nhanh chóng buông tay, cánh tay vội vươn ra với ra đằng sau.

Anh cầm tay tôi giơ lên để ngang tầm mắt, nói: “Chẳng lẽ em thu dọn thì sẽ không làm tay bị thương à? Đừng gọi anh là giám đốc, gọi tên là được, hoặc không em thích thì gọi bằng biệt danh cũng được luôn.”

Cứu tôi với!

“Tại… Tại em có kinh nghiệm trong việc thu dọn mảnh thủy tinh ấy, bình thường em hay làm vỡ cốc lắm.”

Tôi nói dối kiểu gì thế này?

Anh hừ lạnh: “Có kinh nghiệm sẽ không mắc lỗi à? Kinh nghiệm của em trong công việc còn nhiều hơn kinh nghiệm dọn ly vỡ đấy.”

Tôi: Xin anh đừng nói nữa.

Với cả, đây là chuyện có thể đem ra so sánh à?

Cuối cùng, người dọn vẫn là anh.

Cũng may là ly vỡ không bị nhiều vụn thủy tinh.

“Được rồi, bàn chuyện tiếp theo thôi.”

“À vâng.”

Anh bất ngờ ôm ngang người tôi lên, hai chân rời mặt đất quá đột ngột khiến tôi chỉ biết bấu chặt lấy cổ anh.

Gương mặt lạnh như băng của anh thoáng ửng đỏ.

Tôi thì sao?

Từ cổ hất lên nóng chả khác nào núi lửa phun trào.

“Anh không yên tâm, sợ dưới sàn vẫn còn mảnh vụn.”

Có khi nào tại… tôi không đi dép không?

Anh thả tôi xuống mép giường.

“Giờ chúng ta nói chuyện công khai. Em chọn chỗ đi, anh sẽ mời mọi người ăn một bữa. Còn nếu em muốn đăng ảnh lên vòng bạn bè, thì trước tiên chúng ta chụp một bức.”

Anh đi theo đúng quy trình quá nhỉ?

“Giám đốc… có thể giữ bí mật trước không ạ?”

“Lý do?”

Anh cau mày, giọng lạnh hẳn, nghe phát làm tôi căng thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play