Nương Tử Kì Cục, Yêu nghiệt điện hạ tới gõ cửa

chương 5:Nhìn cái chân gãy mà cũng phải chịu trách nhiệm sao


1 năm

trướctiếp

Hiện tại dù thế nào nàng cũng không dám tiếp tục xung đột với Tề Lạc Nhi.
Nàng tức giận quay người lại, bước đi trên con đường lớn, chạy về phía trước.
"Ruồi nhặng vo ve cuối cùng cũng biết điều chạy mất. Tiểu Lạc Nhi, chúng ta cũng đi thôi?"
Hơn một nửa thân thể của Bạch Ly dựa trên người Tề Lạc Nhi, không khác gì con chim nhỏ nép vào lòng người.
Thân thể hắn cao hơn Tề Lạc Nhi, lúc này dựa vào người nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Tề Lạc Nhi toàn thân dựng tóc gáy, nổi cả da gà.
Lúc này mọi người chung quanh đều đã bước đi trên con đường cái kia.
Trên đường mây ngày càng dày đặc, người đi phía trước nhanh chóng mất hút trong biển mây.
Tề Lạc Nhi gượng cười một tiếng, đẩy Bạch Ly ra: "Bạch Ly, gọi ngươi là Bạch Ly được không? Đi, ta và ngươi cùng đi. Ngươi có thể đi phía sau ta."
"Nhưng mà... Nhưng mà ta mệt quá, không đi nổi nữa, ta và ngươi vừa gặp đã thân, xem như là bằng hữu, bằng hữu không phải đều có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao? Tiểu Lạc Nhi nhất định không nỡ bỏ rơi ta, có đúng không?"
Bạch Ly trề môi, vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt đẹp chớp chớp, khóe mắt như sắp nhỏ lệ...
Tiểu mỹ nhân này làm nũng sao lại đáng yêu đến thế?!
Tính tình Tề Lạc Nhi luôn cứng rắn pha lẫn mềm mại.
Nếu như có người không khách khí với nàng, nàng sẽ không chút do dự mà chặn đầu công kích.
Nhưng người nào đối xử dịu dàng với nàng, thì nàng lại không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
Quên đi, khi nãy nàng và mình vừa mới chung một chiến tuyến, dìu nàng một chút cũng không hề gì!
Tề Lạc Nhi chu môi: "Được rồi, được rồi."
Trong mắt Bạch Ly hiện lên một tia sáng nhạt, ngẩng đầu nhìn con đường phủ mây, khóe môi bất giác mỉm cười.
Trong lòng hắn cười nhạt: "Tử Vân Môn lại muốn dùng loại biện pháp này kiểm tra lai lịch từng người, ha ha, cái này có thể làm khó ta sao? Bọn họ điều không phải muốn thiên nữ đến điên cuồng ư? Ta sẽ cho bọn hắn một thiên nữ!"
Nhẹ nhàng kéo cánh tay của Tề lạc Nhi, đi về phía trước.
Tầng mây dưới chân càng ngày càng dày, vô số đám mây vờn quanh, chậm rãi bao phủ hai người...
Xung quanh đều là khói mây dày đặc bao phủ, trước mắt hầu như không nhìn thấy bóng người.
Hai người đang đứng cùng nhau, bỗng nhiên Bạch Ly sợ hãi kêu lên một tiếng, dường như vấp chân vào vật gì đó, ngã xuống...
Tề Lạc Nhi cúi đầu muốn đỡ nàng dậy, nhưng đột nhiên ngẩn người đứng yên tại chỗ!
Rõ ràng là Bạch Ly vừa mới té ngã, vậy mà trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu!
"Bạch Ly! Bạch Ly!" Tề Lạc Nhi gọi to.
Nhưng xung quanh chỉ là một mảng trắng xoá, không nhìn thấy bóng người nào.
"Lẽ nào đây cũng là một biện pháp thử thách đệ tử?"
Tề Lạc Nhi bụng đầy nghi ngờ, không biết được con đường bằng phẳng này giờ đây sẽ chứa đựng những mưu kế gì.
Nàng lần mò, dò dẫm từng bước từng bước về phía trước.
Dưới chân bỗng nhiên trống rỗng!
Dường như bước vào trong hư không, quay cuồng ngã xuống!
Tề Lạc Nhi hoảng hốt. Nhưng giờ đây bốn phía là một mảnh hư không, ngay cả một nơi để bám vào cũng không có.
Nàng dù có một thân bản lĩnh, cũng chỉ có thể nhảy lên rồi rơi xuống.
Xem ra cả đời này nàng nhất định có duyên với việc rơi xuống núi, ông trời có lẽ không làm nàng ngã chết thì sẽ không thỏa mãn!
Tề Lạc Nhi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nguyện ý đến đâu thì đến!
Nàng hoàn toàn buông lỏng, ung dung tự tại lơ lửng giữa không trung. Đau thì cứ đau, nàng chẳng quan tâm làm gì!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tề Lạc Nhi thấy buồn ngủ.
Bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, rồi sau đó nhanh chóng hôn mê bất tỉnh...
"Bảo nhi, tỉnh lại, nhìn ông..."
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai Tề Lạc Nhi, giọng nói này cực kỳ quen thuộc.
Tề Lạc Nhi giật mình một cái, mở mắt.
Trước mắt hiện ra một khuôn mặt, tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, nhưng vẫn hoạt bát, nhanh nhẹn, đang dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn nàng.
Ông nội!
Đây là ông nội!
A, lẽ nào lần rơi vừa rồi, nàng lại không chết mà vừa vặn xuyên trở về?
Thật tốt quá!
Tề Lạc Nhi cười...
"Bảo Nhi đang cười với ông nội! Ha ha, Tiểu Bảo Nhi nhà ta đang cười với ông nội!"
Trên mặt ông nội nàng tràn đầy vẻ vui mừng, như vừa phát hiện được đại lục mới.
Tề Lạc Nhi giật giật khóe miệng, lúc này ông nội nói chuyện sao cứ như đang lừa gạt trẻ con vậy?
Nàng vừa định trở mình đã muốn nhảy dựng lên.
Tay chân nàng dường như bị trói buộc, căn bản không thể đổi bên.
A, mình bị làm sao vậy?
Tề Lạc Nhi muốn nói, nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng "Bi bô, ê a..." và vài âm tiết đơn giản.
Nàng nhìn thoáng qua ông nội, dường như trẻ hơn so với trước kia rất nhiều...
Tề Lạc Nhi lòng chùng xuống, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt: "Không phải mình đã xuyên đến thời gian khi còn bé chứ?"
Nàng liều mạng đem toàn bộ sức lực cựa tay, giơ lên trước mặt nhìn.
"..."
Tề Lạc Nhi như bị sét đánh, hóa đá luôn.
Bàn tay kia nhỏ bé, trắng trắng, mềm mềm, nho nhỏ, mập mạp.
Trên mu bàn tay vẫn còn một hình tròn tựa như má lúm đồng tiền, trông thật đáng yêu.
Vậy... đó chính là tay của trẻ con.
Nàng thật vất vả xuyên trở về, vậy mà lại xuyên đến thời điểm còn sơ sinh.
Ông trời ơi, người còn có thể biến thái hơn nữa hay không? Trêu đùa con còn chưa đủ hay sao?!
Aaaaa!
Tề Lạc Nhi làm loạn.
Nàng muốn hét to, muốn trút hết, bàn tay nhỏ bé múa loạn cả lên, trở mình ngồi dậy.
A, nhìn bộ dạng nàng cũng chỉ ba tháng tuổi, có thể ngồi dậy được sao?
Lại giơ tay lên nhìn rồi lại nhìn, tựa hồ lớn hơn so với trước rất nhiều.
Vậy... vậy cũng lớn nhanh quá rồi thì phải?!
Tề Lạc Nhi mở mắt ngây ngốc nhìn...
... Cảnh thay đổi...
Đồng thời lúc đó, tại điện Càn Khôn ở Tử Vân Sơn, hai vị trưởng môn, tám vị trưởng lão chăm chú nhìn vào trước kính thạch.
Vân Trung Nhạc cũng ở đó.
Tất cả hành vi của Tề Lạc Nhi đều được chiếu trên kính thạch.
Tận mắt thấy nàng tại một thời đại khác sinh ra, lớn lên, từ từ trưởng thành.
Đến trường, đi lính, được lựa chọn trở thành bộ đội đặc chủng, gian khổ huấn luyện.
Mãi đến khi nàng giải ngũ trở về nhà, mới mang theo hành lý đi thám hiểm khắp nơi.
Cuối cùng, xuyên qua tại một sơn động...
Toàn bộ quá trình Tề Lạc Nhi sống đều được phản chiếu trên kính thạch.
Tựa như một đoạn phim được chắp nối, không dài không ngắn, được phát lại toàn bộ.
Ở nơi đó con người phong tình mà những người trong đại điện chưa bao giờ thấy qua.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời. Đây là dạng quốc gia gì?
Chỉ biết rằng, người ở nơi đó cách ăn mặc cực kỳ cởi mở, trên đường phố còn có vô số quái vật sắt đang chạy.
Bọn họ thật không ngờ thân thế Tề Lạc Nhi lại kỳ lạ như vậy.
Lẽ nào nàng chính là thiên nữ?
Quốc gia nơi nàng ở chẳng lẽ là thiên đường?
Lăng Hư Tử nhìn sang Vân Họa: "Sư đệ, ngươi nghĩ thế nào?"
Vân Họa cũng rất ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc: "Thân thế Tề Lạc Nhi đúng là có chút kỳ lạ, nhưng cũng may nơi ấy không phải là Ma giới, có thể đó là một quốc gia mà chúng ta không biết đến. Nếu nàng đã tới nơi này, vậy coi như có duyên với Tử Vân Môn chúng ta. Nhưng nói nàng là thiên nữ vẫn còn quá sớm."
Lăng Hư Tử gật đầu: "Sư đệ nói có lý, hài tử này tư chất đúng là không tệ, cho dù không phải là thiên nữ, bồi dưỡng tốt một chút, sau này ắt hẳn sẽ là một đóa hoa đặc sắc của Tử Vân Môn chúng ta. Chúng ta tiếp tục xem những người khác thôi."
Trên thạch kính chiếu lên quá trình trưởng thành của mỗi một đệ tử.
Tuy giàu nghèo khác nhau, nhưng cũng không có bất cứ điều gì quái dị.
Cùng với những người trước đó, thân thế không có gì khác biệt.
Lăng Hư Tử nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó:" Đúng rồi, thân thế Bạch Ly kia như thế nào?
Vân Trung Nhạc nói: "Bẩm sư tôn, Bạch Ly này sáng nay mới tới, đồ đệ thấy nàng căn cốt không tệ, cho nên lưu nàng lại, còn chưa kịp điều tra thân thế của nàng."
Lăng Hư Tử hơi nhíu mày: " Hài tử này căn cốt rất khá, nhưng tính tình lại lười biếng, lá gan cũng nhỏ... Trước tiên chúng ta phải xem thân thế của nàng...
Ống tay áo hơi vung lên, trên thạch kính liền xuất hiện bóng dáng của Bạch Ly...
Đó một sơn thôn nhỏ non xanh nước biếc; người dân nơi đó cực kỳ chất phác, giản dị.
Trang phục cũng không khác gì người Đường.
Người ở nơi này, cứ mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì trở về, giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Kính tiếp tục chiếu, liền thấy trong nhà vô số người đang ra ra vào vào.
Nam nhân tướng mạo tuấn nhã, thư sinh, nhưng lúc này vẻ mặt lại đang lo lắng, cứ đi tới đi lui trong đại sảnh.
Mà tại một gian phòng ngủ khác truyền đến từng đợt tiếng nữ tử rên rỉ, dường như sắp lâm bồn.
"Oa!" Một tiếng khóc của trẻ con vang lên, một tia hồng quang đâm thẳng lên trời.
Trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện tiếng nhạc, vô số phấn hoa từ trên trời rơi xuống buồng ngủ.
Mọi người trong Càn Thanh điện không ngờ rằng thời khắc Bạch Ly sinh ra lại đặc biệt như vậy? Một đám người liếc mắt nhìn nhau.
Bát đại trưởng lão hết ngạc nhiên lại tới vui mừng, Hác Vân Trung không nhịn được nói: "Thiên nữ! Đây nhất định là điềm báo ngày thiên nữ giáng trần! Không ngờ rằng thiên nữ lại là nàng!"
Lăng Hư Tử sắc mặt cũng đã có chút kích động.
Có lẽ, bọn họ đã thực sự tìm được thiên nữ!
Vân Họa lại hơi nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp.
Hắn lãnh đạm nói:" Có một vài người khi sinh ra hơi kỳ lạ, nhưng như vậy cũng không có gì khác thường, việc này cứ tạm gác lại đã. Ai có thể khởi động "Thánh nữ lăng", người đó mới chân chính là thiên nữ.
Lăng Hư Tử gật đầu: "Không sai."
Lại nhìn thạch kính vài lần, trên thạch kính nhanh chóng hiện lên cuộc sống của Bạch Ly.
Vào năm nàng lên tám, tiểu sơn thôn bị bọn sơn tặc cướp bóc, toàn bộ dân chúng cùng tài sản ở sơn thôn đều bị giết hại và cướp lấy. 
Duy có nàng được mẫu thân đặt ở dưới người nên may mắn thoát chết, từ đó bắt đầu lưu lạc khắp nơi...
Lăng Hư Tử chau mày: "Nàng chính là hài tử năm đó."
Sự việc tiểu sơn thôn bị hủy diệt, Lăng Hư Tử đúng là có biết.
Khi ấy hắn đang dạo chơi đến đó, ngửi thấy mùi máu tanh liền vội vàng chạy tới.
Đáng tiếc là toàn bộ người trong thôn xóm đều đã bị giết hết.
Hắn tức giận, bắt bọn cướp kia phế đi gân tay gân chân.
Chỉ là không ngờ rằng sơn thôn kia lại có một người may mắn còn sống, mà người này giờ đây lại đến Tử Vân Môn làm đệ tử.
Lăng Hư Tử thầm thở dài: "Chẳng trách Bạch Ly kia lá gan nhỏ, thì ra là bị cuộc tàn sát ở sơn thôn ám ảnh."
Đây không phải do bẩm sinh, có thể thay đổi được; nếu dạy dỗ tận tình, sau này nhất định sẽ thành tài. Thôn Vân Môn nằm ở phía Đông Nam của Đường Quốc, khi nàng sinh ra có điềm lạ như vậy, xem ra thiên nữ tám chín phần mười là nàng..."
Tề Lạc Nhi cảm thấy bản thân giống như vừa trải qua một bộ phim tua nhanh, không cần tốn sức mà có thể từ nhỏ hóa lớn...
Sau đó lại xuyên qua một hồi!
Nàng choàng mở mắt, phát hiện hoá ra mình đang nằm trên một con đường mây.
Trên con đường mây mỏng manh uốn lượn này, phía trước có một bóng người mặc áo trắng.
Bạch Ly?
Tề Lạc Nhi liền cố gắng chạy qua đó đỡ nàng ta dậy .
Đôi mắt của Bạch Ly còn đang mê muội, phảng phất như trong mộng nhìn Tề Lạc Nhi: "Cô là... Tiểu Lạc Nhi ?"
Tề Lạc Nhi trừng đôi mắt đen của mình lên liếc nàng ta một cái: "Đừng gọi tôi là Tiểu Lạc Nhi, tôi là Tề Lạc Nhi."
Bạch Ly khẽ nhíu đôi lông mày tuyệt đẹp của mình: "Tôi có cảm giác mình hình như được sinh ra một lần nữa vậy!"
Sinh ra một lần nữa ư?
Trong lòng Tề Lạc Nhi cảm thấy chấn động, chẳng lẽ con đường này khiến cho người ta quay lại được ký ức trước đây sao?
Nàng còn đang mơ hồ suy nghĩ thì bỗng dưng trên tay truyền đến một cơn đau nhói.
Thân người nàng trở nên cứng nhắc, liền lấy tay đẩy Bạch Ly ra: "Cô làm gì vậy?"
Bạch Ly tủi thân nhìn nàng: "Tôi chỉ muốn xem có phải là tôi nằm mơ hay không."
Tề Lạc Nhi cảm thấy vô cùng tức giận: "Cô muốn biết có phải nằm mơ hay không tại sao không tự véo mình mà lại véo tôi?"
Bạch Ly mếu máo, khuôn mặt tỏ vẻ oan ức: "Tôi sợ đau."
Tề Lạc Nhi cảm thấy như có vài trận cuồng phong thổi qua! Nàng ta sợ đau nên đi véo người khác, ở đâu ra cái thứ lý lẽ quái đản này?
Bạch Ly này nhất định là đồ quái dị!
Lạc Nhi không muốn cùng nàng ta dây dưa một chỗ nữa, càng không muốn vì nàng ta mà tức giận đến mức chết sớm.
Tề Lạc Nhi liền đẩy nàng ta ra rồi quay đi thẳng .
"Tiểu Lạc Nhi, Tiểu Lạc Nhi, cô giận à? "
"Tiểu Lạc Nhi, đừng nổi giận nữa có được không, người ta sẽ cảm thấy đau lòng mà."
"Tiểu Lạc Nhi, được rồi tôi thừa nhận là tôi đã sai, lần sau tôi sẽ tự véo bản thân mình, sẽ không véo cô nữa có được không?"
"Tiểu Lạc Nhi..."
"Tiểu Lạc Nhi..."
Tề Lạc Nhi đi ngày một nhanh.
Bạch Ly cố hết sức đi theo ở phía sau, miệng không ngừng lảm nhảm, ầm ĩ đến mức Tề Lạc Nhi cảm thấy muốn bốc hoả.
"Cô câm miệng cho tôi!"
Tề Lạc Nhi cuối cùng cũng không chịu được quát nàng ta một câu. Âm thanh giống như tiếng sư tử gầm.
Bạch Ly chớp mắt, trong mắt tựa như có một tầng lệ: "Được, được, tôi câm miệng, Tiểu Lạc Nhi đừng lờ người ta đi có được không?"
"Người ta cũng chỉ có một mình cô là bằng hữu thôi..."
Tề Lạc Nhi cảm thấy đầu mình ngày càng đau nhức. Bạch Ly này giống như kẹo cao su, nhất định bám dính lấy nàng.
Nàng rất muốn đánh cho nàng ta một trận, nhưng nghĩ đến khuôn mặt trắng như ngọc ấy mà bị một chưởng thì không biết sẽ ra sao.
Đánh cũng đánh không được, bỏ mặc cũng không xong, Tề Lạc Nhi gần như muốn phát điên lên.
"Muốn đi theo tôi, cũng được thôi! Nhưng đừng có lải nhải nữa!" Tề Lạc Nhi đành phải nhường một bước.
Bạch Ly ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi không ầm ĩ nữa."
Nàng lười nhác xoay lưng, duỗi duỗi chân xuống, ôm lấy một cánh tay của Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, cô dìu tôi đi có được không? Tôi đi không nổi..."
Lạc Nhi thấy nổi hết cả da gà bèn đuổi nàng ta như đuổi một con ruồi:
"Muốn đi theo tôi thì tự mình đi lấy đi! Con đường tu đạo thành tiên rất gian khổ, cô mà cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ bị bỏ lại thôi."
Đối với những nữ tử khác, nàng luôn có phần khách khí. Nhưng đối với người trước mắt này, hết lần này tới lần khác nàng không có cách nào đối xử như bình thường được.
Người này, người này không phải là les chứ...?
Bạch Ly nếu sinh ra ở xã hội hiện đại thì đồng tính luyến ái cũng không bị bài xích, nhưng không bài xích cũng không có nghĩa là phải chấp nhận.
Đối với Bạch Ly, nàng luôn luôn có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Người này, người này giống như đang đùa giỡn với nàng...
Bạch Ly tủi thân nhìn Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, chân tôi bị đau, tôi thực sự đi không được. Tôi không có cha mẹ, là một trẻ mồ côi, nếu như thật sự bị bỏ rơi,tôi không có nơi để đi..."
Tề Lạc Nhi sửng sốt, trẻ mồ côi? Vậy nàng cũng thật đáng thương.
"Hay chân bị trật khớp ? Cởi giầy ra để tôi xem nào."
Tề Lạc Nhi dù sao cũng là lính đặc chủng, chữa một vài vết thương thông thường cũng không có vấn đề gì.
"Cởi giày?"
Bạch Ly cười tựa không cười nhìn nàng, đôi mắt đẹp mơ hồ có một chút tà khí.
"Cô không biết rằng ở thời đại này nếu như cô bắt một cô gái cởi giày thì cũng khó như là việc bắt người ta cởi quần áo à?"
Nàng ta nhìn Tề Lạc Nhi ngẩn ngơ nhìn mình bèn tốt bụng giải thích: "Tại vì những cô gái ở đây nếu như cởi giày cho người khác nhìn chân của mình thì cũng không khác gì việc cởi những thứ khác."
Đây là cái loại lý lẽ gì vậy, quả thật là không thể quái dị hơn được nữa.
Tề Lạc Nhi chán nản nhìn nàng ta: "Chúng ta đều là nữ nhi mà, cô sợ cái gì chứ, nếu như không cởi giày ra tôi làm sao chữa được cho cô?"
Bạch Ly than thở: "Ai da, được rồi được rồi, dù sao tôi đối với cô cũng có chút thiện cảm, cho cô xem cũng chẳng sao, nhưng mà sau này cô phải có trách nhiệm với tôi."
Sặc, nhìn cái chân gãy mà cũng phải chịu trách nhiệm sao? Mà chịu trách nhiệm gì mới được cơ chứ, chẳng lẽ mình phải lấy nàng ta sao?
Cái quái gì vậy?
Tề Lạc Nhi cảm thấy thật chán nản: "Thôi bỏ đi, tôi không xem nữa đâu, tôi cũng chẳng phải là les, chẳng có cách nào chịu trách nhiệm cả."
"Les?"
Bạch Ly cảm thấy kỳ lạ: "Les có nghĩa là gì vậy?"
"Nghĩa là đồng tính luyến ái đó!" Tề Lạc Nhi gần như bị nàng ta đánh gục.
"Oa, có nghĩa là biến thái à, tôi hiểu rồi!"
Vẻ mặt Bạch Ly như bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, khẩn trương nói: "Yên tâm, tôi không phải là les!"
"Như vậy có cần tôi phải chịu trách nhiệm nữa không ?" Tề Lạc Nhi tỏ ra chán nản .
Bạch Ly cười một cách bí hiểm: "Tôi nói như vậy đương nhiên là phải có lý do rồi."
"Lý do, lý do gì?" Tề Lạc Nhi thật sự không tài nào hiểu nổi, nàng có cảm giác mình như đang bước lên thuyền của hải tặc vậy.
Nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, miệng mấp máy : "Cô... cô chẳng lẽ là nam nhân?"
Bạch Ly nở một nụ cười chào hàng: "Tôi có thể cho cô thử kiểm tra xem."
Không đợi Lạc Nhi trả lời, nàng đưa tay cởi luôn y phục, thấp thoáng hiện ra bộ ngực cao vút trắng như tuyết... Đường cong tuyệt đẹp hoàn mỹ không một tỳ vết, khiến cho người ta phải kinh ngạc!
Thật là cao! Thật là đầy đặn nha!
Tề Lạc Nhi không nhịn được nuốt nước miếng.
Lại nghĩ đến bản thân mình, aizz... chỉ thấy nhô lên một tý, ông trời đúng là không công bằng mà!
Tề Lạc Nhi cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề.
Tiểu Lạc Nhi buồn bực, tự ti.
Ai da, nếu phải so sánh với tiểu nha đầu này, Tề Lạc Nhi cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Mà thời đại này đâu có loại phẫu thuật chuyển đổi giới tính.
Vì vậy Bạch Ly nhất định là nữ, hơn nữa còn là một nữ nhân chân chính.
Đây chính là phản ứng duy nhất lúc này của Tề Lạc Nhi .
Nhưng mà nàng lại quên mất rằng, nàng đến thế giới này, là thế giới của tiên ma .
Chính mắt mình có thể nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc đã là thật.

__Cảnh tượng thay đổi__

Trong đại điện càn khôn của Tử Vân môn, tất cả mọi người đều được chứng kiến một màn đặc sắc.
Ai ai cũng đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng quay mặt đi .
Lăng Hư Tử phất ống tay áo đóng cảnh xuân đang diễn ra ở gương đá lại. Vẻ mặt có gì đấy thiếu tự nhiên.
Tiểu nha đầu Bạch Ly này đúng là quái dị, bảo nàng ta là đồ nhát gan vậy mà có lúc lại to gan đến mức làm người ta thấy kinh ngạc.
Thứ quan trọng nhất của nữ nhân sao có thể cho người khác vô cớ xem như vậy, nàng ta rốt cục có biết hai chữ xấu hổ là gì hay không.
"Hoang đường !"
Một vị cao nhân bề ngoài trông khoảng hơn năm mươi tuổi tức giận lấy tay đập vào ghế, sắc mặt như thể chỉ hận không thể đem nung sắt thành thép, tức giận nói: "Nữ nhân này thật hoang đường, trước mặt mọi người mà dám làm loại việc như thế..."
Vân Hoạ chớp mắt, nhẹ nhàng giải thích : "Trên con đường đó hiện giờ chỉ có hai người bọn họ. Với cả họ làm sao biết được chúng ta ở nơi này đang quan sát. »
Chỉ một câu nói mà khiến cho các vị trưởng lão phải im thin thít.

_Cảnh tượng thay đổi_

" Tiểu Lạc Nhi à, cô nhìn đủ chưa vậy?"
Bạch Ly không hề cảm thấy xấu hổ như những nữ nhân bình thường mà còn tự hào ưỡn ngực, trên mặt nở một nụ cười sáng chói nhìn Tề Lạc Nhi.
Tề Lạc Nhi lúc này mới sực tỉnh quay người đi, khuôn mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Ai muốn nhìn cô, còn không kéo áo lên, làm cho người ta thấy chướng mắt."
Bạch Ly cười đầy mờ ám: "Cô không thích xem vậy tại sao lại chảy nước miếng?"
Cái gì? Chảy nước miếng, tại sao lại mất mặt như vậy chứ.
Tề Lạc Nhi vội vã đưa tay lên chùi, nhưng tuyệt nhiên không thấy nước miếng chảy ra.
Cảm thấy nhẹ nhõm thở dài.
Nàng nói rồi mà, nàng đâu phải là đồ háo sắc.
Bỗng nhiên Tề Lạc Nhi như bừng tỉnh.
Aaaa! Bạch Ly khốn khiếp dám đùa giỡn với bản cô nương.
Bạch Ly cười tít cả mắt, từ từ mặc y phục vào, dài giọng lười biếng: "Được rồi, nhìn thì cô cũng đã nhìn xong rồi, bây giờ cô còn nghi ngờ thân phận của tôi nữa không?"
"Được, được, tôi đã biết cô chính là một nữ nhân thực thụ, vậy chúng ta đi thôi!"
Tề Lạc Nhi cũng không muốn đôi co với nàng ta về vấn đề nhạy cảm này nữa, đành phải nói như vậy.
" Vậy cô giúp tôi đi nhé, tôi thực sự đi không nổi nữa."
Bạch Ly chớp chớp mắt tỏ vẻ uỷ khuất.
"Thôi được rồi, tôi giúp cô đi vậy."
Tề Lạc Nhi chỉ còn cách đầu hàng vô điều kiện, một tay kéo nàng ta từ dưới đất lên.
Bạch Ly cười thỏa mãn đem thân mình áp sát vào Tề Lạc Nhi còn vô cùng hào phóng đem hơn nửa sức nặng của bản thân quăng lên người nàng.
Cũng may mà Tề Lạc Nhi bình thường quen mang đồ vật nặng nên cũng không đến nỗi bị nàng ta đè chết .
Một tay ôm lấy nàng ta, chân nặng nề bước từng bước về phía trước .
Tề Lạc Nhi luôn lo rằng sau khi mặt trời lặn mình sẽ bị loại, cho nên mặc dù phải đưa một người đi cùng nhưng bản thân vẫn chạy nhanh như bay.
Mà con đường trước mặt như thể không có đích đến vậy.
Hai người tiếp tục đi một đoạn đường rất dài nữa .
Xa xa bỗng trông thấy vài bóng người, lại có một cái dây màu đỏ vắt ngang giữa đường.
Thị lực Tề Lạc Nhi rất tố , nhìn một phát liền nhận ra đó là những người của núi Vân Trung phụ trách các nàng và một vài đệ tử của Tử Vân môn.
Hóa ra cuộc sát hạch của các vị thần tiên cũng chẳng khác gì ở trần gian cả.
Đến cả làm đường đua cũng y hệt.
Tề Lạc Nhi đang muốn nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, bỗng phía sau có một cái bóng màu tím, một người nào đấy chạy đến trước hai nàng.
Thì ra người đó chính là Lý Trọng Tử, nàng ta quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người Tề Lạc Nhi một cái, trên mặt tỏ vẻ khinh miệt và đắc ý .
Trong mắt Bạch Ly xuất hiện một tia sáng mang nét cười, giơ giơ cánh tay của mình: "Cố lên, chúng ta phải cố lên, nhất định phải vượt qua nữ nhân độc ác kia!"
Tề Lạc Nhi đành cười khổ, Bạch Ly này đúng là nói không biết ngượng mồm mà.
Nàng ta cho rằng mình thích kéo theo một nữ nhân đằng sau lắm sao, nàng chẳng phải đang vác theo một người ư?
Hừm.... Nếu như mình ném cái của nợ này đi không chừng có thể vượt qua được nàng công chúa độc ác kia.
Tề Lạc Nhi liếc nhìn Bạch Ly một cách gian ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp