"Báo huynh, báo đại nhân, van cầu ngài đừng tới dây, thịt của ta không thể ăn được, ngài chưa từng nghe nói thịt người rất chua sao..."

Tề Bảo Nhi run rẩy lùi từng bước về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.

Nàng một tay cầm cành cây, một tay nắm chặt con dao đa chức năng căng thẳng cùng con báo đốm mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhưng đầu con báo kia lại không hề nhỏ. "Con mèo lớn" từng bước đi tới chỗ thân cây nàng đang dựa vào. Một đôi mắt ngọc bích phát ra tia sáng lạnh lẽo, nước miếng thèm thuồng theo khóe miệng nhỏ chảy xuống.

Tề Bảo Nhi khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn bã cho số phận đen đủi của nàng .

Tề Bảo Nhi rảnh rỗi liền thích đi du lịch.

Nàng trời sinh thích mạo hiểm, lại có võ tốt. Nghe nói ở đây có một sơn động bí hiểm, người dân bản xứ vẫn gọi là quỷ động, nàng liền tới thám hiểm một phen.

Bên trong sơn động chằng chịt ngã rẽ, động nối động, động bao động, một loạt mê cung động, nghe nói rất nhiều người vào thám hiểm đã mất tích, một đi không trở lại.

Tất cả đã khơi lên ham muốn thám hiểm của nàng.

Vác lên ba lô, vạch ra kế hoạch, Tề Bảo Nhi chui vào trong quỷ động.

Quỷ động này tựa như một cái mê cung lớn. Tề Bảo Nhi ở trong đi tới đi lui, cảm giác ngoại trừ ẩm thấp một chút, lối rẽ nhiều hơn một chút, sóng ngầm mãnh liệt một chút thì không phát hiện có chỗ nào kì lạ.

Đang mất hứng định đi ra ngoài nào ngờ nàng đi nhanh quá, dưới chân trơn trượt liền ngã mạnh một cái.

Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Sơn động đã biến mất, chỉ còn rừng rậm khổng lồ xung quanh... Vốn điều đó cũng không thể làm cho nàng kinh hoàng, dù sao nàng cũng là một bộ đội đặc chủng. Khi đó vì huấn luyện, nàng đã vượt qua không biết bao nhiêu rừng rậm nguyên thủy.

Lần ngoài ý muốn này với nàng mà nói quả thực chỉ như một bữa ăn sáng. Huống chi nàng biết rừng rậm này cũng không thực sự là rừng rậm nguyên thủy, trong tay nàng còn có la bàn, cũng không lo không tìm thấy lối ra.

Nhưng không ngờ đi cả ngày, nàng vẫn không thoát nổi cái khu rừng chết tiệt này! Khu rừng này lớn đến dường như không có giới hạn.

Trên đỉnh đầu rừng rậm che kín bầu trời, giương mắt nhìn cũng chỉ thấy một màu xanh, căn bản chiếu không tới một tia ánh sáng mặt trời.

Vô số cây cỏ có hình thù kì lạ, cây cổ thụ thì bò đầy dây leo. Ngẩng đầu không thấy mặt trời, cúi đầu cũng chẳng thấy mặt đất...

Trái lại có phần giống với rừng rậm nguyên thủy.

May là nàng đi du lịch thám hiểm, trong ba lô có chứa không ít đồ dùng thiết yếu, bên trong cũng không ít thức ăn và nước uống, may ra còn không đến mức đói khát mà chết.

Chân nàng cũng rất khỏe, nếu đi một ngày, ít nhất cũng đi được tám trăm dặm.

Nhưng không ngờ đi mãi vẫn không thấy ven rừng đâu.

Điều này làm nàng có chút sợ hãi, hoài nghi la bàn trong tay phải chăng đã bị hỏng làm hại nàng đi vòng vòng trong khu rừng này.

Trong rừng rậm nguyên thủy loại dã thú nào cũng có. Tề Bảo Nhi bước đi thật cẩn thận, may là bản thân không đụng phải thú ăn thịt cỡ lớn nào, chỉ là nàng chưa cảm thán xong thì lại vừa vặn gặp phải một con báo!

Theo bản năng, Tề Bảo Nhi sử dụng cả tay lẫn chân, nhanh hết sức leo lên cây đại thụ gần đó.

Lúc này nàng  mới nhớ ra báo cũng có thể leo trèo. Vậy là nàng nhanh chóng cầm lấy một cành cây nhỏ.

Tề Bảo Nhi xinh xắn lanh lợi, trọng lượng nhẹ hơn con báo kia rất nhiều. Nàng đứng trên một cành cây khá nhỏ, cơ thể run rẩy nhẹ khiến cành cây cũng rung động theo.

Bên kia con báo vừa đặt bàn chân lớn lên, cành cây đã rung động như gặp phải động đất cấp mười. Những tiếng răng rắc phát ra, tưởng như sẽ đứt gãy ngay lập tức.

Lúc này một người một báo cách mặt đất rất cao.

Nếu như thân cành thật sự gãy, dù to lớn như con báo cũng sẽ ngã bị thương.

Con báo này coi như cũng biết điều. Vì vậy nó không dám tiến thêm nữa, rồi lại không cam lòng buông tha miếng mồi ngon đã đến miệng. Thế là nó nằm phục tại đó, cảnh giác canh chừng Tề Bảo Nhi. Kể từ đó tạo thành cục diện bế tắc.

Tề Bảo Nhi đau đầu đến cực điểm.

Nàng mặc dù có một thân võ học, nhưng trước giờ chỉ đấu cùng người, chưa từng chống lại dã thú. Cũng không ngờ có ngày lại giằng co với một con báo. Huống chi con báo này thuộc phạm vi bảo vệ động vật cấp hai của nhà nước đấy.

Đánh chết nó, có khi còn phải ngồi tù....

Nàng đi liền một ngày, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, chân tay dường như muốn nhũn ra. Chỉ cần không cẩn thận một cái, ngã xuống là xác định chỉ có con đường chết.

Mặt trời dần ngả về tây, nàng cùng con báo đã đối mặt được ba giờ đồng hồ.

Đầu con báo vẫn ngó nghiêng khắp nơi, dường như không có ý định bỏ đi.

"Báo lão huynh, ngài đừng cùng ta phí sức nữa được không? Trên người ta không có mấy lạng thịt, còn chưa đủ cho ngài nhét kẽ răng. Thời gian dài như vậy, nói không chừng ngài có thể bắt được con heo rừng ăn no nê rồi, cũng đừng để lão nhân gia ngài phải lãng phí thời gian quý giá trên người ta..."

Không có biện pháp, nếu nàng không nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của mình, sợ rằng nàng cứ thế sẽ ngủ mất...

Con báo ngoảnh mặt đi, chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng.

"Xem ra chỉ còn cách liều mạng thôi!" Đôi mắt Tề Bảo Nhi lóe lên sát khí. Không muốn bị con báo ăn, cũng chỉ còn cách tiêu diệt nó!

Có phải ngồi tù hay không sau này hãy nói. Trước mắt bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

"Hô!" Một trận gió vù vù ập tới, một đống trắng trắng béo tròn bỗng nhiên chẳng biết từ nơi nào rớt xuống.

Vừa khéo nện trúng người con báo xui xẻo!

Con báo bất ngờ không kịp đề phòng, bị nện giữa người.

"NGAO", một tiếng rống thảm thiết vang dội, cùng với cái thứ trắng tròn lăn một đường xuống cây!

Rầm! Rầm!

Bên dưới truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống cùng một tiếng gào thét, cuối cùng hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đến khi Tề Bảo Nhi kịp phản ứng lại thì dưới tán cây đã yên lặng.

Cái gì đã giúp nàng giải vây vậy?

Tề Bảo Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt, ngó xuống dưới xem xét.

Bỗng nhiên nàng sửng sốt ngây ngốc một lúc.

Dưới gốc đại thụ, con báo nằm đó không nhúc nhích. Mà ngay bên cạnh con báo, một đứa bé cuộn mình nằm đó, không biết còn sống hay đã chết.

Trong lòng nàng "Lộp bộp" một tiếng, bất chấp tất cả cuống quít trượt xuống khỏi thân cây.

Mặc kệ đôi chân đã mềm nhũn bước đi chập choạng, nàng đi hai ba bước đã chạy đến cạnh đứa bé.

Tới gần mới nhìn rõ, đứa bé này khoảng tầm bốn năm tuổi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dù có chút bụi bặm nhưng da thịt vô cùng mịn màng, trắng nõn đáng yêu. Lông mi thật dài phủ trên mí mắt, dĩ nhiên là một tiểu nam hài cực kì xinh đẹp !

Trong một khu rừng nguyên thủy lấy đâu ra một đứa trẻ thế này? Hơn nữa còn là từ trên trời rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn phía trên, tán lá dày đặc che đỉnh đầu, trừ một màu xanh, nàng chẳng thấy bất kỳ thứ gì nữa.

Ồ, nó mặc trang phục gì vậy? Đứa nhỏ kia mặc một chiếc áo choàng màu trắng thêu chìm đám mây ánh vàng, tóc thật dài xõa xuống, trông thế nào cũng không giống trang phục hiện đại.

Thằng bé này đang quay phim sao? Sao không thấy đạo diễn, camera, cũng không nhìn thấy nhân viên công tác khác... đứa nhỏ này từ đâu mà xuất hiện?

Tề Bảo Nhi kiểm tra thử hơi thở của nó, không sao, chẳng qua là rơi xuống bị choáng, tính mạng không vấn đề gì. "Này, cục bột, tỉnh, tỉnh."

Tề Bảo Nhi vỗ vỗ mặt nó, thuận tiện kiểm tra tay chân nó. Cũng may, cũng may, không có gì tổn thương...
Ồ, biết đâu là đang đóng phim, trên lưng nó hẳn phải có dây treo. Người đứa nhỏ này mềm mịn như nước, nhưng cái gì cũng không có.

Nàng hơi nhăn lông mày. Đứa nhỏ này rốt cuộc từ nơi nào đến? 

Bỗng Đứa trẻ "A..." một tiếng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa hé mắt. 

Không phải là bị ngã chấn thương não rồi chứ?

Dù sao từ trên cao như vậy ngã xuống, không thể xem thường được!

Tề Bảo Nhi càng ôm chặt đứa bé vào lòng.

Bàn tay nhỏ bé tại sờ tới sờ lui trên đầu của nó, nhìn xem có chỗ nào sưng lên hay không.

A..., làn da nó sờ vào thật thích. Non nớt trơn mịn, làm cho người ta hận không thể cắn lên một cái.

Tề Bảo Nhi rất thích trẻ con, cùng rất có duyên với trẻ con. Lúc này mặc dù đối với đứa nhỏ lai lịch bất minh này có một chút nghi ngờ. Nhưng vẫn nhịn không được cúi đầu hôn một cái vào trên mặt đứa bé .
Bờ môi Tề Bảo Nhi vừa rời đi, lông mi thật dài của đứa bé run rẩy một cái.

Mở mắt.

Tề Bảo Nhi còn chưa kịp tránh ra đã cùng đứa bé mắt to trừng mắt nhỏ.

Tề Bảo Nhi hơi hơi ngẩn ngơ. Cũng không biết tại sao, nàng thấy trong đôi mắt nó có một tia chế giễu nhàn nhạt.

Tuy rằng chỉ chợt lóe lên, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt tinh nhanh của Tề Bảo Nhi.

Cái này, đây là ánh mắt mà một tiểu hài tử có thể có sao?

Thân thể Tề Bảo Nhi hơi hơi cứng đờ, xấu hổ cười cười: "Cậu tỉnh rồi anh bạn nhỏ"

Thân thể hài tử khẽ động, nhẹ nhàng duỗi eo, đứng lên.

Đôi mắt to tròn liếc qua nàng rồi lại không nói câu nào.

Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy không lẽ lại bị câm? Vậy cũng thật đáng tiếc!

Ánh mắt Tề Bảo Nhi nhu hòa, bày ra bộ mặt tươi cười "Người bạn nhỏ, cậu đang quay phim sao? Sao lại từ phía trên rơi xuống?"

Nó hơi nhíu mày, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.

Vỗ vỗ bụi đất trên người, cái áo choàng nhỏ không biết làm từ chất vải gì mà nó chỉ nhè nhẹ vỗ một cái, toàn bộ bụi bẩn phía trên đã không cánh mà bay. Sạch sẽ như mới, so với tơi hiệu giặt còn mới còn phẳng hơn.

Nó không thèm liếc Tề Bảo Nhi một cái liền xoay người rời đi.

Thằng nhóc rắm thối! Dám ngó lơ nàng! "Nhóc, tốt xấu gì tôi cũng đã cứu cậu, cậu đây là thái độ gì? "

Tuy Tề Bảo Nhi cảm thấy đứa nhỏ này xuất hiện cực kỳ quỷ dị, trong lòng có chút phòng bị, nhưng một đứa trẻ mà thôi dù cho quỷ dị thì cũng có thể làm gì được nàng.

Hơn nữa, nàng cũng rất không cam lòng khi bị một đứa bé khinh bỉ. 

"Đã cứu ta?"

Đứa bé kia bỗng nhiên dừng bước, như cười như không cười liếc nhìn Tề Bảo Nhi rồi lãnh đạm thốt lên: "Ta mới là ân nhân cứu mạng của ngươi đi? Nếu như không phải ta đè chết con báo kia, đoán chừng ngươi đã biến thành đồ ăn trong bụng nó rồi."

Âm thanh trẻ con thanh thúy, như châu rơi khay ngọc, dễ nghe vô cùng.

Nó làm sao biết? Chẳng lẽ trong nháy mắt rơi xuống thằng nhóc này đã thấy rõ ràng tình huống lúc đó?

Tề Bảo Nhi nhíu mày, cười tủm tỉm sờ lên đầu của nó: "Cục bột, không ngờ cậu biết nói chuyện nha, tôi còn tưởng cậu bị câm. Cậu tên là gì, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Đứa bé kia khẽ mím môi, đôi mắt híp lại liếc nhìn Tề Bảo Nhi: "Ngươi là ai? Mặc thành như vậy không sợ người khác coi ngươi thành yêu quái mà bắt nhầm?"

Tưởng là yêu quái mà bắt nhầm?

Khóe miệng Tề Bảo Nhi co rút hai cái. 

Để tiện cho việc thám hiểm, nàng mặc một cái áo T-shirt trắng ngắn tay . Bình thường đến không thể bình thường hơn, có chỗ nào giống yêu quái?

Ăn mặc quái dị phải là nó chứ...

Trong nội tâm nàng bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, nhìn lại quang cảnh xung quanh. Lại nhìn một chút tiểu nam hài mặc đồ cổ trang trước mặt, nàng có một dự cảm không tốt lắm.

Nàng, nàng không phải đã xuyên qua rồi chứ? Nàng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tinh thần. Trên khuôn mặt xinh đẹp bày ra bộ dáng ôn nhu nhất, sau cùng là cười đến thật thân thiện: "Cục bột, ngươi biết đây là đâu không?"

Lông mi tiểu hài tử kia run run, nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại một câu: "Ngươi không biết đây là nơi nào? Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"

Tề Bảo Nhi khẽ nhướng mày, tiểu hài tử này thực không đơn giản, nói chuyện cẩn thận chặt chẽ quá đấy 

Cũng không biết con cái nhà ai. Chỉ sợ lai lịch không đơn giản! Thật đau đầu!

Trước kia nàng có đọc không ít tiểu thuyết xuyên việt, người khác xuyên qua đều là xuyên đến trên chiếc giường lớn, bên cạnh có tiểu nha hoàn túc trực hỏi han ân cần. Tại sao đến lượt bản thân lại xui xẻo như vậy? Bỗng nhiên đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này đã vậy còn suýt nữa bị một con báo đánh chén còn gặp phải tiểu hài tử ranh ma này.

Nàng đã ở trong khu rừng này bôn ba một ngày, một bóng người, một cọng lông cũng không thấy. Vì vậy nó không thể là từ thôn xóm gần đây chạy lạc đường đến được.

Như vậy nó rốt cuộc từ nơi nào đến?

Nó té xuống từ nơi cao như vậy, nhưng trên người đến nửa vết thương cũng không có, sẽ không .... không phải là yêu quái gì đó đi? ! Cũng không biết vì sao, Tề Bảo Nhi chợt nhớ tới Hồng Hài Nhi trong 《 Tây Du kí 》 .

Nàng không kiềm chế được mà lui về sau một bước, tỉ mỉ xem xét hài tử kia.

Hai con mắt to tròn rực sáng, trắng trẻo mũm mĩm, không nhìn ra điểm nào dị thường.

Trong lòng Tề Bảo Nhi cười khổ, bản thân không có hỏa nhãn kim tinh như Tôn Ngộ Không. Hài tử này nếu thật sự là yêu tinh thì bản thân cũng chẳng nhìn ra được. Tiên hạ thủ vi cường! Nàng trước hết cứ chế ngự nó trước rồi tính! 

Bắt gặp ánh mắt "bất thiện" của Tề Bảo Nhi, hài tử theo bản năng lui về sau một bước.

Tề Bảo Nhi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đề phòng, tùy ý cười nhẹ một tiếng

Hài tử kia hơi nhíu mày, trong đôi mắt hiện rõ một tia khinh bỉ.

Ánh mắt như nhìn lão sói xám đang mê hoặc cừu nhỏ vậy, không những hắn không mắc mưu, ngược lại còn lui về sau một bước.

Tiểu hài này sao lại có cảnh giác cao như vậy chứ. Chẳng lẽ hắn là em bé nhân sâm? Sợ ta ăn hắn?

Tề Bảo Nhi bị chính ý tưởng thiên tài của bản thân làm cho hoảng sợ, cẩn thận đánh giá kĩ hài tử kia.

Cánh tay bắp chân nhỏ nhắn lại trắng tựa như tuyết non tựa như ngó sen, làm cho người ta hận không thể nhào tới cắn một cái. Nhưng trên đầu của hắn không có đóa hoa nhân sâm, trên người cũng không mặc cái yếm đỏ thẫm... Hẳn là không phải rồi?

"Ngoan, nói với tỷ tỷ, ngươi tên là gì?" Tề Bảo Nhi trong miệng vừa nói, dưới chân lại từng bước một tiến qua.

Trong đôi mắt hài tử kia lóe lên tia sáng nhạt, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.

Quyết không thể để cho hắn chạy như vậy! Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Bảo Nhi.

Hầu như theo bản năng, nàng mãnh liệt nhào tới.

Hài tử kia động tác nhẹ nhàng linh hoạt, chạy cũng rất nhanh, nhưng hắn đến cùng cũng chỉ là một hài tử chân ngắn, tuy đã dốc sức liều mạng né tránh nhưng cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Tề Bảo Nhi, bị nàng bắt lại, đè xuống đất!

Ha, vừa ra tay đã đắc thủ. Không uổng mình là bộ đội đặc chủng. Tề Lạc Nhi đắc ý.

Nàng xoay người tiểu hài tử kia lại, sợ làm hắn bị thương nên rất nhẹ tay: "Nói mau, cậu rốt cuộc là ai? Đây là nơi nào?"

"Oa!" Hài tử chợt khóc thét lên, tiếng khóc gây chấn động cả khu rừng làm chim chóc sợ hãi bay tán loạn.

Tề Lạc Nhi lại càng hoảng. Haizz, Tiểu hài tử này nãy giờ vẫn tỏ vẻ như ông cụ non, sao, sao bỗng nhiên lại òa khóc trở về thành trẻ con thế này?

Lẽ nào mình không cẩn thận làm nó đau?

Thấy tiểu hài tử cứ khóc mãi, Tề Lạc Nhi thở dài.

Đúng rồi, như vầy mới giống trẻ con chứ.

Nàng thử bắt mạch cho hài tử này, cũng không thấy có gì giống như yêu lực cả, không khác gì một đứa trẻ bình thường. Có thể là do nàng đã quá đa nghi rồi. Làm cho một hài tử dễ thương như thế khóc đúng là tội lỗi. 

Nhìn nó "oa oa" khóc lớn, tim Tề Lạc Nhi thắt lại. Nàng vội buông lỏng tay, vuốt đầu tiểu hài tử nói: "Được rồi, được rồi, khoan, đừng khóc..."

"Ngươi bắt nạt ta, oa oa, ngươi không phải là người tốt..."

Tiểu hài tử nước mắt không ngừng chảy, ngón tay chỉ vào nàng lên án hành vi ngược đãi trẻ em.

Đầu Tề Lạc Nhi đau dữ dội.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui rồi rút ra một cái kẹo mút từ trong ba lô: "Ngoan, đừng khóc nữa, ta cho cậu kẹo mút ăn."

Trong trí nhớ của Tề Lạc Nhi, kẹo mút là cách tốt nhất để dỗ trẻ con, mười đứa thì chín đứa nín khóc mỉm cười.

Không ngờ hài tử này không thèm để ý, chỉ liếc nhìn cái kẹo mút trong tay nàng một cái rồi nhắm mắt lại tiếp tục khóc: "Hu hu, ngươi là yêu quái, bắt nạt tiểu hài tử..."

Tề Lạc Nhi cắn răng, đành vậy! Nàng móc từ trong ba lô ra thứ mình yêu nhất - sô cô la Đức.

Tề Lạc Nhi vung vẩy thanh kẹo trước mặt tiểu hài tử: "Xem này, đây là cái gì? Sô cô la đó, cậu nếm thử xem, rất mềm lại rất ngọt nha..."

Tề Lạc Nhi lôi hết mấy từ chuyên dùng trong quảng cáo trên TV ra, chỉ mong tiểu tổ tông trước mắt nhanh đóng cái " vòi nước " lại. Nàng không chịu nổi nước mắt của trẻ con. Huống chi một tiểu hài tử đẹp đến kỳ lạ như thế khóc làm cho tim nàng cũng thấy đau, suýt nữa cũng khóc theo.

Nàng biết tiểu hài tử ở thời cổ đại nhất định không biết sô cô la có mùi vị như thế nào.

Nàng cẩn thận bóc vỏ, bẻ thành từng miếng nhỏ, muốn nhét luôn vào mồm tiểu hài tử kia.

Tiểu hài tử mím chặt môi, lùi lại. Hắn tiếp tục khóc thút thít: "Ngươi... Ngươi đưa ta cái vật đen thùi lùi gì vậy? Ngươi muốn hạ độc chết ta để ăn thịt, hu hu, ta nghe mẫu thân nói, yêu quái chuyên thích ăn thịt hài tử..."

Hả, lại sao nữa đây? !

Hắn cho nàng là Bạch Cốt Tinh chắc? Đúng là làm ơn mắc oán!

Tề Lạc Nhi trợn mắt, nhịn tức, nhét hết cả đống sô cô la vào miệng mình.

Tiểu tử rắm thối, đồ tốt cho cậu cậu còn chê. Có phúc không biết hưởng, ta còn thấy tiếc cho cậu...

Tiểu hài tử kia thấy nàng ăn có vẻ rất thỏa mãn, hắn chu cái miệng nhỏ, khóc càng to hơn: "Nữ nhân xấu xa, có thứ tốt chỉ biết đến bản thân..."

Tề Lạc Nhi bất lực. Xú tiểu tử, thế nào cũng nói được?

Hắn đâu phải một tiểu nam hài, rõ ràng là một tiểu ma vương!

Tề Lạc Nhi muốn khóc, đối diện với một tiểu hài nhi dễ thương như cục bột, nàng đành phải kiềm nén tức giận. Tốt xấu gì nàng cũng là một bộ đội đặc chủng, sao có thể đi chấp nhặt với một đứa con nít?

Bất đắc dĩ thở dài, Tề Lạc Nhi lấy ra thanh sô cô la khác.

Haizz, đây là thanh cuối cùng đó, nếu nàng thật sự đã xuyên qua, sau này không còn cơ hội hưởng thụ loại mỹ vị này nữa rồi...

Tiếc quá! Lại nhìn "cục bột" đang khóc như mưa không ngừng, đành vậy!

"Này, đây là thanh cuối cùng. Cậu chỉ cần ngậm miệng lại đừng khóc nữa thì nó sẽ là của cậu."

Tề Lạc Nhi vung vẩy thanh sô cô la trước mặt nó, giọng điệu cực kì mê hoặc.

Hài tử kia bỗng nhiên thu lại nước mắt, cánh tay nhỏ bé vươn ra: "Được, ta không khóc nữa, mau đưa cho ta!"

Đại não Tề Lạc Nhi nháy mắt hoạt động.

Này, tiểu hài tử thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá đi?! Thay đổi còn nhanh hơn tiết trời tháng sáu nữa!

Có điều, tiểu hài tử chết tiệt này cuối cùng cũng chịu dừng lại tiếng khóc đòi mạng kia rồi.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Giơ thanh sô cô la lên, nàng nghiêm mặt nói: "Nam tử hán đại trượng phu, có thể đổ máu nhưng không thể đổ lệ, cậu xem cậu đi, động tí là khóc, chẳng giống một tiểu nam tử hán gì cả."

Tiểu hài tử cúi đầu, hàng lông mi dài che khuất tầm mắt, giống như dang tự kiểm điểm rồi lại lập tức dậm chân, căm giận giơ bàn tay nhỏ bé lên án nàng: "Là ngươi xem thường ta còn bé liền bắt nạt ta..."

Tề Lạc Nhi toát mồ hôi lạnh.

Hừ một tiếng, gõ đầu tiểu hài tử: "Cục bột, may cho cậu còn nhỏ chưa biết điều, ta mới không chấp nhặt, bằng không, hừ, hừ!"

Tiểu hài tử cong khóe miệng nhỏ nhắn: "Bằng không thì thế nào? Nếu như ta là người trưởng thành, ngươi sao có thể bắt nạt được ta nữa?"

Tề Lạc Nhi liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng đáp lại: "Nếu như cậu là người trưởng thanh mà dám bất kính với ta, ta sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất..."

Hài tử này nếu là một người trưởng thành thì nàng đã sớm phòng bị vạn phần với hắn rồi!

Hài tử kia hì hì nở nụ cười. Đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ bỡn cợt: "Nếu như ta là người trưởng thành, ngươi sẽ không đánh lại ta..."

Tề Lạc Nhi chỉ cho rằng tiểu hài tử không phục nên mạnh miệng, không thèm chấp nhặt với nó. Cười cười: “Đúng đúng, chờ tiểu gia hỏa ngươi trưởng thành, ta cũng đã già rồi, dĩ nhiên không đánh lại ngươi. Ngươi còn không biết xấu hổ bắt nạt một lão nhân gia như ta? Được rồi, cục bột nhỏ, ngươi còn muốn ăn sô cô la hay không?”

Trải qua một trận ầm ĩ như vậy, cuối cùng một lớn một nhỏ cũng quen thuộc hơn.

Biết đứa nhỏ này chỉ là một hài tử bình thường, không phải yêu quái, Tề Bảo Nhi yên lòng.

Tiểu hài tử kia vươn tay đoạt lấy khối sô cô la.

Nhìn kỹ gói giấy kia, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một tia kinh ngạc tò mò.

Nó vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm một cái. Ngô, hương vị này trước nay chưa từng được nếm qua. Ăn rất ngon!

Đem khối sô cô la kia bẻ thành từng miếng nhỏ. Cho vào trong miệng, ăn đến thập phần thích ý.

Cũng không biết vì sao, Tề Bảo Nhi cảm giác đôi khi hành vi của đứa nhỏ này thật sự không giống một hài tử. Nhìn tướng ăn hiện tại của nó, quả thực giống một tiểu lưu manh cà lơ phất phơ ……

Lúc này hoàng hôn sắp tắt, mắt thấy trời sắp tối. 

Tề Bảo Nhi đi suốt một ngày, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi.

Nhìn thấy phía trước một mảnh đen kịt, hình như có một cái vách núi.

Nàng vội mang theo đứa bé chạy tới đó.

Vách núi này thẳng tắp. Trong bóng đêm, căn bản nhìn không thấy khoang cảnh phía trên.

Trong bóng tối cũng không tìm thấy nơi có thể leo lên.

Lòng có chút ủ rũ, đành phải nhặt trước ít củi để đốt một đống lửa. Lại lấy ra từ trong ba lô một cái lều trại nhỏ phòng muỗi, thành thạo dựng lên cạnh đống lửa. Nàng móc ra một bao hùng hoàng đuổi rắn, rắc một vòng xung quanh.

Tiểu hài tử kia ngồi ở một bên, nhìn nàng giống như đang ảo thuật biến ra rất nhiều đồ vật cổ quái. Động tác nàng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, hiển nhiên đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Hắn Không khỏi nhướng đôi mày, thật đúng là một nữ tử cổ quái .

Tề Bảo Nhi vừa quay đầu lại, chính là nhìn thấy hình ảnh tiểu hài tử này suy tư nhìn chằm chằm vào ba lô của nàng.

Nàng không khỏi cười cười, vỗ vỗ cái ba lô kia: “Đây chính là chuẩn bị của ta trước khi ra khỏi nhà, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn, tỷ tỷ sẽ cho ngươi thật nhiều đồ ăn mới lạ.”

Ở bên trong ba lô sờ phải sờ trái, lại lấy ra một cây giăm bông: “Tiểu gia hỏa, đói bụng chưa, nếm thử cái này đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play