7.

Lý do?

Lý do đơn giản là tôi không muốn thôi.

Mối quan hệ này mà công khai chắc chắn sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu càn quét trong công ty.

Tuy công ty không cấm đoán tình yêu công sở nhưng với vị trí hiện tại của anh, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Huống hồ anh không hề thích tôi, mà cũng sẽ không thích tôi. Tôi không có bất cứ điểm nào tương đồng với anh từ học vấn cho đến đường sự nghiệp, trong cuộc sống thường ngày thì ngoài chạm mặt ở công ty ra, chúng tôi chẳng có điểm chung nào khác.

Anh chịu trách nhiệm chẳng qua là để cho yên tâm mà thôi.

Chịu trách nhiệm cho đến khi thấy không còn nguy hiểm tiềm tàng nào khác, mối quan hệ sẽ quay về số không.

Sau khi kết thúc mối quan hệ, cả hai sẽ rơi vào khó xử, đến lúc đó tôi chỉ có duy nhất một con đường để chọn, đó là từ chức.

So với niềm vui sướng của việc công khai yêu đương với anh, tôi càng muốn công việc hơn.

Vậy nên, việc gì phải công khai cho phiền phức?

“Em không muốn công khai.”

Anh quay đầu nhìn tôi: “Bao gồm cả việc không nói cho người nhà và bạn thân?”

“Vâng, tất cả ạ.”

Biểu cảm của anh có hơi kỳ lạ.

Từ sáng tới giờ trông anh đã là lạ rồi.

Vốn đã không nhìn thấu, giờ càng thêm khó hiểu.

“Ngoại trừ việc sau này hai chúng ta ở bên nhau ngoài không gian làm việc, tất cả vẫn như cũ phải không?”

“Vâng.”

Anh mím môi, nói: “Được, anh tôn trọng suy nghĩ của em.”

Chắc là anh cũng nghĩ giống tôi nhỉ?

Vậy thì tốt.

“Trong quá trình bên nhau, nếu anh có bất cứ hành động nào khiến em khó chịu, em phải nói cho anh ngay. Quan hệ của chúng ta cần sự chia sẻ và thông cảm lẫn nhau.”

Tôi gật đầu như giã tỏi: “Vâng… vâng.”

“Sao tay em lạnh thế? Nào, đặt tay lên cổ anh cho ấm đi.”

Nói đoạn, anh kéo tay tôi đặt lên cổ anh.

“Không! Giám đốc, làm thế sẽ khó chịu lắm ạ!”

“Tôi nghe mọi người nói con gái thường thích đặt tay lên cổ bạn trai để lấy hơi ấm. Anh không khó chịu đâu. Hay là… tiếp xúc như thế với anh khiến em khó chịu?”

8.

“Không phải! Giám đốc, anh hiểu lầm rồi! Em không khó chịu!”

Anh cúi đầu cười nhẹ, tiếp tục kéo tay tôi đặt lên cổ anh.

Ấm thật, chả trách hồi đại học bạn cùng phòng hay thò tay vào cổ tôi.

Hình như do tay tôi quá lạnh nên con mắt mang ý cười của anh dần chuyển sang mở to ngạc nhiên.

Nhìn thì đáng yêu nhưng chắc anh đang khó chịu lắm.

Tôi cố gắng rút tay ra khỏi cổ anh còn anh thì kéo tay tôi nhích dần lên mặt.

Sao mặt anh sờ còn nóng hơn cả cổ thế?

“Giám… Giám đốc?”

“Trải nghiệm này rất mới lạ, anh rất thích. Sau này em cứ lạnh cứ nhét tay như thế này nhé.”

Càng nói anh cười càng tươi hơn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười vui vẻ như vậy, thành ra câu nói “được” ở bên miệng cứ quanh co lòng vòng mãi không thốt ra được.

Tôi cứ có cảm giác mình đáp vậy sẽ phá mất nụ cười của anh.

Đáng tiếc, tôi không phá nhưng lại có người khác phá.

Điện thoại của anh vùi dưới gối ôm đột nhiên reo chuông.

Tôi hốt hoảng rút tay ra khỏi mặt anh, quay người lấy điện thoại chôn dưới lớp gối ôm ra, đưa cho anh.

Anh cầm lấy điện thoại rồi liếc mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, vừa nhận cuộc gọi cái đã làm tôi giật mình.

Là điện thoại công việc.

Anh đáp lời người gọi xong nhướn mày nhìn một lượt xung quanh phòng tôi, cuối cùng chỉ tay vào chiếc máy tính trên bàn tôi, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Anh dùng được không?”

Tôi gật đầu, anh tự nhiên đứng lên ngồi xuống ghế.

Anh nhấp chuột vài cái khởi động màn hình, lúc này tôi mới nhớ ra mình chưa tắt game và giao diện máy tính thì đầy ắp tài liệu, kiểu sắp xếp anh không thích nhất.

Anh cau mày bất lực nhìn tôi.

Xong, bị mắng rồi.

Rất nhanh sau đó, tôi cúp điện thoại.

Anh vứt di động lên mặt bàn, lông tơ tôi dựng hết cả lên theo từng hành động của anh.

“A Tranh, anh chưa chơi trò này bao giờ, em dạy anh có được không? Chúng ta chơi cùng nhau nhé?”

Anh bảo tôi dạy anh chơi game? Chơi với anh?

Chờ chút, anh vừa gọi tôi là gì?

9.

“Nhưng ăn sáng vẫn quan trọng hơn cả, em thấy sao?”

Anh không nhắc tôi chẳng cảm thấy đói, nhưng vừa nhắc cái là bụng sôi ùng ục.

“À phải rồi, giám đốc, anh muốn ăn gì? Để em đặt đồ bên ngoài ship tới. Hoặc không em xuống tầng mua cho.”

Anh chống chân đứng dậy đi mấy bước về phía cửa, vừa đi vừa cởi cúc tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

“Không cần, để anh nấu đồ ăn sáng cho, còn em…”

Anh híp mắt nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.

Cứu tôi với, anh như này chắc chắn đang chuẩn bị mắng người.

Chắc chắn là định mắng tôi vụ giao diện máy tính rồi.

Tôi bước hai bước lớn tới trước bàn, chắn màn hình máy tính.

“Em định gọi anh là giám đốc mãi à?”

“Giám đốc yên tâm, em dọn màn hình máy tính ngay!”

Không phải à? Chuyện anh định nói không phải cái màn hình sao?

Tôi xấu hổ.

Anh nhướn mi, bật cười: “Ở nhà anh không mắng em, lúc gửi tài liệu không gửi sai là được. Nhưng, em định gọi anh là giám đốc mãi à?”

“À… không, không ạ.”

Anh mỉm cười đầy cưng chiều, vươn tay về phía tôi nói: “Đi nào, ra đây chỉ cho anh biết xem gia vị và nguyên liệu nấu ăn trong nhà em để ở vị trí nào.”

Tôi không chút do dự cầm lấy tay anh.

Anh chủ động như thế rồi, tôi còn kiểu cách nữa cũng kỳ quá.

Cho dù là nằm mơ, tôi cũng muốn một giấc mơ đẹp.

“Được, em nghĩ chúng nó cũng rất vui khi được làm quen với anh đấy.”

Anh nắm tay tôi đi vào nhà bếp.

“Hi vọng sau này chúng không vì anh thường xuyên tới mà thấy phiền.”

Anh nói gì thế? Chủ của nó còn không thấy phiền, sao chúng thấy phiền được chứ.

10.

Anh đứng trong bếp quan sát một vòng rồi giơ tay nhìn đồng hồ.

“Giờ này thì gộp bữa sáng và bữa trưa làm một luôn, để anh xào hai món lên ăn. Em giúp anh đeo tạp dề đi.”

Tôi đỏ mặt giúp anh đeo tạp dề.

Thật sự rất giống một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Có thể nói rằng, người như Tống Liễm rất khó để không được sùng bái.

Bất kể là nấu ăn hay công việc, anh đều xử lý rất gọn gàng.

Từ rửa rau đến cho lên nồi, mỗi bước đều không thể bắt bẻ.

Nồi niêu xoong chảo của tôi trong tay anh cũng đến là nghe lời.

Nhất là cái chảo tôi hay xào nấu, bình thường không để ý tí là cháy.

Vào tay anh không chỉ không cháy thức ăn mà còn thành công ngoài mong đợi.

Người với người mà chênh lệch nhau quá.

Về hương vị món ăn anh nấu thì sao?

Giống hệt anh vậy. Rất ngon.

Lúc ăn anh chọn chỗ ngồi bên trái tôi.

So với việc ngồi đối diện, tôi thích anh chọn chỗ như này hơn.

Không chỉ không thấy xấu hổ mà còn có thể ngồi gần anh hơn một chút.

“Ăn cơm xong nghỉ ngơi nửa tiếng rồi em dạy anh nhé.”

Anh vừa gắp thức ăn cho tôi vừa bình thản bắt chuyện, giọng điệu nghe có vẻ khá phấn khích.

“Vâng.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Có lẽ do tôi đang vui đến váng người nhưng tôi luôn cảm thấy anh đang gắng sức chăm sóc mình.

Hoặc cũng có thể là… quan tâm tôi thật.

Nghĩ thế, tôi không nhịn được bật cười.

“Cười gì thế?”

Tống Liễm để đũa xuống, híp mắt nhìn tôi như đang nghiên cứu tìm hiểu gì đó.

“Thức ăn anh nấu ngon quá!” Tôi vội vàng cười tươi đáp lại.

“Ừm, thích thì em ăn nhiều lên.” Anh cười nhẹ, rồi tiếp tục cúi xuống ăn thức ăn trong bát mình.

Tôi lén thở phào nhẹ nhõm, vô tình thấy gấu tay áo anh dính dầu.

“Áo sơ mi anh dính dầu rồi, em có mấy cái áo phông size to đấy, anh lấy thay nhé? Để em mang áo sơ mi của anh đi giặt…”

Nói đến đây tôi bỗng khựng lại.

Áo sơ mi của anh đâu phải thứ tôi giặt được.

Hơn nữa, sao tôi lại bảo anh mặc quần áo của tôi thế hả!

Sao tự dưng tôi lại nói thế cơ chứ!

Tôi ảo não bới cơm trong bát, cố gắng gạt phăng đi hình ảnh đầy ngượng ngùng hiện hữu trong đầu.

“Được.”

Tiếng anh đầy dịu dàng, tựa như lông chim phất qua đầu tim.

11.

Ba đĩa thức ăn bị chúng tôi ăn sạch sẽ.

Ăn xong, tôi đứng lên thu dọn bát đĩa theo thói quen.

Tống Liễm cũng đứng lên, với lấy đống bát đĩa tôi xếp chồng để bên cạnh.

“Anh nấu cơm rồi thì để em rửa bát cho.”

Anh giơ tay chọc một phát vào huyệt thái dương bên trái của tôi, làm tôi phải quay đầu nhìn sang anh.

“Em bớt nói, đi tìm quần áo đi.”

Anh cười lấy chiếc đũa trong tay tôi đi, đặt lên đĩa rồi bê thẳng vào bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh rồi giang tay bảo: “Được rồi, là em nhiều lời.”

Trong lúc anh rửa bát, tôi lôi ra từ trong tủ quần áo được vài chiếc áo phông.

Lúc tôi đem áo ra đặt trước mặt anh, tôi trông thấy rõ tia ghét bỏ lóe lên trong mắt đối phương.

Bất mãn y hệt cảnh thấy nhân viên chúng tôi bày loạt tài liệu lên bàn.

Mà cũng đúng thôi, dù sao ba chiếc áo phông này toàn màu hồng nhạt.

Tôi ngượng ngùng nhìn qua kẽ hở áo thun quan sát anh.

Đứng trước ba chiếc áo cùng một màu, anh hít sâu một hơi.

“Để lúc nào anh mang ít quần áo sang đây.”

“Vâng.”

Tôi trộm cười trong lúc mang hai chiếc áo phông còn lại treo vào trong tủ.

“Người ta thì mặc áo bạn trai, anh thì hay rồi, chuyển sang mặc áo bạn gái.”

“Cũng không hẳn ạ, áo này em mua chưa mặc bao giờ, hơn nữa cũng là đồ nam. Coi như là em…”

Tôi vừa đáp vừa quay đầu, đúng lúc thấy anh để trần nửa trên, dáng người đẹp đến mức làm tôi không kìm được nuốt nước miếng.

“Thay anh chuẩn bị.”

“Đó là vinh hạnh của anh. Nhưng, anh thấy có vẻ em thích anh không mặc gì hơn nhỉ?”

Đúng là vậy!

“Anh nói gì thế? Mau đưa áo sơ mi cho em.”

Tôi trốn tránh câu hỏi của anh bằng cách cướp đi chiếc áo sơ mi.

“Áo sơ mi này giặt máy được, giặt xong cứ để khô tự nhiên, em không cần dùng máy sấy khô đâu. Anh không vội đi.”

Nói nghe có vẻ vui đấy, nhưng nhà tôi nào có cái gọi là máy sấy khô.

“Nhà em không có máy sấy khô, cũng may anh không vội đi.”

Dứt câu, tôi ôm áo sơ mi của anh tới chỗ máy giặt.

Đến khi quay về, tôi thấy anh ngồi trước máy tính nghịch di động. Anh mặc áo phông hồng nhạt trông rất có phong thái của thiếu niên tuổi đôi mươi, chẳng còn chút dấu vết nào của hình ảnh nghiêm khắc trong công việc nữa.

Thấy tôi tới, anh buông di động xuống, cầm tay tôi nói:

“Nào, ra đây dạy anh chơi game.”

“Được, để em đi lấy ghế ngồi. Anh chờ chút.”

Anh kéo tôi ngồi lên đùi anh: “Ngồi thế này dạy đi.”

12.

Do hôm đó là thứ bảy nên anh làm ổ ở nhà tôi tới mười một rưỡi đêm mới về nhà.

Tôi cứ tưởng đêm đó mình có thể ôm mộng đẹp ngủ nướng hết cuối tuần, không ngờ sáng sớm hôm sau tôi lại bị tiếng chuống cửa đánh thức.

Mở cửa ra, bên ngoài không chỉ có anh, mà còn có anh shipper với khuôn mặt u oán bên cạnh đống đồ chuyển phát nhanh chất thành núi.

Tổng cộng có hai mươi sáu món chuyển phát nhanh.

Từ máy sấy khô đến mấy thứ linh tinh như bàn chải tình nhân, thậm chí anh còn mua cả chiếc cốc đôi làm bằng thủy tinh, là cái loại không dễ vỡ ấy.

Anh đã khiến tôi cảm nhận được chân thực câu nói: “Sau này anh sẽ thường xuyên qua đây, hơn nữa chúng ta còn phải ở bên nhau lâu thật lâu nữa, mấy món này là cần thiết.”

Tôi với anh dọn dẹp từ sáng sớm tới chiều, đổi một lượt vài món trong nhà.

Vui thì vui, nhưng mà mệt lắm.

Sau khi mặt trời xuống núi, anh với tôi thả người tựa vào nhau trên sofa.

“Mệt không, gối đầu lên cánh tay anh này.”

Anh duỗi tay ra, tôi nghiêng đầu đối mắt với anh, sau vài giây do dự cũng quyết gối đầu lên.

“Anh nói với dì giúp việc trong nhà rồi, sau này mỗi tuần dì ấy sẽ tới đây quét tước dọn dẹp phòng cho em một lần, hôm nay coi như là dịp để anh với em xúc tiến tình cảm đi. Cuối tuần sau anh sẽ đón em tới nhà anh, anh cũng dọn sẵn một tủ quần áo trống rồi, em có thể mang chút đồ qua đó.”

“Tối qua anh về là vì tủ quần áo đó à…”

Tôi không biết sao mình lại có ý nghĩ này, cũng không hiểu sao lại thốt ra miệng.

Anh bật cười.

Anh giơ tay cuốn ngọn tóc tôi, xoắn đi xoắn lại nghịch ngợm.

“Đúng thế, nếu không… sao anh cam lòng cho được? Mà thôi, nay anh không đi nữa, sáng mai dậy sớm đưa em đi làm.”

Không ngờ cũng có ngày tôi có người đưa đi làm.

Không đúng, anh nói gì cơ?

Đưa tôi đi làm?

Tôi giật nảy mình: “Bị người khác phát hiện thì sao? Không được!”

Cánh tay đang cho tôi gối đầu bỗng dịch chuyển, ấn đầu tôi trở về tựa vào ngực anh: “Sao em lại giật bắn mình lên thế, không phải anh bảo đi sớm một chút à?”

13.

Cuối tuần cứ thế trôi qua, mở khóa hành trình lén lút yêu đương của tôi và Tống Liễm tại văn phòng.

Vừa đi làm cái là cả tôi và anh đều rơi vào vòng xoáy bận rộn.

Ngoại trừ việc cứ xế chiều anh sẽ đỗ xe bên ngoài đón tôi cùng một hộp sữa bò nóng ra, chúng tôi không có bất kỳ hành động nào giống người yêu cả.

Phần tin nhắn trên wechat với anh cũng nhanh chóng bị công việc chiếm lấy.

Nhưng mỗi tối sau khi xong việc, nếu anh không thể ghé qua chỗ tôi tận tay chỉ điểm những chỗ sai, anh sẽ về nhà gọi video với tôi để phân tích vấn đề.

Tôi không hề cảm thấy khó chịu với điều đó, ngược lại còn thấy hứng khởi hơn.

Tuy tóc ngày càng rụng nhiều hơn, nhưng tôi cũng thấy năng lực của mình càng lúc càng được nâng cao.

Ít nhất thì… trong tháng này, tên tôi không còn xuất hiện trong danh sách phê bình hàng tuần của anh và trưởng phòng nữa.

Anh cũng tặng cho tôi một cái vòng tay rất đẹp để cổ vũ.

Để đáp lễ thì cà vạt, kẹp cà vạt, cúc tay áo của anh dần dần chuyển sang tôi mua.

Về phần chơi game.

Tôi chỉ cho anh vài thao tác đơn giản, anh chơi qua mấy ván nắm bắt luật rồi cứ thế mang tôi thẳng tiến tới bục chiến thắng.

Tuy khoảng thời gian này chúng tôi chơi không nhiều lắm nhưng cũng được hai lần anh kéo tôi qua màn.

Mỗi một việc anh làm đều như muốn nói với tôi rằng, anh quan tâm tôi.

Tôi thấy, mức độ yên tâm anh muốn chắc cũng sắp tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play