Bạch Ly dường như biết được ý nghĩ của nàng, càng ôm chặt lấy nàng: "Tiểu Lạc Nhi, cô không đành lòng quăng tôi xuống, có đúng không?"
Mồ hôi chảy ròng ròng, được rồi, được rồi.
Việc quan trọng nhất này nàng không cãi được.
Tề Lạc Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng sợ rằng đằng sau còn có người khác đuổi theo, bèn rảo bước nhanh hơn.
Nhẽ ra kéo theo một người, bước chân nàng phải nặng trĩu.
Nhưng giờ đây không hiểu sao dưới chân lại cảm thấy nhẹ nhàng .
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là bước đi như bay!
Gần đến đích, nàng lại vượt lên trước cả Lý Trọng Tử, vọt tới phía trước đầu tiên!
Nhìn thấy dải lụa màu đỏ ở trước mắt, thân thể nặng nề của Tề Lạc Nhi cố gắng tiến lên.
Bạch Ly trên người bỗng dưng lảo đảo, vừa vặn ngã ngay vào dải lụa đỏ trước mặt.
Vân Trung Nhạc mỉm cười đi tới nhìn hai người: "Chúc mừng Bạch cô nương, cô là người đầu tiên thông qua."
A?! Tề Lạc Nhi ngây người.
Việc này, việc này... sao lại...!
Bạch Ly áy náy đứng vững gót chân: "Tiểu Lạc Nhi, tôi không cố ý. Hay là tôi đem vị trí thứ nhất này tặng cho cô?"
"Hừ, tôi không cần cô nhường lại!"
Khóe miệng Tề Lạc Nhi giật giật. Nàng - Tề Lạc Nhi chính là một kẻ kiêu ngạo, không bao giờ muốn người khác nhường cho vị trí thứ nhất!
Lúc này Lý Trọng Tử cũng kịp chạy tới.
Ban đầu Tề Lạc Nhi vượt qua nàng, nàng đã tức đến đỏ mặt.
Nhưng vừa thấy được cảnh tượng kia, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ hả hê.
Giống như đang nói: "Đáng đời! Ai bảo cô luôn giúp cô ta! Thứ hạng đầu tiên này bị cô ta đoạt mất rồi!"
Tề Lạc Nhi hoàn toàn không để ý tới nàng ta, dù sao thì từ trước đến nay nàng cũng không phải người nhỏ mọn. Nàng nhìn Bạch Ly hỏi han: "Cô thế nào rồi? Chân còn đau không?"
Bạch Ly nở nụ cười xán lạn, đôi mắt xinh đẹp đang rủ xuống ngước lên nhìn nàng, dịu dàng đáp lại: "Tôi rất khỏe. Tiểu Lạc Nhi, hiếm khi thấy cô quan tâm đến tôi như vậy..."
Cô gái này! Không nói mấy lời buồn nôn thì sẽ chết à?!
Những người khác cũng lục tục đuổi đến nơi.
Lần chạy cự li dài này, gần như hơn phân nửa người tham gia không kiên trì chạy đến đích. Nói cách khác, các nàng bị loại.
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây .
Vân Trung Nhạc giống như vừa mới đi ra từ "Cảnh xuân tươi đẹp".
Trên mặt hắn nở một nụ cười, hai tay đút trong tay áo, ung dung đi tới: "Chúc mừng chư vị thông qua cửa thứ nhất của kì kiểm tra nhập môn. Kể từ hôm nay, mọi người chính thức là đệ tử thực tập của Tử Vân Môn. Các ban của đệ tử thực tập Tử Vân Môn được phân thành Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, cả thảy là mười ban, mọi người sẽ được phân đến các ban để học tập. Tất cả các ban đều hướng dẫn tu tiên."
Ngừng lại một chút, hắn nói:"Một tháng sau sẽ có một cuộc khảo hạch, nếu thông qua cuộc khảo hạch này, mọi người mới có thể chính thức bái sư, trở thành đệ tử đích thực của Tử Vân Môn."
Trên mặt mọi người đều có vẻ hưng phấn.
Dù sao có thể trở thành đệ tử của Tử Vân Môn thì một nửa đã thành tiên nhân rồi.
Ai cũng xoa tay, hận không thể khiến quãng thời gian một tháng chờ đợi mau mau qua đi, vẻ mệt mỏi dường như cũng biến mất không còn dấu vết.
Ánh mắt Tề Lạc Nhi lấp lánh hào quang, từ hôm nay trở đi, nàng chính là một phần tử của thế giới thần kì này!
Vân Trung Nhạc hài lòng trước phản ứng của mọi người, khẽ gật đầu.
Rồi lại tiếp tục giải thích sơ lược quy củ của Tử Vân Môn: "Tử Vân Môn trên dưới thứ bậc chặt chẽ, quy củ rất nhiều. Trước mặt các vị tôn sư nhất định phải chú ý lời nói, cử chỉ. Nếu đã là môn đồ, xưng hô với chưởng môn là tôn thượng, trưởng lão là thế tôn, những người khác cũng đều là trường bối của các ngươi, nếu gặp đều phải hành lễ, cần xưng hô cái gì thì xưng hô cái đó."
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp: "Không thể tùy ý rời núi hoặc xuống biển, mỗi đêm giờ hợi nghỉ ngơi, sáng sớm giờ mão phải thức dậy tu luyện buổi sáng.
Trong núi có mười hai thiên điện cho môn nhân nghỉ lại, đều có tên gọi khác nhau, đợi lát nữa ta sẽ phân chia nơi nghỉ ngơi cho các ngươi, hai người một gian..."
         _Cảnh tượng thay đổi_
Bài trí đơn giản mà chỉnh tề, chăn đệm mới tinh...
Tề Lạc Nhi nhảy lên trên giường, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.
Tự hỏi đã bao lâu rồi mình chưa ngủ kiểu này, có trần nhà, có giường chiếu hẳn hoi? Nhớ quá!
Lại trở mình một cái, ưm, thật thoải mái! Toàn thân mệt mỏi dường như cũng bị xua tan hết.
"Tiểu Lạc Nhi, tốt quá, chúng ta đúng là có duyên, lại có thể được phân vào cùng một gian." Bạch Ly mỉm cười ngồi trên một chiếc giường khác, bắt chuyện với nàng.
Thân thể Tề Lạc Nhi cứng đờ, nói đến việc này, nàng cảm thấy rất buồn bực.
Nàng cùng Bạch Ly cũng không biết là duyên hay là nghiệt, vốn tưởng rằng lúc phân ban có thể tách nàng ra.
Ai ngờ lại không được như mong muốn, chẳng những bị phân vào cùng một lớp học, lại còn bị phân đến cùng một phòng ngủ!
Nàng quả thực là khóc không ra nước mắt.
Con đỉa này, nàng vung thế nào cũng không thoát!
Hít sâu một hơi.
Tề Lạc Nhi tự nhủ mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, thật bình tĩnh!
Chỉ cần mình không nghĩ đến phản ứng của nàng, coi như nàng không tồn tại, là người trong suốt là được!
Tề Lạc Nhi không có thói quen dùng phương pháp tính toán thời gian của người cổ đại.
Cũng may đồ đạc của nàng mặc dù bị cướp sạch trong rừng rậm, nhưng cái điện thoại năng lượng mặt trời để trong túi quần nên mới không bị tiểu hài tử xấu xa kia trộm đi.
Nàng móc ra nhìn, đã là mười giờ tối...
Đôi mắt Bạch Ly lóe sáng, nàng ta tiến đến trước mặt Tề Lạc Nhi, tò mò nhìn cái gì đó trong tay nàng: "Đây là cái gì?"
Ô, từ khi nào thì động tác của người này trở nên mờ ám như vậy?!
Tiến tới không một tiếng động, làm nàng giật mình!
Tề Lạc Nhi bình tĩnh, thản nhiên giấu về phía sau: "Nói cho cô, cô cũng không biết. Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi ngủ!"
Nàng lại nhét điện thoại vào trong túi áo.
Bạch Ly cười xán lạn như trăm hoa đua nở, ngón tay nhỏ nhắn duỗi ra, chỉ vào Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, cô muốn cùng tôi ngù chung giường à?"
"Ngủ chung giường cái rắm!"
Tề Lạc Nhi không nhịn được thốt ra một câu thô tục: "Chúng ta tự ngủ giường của mình."
"Thế nhưng, thế nhưng tôi ngủ ở đây không quen, ngủ một mình rất sợ. Tiểu Lạc Nhi, ngủ cùng tôi có được không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ly chớp chớp, tội nghiệp nhìn nàng.
"Một người ngủ có gì phải sợ?! Huống chi chúng ta không phải ở trong cùng một phòng sao? Không phải cô nói cô là cô nhi ư? Thế trước kia cô ngủ cùng ai?"
Cuối cùng Tề Lạc Nhi cũng bị nàng đánh bại.
Bạch Ly tủi thân, mếu máo: "Trước kia tôi không chỉ có một mình, tôi nuôi một con chó đốm nhỏ, lúc ngủ vẫn ôm nó. Tiếc là lên Tử Vân Môn rồi không thể mang nó theo..."
Chóng mặt! Thì ra người này lấy mình làm thế thân của con chó!
Khóe miệng Tề Lạc Nhi run rẩy, hung dữ trừng mắt nhìn nàng: "Ngủ! Nói thêm một câu nữa tôi sẽ đánh cô!"
Nàng quyết định tốt nhất là không nên nói chuyện với người này.
Nếu không chưa biết chừng sẽ bị nàng làm cho tức đến chảy máu não!
Không bao giờ để ý tới Bạch Ly nữa, đắp chăn, đi ngủ!
Ngày hôm nay quá nhiều việc xảy ra, nàng thật sự rất mệt mỏi.
Đầu vừa mới kề đến gối, đã chìm vào trong giấc ngủ .
Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên có ánh sáng trắng nhạt chợt lóe lên.
Bộ dạng xinh đẹp quyến rũ ban đầu của đại mỹ nhân Bạch Ly bỗng nhiên thay đổi.
Mái tóc đen như mực rối tung, làn da trắng nõn ngọc ngà sáng bóng như trân châu dưới ánh bình minh.
Lông mày như trăng khói, ngay chỗ ấn đường xuất hiện một dấu hiệu tia chớp đỏ hồng lấp lánh.
Đôi mắt đen sáng ngời, sắc môi bàng bạc, ôm lấy nụ cười mà tựa như không cười, cả người nhìn vừa có vẻ biếng nhác lại vừa yêu dã.
Đúng là giáo chủ của ma giáo, Nguyệt Vô Thương!
Hắn lười biếng duỗi thắt lưng, lẩm bẩm: "Giả trang thành nữ tử quả thật là mệt mỏi, lão tử ngột ngạt muốn chết!"
Nhìn sang Tề Lạc Nhi đang ngủ không biết đông tây nam bắc.
Khóe môi hắn hiện ra một nụ cười: "Không ngờ rằng thực sự có duyên với nha đầu kia, gặp lại nhanh như vậy."
Hắn híp mắt, duỗi ngón tay thon dài ra sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của Tề Lạc Nhi: "Chẳng trách cách nha đầu này ăn mặc cũng như phong cách hành sự đều quái dị, thì ra nàng từ thế giới khác tới. Chẳng lẽ nàng thật sự là thiên nữ?"
Sáng ngày hắn hóa thành Bạch Ly đi sau Tề Lạc Nhi trên con đường mây, âm thầm vận huyền thuật cũng đã nhìn thấy kiếp trước của Tề Lạc Nhi.
Hắn cũng nhân cơ hội xem thử cuộc đời vài nữ tử khác cùng đi trên đường, nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Chỉ duy nhất Tề Lạc Nhi là có vẻ kì quái.
Lúc này Tề Lạc Nhi bị hắn yểm thuật, chắc chắn sẽ không tỉnh dậy.
Cho nên hắn rất tự nhiên ngồi trên mép giường của nàng.
Hắn nắm lấy cổ tay của nàng, vừa sờ soạng vừa bắt mạch thử.
Không thấy chỗ nào đặc biệt, chỉ là lòng bàn tay nàng có mấy vết bầm tím nhìn hơi chướng mắt.
Gần như không cần suy nghĩ thêm, hắn vuốt ve lòng bàn tay nàng vài cái: "Nha đầu này có vẻ nếm qua rất nhiều khổ cực."
Ngón tay hắn chỉ lướt qua, mấy vết bầm tím và cả vết chai trong lòng bàn tay nàng như có kỳ tích, biến mất không còn dấu vết.
Hắn nheo mắt nhìn, thoả mãn gật đầu: "Ừm, bây giờ nhìn thấy thuận mắt hơn nhiều."
Hắn xoa cằm, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi, ánh mắt tựa như dò xét một cái chân giò mập mạp: "Nha đầu này cũng coi như là mỹ nhân, chẳng qua làn da có vẻ hơi đen."
[Nói nhảm, nàng là bộ đội đặc chủng, mỗi ngày hầu như đều chạy nhảy trườn bò dưới ánh mặt trời, sao có thể không đen? So với mấy chị em cùng huấn luyện, da dẻ của nàng còn tốt chán - Lời tác giả]
Hào quang trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương lóe lên, một luồng ánh sáng nhẹ nhàng từ trong lòng bàn tay lướt lên mặt Tề Lạc Nhi.
Da thịt Tề Lạc Nhi chậm rãi trắng sáng, trắng sáng...
Xong xuôi, Nguyệt Vô Thương phủi tay một cái, quan sát trái phải một phen.
"Ừm, đây mới là diện mạo vốn có của nàng? Dù sao cũng có dáng vẻ của một thiên nữ..."
Hắn lười biếng duỗi thắt lưng, lại liếc nhìn Tề Lạc Nhi: "Nha đầu kia xương cốt khỏe mạnh, nếu như thiên nữ thật sự là nàng, thì phiền phức rồi..."
Hắn chui vào Tử Vân Môn chính là vì 'Thiên nữ'.
Ban đầu hắn có ý định tìm được thiên nữ thực sự, sau đó ở dùng ma pháp bắt nàng trở về Ma cung.
Nhưng giả làm nữ tử một ngày, hắn lại thấy thật nhàm chán, muốn tìm được thiên nữ rồi giết chết nàng, sau đó phủi mông trở về.
Nhưng giờ biết rõ Tề Lạc Nhi này tám chín phần mười là thiên nữ, hắn lại không hạ thủ được.
Nha đầu này, dù sao cũng đã cứu hắn một mạng,
Người đầu tiên đối xử tốt với hắn vô điều kiện chính là nữ hài này...
Đôi mắt lo lắng rũ xuống, lắc đầu.
Quên đi, dù sao bây giờ cũng chưa thể xác định.
Ngộ nhỡ không phải là nàng?
Vậy chẳng phải hắn đã giết nhầm rồi ư?
Giết một mạng người vô tội thì không sao, nhưng nếu vì thế mà vuột mất thiên nữ thực sự kia, vậy quả thực là cái được không bù được cái mất!
Hắn cuối cùng cũng tìm được cho mình một lý do không giết Tề Lạc Nhi.
Lười biếng ngáp một cái, liền muốn trở lại giường của mình ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, Tề Lạc Nhi bỗng nhiên 'ê a' lẩm bẩm: "Tôi... Tôi bây giờ tên là Tề Lạc Nhi, không phải... Tề Bảo Nhi..."
Hả?
Nguyệt Vô Thương nhướn cao hàng mi...
Hắn từng xem trí nhớ trước kia của nàng, đương nhiên biết rõ tên thật của nàng.
Khóe môi cong cong, gian manh cười, hắn thuận miệng dụ dỗ: "Vì sao không gọi Tề Bảo Nhi?"
Tề Lạc Nhi trở mình, miệng mơ hồ trả lời: "Vì... tên kia quá ngây thơ... Tề Lạc Nhi, tôi tên là Tề Lạc Nhi... Không thể để cho người khác biết... Ưm, Tề Bảo Nhi... Không thể để cho người khác biết... Tôi sẽ không nói ra..."
Nguyệt Vô Thương híp mắt, con ngươi lóe sáng, khóe môi cong lên, nở một nụ cười xấu xa.
Thì ra nha đầu kia sợ có người biết tên thật của mình, xem ra lại có việc thú vị đây...
... ... ... .
"Bảo Nhi, Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi..."
Tề Lạc Nhi đang mơ màng, mơ hồ nghe được có người gọi nàng.
Theo bản năng lên tiếng: "Ưm..."
Nàng buồn ngủ quá, thật sự không thể mở mắt.
Ôm cái gối rồi trở mình một cái.
"Tề Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi..."
Âm thanh kia cứ như âm thanh ma quỷ réo trong não, ở bên tai nàng kêu gào không dứt.
Tề Lạc Nhi không chịu nổi khủng bố này, cũng không mở mắt, bèn cầm cái gối duy nhất ném qua: "Ầm ĩ cái gì? Cút!"
"Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi, chân của tôi đau quá..."
Cái gối như bay vào hư không, thanh âm kia lại tiếp tục vang lên.
Chỉ khác là, lần này giọng điệu có vẻ oan ức.
Bạch Ly? Là giọng nói của Bạch Ly.
Ưm, chân của nàng đang bị thương, có đau cũng không phải điều lạ... Tề Lạc Nhi mơ màng suy nghĩ một lát.
Đợi chút, nàng gọi mình là gì?!
Tề Bảo Nhi?!
Tề Lạc Nhi lập tức mở to mắt.
Lăn lông lốc một cái nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn Bạch Ly.
Bạch Ly vẫn đang ngồi trên giường của mình.
Cặp mắt tủi thân nhìn nàng: "Bảo Nhi, chân tôi đau quá..."
Bụng Tề Lạc Nhi đánh thót một cái.
Mạnh mẽ nở nụ cười: "Cô... Cô gọi ai vậy? Ai là Bảo Nhi?"
"Tất nhiên là gọi cô rồi." Bạch Ly làm mặt vô tội.
"Cô... Cô bị mê ngủ à? Tôi tên là Tề Lạc Nhi, không phải Bảo Nhi..."
Đến nước này, Tề Lạc Nhi đành lấy công làm thủ.
"Không phải cả đêm cô nói cô tên Tề Bảo Nhi, không phải Tề Lạc Nhi ư..."
Bạch Ly nhìn nàng.
Toát mồ hôi! Không thể nào?! Nàng nói mê?
Nhưng mà, nếu nàng có nói, cũng phải là tên Tề Lạc Nhi, không phải Tề Bảo Nhi chứ?
Tề Lạc Nhi  .
"Tề Bảo Nhi - tên này rất hay. Về sau tôi gọi cô là Tiểu Bảo Nhi ."
Bạch Ly "thiên tài" đưa ra cho Tề Lạc Nhi một ý tưởng rõ như ban ngày.
"Cô dám! Cô dám nói như vậy ở bên ngoài, tôi sẽ lấy mạng của cô!"
Tề Lạc Nhi liều mạng uy hiếp nàng, dường như có cả ý định giết người diệt khẩu.
Phải làm thế nào để che cái miệng rộng của Bạch Ly này đây. A a a a?
Nếu để cho người khác biết được, một đời thanh danh của nàng sẽ bị phá hủy!
Trong thời điểm quan trọng, không chừng ngay cả Tử Vân Môn cũng sẽ hoài nghi động cơ của nàng...
Nàng tưởng đã đổi được tên, vậy mà sao lại khó như vậy???
Giết người nàng không thể làm được, ưm, xem ra chỉ có cách dụ dỗ .
"Bạch Ly, tôi luôn đối xử rất tốt với cô, có phải không?"
Tề Lạc Nhi phóng ra âm thanh dịu dàng, mặt mũi hiền lành nhìn Bạch Ly.
"Đúng, cô quả thật rất tốt với tôi."
Bạch Ly gật đầu.
"Vậy... về chuyện cái tên này, cô giữ bí mật cho tôi được không?"
"Vì sao muốn giữ bí mật? Tên này rất hay mà. Vì sao cô nhất định phải đổi tên chứ? Chẳng lẽ... cô có gì khó nói? Hoặc là..."
Vẻ mặt Bạch Ly như bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi biết rồi, cô là người trong ma giáo, trà trộn vào Tử Vân Môn làm nội ứng, cho nên cô sợ mọi người biết tên của cô..."
Tề Lạc Nhi đen sầm mặt, nàng biết ngay người khác sẽ nghĩ như vậy!
Trừng to mắt nhìn Bạch Ly một cái, nàng lạnh lùng thốt ra: "Nếu tôi thật sự là gián điệp của ma giáo thì cô đã sớm mất mạng rồi!"
Sắc mặt Bạch Ly kinh sợ: "Cô... cô sẽ không giết tôi diệt khẩu chứ?!"
Tề Lạc Nhi hừ một tiếng: "Cái này còn phải xem biểu hiện của cô. Chỉ cần cô cam đoan không nói cho ai biết, tôi đảm bảo sẽ không giết cô."
Trong lòng lại thở dài một hơi, tất nhiên nàng sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà giết người.
Hai tròng mắt mơ màng của Bạch Ly chợt lóe sáng: "Ưm, tôi có thể cam đoan không nói, nhưng mà, tôi... Chân của tôi đau quá! Tôi sợ nhất là đau, nếu đau quá mà hôn mê, ưm, nói không chừng tôi sẽ quên mất cô dặn tôi cái gì."
Uy hiếp!
Đây quả thực chính là uy hiếp!
Tề Lạc Nhi thở dài: "Chân của cô chẳng qua cũng chỉ bị trặc nhẹ, không phải đứt lìa, tôi có thể chữa khỏi cho cô. Nhưng mà không ai chịu trách nhiệm hậu quả đâu nhé!"
Bạch Ly cười tựa không cười nhìn nàng, nụ cười có vẻ gian xảo: "Không chịu trách nhiệm thì không chịu trách nhiệm, chỉ có điều, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Khóe miệng Tề Lạc Nhi muốn phỉ nhổ.
Bạch Ly này thật cổ quái, nói chuyện thôi cũng có thể giết người!
Nàng cũng không muốn tranh cãi vô nghĩa với nàng ta, bèn cởi giày trên chân bị thương của nàng ra.
Mắt cá chân của nàng quả là sưng rất to, ửng đỏ.
Thì ra bị trặc rất nặng.
Chẳng trách nàng luôn kêu đau, nàng là một tiểu cô nương yểu điệu tất nhiên không chịu nổi việc này.
Nhìn nàng bị thương nặng như vậy, cơn tức trong lòng Tề Lạc Nhi cũng vơi đi rất nhiều.
Cẩn thận vuốt ve chỗ bị thương trên chân Bạch Ly.
May là chỉ bị trặc khớp, không ảnh hưởng nhiều lắm đến xương cốt...
Tề Lạc Nhi biết nàng sợ đau, cho nên thủ pháp mát xa cũng phá lệ nhẹ nhàng hơn.
"Ưmm..." Một tiếng ngâm khẽ thốt ra.
"Sao vậy? Tôi làm đau cô à? Cô nhẫn nại một chút, sắp xong rồi."
Thủ pháp của Tề Lạc Nhi càng thêm mềm nhẹ.
"Không phải..."
Đôi mắt Bạch Ly mơ màng, má lúm đồng tiền đỏ bừng lên.
Khóe môi mím chặt, cười mà tựa như không cười: "Cô sờ tôi rất thoải mái..."
"..."
Tề Lạc Nhi nháy mắt hóa đá!
Vô số dải đen rơi xuống, sự thương tiếc cho nàng ngày đó ngã trên con đường mây chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết!
Thoải mái đến thế sao?
Tôi đây sẽ khiến cho cô thật thoải mái!
Bàn tay Tề Lạc Nhi dũng mãnh thêm một chút lực.
"Rắc", một tiếng động nhỏ vang lên!
A! Tiếng kêu như giết lợn của cô gái này có thể phá hư nóc nhà được. Chim chóc kinh sợ bay mất vô số.
Tề Lạc Nhi bị tiếng kêu của nàng làm cho cả người nổi da gà.
Toát mồ hôi, có thật là đau vậy không? Kêu như vậy thật là kinh thiên động địa!
Sắc mặt Bạch Ly trắng bệch, ngón tay vừa nhỏ vừa dài chỉ vào nàng, đôi mắt đẹp giống như đang lên án: "Cô... cô..."
Tề Lạc Nhi buông chân của nàng ra, xoa xoa tay: "Tôi, tôi thế nào? Chân của cô bị trật khớp, không làm vậy thì phải chữa kiểu gì?"
Lại lôi từ trong ba lô ra nước bó xương, bôi bừa lên chỗ đau của nàng.
"Cộc! Cộc! Cộc!" Có người gõ cửa.
Tề Lạc Nhi hơi nhíu mày, đứng dậy mở cửa. Nàng sốc!
Ngoài cửa lớn một đống người đang đứng thò ra thụt vào. Trên mặt có khiếp sợ, có buồn bực, còn có một tia hưng phấn kèm theo hiếu kỳ...
Tề Lạc Nhi, không ngờ một tiếng 'rú' của Bạch Ly này lại thu hút nhiều người tới xem như vậy.
Thật là, xem ra cho dù là tiên giới hay nhân gian, tinh thần hóng chuyện vĩnh viễn cao vút!
Cầm đầu chính là đệ tử đang trong phiên trực của Tử Vân Môn, hắn liếc qua Tề Lạc Nhi, lại nhìn Bạch Ly trong phòng, hơi nhíu mày: "Là phòng các cô có người kêu thảm thiết phải không? Chuyện gì vậy?"
Tề Lạc Nhi mạnh mẽ nở nụ cười: "Không có gì, chân Bạch Ly bị trật khớp, tôi vừa mới giúp nàng xoa bóp, chắc là thủ pháp hơi mạnh một chút. Nàng lại sợ đau... Quấy nhiễu mọi người rồi, thật ngại quá."
Đệ tử kia ngó vào trong phòng nhìn thử, thấy hai người quả thật không có việc gì, mới gật đầu: "Không có việc gì thì tốt."
Hắn không nhịn được lại răn dạy vài câu: "Nơi này tuy không phải Tử Vân tiên sơn, nhưng là Thánh Địa tu tiên, không thể lớn tiếng gây ồn ào, về sau phải cẩn thận..."
Tề Lạc Nhi liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, chúng tôi sẽ thật chú ý."
Mọi người nghe được tiếng thét chói tai kia, tưởng đã xảy ra án mạng, hưng phấn chạy đến.
Ai dè chả có việc gì, mặc dù yên tâm nhưng lại thấy hơi mất hứng. Bèn chậm rãi tản đi.
Tề Lạc Nhi đóng cửa phòng, nhìn thoáng qua tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, dường như muốn giáo huấn nàng một phen: "Mới đau tí đã kêu kinh thiên động địa, kinh động mọi người như vậy, không sợ bị chê cười sao?"
Bạch Ly làm mặt ủy khuất: "Là cô làm cho người ta rất đau, dùng sức như vậy! Người ta không nhịn được mới kêu lên..."
Choáng váng, lời này nghe sao lại mờ ám như vậy? Dâm loạn như vậy?
Tề Lạc Nhi muốn khóc. Có thể cho nàng một người bạn cùng phòng bình thường hay không. A a a a a!
Bạch Ly này, Bạch Ly này không phải tính cách thực sự có vấn đề chứ?
Để bản thân không bị tức chết, Tề Lạc Nhi tự động bỏ ngoài tai lời nói của nàng, quyết tâm không để ý tới nàng.
Nàng nằm lên giường mình: "Được rồi, không còn sớm nữa! Mau ngủ đi!" Rồi dùng gối úp lên mặt.
"Tiểu Lạc Nhi, Tiểu Lạc Nhi..." Bạch Ly khẽ gọi nàng.
Tề Lạc Nhi không để ý tới nàng, giả bộ ngủ.
"Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Bảo Nhi..." Bạch Ly lại thay đổi cách xưng hô.
Ô! Tề Lạc Nhi nhảy dựng lên: "Không được gọi tôi bằng tên này! Bạch Ly, rốt cuộc cô muốn làm gì?!"
Tề Lạc Nhi dù cố kiềm chế, cũng muốn bùng phát lên rồi!
Nàng ban ngày thể lực cạn kiệt, buổi tối lại bị Bạch Ly ép buộc. Tâm sức đều lao lực quá độ, kể cả tượng đất cũng phải bốc hỏa mất thôi!
Ánh mắt Bạch Ly đảo quanh: "Tôi... Tôi rất sợ ngủ một mình."
Tề Lạc Nhi lườm nàng: "Ngủ quen sẽ không sợ nữa!"
"Nhưng... nhưng, tôi sợ đêm nay ngủ không tốt, đầu óc nhất thời hồ đồ, nhỡ đâu tiết lộ của bí mật của cô..."
Khóe miệng Tề Lạc Nhi run rẩy, khóe mắt cũng run rẩy, mặt ngày càng đen sầm đi.
Thế này, rõ ràng là uy hiếp!
Nắm tay Tề Lạc Nhi buông ra lại thu vào, thu vào lại buông ra: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Tầm mắt Bạch Ly di chuyển, đôi mắt híp lại, nét mặt ửng hồng: "Tôi muốn ngủ cùng cô.
"Không được!"
Tề Lạc Nhi không cần nghĩ ngợi, cự tuyệt.
"Vì sao? Không phải nam nữ thụ thụ bất thân sao, chẳng lẽ nữ nữ cũng thụ thụ bất thân? Hai chúng ta đều là nữ nhi, cô còn sợ tôi ăn cô?" Bạch Ly có vẻ tủi thân, buồn bực.
Tề Lạc Nhi lườm nàng.
Hừ, nếu là khác cô gái bình thường khác thì không sao, nhưng Bạch Ly này mà là cô gái bình thường ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play